Chương 134. Tiến Bộ
Người dịch: Whistle
Sau khi bước vào Luyện Tạng, ngũ tạng lục phủ sẽ được cường hóa, lực bộc phát, sức khôi phục, sự bền bỉ cũng được tăng thêm không ít.
Nhưng thực lực chủ yếu tăng lên ở giai đoạn đầu.
Càng về sau thì sẽ càng chậm.
Tới khi khí huyết đạt tới cực hạn mà nhục thân có thể gánh chịu.
Nếu như sau đó có thể phá vỡ bước vào Hậu Thiên thì tất nhiên là thực lực sẽ tăng lên rất nhiều; nếu không thì khí huyết sẽ không ngừng suy bại theo độ tuổi.
Đây là con đường mà tuyệt đại đa số võ giả sẽ đi.
Mạc Cầu vốn cũng như vậy.
Mà bây giờ thì lại không phải!
Công pháp « Phù Đồ » lấy được từ trong tay Thôi lão không hổ là do tiên nhân truyền lại, có thể cải thiện căn cốt, tăng cường tiềm lực, không hề kém cạnh những pháp môn đích truyền của các đại tông môn.
Mỗi lần luyện đều sẽ tăng lên cực hạn của thân thể, khiến cho khí huyết vốn muốn đình trệ nay lại tiếp tục gia tăng.
Mà Kim Cương Tô Du cũng không thẹn danh xưng Thánh phẩm Luyện thể, sau khi bôi lên thì lực lượng quanh người cũng trở nên cô đọng.
Hai thứ này có thể nói là tuyệt phối!
Kể từ đó, tu vi và thực lực của Mạc Cầu cũng bắt đầu tăng lên nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Gần như là cứ vài ngày thì sẽ mạnh lên một phần.
Bên ngoài.
Cố Vũ, Phó Hành đã luân lạc tới phân đường thành bắc, cũng chính là vì không thích xảy ra lục đục với người khác.
Nên khi ở chung cũng rất tự tại.
Dường như Dược cốc đã quên mất Mạc Cầu, không có người tới tìm hắn, trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Mạc Cầu cũng gió êm sóng lặng.
Thế là sau khi quen thuộc với phân đường Song Quế này rồi, hắn liền bắt đầu làm lại chuyện kinh doanh ngày xưa.
Bán Dưỡng Nguyên đan!
Khác với Giác Tinh thành, người tập võ ở Đông An phủ rất nhiều, võ quán trải rộng, gần như là người người đều tập võ.
Loại đan dược phụ trợ Luyện thể này tất nhiên là sẽ không cần lo nguồn tiêu thụ.
Chẳng qua bởi vì trên thị trường có rất nhiều đan phương, bí dược, Dưỡng Nguyên đan cũng rất khó mà tăng giá.
Liền xem như siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan thì cũng không tính là gì khác thường.
Không nói cái khác, chỉ là ở trong nội bộ của Phái Linh Tố thôi, đan dược dùng để phụ trợ Luyện thể đã có mấy chục loại rồi.
Dược hiệu ngang hàng với Dưỡng Nguyên đan thì cũng có mấy loại.
Ưu thế trước mắt của hắn là có thể tự mình luyện chế, tự mình bán, nên có thể đè thấp chi phí, giảm giá bán.
Góp gió thành bão, đây cũng coi như một vụ làm ăn không sai.
Thời gian mau chóng qua đi.
Chín tháng sau.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên giường, hô hấp thâm trầm, trong cõi u minh xuất hiện ba sợi khí tức, lặng lẽ chui vào trong cơ thể, gân cốt từ từ phát sinh tê dại.
Thương Phù chi khí!
Một lát sau, hắn mở mắt ra.
Cho đến ngày nay, khi đã quen thuộc với công pháp Phù Đồ rồi thì Mạc Cầu đã có thể tu hành tùy thời tùy chỗ mà không cần phải câu nệ hình thức.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi lấy ra một miếng ngọc bội ở trên người, trong mắt hiện lên kỳ quang.
Hỏa Long bội!
Thứ này lấy được từ trên người của tổng bộ đầu Giác Tinh thành - Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn, có tác dụng khôi phục tinh lực.
Mà bây giờ, hắn phát hiện ra vật này không chỉ có thể khôi phục tinh lực, mà còn có một chút năng lực cải thiện căn cốt.
Mặc dù cực kỳ yếu ớt.
Nếu như không phải tu tập Phù Đồ, mỗi ngày đều lấy Thương Phù chi khí rèn thể, 2 thứ này có độ tương tự rất lớn, nếu không thì thật sự là hắn sẽ phát hiện được.
"Nghe nói gã Lăng Vạn kia phải qua tuổi bốn mươi mới thành tựu Hậu Thiên, có tài nhưng thành đạt muộn, nên được người xưng là chuyện lạ." Mạc Cầu vuốt ve ngọc bội, trong mắt lộ trầm tư:
"Bây giờ xem ra nguyên nhân hẳn là gã ta đeo miếng ngọc bội này quanh năm suốt tháng, tiềm lực tăng trưởng, cho nên mới có cơ hội thành tựu Hậu Thiên."
"Khó trách. . ."
Hỏa Long bội hiệu suất rất thấp, đeo liên tục hai ngày thì cũng chỉ bằng một sợi Thương Phù chi khí, mà hiện giờ một ngày thì hắn đã có thể dẫn 6 sợi tới Luyện thể.
Nhưng cái tốt là nó không cần phải phí tâm tư, góp gió thành bão thì cũng đã không ít.
"Ta vốn cho rằng căn cốt không thành thì khó mà đột phá, bây giờ xem ra chỉ cần đầy đủ thời gian, Hậu Thiên đã là mười phần chắc chín."
"Thật sự là thế sự trêu người!"
Mạc Cầu nói thầm một tiếng, cất miếng ngọc bội vào trong người, ánh mắt rơi vào một đao một kiếm ở trước người.
Lập tức, ánh mắt của hắn ngưng tụ lại.
"Ông. . ."
Kình khí trong cơ thể bộc phát, quần áo trên người không gió mà bay, ngay cả đao kiếm trước người cũng bắt đầu có chút rung động.
"Coong!"
Đao ngâm kiếm minh.
Một khắc trước, Mạc Cầu còn ngồi xếp bằng trên giường, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn liền xuất hiện ở ngoài một trượng.
Hắn đang nắm chặt một đao một kiếm trong lòng bàn tay.
"Âm Dương loạn!"
Trong miệng quát khẽ, thân hình của Mạc Cầu liền biến hóa.
Căn phòng có không gian không lớn, bộ pháp của Mạc Cầu thì biến hóa, động tác mau lẹ, đao kiếm trong lòng bàn tay càng múa càng nhanh.
Chỉ thấy hai vệt sáng lạnh lẽo, một đoàn thụy tuyết giống như vòi rồng thu nhỏ đang lăn qua lăn lại trong không gian nhỏ hẹp của phòng này mà lại không đụng vào bất cứ vật gì.
Cuối cùng, vệt sáng liền trở nên mơ hồ, không còn thấy hình dáng đao kiếm nữa, cũng không thấy bóng người đâu, chỉ có hai luồng khí đang nhanh chóng phun trào.
Chỉ sau một cái chớp mắt.
"Bạch!"
Vệt sáng hợp lại, hóa thành một vòng hào mang chói mắt, giống như lưu tinh lao tới bàn ghế chỉ trong chớp mắt.
Bóng người Mạc Cầu cũng xuất hiện tại chỗ.
Âm Dương trảm!
"Hô. . ."
Trong cái thời khắc yên tĩnh này, có tiếng gió quét nhẹ, chiếc ghế trong phòng lập tức bị vỡ.
"Răng rắc. . ."
"Ầm!"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Chẳng biết từ lúc nào, cái vách tường ở trước người hắn mấy mét đã xuất hiện một vết rách tinh tế.
Loáng thoáng có thể nhìn thấu qua vết rách thấy được quang cảnh phía ngoài.
Nếu là có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.
Kình phong!
Rõ ràng là không đụng vào, chỉ bằng kình phong mà đao kiếm vung ra, một kích liền có thể trảm phá vách tường.
Cái này cơ hồ đã có ba phần hình thức ban đầu của chân khí ngoại phóng!
"Phương diện thể chất thì mình cũng chẳng thua kém gì gã Cốc Tu của Kim Cương tự kia nữa, nếu là bây giờ lại gặp phải gã ta, đao kiếm trong tay, mình chắc chắn có thể giết chết gã chỉ trong vòng ba mươi chiêu." Mạc Cầu ngưng thần thu đao, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm:
"Liền xem như đối mặt với cao thủ Hậu Thiên Lăng Vạn, chống đỡ chính diện hẳn là sẽ không rơi vào thế hạ phong, thậm chí có cơ hội chiến thắng!"
Còn nếu như so sánh với những võ giả Luyện thể đỉnh tiêm ở Đông An phủ, ai mạnh ai yếu thì còn không biết, nhưng võ giả Luyện thể nổi danh nhất của Phái Linh Tố chính là Cát Nguyên, tuổi mới mười bảy, nghe nói có thể địch lại nhập lưu cao thủ, thực lực sợ là cũng không gì hơn cái này.
Nếu như truyền ngôn là thật, vậy thực lực của mình đã không thua kém gì đệ tử Hạch Tâm của các môn phái lớn.
"Cộc cộc. . ."
Tiếng gỗ cửa cắt mạch mạch suy nghĩ của Mạc Cầu.
"Ai?"
"Mạc đại phu, Tần cô nương tìm ngài."
"Nha." Mạc Cầu hoàn hồn:
"Ta lập tức tới liền!"
Một khoảng thời gian không thấy, Tần Thanh Dung đã học được cách trang điểm, tướng mạo và tư thái cũng có vẻ trưởng thành.
Khi bước đi đường phố đã có không ít người liên tục nhìn sang.
Mạc Cầu dẫn nàng đi vào quán rượu, cười nói:
"Sư tỷ, lần sau lại tới tìm ta thì nên mang theo hộ vệ, nếu không ta lại phải lo lắng cho sự an toàn của sư tỷ trên đường trở về."
Lời này cũng không phải nói đùa.
Thành bắc không thể so với những địa phương khác, nơi này rất hỗn loạn, bị thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng chiếm cứ, có chút thế lực ngay cả mặt mũi của Phái Linh Tố cũng không cho.
Người bị mất tích thì cũng chỉ là chuyện bình thường!
"Lần này ta đi theo người của võ quán Hồng gia tới đây, có mấy vị tỷ muội đi cùng, lát nữa cũng sẽ cùng nhau trở về, không có gì đáng ngại." Tần Thanh Dung cười khẽ:
"Đan dược đâu?"
"Ở đây." Mạc Cầu đưa qua một cái bao:
"Hết thảy hai trăm viên, sư tỷ kiểm tra một chút đi."
"Không cần." Tần Thanh Dung đưa tay khẽ vuốt sợi tóc trên trán, vẻ mặt tùy ý nói:
"Chẳng lẽ đệ còn sẽ gạt ta hay sao?"
"Thế thì không đến mức." Mạc Cầu cười nói:
"Nhưng mà sư tỷ cũng có đan phương của Dưỡng Nguyên đan mà, tại sao lại không thử tự mình luyện chế đem đi bán?"
Hiện giờ thì Tần Thanh Dung đã bắt đầu ra khỏi Tả gia, trước mắt đang kinh doanh dược vật.
Có con đường của Mạc Cầu và Triệu quản sự thì nàng có thể dùng giá thấp để thu mua các loại đan dược của Phái Linh Tố, sau đó lại bán đi với giá cao, kiếm chút giá chênh lệch.
Ở trong đó, cung cấp Dưỡng Nguyên đan cho các đệ tử của võ quán cũng chiếm một bộ phận lợi nhuận không nhỏ.
"Đệ cho rằng ta chưa từng thử sao?" Tần Thanh Dung trợn trắng mắt:
"Nhưng cho dù là bản thân ta hay là tìm người khác thì hiệu suất luyện sai quá cao, chẳng bằng trực tiếp mua từ chỗ của đệ, còn rẻ hơn nữa."
"Ừm. . ." Mạc Cầu gật đầu:
"Nhưng mà ta chỉ có một người, rất khó luyện chế số lượng lớn."
Hắn có quá nhiều chuyện muốn làm, tu luyện cũng đã chiếm hết đại bộ phận thời gian rồi, Luyện đan kiếm tiền chỉ việc làm trong những lúc nhàn hạ.
"Ta hiểu." Tần Thanh Dung thở dài:
"Vả lại tiểu đả tiểu nháo giống như bây giờ cũng không coi là gì, một mực như thế thì cũng không phải là biện pháp."
"Cho nên ta dự định đi gặp Phương tiểu thư một lần."
"Phương tiểu thư." Mạc Cầu nhíu mày:
"Nàng sẽ giúp sư tỷ sao?"
"Sẽ." Tần Thanh Dung gật đầu rồi lấy ra một bức, đưa sang cho Mạc Cầu:
"Ta đã từng nói với đệ là ta có biện pháp đứng vững gót chân ở Đông An phủ này, biện pháp chính là cái này."
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, mở bức thư ra, ánh mắt khẽ lay động:
"Dưỡng Nhan đan?"
"Không sai." Tần Thanh Dung gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp:
"Đây là lễ vật mà mẹ ta tặng cho ta, đối với nữ nhân mà nói, tác dụng của nó sẽ không người có thể địch lại."
"Nhưng mà dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược này không ít. . ." Mạc Cầu nhíu mày:
"Sư tỷ đã chuẩn bị đủ dược liệu rồi sao?"
"Ừm." Tần Thanh Dung nghiêm mặt gật đầu:
"Có chút dược liệu thì ta đã thu thập khi còn Giác Tinh thành, trong mấy tháng này cuối cùng ta cũng tìm được toàn bộ."
"Cho nên, lần này đệ nhất định phải giúp ta, ta nghe nói Đổng trưởng lão rất giỏi luyện dược, nếu như đệ mời được ông ta xuất thủ. . ."
"Sư tỷ." Mạc Cầu đưa tay cắt ngang lời nàng, thở dài, nói:
"Tỷ có biết, từ sau khi ta vào Phái Linh Tố, thì đã gặp được vị ‘sư phụ’ kia của mình mấy lần không ?"
"Hả?" Tần Thanh Dung sững sờ:
"Mấy lần?"
"Một lần!" Mạc Cầu duỗi ra một ngón tay:
"Còn là ở trên đại điển diễn ra mỗi năm một lần!"