Chương 143. Cuộc Gặp Ngẫu Nhiên
Người dịch: Whistle
Nửa canh giờ sau.
Mạc Cầu và Đổng Tiểu Uyển xuất hiện trước một hẻm núi bí ẩn.
Nếu không tới gần thì sẽ không có người phát hiện ra nơi này lại còn có một hẻm núi có thể thông sang bên kia núi.
Hẻm núi rất hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai mà qua, chỗ rộng cũng chỉ có hai trượng, phía trên có dây leo chằng chịt, tạo thành một tấm bình phong thiên nhiên ngăn cản tầm mắt của người khác.
"Khó trách. . ."
Nhìn hẻm núi đen sì trước mặt, Đổng Tiểu Uyển giật mình:
"Đã sớm đoán được bọn chúng sẽ đi đường thủy, nhưng bất luận thế nào thì cũng không thể tìm được địa điểm lên bờ của bọn chúng."
"Không ngờ là chỗ này lại còn có động thiên khác!"
Trong đầu đầu nhớ lại những địa điểm xảy ra chuyện trong vài tháng gần đây, đều ở gần đây không có ngoại lệ.
"Trong này chắc là có mai phục." Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, nói:
"Sư tỷ, tiếp theo nên làm gì?"
Cái thông đạo này vừa đen thui vừa vắng lặng, nếu như có người mai phục ở bên trong thì cho dù có là Nhị lưu cao thủ cũng đừng hòng nhẹ nhõm qua được.
"Ừm. . ." Đổng Tiểu Uyển đưa tay chỉ lên phía trên:
"Đi lên trên!"
"Lên trên?" Mạc Cầu ngẩng đầu, giọng nói có chút do dự:
"Hơi. . . Hơi cao một chút."
Đúng là bên trên có thể ngăn cản tầm nhìn từ bên dưới, nhưng mà chỗ thấp nhất cũng cao chừng mười mét, chỗ cao thì càng là hơn mấy chục mét.
Mặc dù dây leo nhìn thì rất rắn chắc, nhưng toàn là bụi gai, muốn leo lên sẽ rất khó khăn.
"Không sao." Đổng Tiểu Uyển hoạt động tay chân một chút, nắm thật chặt trọng đao sau lưng, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Thả lỏng."
"Được. . ."
Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương nhấc bổng cơ thể, mượn lực vách núi rồi đằng nhập bay lên.
"Môn khinh công này của ta gọi là Phong Hành Vô Ảnh, là của một vị bằng hữu tặng cho ta, nó tinh diệu không kém gì Tử Nhật Đằng Không quyết của Tử Dương môn." Đổng Tiểu Uyển vừa thi triển thân pháp, vừa nói bằng giọng điệu không có chút ba động nào:
"Ngươi không cần phải lo, chỉ cần không khẩn trương, ta đảm bảo ngươi sẽ không bị làm sao!"
Kình phong gào thét quanh người, cơ thể thì lại ở trên không trung, nói không khẩn trương thì đương nhiên là không có khả năng.
Cũng may Mạc Cầu đã xưa đâu bằng nay, sau khi lấy lại bình tĩnh, gồng cứng người lên rồi trầm tĩnh lại.
Trong mắt Đổng Tiểu Uyển lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng lại không lên tiếng, tập trung tinh thần thi triển thân pháp bay về phía trước.
Không bao lâu sau.
"Hô. . ."
Thanh phong rung động, hai người đã xuyên qua được hẻm núi.
"Ta đã từng tới chỗ này rồi." Đổng Tiểu Uyển liếc nhìn xung quanh, đôi mi thanh tú nhăn lại:
"Nó ở phía sau sườn núi phía nam, không ngờ nơi này lại cách trụ sở của chúng ta và Tỏa Nguyệt gần như vậy?"
Mạc Cầu gật đầu phụ họa:
"Đây thật sự là. . . Dưới đĩa đèn thì tối."
"Xem ra, lúc trở về cũng không cần phiền phức như vậy." Trong mắt Đổng Tiểu Uyển lóe lên một tia nghi hoặc:
"Theo lý mà nói, đã ở gần như vậy, cho dù không tìm được địa điểm ẩn thân của bọn hắn thì cũng nên tìm ra một chút dấu vết mới đúng."
"Chẳng lẽ đúng như Lưu trưởng lão đã nói, trong chúng ta có gian tế?"
Đang lúc nói chuyện, hai người cũng không dừng bước, mà đi dọc theo dấu vết ở trên mặt đất tiếp tục truy tung.
Có lẽ bọn người Hắc Sát giáo cảm thấy đã đến khu vực an toàn, cho nên không hề xóa đi dấu vết ở chỗ này, cho nên truy tung cũng không khó.
Hai người vội vàng bước đi, không bao lâu sau Mạc Cầu đột nhiên dừng bước:
"Chờ một chút!"
"Làm sao?" Đổng Tiểu Uyển nhíu mày.
"Có mùi lạ." Ánh mắt Mạc Cầu ngưng trọng:
"Chỗ này sợ là đã bị người hạ độc!"
"Nha." Nghe vậy, Đổng Tiểu Uyển mặt không đổi sắc, tiện tay từ trong ngực lấy ra một vật rồi đưa tới:
"Quy Giáp Huyền đan, dùng để tị độc."
Thấy trên mặt Mạc Cầu có dị sắc, nàng lạnh nhạt mở miệng:
"Ngươi đã quên là Phái Linh Tố chúng ta làm gì rồi sao, từ xưa y độc bất phân, chút độc cỏn con này không tính là gì."
"Cũng thế." Mạc Cầu gật đầu, tiếp nhận viên đan dược.
Hắn cũng từng nghe qua tên của Quy Giáp Huyền đan rồi, mặc dù kém hơn Tị Độc châu trong truyền thuyết, nhưng cũng là vật bất phàm.
Không ngờ là trên người của Đổng Tiểu Uyển lại có mang theo, hơn nữa dường như không chỉ một viên.
Lại tiến lên không được bao lâu, đột nhiên Đổng Tiểu Uyển dẫm chân xuống, trực tiếp ngăn cản Mạc Cầu nhảy lên một cái cây khô.
"Chớ lên tiếng!"
Mạc Cầu thành thành thật thật nín thở, thậm chí dùng Tỏa Thân pháp để bế tỏa tinh khí, không lộ ra một chút khí tức nào.
Hắn sớm đã tu luyện Tỏa Thân pháp đến cảnh giới viên mãn rồi.
"A. . ."
Bên tai truyền đến tiếng kinh ngạc yếu ớt của Đổng Tiểu Uyển, dường như nàng đang ngạc nhiên về trạng thái của Mạc Cầu, nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều, hai người đồng thời nằm rạp xuống đất, nhìn về phía cách đó không xa.
Ở nơi đó có một nhóm hơn mười người đang nhanh chóng vận chuyển hàng hóa tới một nơi nhìn giống như doanh địa đơn sơ.
Những người này đều có thân hình cường tráng, bước đi như bay, tu vi yếu nhất e rằng cũng là Đoán Cốt.
Người cầm đầu có mái tóc dài bay phất phới, lại là một vị nữ tử.
Vì khoảng cách khá xa, cho nên Mạc Cầu không nhìn rõ được tướng mạo của nữ tử này, chỉ có thể nhìn thấy dáng người nóng bỏng của đối phương.
Bộ áo dài bó sát người tôn lên ‘tâm hồn’ sung mãn, hai chân thon dài, bờ mông mượt mà căng tròn kia mỗi giờ mỗi khắc đều đang dụ hoặc nam nhân.
"Tiện nhân!"
Đổng Tiểu Uyển trầm thấp nói:
"Chắc là ả nữ nhân này đã giết Mục Quân Tập và Cố Vũ, bên hông nàng đang đeo một thanh nhuyễn kiếm, khi xuất kiếm thì quần áo sẽ tản ra, lộ ra một bộ phân thân thể dùng để dụ hoặc nam nhân, chỉ cần đối thủ có chút phân thần liền sẽ trúng chiêu."
"Hừ!"
"Ngay cả võ công đều hạ tiện như vậy!"
Mạc Cầu nghe được trong giọng nói của nàng đều là tức giận, thậm chí còn có một tia đố kỵ không dễ dàng phát giác.
Hai mắt hắn co vào, nhìn chằm chằm nữ nhân kia, thấy người đã đi xa, không nhịn được hạ thấp giọng hỏi:
"Ả tên gì?"
"Triệu Diệu Thục, người xưng La Sát Kiếm, là một ả đàn bà tội ác chồng chất." Đổng Tiểu Uyển mở miệng:
"Mấy năm trước, ả bị trượng phu phát hiện đang yêu đương vụng trộm với người khác nên liền phản sát toàn bộ nhà chồng, chạy ra phủ thành, sau đó không biết lúc nào đã gia nhập Hắc Sát giáo."
"Triệu Diệu Thục." Mạc Cầu lặp lại một lần.
"Ngươi đừng nghĩ về việc báo thù." Đổng Tiểu Uyển nhìn hắn một cái, nói:
"Mặc dù điệu bộ của ả ta làm cho người khinh thường, nhưng thật sự là một Nhị lưu cao thủ chân khí ngoại phóng."
"Đương nhiên, nếu như không để ý tới bàng môn tà đạo, thì ả hẳn là kẻ yếu nhất trong số võ giả Nhị lưu!"
"Sư tỷ có thể bắt được nàng không?" Mạc Cầu chớp mắt.
"Ngươi quá coi thường ta." Đổng Tiểu Uyển nói bằng giọng khinh thường:
"Loại nữ nhân này cũng không chịu nổi mười chiêu của ta, nhưng mà nơi này vẫn còn một vị cao thủ chân chính."
Nói xong, nàng đưa tay chỉ về phía trung tâm doanh địa ở cách đó không xa:
"Người áo đen kia đã tu ngạnh công đến cảnh giới rất cao, thậm chí ta hoài nghi gã là Hắc Sát chân thân của Hắc Sát giáo. Nắm đấm của gã rất cứng, đã từng giao chiến với ta nhiều lần, chính diện giao phong thì ta cũng không nắm chắc phần thắng."
Mạc Cầu nhướng mày.
Chỗ doanh địa này nhìn thì không lớn, rất đơn sơ, nhưng lại sát cơ chập trùng, chừng gần trăm người.
Vả lại, cơ hồ không có một kẻ yếu nào cả!
Dưới tình huống như vậy, đừng nói là nơi này chỉ có hai người họ, cho dù có gấp đôi thì cũng không thể làm gì.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nói:
"Sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Đổng Tiểu Uyển trầm ngâm một chút, nói:
"Ta sẽ nhìn chằm chằm nơi này, ngươi trở về báo tin cho Tử Dương môn và cao thủ của Phủ quân tới đây vây giết bọn hắn!"
Nói xong liền gỡ xuống một viên lệnh bài đặt vào tay Mạc Cầu:
"Giao thứ này cho trưởng lão Chu Văn của Tử Dương môn, hoặc là Viên thống lĩnh của Phủ quân, bọn hắn sẽ tin tưởng ngươi."
Mạc Cầu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.
Nhìn về phía thì thấy đám người này đang có dự định rời đi.
Nếu như hắn tiếp tục ở lại truy tung thì rất có thể sẽ bị bại lộ, như vậy sẽ làm lỡ mất thời cơ tốt.
Còn nếu trở về thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, đến lúc đó đi theo đại quân liền có thể nhất cử tiêu diệt dư nghiệt của Hắc Sát giáo.
"Ta tiễn ngươi một đoạn." Đổng Tiểu Uyển đưa tay lôi Mạc Cầu lao thẳng vào trong rừng, không bao lâu sau liền nhảy ra gần một dặm:
"Ngươi mau chóng trở về, Phủ quân muốn điều binh khiển tướng cũng không thể xong ngay trong nhất thời nửa khắc được, ta phụ trách tiếp tục theo dõi."
"Được."
Mạc Cầu trả lời một câu, cũng không chậm trễ, xoay người nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy về phía trụ sở.
Tuy rằng hắn không bằng Đổng Tiểu Uyển người nhẹ như yến, khinh công đi tới đi lui, nhưng tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai cũng không coi là chậm.
Một đường chạy vội, vọt người nhảy lên một tảng đá.
"Ai!"
Một giọng nói lạnh như băng làm cho cơ thể hắn khựng lại.
Chậm rãi nghiêng người, chỉ thấy dưới màn đêm mông lung có mấy bóng người đàng từ trong rừng rậm bước ra.
"Là ngươi?"
"Đoạn công tử?"
Hai người đối mặt, nhìn nhau sững sờ.
Đoạn Đức trừng to mắt, tất nhiên là gã ta sẽ không biết Mạc Cầu, nhưng lại nhớ kỹ lúc bản thân mình bị nhục nhã thì đối phương cũng ở hiện trường.
Sư đệ của Đổng Tiểu Uyển?
Gã lập tức nhướng mày:
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta. . ." Mạc Cầu há miệng muốn nói, đột nhiên hai mắt co rụt lại.
Bởi vì ở gần nên lúc này hắn mới nhìn rõ mấy người ở bên cạnh Đoạn Đức không mặc phục sức của Tử Dương môn, mà tất cả những người này đều mặc áo đen, kiểu dáng cũng không khác chút nào với đám dư nghiệt Hắc Sát giáo kia.
"Ta ra ngoài đi dạo một chút." Hắn chớp chớp mắt, hơi hơi lùi lại phía sau:
"Đoạn công tử thật có nhã hứng, đã trễ thế như vậy rồi mà còn chưa nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy chư vị, cáo từ!"
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, thân hình lóe lên, lập tức thi triển thân pháp lao đi.
"Ồ. . ." Đoạn Đức chớp chớp mắt, ồ nhẹ một tiếng, lập tức khẽ vung tay:
"Bắt lấy hắn!"