Chương 147. Thuyết Pháp
Người dịch: Whistle
Hắc đồng!
Mạc Cầu lấy được thứ này trên người của Cốc Tu vào ba năm trước, bên trong có chứa rất nhiều Ngưu Mao châm, có thể xâu kim thạch, còn có kịch độc.
Liền xem như vô danh da thú cũng suýt chút nữa là bị nó đâm thủng.
Kình lực hộ thân của nhị lưu cao thủ tuy mạnh, có thể ngạnh kháng đao kiếm mà không bị thương, nhưng lại không thể chịu nổi sự sắc bén của Ngưu Mao châm.
Lúc này hắc mang đầy trời, không gian lại cực kỳ chật hẹp, mặc cho Đoạn Bất Bình có khinh công tinh diệu cũng khó tránh thoát.
"Bạch!"
Hắc mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Thân thể Đoạn Bất Bình lắc lư, lập tức cứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt đều là hoảng sợ, không cam lòng.
Cuối cùng, tận hóa hư vô.
"Phù phù!"
Thi thể nặng nề ngã xuống đất.
Cho đến lúc này, Mạc Cầu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhìn hắc đồng đã nổ tung trong tay, hắn nở một nụ cười đắng chát.
Không biết là do chất liệu của nó hay là vì hắn lắp sai, sau này không thể dùng được nữa rồi.
Cũng may, cuối cùng cũng giải quyết xong nguy cơ.
Đợi khi Mạc Cầu lảo đảo bước ra bên ngoài động thì thấy một vị trưởng lão của Tỏa Nguyệt quan ở gần đó đang chạy tới.
Không bao lâu sau, người của Tử Dương môn và Phủ quân cũng lần lượt chạy đến, đám người này chỉ dừng lại một chút liền lao thẳng tới doanh địa của Hắc Sát giáo.
Đáng tiếc, vẫn là vồ hụt.
Người của Hắc Sát giáo phát hiện ra Mạc Cầu nên đã trở về báo tin tức rút lui, Đổng Tiểu Uyển muốn ngăn cản nhưng lại không đủ lực.
Cuối cùng lần theo tung tích đuổi theo thì cũng chỉ bắt được mấy con tôm nhỏ chẳng biết gì, không bắt được nhân vật quan trọng nào.
. . .
Bảy ngày sau.
Trụ sở Phủ quân.
"Mạc Cầu." Một người vén màn vải lên rồi lặng lẽ nhìn rồi:
"Đi theo ta, đại nhân có việc muốn hỏi!"
"Vâng." Mạc Cầu đứng dậy, khách khí chắp tay:
"Huynh đài, không biết hôm nay tìm tại hạ không biết có chuyện gì, không phải trước đó đã hỏi hết rồi sao?"
Mấy ngày trôi qua, vết thương trên người hắn đã khỏi bảy tám phần, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều.
Chỉ có trong trụ sở Phủ quân này quy củ sâm nghiêm, hắn ở chỗ này đợi lâu như vậy nên cũng sớm muốn đi ra ngoài, vả lại cứ bị hỏi thăm hết lần này đến lần khác cũng làm cho hắn cảm thấy rất phiền.
"Đến lúc đó thì biết." Người tới nói bằng giọng băng lãnh:
"Không nên hỏi đừng hỏi, thành thật một chút!"
Mạc Cầu nhướng mày.
Nói thế nào thì hắn cũng là người lập được công lao, còn được mời tới đây, đương nhiên là không thích cái thái độ của đối phương.
Mạc Cầu lập tức không nói thêm tiếng nào nữa, đi theo tên lính này vào trong đại trướng.
Trong trướng ngoài mấy vị quân sĩ được vũ trang đầy đủ ra thì còn ba người khác đang ngồi nhỏ giọng trò chuyện.
Người ở chính giữa có thân thể hùng tráng, khí thế uy nghiêm, chính là phó tướng của nơi này - Âu Dương Doãn Âu Dương tướng quân.
Người bên tay trái có tướng mạo gầy gò, thân mặc trường sam, râu dài ba tấc, giống như là một vị văn sĩ nho nhã, người này hắn lần đầu gặp được.
Người bên tay phải tuổi chừng lục tuần, phần lưng hơi gù, nếp nhăn đầy mặt, chỉ có hai mắt là sáng ngời có thần.
Người này là người mà hắn quen thuộc nhất, là một trong ba vị trưởng lão Nội môn của phái Linh Tố Vương Hương Nham Vương trưởng lão, Nhất lưu cao thủ, ngang hàng với hai vị Đổng, Cát trưởng lão.
"Ngươi chính là Mạc Cầu?" Thấy Mạc Cầu bước vào, người mở miệng đầu tiên chính là gã văn sĩ ngồi bên tay trái:
"Ngươi chính là người phát hiện ra doanh địa của dư nghiệt Hắc Sát giáo?"
"Hồi tiền bối." Mạc Cầu chắp tay:
"Là tại hạ và Đổng sư tỷ cùng nhau phát hiện doanh địa, không dám đơn độc giành công."
"A. . ." Văn sĩ a nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng nói:
"Ngược lại là trả lời giọt nước không lọt."
Mạc Cầu nhíu mày, lời này có ý gì?
"Mạc Cầu." Vương trưởng lão ngồi bên tay phải khẽ vuốt râu, giọng nói mang theo ẩn ý, chậm rãi mở miệng:
"Vị này là Thẩm trưởng lão của Tử Dương môn, đặc biệt tới đây vì chuyện của phụ tử Đoạn Bất Bình."
Tử Dương môn?
Phụ tử Đoạn Bất Bình?
Mạc Cầu giật mình, trong lòng lập tức cảnh giác thêm mấy phần, mấy ngày nay, gã này là người đầu tiên của Tử Dương môn tới đây tra hỏi.
Vả lại, xem ra kẻ đến không thiện!
"Mạc Cầu, ta lại hỏi ngươi." Thẩm trưởng lão nghiêng người về phía trước, trầm giọng nói:
"Ngươi có tận mắt nhìn thấy Đoạn Bất Bình cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo không? Nhìn thấy ở chỗ nào?"
"Tiền bối." Mạc Cầu nhíu mày:
"Vãn bối nhìn thấy Đoạn Đức và người của Hắc Sát giáo ở cùng một chỗ, hơn nữa sau khi phát hiện ra ta thì còn muốn giết nhân diệt khẩu."
"Về phần Đoạn chấp sự, tại hạ không tận mắt chứng kiến, nhưng mà ông ta cũng ra tay với ta!"
"Vậy sao." Thẩm trưởng lão đạm mạc nói:
"Nói cách khác, ngươi không tận mắt nhìn thấy Đoạn Bất Bình ở cùng với người Hắc Sát giáo, đúng không?"
Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Việc đã đến nước này, chẳng lẽ đối phương còn muốn che chở cho người một nhà hay sao?
"Tiền bối." Lúc này hắn không nhịn được mở miệng nói:
"Lúc đó, Đoạn Bất Bình ra tay giết người, đây là chuyện mà mọi người đều tận mắt nhìn thấy, cũng bởi vì vậy mà Miêu đường chủ suýt chút nữa đã gặp nạn!"
"Không sai." Vương trưởng lão gật đầu phụ họa:
"Chuyện này vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ."
"Giết người thì cũng phải xem lý do." biểu lộ của Thẩm trưởng lão không thay đổi, nói:
"Có lẽ là vì thật sự cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo, cũng có thể là bị người nói xấu, dưới tình thế cấp bách mới làm vậy."
"Thẩm huynh." Lời này không chỉ khiến cho Mạc Cầu biến sắc, mà ngay cả Âu Dương Doãn vẫn luôn không lên tiếng cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang:
"Lời này của huynh là có ý gì?"
"Ta chỉ là nghi ngờ, trong chuyện này có chút kỳ quặc." Hai mắt Thẩm trưởng lão co rụt lại, nhìn thẳng Mạc Cầu nói:
"Kẻ này tuổi tác không lớn, cũng chưa từng tu ra chân khí, làm thể nào có thể liên tục giết chết Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình được?"
"Đoạn Đức thì cũng thôi đi, Đoạn Bất Bình là cao thủ chân khí ngoại phóng, làm sao mà hắn giết được?"
"Thẩm trưởng lão." Vương trưởng lão ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích:
"Uy lực của những cây Ngưu Mao châm đó ngươi và ta đều rõ ràng, ở nơi chật hẹp, Nhất lưu cao thủ cũng chưa chắc có thể chống được."
"Ta đang muốn nói chuyện này." Thẩm trưởng lão nghiêng đầu, giọng nói băng lãnh:
"Đoạt mệnh Ngưu Mao châm chính là ám khí do tổ tiên Nhạc gia rèn đúc ra, kỹ thuật sớm đã thất truyền mười mấy năm trước."
"Lần xuất hiện trước cũng đã hơn ba năm, là ở trong một thôn trại nằm ngoài Đông An phủ, nghe nói người sử dụng loại ám khí này nhìn như thuần phác nhưng kì thực âm tàn độc ác, dùng nó để ám sát một vị cao thủ tu thành nội khí nào đó."
"Ba năm trước, không phải là lúc Mạc Cầu đến Đông An phủ sao?"
"Ý của Thẩm huynh Mạc Cầu chính là người đã ám sát vị cao thủ kia của ba năm trước?" Âu Dương Doãn kinh ngạc nhìn tới.
Vương trưởng lão hơi biến sắc, nói:
"Đoạt mệnh Ngưu Mao châm xác thực hiếm thấy, nhưng cũng chưa chắc là trên đời này chỉ có cái, há có thể đổ tội cho người khác mà không có bằng chứng."
"Huống hồ, cho dù Mạc Cầu là người đã ám sát cao thủ của ba năm trước thì lại có quan hệ gì với chuyện hôm nay?"
"Thẩm trưởng lão, nói năng thận trọng nha!"
Dù sao thì lão ta cũng là người của phái Linh Tố, mặc dù e ngại Tử Dương môn, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng về phía người nhà.
"Đương nhiên là có quan hệ." Thẩm trưởng lão thì lại mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm nói:
"Nếu như hành vi của kẻ này vốn đã không ngay thẳng, tâm tính xảo trá, vậy thì những lời hắn nói ra cũng đã không thể tin rồi."
"Nha!" Âu Dương Doãn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Vương trưởng lão thì nhăn mặt lại, muốn mở miệng bác bỏ, nhưng trong mắt lại mang theo chần chờ, muốn nói lại thôi.
"Ha. . ." Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, thấy được vẻ mặt biến hóa của tất cả mọi người, không nhịn được giận quá mà cười:
"Vậy theo như Thẩm trưởng lão thì lời nói của tại hạ không đáng tin ở chỗ nào, chân tướng của chuyện này là như thế nào?"
"Theo ta thấy, mỗi một câu mà ngươi nói đều là nói dối, đầy miệng thêu dệt vô cớ, mưu toan man thiên quá hải!" Nghe vậy, Thẩm trưởng lão vẫn luôn bất động thanh sắc đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, không đợi người khác đặt câu hỏi, liền nói:
"Chuyện này chính là âm mưu của kẻ này!"
"Âm mưu?" Âu Dương Doãn hé miệng:
"Nói nghe một chút."
"Thẩm mỗ nghe nói, phụ tử Đoạn Bất Bình và bọn hắn vốn có chút mâu thuẫn về chuyện hàng hóa." Thẩm trưởng lão chỉ thẳng vào Mạc Cầu, nói:
"Sau đó kẻ này thừa dịp Đoạn Đức không phòng bị liền đánh lén kích sát, lại không nghĩ rằng Đoạn Bất Bình lại lập tức tìm tới cửa, cho nên bọn hắn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát vu hãm phụ tử Đoạn Bất Bình cấu kết dư nghiệt Hắc Sát giáo, trảm thảo trừ căn!"
"Về sau còn dùng gian kế làm cho Đoạn Bất Bình lâm vào tuyệt cảnh, cuối cùng lấy đoạt mệnh Ngưu Mao châm giết chết!"
". . ."
Trong trướng bồng trở nên yên tĩnh.
"Thế nhưng mà. . . , có một vài điểm không thông nha." Âu Dương Doãn đưa tay vuốt cằm, nói:
"Nếu hắn đã có thể giết chết Đoạn Bất Bình thì cần gì phải giá họa?"
"Đương nhiên là vì hắn không chắc chắn là giết được Đoạn Bất Bình." Thẩm trưởng lão cười lạnh:
"Thậm chí, ta còn hoài nghi Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình không phải là một mình hắn giết chết, mà còn có những tên đồng lõa khác, rất có thể chính là dư nghiệt Hắc Sát giáo!"
"Khụ khụ. . ." Ở bên cạnh, dù tính tình của Vương trưởng có tốt đến mấy nhưng khi nghe được lời này cũng nhịn không được họ nhẹ hai tiếng, nói:
"Thẩm trưởng lão, sự thật đã sớm được phơi bày rồi, đây đều là những phỏng đoán sáo rỗng quá mức khoa trương của ngươi mà thôi."
"Khoa trương?" Thẩm trưởng lão nghiêng đầu, băng lãnh nói:
"Chẳng lẽ nhưng gì mà ta vừa nói có khoa trương bằng một vị Luyện thể cảnh có thể liên tiếp giết chết nhập lưu cao thủ và Nhị lưu cao thủ sao?"
"Vả lại. . ."
Gã hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta nói là lời của một bên, vậy những gì mà kẻ này nói ra thì lại có mấy ai nhìn thấy?"
"Ngoại trừ hắn, ai có thể chứng minh Đoạn Đức cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo đây? Có ai dám chắc rằng hắn ta không phải đang vu hãm Đoạn Bất Bình không?"
"Nhưng mà Đoạn Bất Bình đã ra tay với những người khác!"
"Đó là vì ông ta bị người ta vu cáo, lại biết con trai độc nhất bị giết, nhất thời xúc động, vả lại cũng đâu giết được mấy người."
"Sao lúc đó Đoạn Bất Bình lại không phản bác!"
"Phản bác có tác dụng không? Lúc đó chỉ có người của phải Linh Tố các ngươi, còn không phải là các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao?"
". . ."
Vương trưởng lão yên lặng, kiểu như ngươi nói rất có lý, ta không thèm nói nữa.
Quả thật.
Trong tình huống không có chứng cớ xác thực, chỉ dựa vào lời nói thì không ai có thể chứng minh được tính chân thật của chuyện này.
Cho dù là ngươi có giải thích như thế nào thì đối phương đều có biện pháp giải thích.
Vả lại xem tư thế của Thẩm trưởng lão thì rất hiển nhiên là Tử Dương môn không muốn thừa nhận Đoạn Bất Bình cấu kết dư nghiệt của Hắc Sát giáo.
Mạc Cầu nhìn thấy rõ ràng.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của phó tướng Âu Dương Doãn đều không có biến hóa gì, sợ là đã sớm bị Tử Dương môn thu mua rồi.
Ngẫm lại cũng thế, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật không có quan hệ thì làm sao so được với thanh danh của Tử Dương môn chứ?
Trong lòng Mạc Cầu không khỏi trầm xuống.
"Hô. . ."
Đột nhiên, quân trướng bị người ở bên ngoài xốc lên, có một người nhanh chân bước vào.
"Ai?"
"Lớn mật!"
Các quân sĩ trong trướng lập tức nghiêm mặt quát lớn, lấy đao thương chỉ về phía người tới, túc sát chi ý bao phủ toàn trường.
"Ta có thể chứng minh phụ tử Đoàn gia cấu kết Hắc Sát giáo, Mạc sư đệ nói không sai." Đổng Tiểu Uyển vác theo trọng đao trình diện, cầm trong tay một tấm lệnh bài, giọng nói băng lãnh:
"Âu Dương tướng quân, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Lục phủ tôn lệnh, sao ngươi lại. . ." Âu Dương Doãn vốn định nổi giận, nhưng khi thấy rõ lệnh bài thì sắc mặt lại biến đổi.
"Bây giờ ta muốn dẫn Mạc sư đệ rời đi." Đổng Tiểu Uyển vẻ mặt băng lãnh, tiện tay thu hồi lệnh bài, quay người nhìn về phía Mạc Cầu:
"Đi!"
Rồi nàng không nói thêm tiếng nào, cất bước đi ra ngoài trướng, các quân sĩ trong trướng liếc nhìn nhau, nhưng lại không có người dám cản.
Mạc Cầu do dự một chút rồi vội vàng đi theo:
"Sư tỷ?"
"Ngươi không cần phải để ý." Đổng Tiểu Uyển phất tay:
"Về trụ sở của phái Linh Tố trước đi, sau đó thành thành thật thật ở lại đó là được, yên tâm đi, không sao đâu."
Tuy nói vậy như nét mặt của nàng vẫn mang theo mấy phần u ám:
"Phản ứng của Tử Dương môn với chuyện này có chút kỳ quái, ta phải đi hỏi cha một chút."