Chương 144. Nội Tình
Người dịch: Whistle
Gian tế?
Phản đồ?
Đoạn Đức đột nhiên xuất hiện ở đây, còn có lần trước không thèm quan tâm đến thái độ cường ngạnh và phản đối của bọn người Mạc Cầu cũng muốn chiếm lấy việc vận chuyển hàng hóa.
Những chuyện này đều đã nói rõ là người có cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo chính là phụ tử Đoàn thị của Tử Dương môn!
Bọn hắn cũng dám?
Trong lòng Mạc Cầu vừa kinh vừa sợ, hắn không dám chủ quan phân tâm, vận dụng thân pháp điên cuồng lao vào trong rừng.
"Bạch!"
Một tiếng xé gió nhỏ bé từ sau lưng truyền đến, gáy hắn lập tức xiết chặt, đột nhiên nhào về phía trước.
"Đốt! Đốt!"
Hai tiếng trầm đục vang lên, trên thân cây phía trước đột nhiên xuất hiện hai cái phi tiêu.
Ám khí!
"Chạy rất nhanh nha!" Một người cười lạnh, thân hình lao tới về phía trước rồi vung hai tay đánh tới.
Chưởng thế còn chưa tới gần thì kình phong gào thét đã phả vào mặt.
Nhập lưu cao thủ!
Trong đám người ở sau lưng ngoài Đoạn Đức ra lại còn một vị võ giả Hậu Thiên.
Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn, vô thức xoay người vọt lên, song chưởng chắn ngang trước ngực, đón đỡ thế công.
"Bành!"
Cự lực vọt tới, cơ thể hắn run rẩy, bay thẳng về phía sau hơn một trượng, lăn mình một cái rồi tiếp tục bỏ chạy.
Nhìn qua sẽ thấy động tác của Mạc Cầu cực kì chật vật, nhưng khi quan sát cẩn thận liền sẽ phát hiện tốc độ của Mạc Cầu từ đầu đến cuối đều không giảm, thậm chí lần này còn mượn lực để kéo xa khoảng cách giữa song phương.
"Chặn hắn lại!" Sắc mặt Đoạn Đức âm trầm đuổi theo:
"Chắc chắn là hắn ta đã phát hiện ra doanh địa rồi, nếu như tin tức bị tiết lộ, tất cả chúng ta đều phải chết!"
Trong giọng nói của gã ẩn hàm lo lắng, liên tục thi triển thân pháp đuổi theo, tốc độ nhanh hơn cả Mạc Cầu.
Khinh công chi diệu, chỉ có người tu thành chân khí mới hiện rõ.
Bộ pháp của Luyện thể cảnh, cho dù là tốc độ hay tính linh hoạt cũng đều sẽ yếu hơn người dùng chân khí thi triển khinh công.
Đoạn Đức nắm thanh trường kiếm trong tay, trong mắt lộ ra sát cơ, hiển nhiên là không có ý định để lại người sống.
"Không đúng!" Một người áo đen ở bên cạnh nghe vậy thì đột nhiên ngừng chân, ánh mắt lấp lóe:
"Bên phía doanh địa còn không biết, vạn nhất còn có người. . . , giao hắn cho ngươi, ta quay về thông báo."
Đoạn Đức vô thức nhíu mày, nhưng gã cũng nặng nhẹ, liền nhẹ gật đầu:
"Cũng tốt."
Chỉ là một võ giả Luyện thể, gã cảm thấy mình có chém giết một cách nhẹ nhàng.
Lập tức có một đám người đi theo người áo đen trở về doanh địa, chỉ để lại ba người đi theo Đoạn Đức tiếp tục đuổi giết.
Ngôi sao thưa thớt trên trời, vầng sáng ảm đạm, trong rừng càng đen hơn, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón.
"Rầm rầm. . ."
Bóng người xuyên qua nhanh như mũi tên.
Kình lực toàn thân Mạc Cầu đều phun trào, đạp chân xuống, mặt đất nổ tung, toàn bộ cơ thể mượn lực lao vút về phía trước.
Hắn nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn hắn!
"Ở lại đây đi!" Đoạn Đức thân như diều hâu, nhảy lên hơn một trượng, trường kiếm từ trên không trung nhanh chóng đâm xuống đỉnh đầu của Mạc Cầu.
Kiếm quang run lên, hoá thành ba đạo hư ảnh, khóa chặt bách hội, thừa quang và thông thiên tam đại tử huyệt.
Mạc Cầu cảm thấy đầu mình trầm xuống, không thể không dừng bước, thân thể lắc lư, đao kiếm đồng thời ra khỏi vỏ.
Một đao một kiếm giăng khắp nơi, hóa thành chữ thập nghịch thế giương lên, tinh chuẩn đến cực phong tỏa điểm đem ánh kiếm vào trong đó.
"Đương . ."
Kim thiết va chạm, âm thanh du dương.
Đoạn Đức nhẹ nhàng tiếp đất, trường kiếm trong tay run rẩy, nhìn thẳng Mạc Cầu bằng ánh mắt kinh ngạc:
"Hảo một môn công phu đao kiếm kết hợp!"
Dù cho vừa rồi gã ta chỉ là tiện tay một kích, nhưng cũng không phải một giới Luyện thể có thể ngăn lại.
"Ngươi cũng không kém." Mạc Cầu quay đầu, thấy sau lưng tạm thời không có người đuổi theo thì thở phào một hơi.
Đơn đả độc đấu và bị người vây đánh có cách biệt một trời.
Liền xem như hai ngươi có thực lực tương đương, chỉ cần đối phương có thêm một kẻ yếu, chỉ cần phân tâm một chút đều có thể thay đổi thế cục.
Huống chi, luận tu vi, Mạc Cầu thúc ngựa đều không đuổi kịp đối phương.
"Ha. . ." Đoạn Đức nhìn thấy động tác Mạc Cầu liền nhếch miệng cười nhẹ một tiếng:
"Giết ngươi, còn cần đến. . ."
"Oanh!"
Gã còn chưa dứt lại, đột nhiên đôi mắt co rụt lại.
Ngay vào lúc mà gã ta mở miệng đột nhiên, Mạc Cầu lao vọt tới, khí huyết trên người bộc phát.
Ba năm qua, ngày ngày tu hành Phù Đồ cường tráng căn cốt, còn dùng Kim Cương Tô Du để rèn luyện nhục thân.
Những chuyện này đã khiến cho nội tình của Mạc Cầu viễn siêu võ giả Luyện thể bình thường.
Về phần nhục thân của hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, cho đến ngày nay, ngay cả chính hắn đều không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không kém gì Cố Vũ của phân đường Song Quế.
Lúc này đột nhiên bộc phát, khí huyết cuồn cuộn, đao kiếm chém ra, trong không khí cũng truyền tới những tiếng gào bén nhọn.
Âm Dương Thác Loạn đao —— Trảm Phong!
Thời gian cấp bách, tình huống nguy cấp, Mạc Cầu vừa ra tay liền là sát chiêu trong Âm Dương Thác Loạn đao.
Đao kiếm cuốn theo gió táp, kình phong sắc nhọn gào thét, trong lúc nhất thời đã triệt để bao phủ đối thủ.
Sắc mặt Đoạn Đức đại biến, trong lòng cũng dâng lên một cỗ báo động.
Một võ giả Luyện thể. . .
Cũng dám ra tay với mình, thậm chí còn có thể uy hiếp được mình?
Trong lúc vừa kinh vừa sợ, chân khí trong cơ thể gã ta nhanh chóng vận chuyển, hắn hiện tử mang, kiếm quang đột nhiên nở rộ những ánh sáng chói mắt.
Tử Dương Thần công!
Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm!
Nếu như nói đao kiếm hợp kích của Mạc Cầu giống như cuồng phong mưa rào, vậy thì kiếm quang của Đoạn Đức sẽ giống như kinh lôi thiểm điện.
Kiếm quang chỉ vừa chớp một cái, mưa gió trước người đột nhiên ngừng lại.
Đao kiếm trên tay Mạc Cầu lượn vòng, ngũ tạng trong cơ thể lại điên cuồng nhúc nhích, những tiếng sấm rền như hổ báo chấn động gân xương da thịt, kình lực từ Long Xà kình dâng trào lên.
Thân thể đã trải qua Kim Cương Tô Du thiên chùy bách rèn này đúng là có thể ngạnh kháng chân khí xâm nhập, hơn nữa còn không lui lại một bước chút nào.
Đao thế vừa thu lại lập tức phát ra, khí huyết giống như một ngọn núi lửa tích súc hồi lâu đột nhiên phun trào, đao kiếm hóa thành cuồng phong quét đi.
Loạn Phi Phong! Điên đảo thức! Hoành Tảo Thiên Quân! Âm Dương loạn!
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, hắn đã liên tục thi triển rất nhiều sát chiêu của Âm Dương Thác Loạn đao, công kích như ong vỡ tổ đánh về phía đối thủ.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Binh khí va chạm, kình khí gào thét.
Thân hình của hai người biến hóa, chiêu thức đụng vào nhau, sắc mặt Đoạn Đức cũng trở nên ngày càng khó coi.
Gã thân là Hậu Thiên nhập lưu cao thủ, còn tu luyện Tử Dương Thần công đích truyền của Tử Dương môn, Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm.
Nhưng lúc này lại người khác đè lên đánh!
Tuy rằng Mạc Cầu không có chân khí, nhưng lực bộc phát lại lớn đến kinh người, mỗi một hơi hít một thở đều giống như hổ gầm long ngâm.
Lực lượng gân cốt thì càng cường hãn, chỉ đơn thuần dựa vào nhục thân và đao kiếm mà có ngạnh kháng chân khí của gã ta, trong lúc nhất thời cũng không rơi vào thế hạ phong.
Nhất là đao kiếm hợp kích. . .
Đao không phải đao, kiếm không phải kiếm, chiêu thức quỷ dị khó hiểu, làm cho người ta khó lòng phòng bị, không biết nên chống cự như thế nào.
Mặc dù Đoạn Đức đã tận lực thi triển Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống, trong thời gian ngắn lại không thấy bất cứ phần thắng nào.
Một võ giả Luyện thể. . .
Rõ ràng còn chưa luyện được chân khí thành tựu Hậu Thiên, tại sao thực lực của người này lại mạnh mẽ đến vậy?
Phải biết, ngay cả Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông liên thủ cũng không ép được gã ta đến nước này!
Thật tình không biết, Mạc Cầu cũng đang âm thầm kêu khổ.
Trong cơ thể hắn không có chân khí, Kình lực đột kích chỉ có thể dùng nhục thân ngạnh kháng, dù cho toàn lực vận chuyển Long Xà kình tá lực, nhưng cơ bắp cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn hắn sẽ là người không chịu nổi trước.
Huống chi, không bao lâu nữa thì đám người áo đen kia sẽ chạy đến.
Đúng là uy lực của Âm Dương Thác Loạn đao không yếu, hắn chưởng khống chiêu thức cũng không còn gì để nói, nhưng cũng bởi vì không có chân khí nên không thể phát huy toàn bộ uy năng.
Tu vi không đủ, cảnh giới quá thấp, chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.
"Ồ. . ." Mạc Cầu chớp chớp mắt, lập tức ồ nhẹ một tiếng:
"Đoạn công tử quả thật rất có bản lĩnh, đường đường nhập lưu cao thủ, đệ tử chân truyền của Tử Dương môn, vậy mà ngay cả một võ giả Luyện thể nhỏ nhoi như ta cũng không bắt được."
"Không. . ."
Mạc Cầu khinh thường cười một tiếng, nói:
"Phải nói, dù cho Đoàn công tử có tu luyện Tử Dương Thần công, Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm thì cũng đang bị một giới Luyện thể đè lên đánh, nếu như một màn này bị người bên ngoài nhìn thấy, sợ là sẽ cười đến rụng răng."
"Thật sự là hảo bản lãnh!"
"Đón thêm ta một chiêu, Âm Dương loạn!"
Đao kiếm phân chia Âm Dương, khi thì đao là dương, kiếm là âm, khi thì kiếm là dương, đao là âm, Âm Dương rối loạn, làm cho đối thủ liên lục lui về phía sau.
Bị người khi nhục như vậy, lại còn không thể không lui lại, Đoạn Đức lên cơn giận dữ, đột nhiên cuồng hống một tiếng:
"Muốn chết!"
"Oanh. . ."
Chân khí trong cơ thể tuôn ra, kiếm quang trong tay đột ngột bùng lên, kiếm quang chói mắt giống như lôi đình cuồng vũ, quét sạch trước người.
Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm —— Điện Vũ Cuồng Lan!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đồng thời nín hơi ngưng khí, trong nháy mắt liền thi triển bí pháp của Tỏa Thân quyết.
Nhiên Huyết!
Oanh. . .
Khí huyết trào lên giống như là một con rồng lớn lan ra toàn thân, làn da trên người xuất hiện một tầng huyết hồng quỷ dị.
Lực lượng trong lòng bàn tay cũng lớn thêm mấy phần.
Cùng lúc đó, đao kiếm trong tay hắn thuận thế rút về, như phong như bế một mực bao phủ toàn thân, tận hết khả năng tiết kiệm khí lực.
"Đinh đinh đang đang. . ."
Tiếng va chạm nhanh như mưa rào, thân hình Mạc Cầu run rẩy, đao kiếm lay động, liều mạng duy trì thủ thế.
Cho đến. . .
"Chết!"
Đoạn Đức gầm thét, kiếm quang lập tức đại thịnh, lập tức đánh bay trường đao trong tay Mạc Cầu, nhưng mà lực đạo cũng đã cạn kiệt.
Đợi khi gã ta khôi phục một chút sức mạnh, định đâm kiếm tới để kết liễu đối thủ thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một luồng hàn mang.
Ngũ Bộ Nhất Sát!