Chương 136. Ba Năm
Người Dịch: Whistle
Đổng Tiểu Uyển làm việc rất nhanh, không biết nàng đã làm cách nào, chỉ mới mấy ngày trôi qua thì đã sai người đưa tới Dưỡng Nhan đan.
Chuyện này đặt ở trên người có lịch trình dày đặc như Đổng trưởng lão mà nói thì thật sự là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Tổng cộng có hai viên, cộng thêm một viên Thất Tâm quả.
Mặc dù nhìn thì có vẻ Mạc Cầu chiếm tiện nghi, Tần Thanh Dung cũng mừng rỡ, nàng chỉ định cầu một viên.
Có thêm 1 viên liền đại biểu có thêm một con đường, chuyện này có chỗ tốt cực lớn trên con đường phát triển sự nghiệp của nàng.
Thời gian sau đó, cuộc sống của Mạc Cầu lại khôi phục bình tĩnh.
Dược liệu của Kim Cương Tô Du rất khó kiếm, cũng may trải qua hệ thống cảm ngộ thì hắn ta tạo ra phiên bản đơn giản hóa bản, tuy rằng dược hiệu có giảm xuống, nhưng mà dược liệu cần thiết lại không khó tìm như vậy.
Huống chi đã có Thất Tâm quả rồi, Mạc Cầu chưa hẳn là không thể thử luyện bản chính.
Chữa bệnh, luyện dược, tập võ. . .
Mạc Cầu có một cuộc sống bình thản, nhưng tiết tấu lại không hề chậm chút nào, lịch trình mỗi ngày đều sắp đầy.
Tu hành Phù Đồ để lớn mạnh căn cốt, bôi lên Kim Cương Tô Du để Luyện thể, tu luyện Âm Dương Thác Loạn đao để gia tăng thực lực.
Ba việc thiếu một việc cũng không được.
Huống chi, còn phải xem y thư, học y lý, đề cao y thuật, những chuyện này cũng không thể thư giãn.
Xuân đi thu đến, hết năm này tới năm kia.
Mới thoáng một cái.
Mạc Cầu đã vào Đông An phủ được chừng ba năm rồi.
Trong ba năm này, mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn trắc trở, nhưng tổng thể mà nói thì lại hết sức an ổn, không cần vì sinh kế mà lo lắng, cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của bản thân.
Có thể nói, đây là khoảng thời gian thư thái nhất của Mạc Cầu khi xuyên đến thế giới này.
Về Tần Thanh Dung, từ khi rời khỏi Tả gia, lúc bắt đầu thì chuyện làm ăn có chút khó khăn trắc trở, sau này cũng là một đường thông suốt.
Bây giờ Tần Thanh Dung đã một hiệu thuốc ở đường Tú nhai, tên vẫn gọi là hiệu thuốc Thanh Nang, chủ yếu kinh doanh phụ khoa.
Mạc Cầu đã đi qua mấy lần, chuyện làm ăn cũng rất náo nhiệt.
Trừ cái đó ra, nàng còn từ chỗ của Phương gia lấy được bột nước son phấn, mở thêm cửa hàng thứ hai.
Mặc dù không tính là ngày thu đấu vàng, nhưng cũng có chút gia sản, nghe nói mỗi khi tới ngày tết đều có không ít bà mối đến nhà.
Thế nhưng. . .
Từ sau khi bị tổn thương tình cảm, dường như nàng đã mất hết hi vọng vào tình trường, vẫn không có ý định tìm chồng.
Dược cốc.
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Mạc Cầu người khoác áo tơi, mang giày da thú, chân đạp tuyết đọng chậm rãi đi dọc theo tiểu đạo trong núi.
Cây cối ở hai bên đường vẫn còn đọng lại sương trắng.
Ánh mắt nhìn ra xa, tuyết mùa đông vừa qua, bầu trời một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gáy dài của những con quạ đông vang lên.
"Mạc đại phu, ngài tới rồi." Hộ vệ trông giữ Vạn Quyển lâu đã rất quen với Mạc Cầu, lúc này đang cười phất phất tay:
"Không cần kiểm tra lệnh bài, đi vào đi!"
"Làm phiền Đan huynh đệ." Mạc Cầu chắp tay:
"Lần sau tới thành bắc thì ta sẽ mời Đan huynh đệ uống rượu, tuyệt đối không nên chối từ."
"Mạc đại phu khách khí." Hộ vệ cười nói:
"Cũng nhờ ngài xuất thủ chẩn trị mà tam đệ của ta mới không bị ho lao, muốn uống rượu thì cũng nên là ta mời mới đúng."
"Ồ?" Mạc Cầu cởi áo choàng ra vỗ nhẹ rồi nói:
"Chưa thỉnh giáo tam đệ của Đan huynh đệ. . ."
"Đan Dũng Quý." Hộ vệ khoa tay về thân cao một chút, nói:
"Mấy ngày trước vì đuổi bắt đào phạm nên bị thương, gãy mất mấy cây xương sườn, nhờ có Mạc đại phu xuất thủ."
"Ta nhớ ra rồi." Mạc Cầu gật đầu:
"Là vị huynh đệ là nha sai trong phủ nha phải không, quả không hổ là đồng bào huynh đệ, hai vị đều là học có sơ thành."
"Hổ thẹn." Hộ vệ lắc đầu:
"Khổ luyện mấy chục năm, vẫn không thể nào thành tựu Hậu Thiên, ngược lại thì Mạc đại phu ngài tuổi còn trẻ mà đã Luyện Tạng, còn có rất lớn hi vọng."
"Đương nhiên, so với y thuật của ngài thì võ công cũng không tính là gì!"
"Đan huynh đệ khách khí." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng:
"Ta còn có việc, ngày sau nói tiếp, cáo từ!"
"Cáo từ!"
Đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời đi, Đan hộ vệ mới phủi phủi chút tuyết đọng trên vai, quay người trở lại.
"Đan đại ca." Một tên hộ vệ trẻ tuổi ở bên hiếu kì hỏi:
"Người này là ai? Rất lợi hại sao?"
Mặc dù y mới đến không bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy được có người làm cho vị này phải khách khí như vậy.
"Lợi hại? Vậy thì phải xem phương diện nào." Đan hộ vệ cười khẽ:
"Luận võ công, nghe nói vừa mới thành tựu Luyện Tạng, đương nhiên tính không là cái gì, nhưng y thuật thì xác thực rất lợi hại!"
"Y thuật?" Hộ vệ trẻ tuổi nhíu mày:
"Ta không nhớ là trong môn phái của chúng ta còn có cao thủ y đạo trẻ tuổi như vậy?"
"Đó là bởi vì hắn ở địa phương khác." Đan hộ vệ nhún vai:
"Hắn ở thành bắc, địa vực vắng vẻ, ngoài người hữu tâm ra thì có rất ít người biết được nơi đó có một vị cao thủ y đạo."
"Bất quá Cừu trưởng lão ở Ngoại môn đã từng nói, y thuật của Mạc đại phu đã không hề kém cạnh đệ tử Hạch Tâm sở trường y đạo."
Có lẽ người bên ngoài sẽ không biết được trọng lượng của lời bình này, nhưng mấy người ở đây thì lại rất rõ ràng.
Y đạo cao nhất trong Linh Tố phái thì tất nhiên là Chưởng môn và tam vị trưởng lão rồi, mà đứng sau họ chính là mười vị đệ tử Hạch Tâm.
Nói cách khác, trong phái Linh Tố thì y thuật của Mạc Cầu vô cùng có khả năng được xếp trước 20!
"Chuyện này. . . Không thể nào?" Sắc mặt của người trẻ tuổi biến đổi:
"Có được y thuật bực này thì tại sao lại không có thanh danh gì?"
"Thứ nhất là bởi vì hắn còn rất trẻ, y đạo một đường, người trẻ tuổi luôn luôn không thể làm cho người ta tín nhiệm." Đan hộ vệ duỗi ra ngón tay:
"Thứ hai, hắn giỏi về bó xương, lại không am hiểu cái khác."
"Vả lại bởi vì trước kia học qua không ít tạp học, cho nên nhìn vào thủ đoạn chẩn trị thì cảm thấy không được chuyên nghiệp, có không ít người ở trong nội môn kín đáo phê bình chuyện này."
"Trị bệnh cứu người thì phải xem hiệu quả trị liệu chứ, quan tâm mấy cái khác làm gì?" Hộ vệ trẻ tuổi không nhịn được nhíu mày:
"Nhân tài thế này mà lại đặt ở địa phương như thành bắc, đây không phải lãng phí sao?"
"Chính là lý này." Một người tiếp lời:
"Nhưng mà ta còn nghe nói hình như là Mạc đại phu đã đắc tội với người nào đó, cho nên mới chậm chạp không được tấn thăng."
"Hắc. . ."
"Nhưng người tài thì há có thể bị ép được? Năm ngoái cũng đã tấn thăng chấp sự Ngoại môn rồi."
"Theo ta thấy, qua không được bao lâu nữa, Mạc đại phu liền sẽ xông ra thành bắc, đến Dược cốc làm việc, đến lúc đó những kẻ chèn ép hắn phải bị xui xẻo rồi!"
"Nói cẩn thận, nói cẩn thận!" Đan hộ vệ nghiêm mặt nhắc nhở:
"Mấy cái chuyện này thì đừng có ăn nói lung tung, vạn nhất bị người nghe được thì sẽ rước lấy phiền phức không đáng có."
"Biết." Đối phương cười một tiếng:
"Chẳng qua nơi này chỉ có mấy người chúng ta thôi."
"Vậy cũng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm." Đan hộ vệ lắc đầu, thần sắc lại hơi biến hóa:
"Thật ra cuộc sống của Mạc đại phu mới thật sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, y thuật cao minh, đến chỗ nào cũng có thể nổi tiếng, còn không cần phải mạo hiểm làm mấy cái nhiệm vụ chém giết với người khác."
"Nói cũng đúng!"
"Nghe nói bên ngoài lại loạn, thậm chí Phủ chủ còn định xuất binh vây quét loạn phỉ?"
"Nếu không thì ngươi cho rằng nhiều đào phạm như vậy từ chỗ nào tới, nghe nói ít ngày nữa còn có đại quân xuất chinh!"
Trong lúc nhất thời, mấy người nghị luận ầm ĩ.
"Đại quân xuất chinh thì có sao, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Ngươi nghĩ gì vậy, Lục phủ chủ chỉ cần ra lệnh một tiếng, các thế lực lớn ở Đông An phủ đều phải xuất người xuất lực, ai cũng trốn không thoát!"
"Mười năm trước, khi tiêu diệt Hắc Sát bang thì phái Linh Tố của chúng ta cũng chết không ít người, bây giờ phải xem an bài như thế nào thôi."
"A!"
Trong lúc nhất thời, không ít người biến sắc.
. . .
Vạn Quyển lâu.
Mấy năm trôi qua, khuôn mặt của Thôi lão cũng ngày càng tang thương, nhất là trong thời tiết trời đông giá rét này, tinh thần thì càng mệt mỏi.
"Khụ khụ. . ." Lão ta ho nhẹ hai tiếng, nhìn xem bóng người đang bước tới:
"Ngươi lại tới, có phải là muốn đổi 'Phù Đồ' quyển hạ hay không?"
Mạc Cầu cởi áo tơi xuống, lộ ra cơ thể cao lớn hơn so với người bình thường, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Thôi lão ngài còn gấp gáp hơn cả ta, mỗi lần ta tới đây ngài đều hỏi câu này, nhưng mà đáng tiếc là không phải."
Lúc này, bởi vì tu hành Phù Đồ nên khí huyết của Mạc Cầu đã dồi dào không thua gì những đệ tử Hạch Tâm của danh môn đại phái.
Hơn nữa, bởi vì dùng Kim Cương Tô Du rèn luyện nhục thân, cô đọng tinh khí, cho nên thân hình của hắn cũng không cường tráng, chỉ cao chừng một thước tám, trong chúng võ giả thì thân hình này chỉ được xem là bình thường.
"Thời gian của ta đã không còn nhiều." Thôi lão than nhẹ một tiếng:
"Lần sau ngươi đến, ta có còn ở đây hay không thì còn không biết, lão hủ sợ đến lúc đó ngươi muốn đổi đều đổi không được."
"Ngài thể cốt cường tráng, nói lời này thì còn sớm một chút." Mạc Cầu cười nói:
"Vả lại ta cũng không thể tu thành Phù Đồ, coi như có được quyển hạ thì cũng chỉ có thể nhìn trông mà thèm thôi. Cho nên, Thôi lão cũng đừng nhớ thương chút điểm công lao này của ta nữa."
"Hừ!" Thôi lão nghe vậy liền hừ nhẹ:
"Vậy lần này ngươi tới đây là muốn làm gì, vẫn là đổi y thuật điển tịch sao?"
"Không!" Mạc Cầu nghiêm mặt nói:
"Ta muốn một môn bộ pháp hoặc là khinh công, chạy càng nhanh càng tốt!"
"Hả?" Thôi lão sững sờ:
"Ngươi muốn khinh công làm gì?"
"Ai!" Mạc Cầu nhu hòa lông mày, nói:
"Phân đường Song Quế nhận lệnh phải đi Cửu Liên sơn hái thuốc, chẳng biết tại sao lần này lại do người của Tử Dương môn ra mặt chỉ huy, ta cũng không thể tránh khỏi. Nghe nói Cửu Liên sơn gần đây không an toàn, cho nên ta dự định tu luyện một môn khinh công, lúc cần thiết có thể bảo mệnh."
"Hả?"
"Ha ha. . . Ha ha. . ."
Thôi lão sững sờ, sau đó liền nhếch miệng cười to:
"Cửu Liên sơn gần đây không an toàn thì không sai, nhưng tới lúc sắp đi thì nhớ tới chuyện học võ công thì đây là lần đầu ta nghe được đó."
"Lúc sớm tại sao ngươi không đổi?"
"Không đủ công lao." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Võ công thì sẽ đắt hơn y thư, pháp môn khinh công càng tốt thì cần càng nhiều công lao, ngươi cho rằng có thể tích lũy tùy tiện là sẽ đủ sao?"
"Còn nữa?" Thôi lão lắc đầu:
"Cho dù ngươi có đạt được khinh công thượng thừa, không tu hành nửa năm một năm thì cũng chẳng phát huy được tác dụng gì."
"Chuyện này thì không nhọc ngài quan tâm." Mạc Cầu mở miệng hỏi thăm:
"Có môn khinh công napf phù hợp với yêu cầu của ta không?"
"Đương nhiên là có." Thôi lão ho nhẹ một tiếng, từ trên giá sách lấy ra một quyển, nói:
"Phái Linh Tố của chúng ta tiếp xúc với rất nhiều võ giả, cho nên thu thập được rất nhiều võ nghệ, ở trong toàn bộ Đông An phủ này cũng được xếp số một số hai."
"Khinh công. . ."
"Lãnh Nguyệt bộ, Cửu Cung thân pháp, Truy Vân Cản Nguyệt, Vân Long biến, Bách Lý Vô Ngân, Chỉ Xích Thiên Nhai. . ."
"Môn phù hợp với yêu cầu của ngươi thì chỉ có Chỉ Xích Thiên Nhai, Nhạn Hành công, Đạp Nguyệt thân pháp, mỗi môn đều có ưu khuyết, ngươi chọn môn nào?"
Dừng một chút, lão ta lại nói:
"Như vậy đi, nếu như ngươi lại cho thêm hai cái trung đẳng công, ta có thể đưa luôn Phù Đồ quyển hạ cho ngươi, ta biết ngươi vẫn luôn rất thèm muốn, điểm ấy không lừa được lão hủ."
"Hử!" Mạc Cầu nhướng mày nói:
"Thôi lão rất thiếu công lao sao?"
"Ta không thiếu." Thôi lão banh mặt ra:
"Nhưng cháu trai của ta thì lại rất thiếu, ngươi chỉ cần nói là có đổi hay không thôi?"