Chương 127. Thiếu Nữ
Người dịch: Whistle
Tần Thanh Dung không quan tâm tới Triệu quản sự và Tả Văn Bác đang trợn tròn mắt, nàng kéo Mạc Cầu tới một nơi không người.
"Trên tay ta còn có chút bạc, lại bán thêm mấy món đáng giá thì hẳn là sẽ có khoảng ba trăm lượng." Nàng bấm ngón tay tính toán:
"Không phải trên người đệ cũng có chừng một trăm lượng sao, gộp toàn bộ lại coi như không đủ thì cũng không kém bao nhiêu."
"Ta đi mượn thêm của mẹ nuôi một chút. . ."
"Sư tỷ." Mạc Cầu đưa tay ngăn lại nàng:
"Không cần phiền phức như vậy, sư tỷ cho ta mượn một trăm lượng là được, còn lại ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
"Hả?" Tần Thanh Dung sững sờ:
"Đệ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Hai người sớm chiều ở chung trong mấy tháng trời, Mạc Cầu có vốn liếng gì thì nàng đều nhất thanh nhị sở.
Sau khi rời khỏi Giác Tinh thành, để tiện mang theo và cũng tránh chuyện phiền phức nên cũng không mang nhiều bạc.
"Sư tỷ quên rồi à, mấy ngày trước ta có đi ra ngoài một chuyến, có chút thu hoạch ngoài định mức." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng:
"Đao kiếm trong tay ta cũng có thể đổi không ít bạc."
"Không được." Tần Thanh Dung lắc đầu:
"Đao kiếm là vật hộ thân của đệ, há có thể lấy ra đổi bạc, không đủ thì để ta giúp đệ là được."
"Cũng tốt." Mạc Cầu không cự tuyệt, coi như là mượn, đến lúc đó trả cả vốn lẫn lãi là được.
Hắn có khả năng trả lại số bạc này.
"Còn có Triệu quản sự nữa, cũng không thể để ông ấy đi một chuyến tay không được, còn phải làm phiền sư tỷ giúp ta trả số tiền này."
"Đương nhiên." Tần Thanh Dung nhoẻn miệng cười:
"Với quan hệ của chúng ta thì đệ không cần phải khách khí như vậy, hiện giờ ta chỉ sợ chuyện này không đáng tin thôi."
"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Đây chính là năm trăm lượng bạc đó, không phải số lượng nhỏ đâu, vạn nhất bị lừa thì sợ là sẽ phải thổ huyết.
Dù sao thì hai người cũng chỉ vừa tới nơi này, mối quan hệ duy nhất chính là Tả gia, Triệu quản sự thì vẫn còn cách một tầng.
Cũng may đối phương mặc dù tham tài, nhưng cũng coi như đáng tin cậy.
Trên bàn rượu, ngoài kinh ngạc về lựa chọn và tài phú của hai người ra thì cũng không có yêu cầu quá phận gì.
Mấy ngày sau.
Người Triệu phủ tới thông báo là mọi chuyện đã ổn thỏa, kêu Mạc Cầu chuẩn bị kỹ bạc đi theo tới Dược cốc.
"Ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp trả lại bạc cho sư tỷ."
"Không cần phải gấp."
"Không có khoản bạc này, sợ là chuyện mà sư tỷ muốn làm sẽ phải chậm trễ một khoảng thời gian, ta sẽ cố gắng hết sức."
"Ta đã nói rồi, không cần phải gấp!" Đầu ngõ Thảo, Tần Thanh Dung đột nhiên dậm chân, khó thở nói:
"Chủ nợ đều không gấp đòi nợ thì ngươi gấp cái gì?"
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ gật đầu:
"Sư tỷ nói đúng lắm."
"Đi thôi, đi thôi!" Tần Thanh Dung liên tục khoát tay:
"Không học được gì thì đừng có trở về gặp ta."
"Sư tỷ cũng thật là tuyệt tình." Mạc Cầu nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy tới gần, hắn chần chờ một chút rồi mới gật đầu thật mạnh với đối phương:
"Bảo trọng!"
"Bảo. . . Trọng. . ."
Tần Thanh Dung nhìn thấy chiếc xe ngựa dần rời đi, một tay giơ cao, ý cười trên mặt cũng dần biến mất, cuối cùng đột nhiên bất lực cúi đầu.
Dưới nắng sáng, thân thể mềm mại của nàng khẽ run, chậm rãi dựa vào vách tường, cho đến khi không còn nhìn thấy xe ngựa nữa.
Cha, mẹ, sư đệ. . .
Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại bản thân mình.
Trong toa xe.
Mạc Cầu lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, đây là lễ vật mà Tần Thanh Dung tặng cho hắn khi chuẩn bị lên đường, không đáng tiền, chỉ là một tấm lòng thành.
Hắn nhìn chằm chằm miếng ngọc bội hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng rồi bỏ vào trong ngực.
. . .
Dược cốc tuy nói là cốc nhưng nếu tính luôn cả sơn phong ở hai bên thì nơi này không chỉ là một cái khe núi.
Trong cốc chỉ là nơi dùng để trồng trọt thảo dược, bình thường ở lại, làm việc đều ở trên núi.
Núi này không có tên, nhưng hoàn cảnh lại là tuyệt hảo.
Xuôi theo đường mòn khúc kính thông u liền cảm thấy có chút thú vị.
"Tam trưởng lão họ Đổng, tên Tịch Chu, người xưng là Tam Thu cư sĩ, là trưởng lão Nội môn trẻ tuổi nhất ở Phái Linh Tố." Trên thềm đá, Triệu quản sự nhỏ giọng giới thiệu:
"Vị trưởng lão này tính tình cổ quái, những thứ khác thì không sao, duy chỉ có ái tài, điểm này ngươi phải nhớ cho kỹ."
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu nói:
"Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta nhất định phải phải tới gặp Đổng trưởng lão vào lúc này sao?"
Hiện giờ ánh hoàng hôn đã dần hạ xuống chân trời, không bao lâu nữa, e là sẽ phải thắp đèn khi xuống núi.
"Trưởng lão bề bộn nhiều việc, có thể bớt thời gian để gặp chúng ta thì đã tốt lắm rồi, lần sau thì không biết là phải đợi tới khi nào nữa." Triệu quản sự lắc đầu, nói tiếp:
"Ngươi có biết Tiềm Long Sồ Phượng bảng không?"
"Nghe nói qua." Mạc Cầu gật đầu.
"Khi Tam trưởng lão còn trẻ cũng từng được ghi danh trên bảng này một thời gian." Triệu quản sự nói:
"Vả lại ông ấy còn là người duy nhất của Phái Linh Tố chúng ta được ghi danh trên bảng này trong vài chục năm gần đâu, cho dù sau đó gặp phải biến cố, nên ngươi đừng thấy ông ta tham tài mà sinh lòng khinh thường."
"Ồ?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi:
"Được ghi danh lên Tiềm Long Sồ Phượng bảng rất khó sao?"
"Đương nhiên!" Triệu quản sự gật đầu nặng nề:
"Trước năm ba mươi tuổi phải là cao thủ nhất lưu, ngươi cho rằng ai cũng có thể tùy tiện làm được sao?"
"Bao năm qua, ngoài một số rất ít thiên tài ra, những người có tên trên bảng danh sách này đều bị những thế lực lớn bao hết."
"Cao thủ nhất lưu. . ."
"Đến!"
Mạc Cầu đang muốn hỏi thăm thêm chuyện về cao thủ nhất lưu liền bị đối phương phất tay đánh gãy, bởi vì đã đến nơi.
Phong cách của tòa kiến trúc trước mặt nhìn hơi giống đạo quán, mái hiên cong cong, trên cửa có điêu khắc, tạo hình ưu mỹ, tựa như linh hạc đang nằm tùy thời đều có thể bay đi.
Sau khi gõ cửa liền có vị nữ đồng bước ra.
Dường như nàng đã sớm biết hai người sẽ tới, vẫy vẫy tay, không nói lời nào dẫn đường đi tới hậu viện.
"Tiểu thư đang luyện quyền, các ngươi chờ một lát đi."
"Hô. . ."
"Bành!"
Những tiếng vang ngột ngạt từ đằng trước truyền đến, xuyên qua những cây trúc rậm rạp có thể có thể nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang di chuyển chậm chạp.
Vượt qua cảnh cổng lại có một vị thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi đang nghiêm túc thi triển quyền pháp.
Quyền pháp không kỳ lạ, cái kỳ lại là thời điểm đối phương xuất quyền, quyền phong giống như bị một đoàn không khí trong suốt bao phủ lấy.
Khi quyền phong dịch chuyển, đoàn không khí kia cũng lập tức chấn động, mắt thường nhìn vào giống như mặt nước dập dờn khó khăn trắc trở.
Thỉnh thoảng thiếu nữ lại vung tay một cái, rõ ràng là không đụng trúng cái gì nhưng lại có tiếng vang trầm trầm truyền đến, khiến cho người nghe tiếng cảm thấy gân cốt tê dại.
Mạc Cầu không chút nghi ngờ, liền xem như có một tảng đá đặt ở chỗ đó thì cũng bị đối phương đánh vỡ.
"Chân khí ngoại phóng!" Khi Triệu quản sự thấy được một màn này liền không nhịn được hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
"Võ học tạo nghệ của Đổng sư muội thế mà đã đạt tới cảnh giới này!"
Chân khí ngoại phóng?
Mạc Cầu trong lòng hơi động, chuyện này thì hắn biết, chính là một loại cấp độ của cảnh giới Hậu Thiên.
Mấy người như Chung Vân Triệu và Lăng Vạn ở Giác Tinh thành đều chưa từng đạt tới cảnh giới này.
Không ngờ là một vị tiểu cô nương của Phái Linh Tố lại có được tu vi cỡ này!
Nàng thiếu nữ giống như phát giác được gì đó, cánh tay đột nhiên chấn động, trước người liên tục vang lên những tiếng sấm rền nổ vang, lập tức thu lại quyền thế.
"Các ngươi tới rồi à!" Nàng xoay người lại, tiện tay cầm lấy một tấm khăn mà nha hoàn đưa tới rồi lau mặt:
"Có mang bạc đến không?"
Thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp, giọng nói thanh thúy, đôi mắt có thần, cơ thể còn đang dậy thì nên cũng không nhìn thấy gì, nhưng mà hai chân thon dài liền có thể được mấy phần bộ dạng mỹ nhân trong tương lai.
"Mang theo, mang theo." Triệu quản sự vội vàng ra hiệu, Mạc Cầu cũng không nhiều lời, đưa cái túi trên người mình qua.
"Ngươi chính là Mạc Cầu?" Thiếu nữ nhìn Mạc Cầu một cái, trong mắt mang hiếu kì:
"Nghe nói ngươi vì muốn có được danh ngạch đệ tử Ký Danh của cha ta mà tiêu hết toàn bộ gia tài?"
"Ngươi nghĩ như thế nào vậy?"
Ánh mắt của nàng giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Mạc Cầu nhìn Triệu quản sự một cái rồi bất đắc dĩ chắp tay:
"Có thể được học nghệ dưới môn hạ của trưởng lão, chỉ là mấy trăm lượng bạc thì lại tính là gì?"
"Nói thì rất êm tai." Thiếu nữ bĩu môi, cũng không thèm kiểm tra, tiện tay quăng cái túi về phía sau:
"Nhập kho đồ vật, thuận tiện đưa cho hắn một tấm lệnh bài của cha ta."
"Đúng rồi, ngươi cũng tu luyện võ nghệ đúng không? Tu vi như thế nào?"
"Đúng." Mạc Cầu gật đầu:
"Khó khăn lắm mới Đoán cốt."
"Cái tuổi này mới Đoán cốt?" Thiếu nữ nhíu mày:
"Khi nào bắt đầu luyện võ?"
"Mười ba mười bốn." Mạc Cầu trả lời:
"Tập võ đến nay cũng đã được mấy năm."
"Mười ba mười bốn?" Thiếu nữ vỗ nhẹ trán mình:
"Học hơi chậm một chút, sợ là khó có thành tựu gì, thôi, cứ như vậy đi!"