Chương 126. Danh Ngạch
Người dịch: Whistle
Triệu Đông Du đến đây là vì nể mặt của Tả gia, thật ra ông ta cũng chẳng kỳ vọng gì vào Mạc Cầu.
Nhất người mới mười tám tuổi, xuất thân ở một địa phương nhỏ, thậm chí bái sư học nghệ cũng chưa được mấy năm, như vậy thì có thể học được bản lĩnh gì chứ?
Đừng nói là Thanh Nang Dược kinh, ngay cả Bảo Dược Thương khoa, quyển sách cơ bản của y gia đều chưa hẳn học hết được.
Cho dù học được Dược kinh thì sợ cũng là học thuộc lòng, không hiểu rõ y lý, khó mà có được thành tựu gì.
Cho nên vừa đến là ông ta liền đưa ra thiên phương để khảo nghiệm.
Thứ nhất là kiểm tra xem thực lực của đối phương.
Thứ hai là mượn cơ hội gõ hắn ta một chút, đừng tưởng rằng có Tả gia ra mặt thì chuyện này nhất định sẽ thành.
Được hay không được, còn phải do ông ta nói mới tính!
Nếu như y thuật thật sự không được, nể mặt Tả gia, ông ta cũng có thể giúp Mạc Cầu vào trong, nhưng vị trí sẽ có khác biệt, dù sao ông ta cũng đã có cân nhắc.
Bệnh tiêu chảy do nóng và ẩm này nhìn thì đơn giản, nhưng lại là câu hỏi để kiến thức cơ bản tốt nhất, mỗi người đều cho ra đáp án khác nhau.
Đáp án như thế nào thì cũng có thể phân biệt được trình độ y thuật cao hay thấp.
Mà câu trả lời của Mạc Cầu hiển nhiên đã vượt quá dự kiến của Triệu quản sự, đó là một trong những đáp án tốt nhất.
Như vậy chuyện này liền dễ làm.
Có trình độ y thuật cỡ này, ngoài mấy thế lực đỉnh tiêm ra, những thế lực còn lại đều mở rộng đại môn chào đón.
Môn phái giang hồ cũng cần danh y đại phu mà.
Sau đó lại hàn huyên vài câu, sau khi xác nhận Mạc Cầu không phải may mắn biết được đáp án thì nụ cười trên mặt Triệu quản sự trở nên thoải mái hơn.
"Ngồi, ngồi." Ông ta đưa tay ra hiệu, hỏi:
"Nghe nói, các hạ còn từng học võ?"
"Không sai." Mạc Cầu đáp lời:
"Lúc còn ở Giác Tinh thành, vãn bối từng gia nhập một thế lực, từ đó học được một chút võ nghệ."
"Tu vi như thế nào?"
"Khó khăn lắm mới Đoán cốt."
Theo thói quen, Mạc Cầu có chút giữ lại.
"Ha ha. . ." Hai mắt Triệu quản sự sáng lên, không nhịn được cười ha hả:
"Tuổi còn trẻ, y thuật, võ học đều có tài nghệ như thế, hôm nay Triệu mỗ có thể đảm bảo cho đảm bảo với các vị, tiến Phái Linh Tố tuyệt không vấn đề!"
Đổi lại người khác thì ông ta không dám nói như vậy.
Nhưng Mạc Cầu thì khác.
Có được tu vi và y thuật cỡ này, ở trong Đông An phủ cũng không tính quá tài giỏi, nhưng cái quan trọng là tuổi tác, mười tám tuổi là giai đoạn đang tăng trưởng tiềm lực, tương lai rất sáng lạn.
Nhân tài như vậy, không chỉ không cần phải đổi ân tình, còn có thể xem như đề cử anh tài vì tông môn hiệu lực.
Làm thêm một chút thủ đoạn, ông ta thậm chí còn có thể đạt được một chút ban thưởng.
Đây chính là ăn hai đầu nha!
"Triệu thúc, làm phiền!" Tả Văn Bác đại hỉ, vội vàng kêu hạ nhân:
"Đi, nhanh đi Hoa lâu gọi một bàn tiệc rượu ngon tới đây, ta chỗ này muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý."
Mạc Cầu, Tần Thanh Dung cũng nói cảm tạ.
"Văn Bác tiểu tử thật là đủ giảo hoạt nha!" Triệu quản sự khoát tay áo, cười cười chỉ vào Tả Văn Bác:
"Đây là xem ta đã đáp ứng chuyện này mới có thịt rượu, nếu không thì ta chỉ có thể mang theo cái bụng trống trở về đúng không?"
"Triệu thúc nói gì vậy?" Tả Văn Bác ngượng ngùng cười một tiếng, xoa tay nói:
"Làm sao con có thể không biết lễ tiết như vậy được, chẳng qua là do nhất thời quên mất, chúng ta ngồi xuống trước, mọi người ngồi xuống trước, nghe Triệu thúc nói một chút về chuyện của Phái Linh Tố, để sau này sư đệ vào đó cũng có cái chuẩn bị."
"Phái Linh Tố. . . , cũng không có gì để nói." Triệu quản sự nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói:
"Trụ sở của phái ta ở Dược cốc, chia làm hai môn nội ngoại, Nội môn thì tất nhiên là đệ tử Hạch Tâm, mọi đãi ngộ đều rất tốt, còn không cần phải làm việc, chẳng qua những người mang nghệ tìm nơi nương tựa giống ngươi, coi như học được Thanh Nang Dược kinh thì cũng rất khó có cơ hội gia nhập Nội môn."
"Về phần Ngoại môn, cũng chia rất nhiều loại khác biệt, nói tóm lại thì có ba cấp bậc là đệ tử, chấp sự và trưởng lão."
"Triệu thúc." Tần Thanh Dung cầm bình trà lên rồi chủ động rót đầy nước trà:
"Vậy sư đệ con nhập môn thì sẽ là đệ tử Ngoại môn đúng không?"
"Bình thường đều là như thế." Triệu quản sự gật đầu, lại nói:
"Bất quá cũng có ngoại lệ, nếu như y thuật không sai, hoặc là người mang võ nghệ cao minh, có thể trực tiếp trở thành chấp sự, đương nhiên là phải trải qua khảo nghiệm của môn phái thì mới có thể chân chính xử lý chuyện trong môn phái."
"Vậy. . ." Ánh mắt Tần Thanh Dung khẽ nhúc nhích:
"Sư đệ con có thể trở thành chấp sự được hay không?"
"Chuyện này. . ." Triệu quản sự ngừng động tác trên tay, hơi do dự một chút rồi nói:
"Có mấy phần cơ hội, nhưng cũng không lớn."
"Nhưng mà các ngươi cứ việc yên tâm, với thiên phú y thuật và võ học của của Mạc huynh đệ, không cần mấy năm liền sẽ giống như ta, trở thành chấp sự Ngoại môn."
Rất hiển nhiên, Thiên phú của Mạc Cầu làm cho ông ta có lòng rút ngắn quan hệ, xưng hô cũng thay đổi.
"Đầy đủ, đầy đủ." Tả Văn Bác liên tục gật đầu:
"Chấp sự Ngoại môn của Phái Linh Tố, chỉ cần nói ra ngoài, trên con đường này lại có bao nhiêu nhà không cho mấy phần chút tình mọn chứ?"
"Ha ha. . ." Triệu quản sự vuốt râu cười khẽ.
"Tiền bối." Mạc Cầu hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất:
"Nếu như tại hạ vào Phái Linh Tố, có phải là có thể tu tập y thuật và võ công trong môn phái?"
"Đương nhiên." Triệu quản sự gật đầu:
"Chẳng qua còn cần dùng công lao để đổi, cụ thể như thế nào thì đợi ngươi đi Dược cốc sẽ rõ."
"Như vậy à. . ." Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, thịt rượu cũng được đưa tới dần dần.
Xem ra Tả Văn Bác rất thích đồ ăn của tửu lâu này này, tám món ăn một chén canh, món nào món nấy đều tinh xảo vị nồng.
"Ngoại môn chấp sự có rất nhiều chỗ tốt, tiền tháng nhiều ít thì không nói, những chỗ tốt khác mới là chủ yếu." Sau khi uống được vài chén thì sắc mặt của Triệu quản sự đã phiếm hồng, kéo lấy Mạc Cầu truyền thụ kinh nghiệm:
"Nếu như Mạc huynh đệ muốn mau chóng trở thành chấp sự thì còn cần phải cố gắng học tập y thuật, lại lập thêm mấy phần công lao, lúc đó liền sẽ thuận lời tấn thăng."
"Thế sao?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi:
"Người tập võ trở thành chấp sự thì khó hơn à?"
"Vậy thì không phải." Triệu quản sự lắc đầu:
"Chỉ là người tập võ muốn trở thành chấp sự thì phải tu thành Hậu Thiên chân khí, độ khó lớn hơn rất nhiều. Khách quan mà nói, y thuật của Mạc huynh đệ càng thêm xuất chúng."
"Đương nhiên, cũng có thể giống như ta, hai loại đều không dính, chỉ dựa vào tuổi tác, tư chất đi lên, chỉ sợ mấy người trẻ tuổi các ngươi không chờ nổi."
"Hắc hắc. . ."
Nói xong lời cuối cùng, ông ta không khỏi nhếch miệng cười một tiếng.
"Hậu Thiên chân khí." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, tinh thần tỉnh táo:
"Phái Linh Tố có pháp môn tu hành võ nghệ, chẳng lẽ không có nhiều người tu thành Hậu Thiên chân khí sao?"
"Đương nhiên là không nhiều rồi." Triệu quản sự nhún vai:
"Ngoại môn có rất nhiều chấp sự, nhưng trong đó chỉ có một thành là dựa vào võ nghệ, phần lớn đều là đại phu."
"Đương nhiên, Nội môn không giống."
"Đệ tử Nội môn muốn cái gì liền có cái nấy, đệ tử Ngoại môn thì khác, bất luận là đan dược hay là công pháp thì đều phải dùng công lao để đổi. Pháp môn có thể luyện thành Hậu Thiên chân khí thì càng có đại công mới có thể đổi lấy, há có thể nói luyện là có thể luyện?"
Mạc Cầu cũng đã biết trước là công pháp Hậu Thiên không dễ tìm rồi
Nghe nói Tam Dương thung của Hứa lão cũng có pháp môn thành tựu chân khí, nhưng hắn chỉ luyện được tới cảnh giới Luyện tạng, không có ghi chép gì liên quan đến Hậu Thiên, xem ra là do không đủ công lao.
"Triệu thúc." Tần Thanh Dung ở bên cạnh nói:
"Vừa rồi ngài nói, mang sư học nghệ không dễ vào Nội môn, nhưng trong lời nói còn có lưu chỗ trống, chẳng lẽ còn có cơ hội sao?"
Nàng hiểu Mạc Cầu, gia nhập Phái Linh Tố chỉ vì học tập y thuật, võ nghệ, hắn không thích mấy việc vặt vãnh.
Nếu như có thể trực tiếp tiến vào nội môn thì sẽ là chuyện tốt nhất.
"Có là có." Triệu quản sự gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu:
"Chỉ cần chưởng môn và ba vị trưởng lão mở miệng là có thể vào Nội môn, hoặc là có cống hiến đặc thù cũng được."
"Nhưng, hai cái này đều rất khó!"
"Ừm. . ."
"Ngược lại là còn một biện pháp nữa."
"Biện pháp gì?" Mạc Cầu tinh thần chấn động.
"Trong ba vị trưởng lão Nội môn thì có một vị rất thích bạch ngân, cho nên chỉ cần dùng tiền là có thể bái nhập môn hạ của ông ta." Triệu quản sự cười cười, nói:
"Chẳng qua đây chỉ là đệ tử Ký Danh, chỉ có được thân phận của đệ tử Nội môn, ngoài chuyện được lĩnh một môn công pháp ra thì vẫn phải làm việc, thật ra cũng chẳng khác đệ tử Ngoại môn là mấy."
"Bao nhiêu bạc?" Mạc Cầu mở miệng.
"Khẳng định là không ít. . ." Triệu quản sự nói đến đây liền ngừng lại, do dự nhìn về phía Mạc Cầu:
"Không lẽ ngươi định làm như vậy sao?"
"Không dối gạt Triệu thúc." Mạc Cầu chắp tay:
"Tại hạ không thích việc vặt, chỉ hi vọng có thể dốc lòng tu tập y thuật, võ nghệ, nếu như dùng tiền không nhiều thì ngược lại có thể thử một lần."
"A. . ." Triệu quản sự lắc đầu, chậc lưỡi nói:
"Ta cũng không gạt ngươi, người mua danh ngạch đệ tử Ký Danh của Tam trưởng lão là một vị công tử nhà giàu, lúc đó vị công tử này phải tốn ba trăm lượng bạc cộng thêm một chút lễ bái sư, tổng giá trị không ít hơn năm trăm lượng bạc."
"Năm trăm lượng?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Một cái danh ngạch, năm trăm lượng bạc?" Tả Văn Bác không ngừng tặc lưỡi:
"Đây cũng quá đắt đi, đơn giản chính là đoạt tiền nha, sư đệ, chúng ta vẫn là thành thật tại ở Ngoại môn đi."
"Lấy thiên phú của sư đệ, nói không chừng ngày khác còn có thể trở thành trưởng lão Ngoại môn, lúc đó cũng chẳng thua kém gì Nội môn."
"Chuyện này không sai." Triệu quản sự gật đầu:
"Địa vị của trưởng lão Ngoại môn còn cao hơn cả đệ tử Hạch Tâm ở Nội môn, chỉ đứng sau Chưởng môn và ba vị trưởng lão."
"Năm trăm lượng. . ." Tần Thanh Dung ở bên cạnh đột nhiên cắn răng:
"Triệu thúc, con sẽ bỏ ra khoản bạc này!"