Chương 148. Đột Phá
Người dịch: Whistle
Vấn Tâm hương có giá mấy chục lượng bạch ngân đang lượn lờ, lửa than bên dưới đan lô đang hừng hực, trong phòng nồng đậm mùi thảo dược.
Sương mù mờ mịt tràn ngập rồi ngưng kết, khiến cho nơi đây giống như tiên cảnh.
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng bị một người đẩy ra, Đổng Tiểu Uyển vội vàng bước tới gần:
"Cha!"
Trước lò luyện đan có một người đang ngồi xếp bằng, nghe vậy bèn mở mắt, giọng nói đạm mạc:
"Ta đã nói qua biết bao nhiêu lần rồi, phàm gặp đại sự thì cần có tĩnh khí, con vẫn là vội vàng hấp tấp như vậy."
Người này mặt như trung niên, trong mắt tràn đầy vẻ tang thương, tướng mạo lờ mờ có thể nhìn ra vẻ tuấn lãng lúc còn trở, chính là một trong ba vị Nội môn trưởng lão đương nhiệm của phái Linh Tố phái, Tam Thu cư sĩ - Đổng Tịch Chu.
"Cha, con có việc gấp tìm ngài." Đổng Tiểu Uyển cau mày, nhưng mà vẫn thành thật khom người mở miệng:
"Chuyện trước đó đã có kết luận, kết quả Tử Dương môn lại trở mặt không nhận, ngược lại còn muốn vu hãm Mạc sư đệ."
"Cha cũng không thể mặc kệ không hỏi!"
"Vu hãm?" Đổng Tịch Chu hiển nhiên biết nàng đang nói chuyện gì, nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói:
"Sao con biết đây là vu hãm?"
"Cha!" Đổng Tiểu Uyển trợn mắt lên:
"Ngày đó là con và Mạc sư đệ cùng nhau tìm được doanh địa của dư nghiệt Hắc Sát giáo, chẳng lẽ ngay cả con mà cha cũng không tin sao?"
"Con thì ta đương nhiên tin tưởng." Đổng Tịch Chu bất động thanh sắc:
"Nhưng sau khi Mạc Cầu rời đi, không có người nào có thể chứng minh những chuyện mà hắn nói là thật?"
"Thực lực của Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình đều mạnh hơn hắn nhưng lại liên tiếp mất mạng trong tay hắn, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ không tin."
"Cha!" Đổng Tiểu Uyển khó thở dậm chân:
"Sao ngài có thể nói giúp người ngoài như vậy được?"
"Giúp người ngoài?" Đổng Tịch Chu lắc đầu, cầm lấy một bó củi có giá trị không nhỏ bỏ vào dưới đan lô:
"Làmột người ngoài cuộc, ta chỉ đang nói một chuyện hiển nhiên mà thôi."
"Hắn nói mình may mắn mới sống sót, vậy thì tại sao người bên ngoài lại không thể nói hắn lợi dụng quỷ kế để giết người?"
Đổng Tiểu Uyển vội la lên:
"Mạc sư đệ chính là đệ tử Ký Danh của ngài mà!"
"Dùng năm trăm lượng bạc mua được mà thôi." Đổng Tịch Chu lắc đầu:
"Hắn bỏ tiền, ta ra danh phận, theo như nhu cầu, giao dịch đã xong rồi thì không còn liên quan nữa, huống hồ. . . Tử Dương môn cho càng nhiều."
"Ngài có ý gì?" Đổng Tiểu Uyển sững sờ:
"Tử Dương môn người đã đến qua?"
"Ừ." Đổng Tịch Chu nhàn nhạt gật đầu.
"Tại sao?" Đổng Tiểu Uyển không hiểu.
"Tại sao?" Đổng Tịch Chu cười khẽ, thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
"Đoạn Bất Bình thân là chấp sự thực quyền Tử Dương môn, có sư phụ, có thân bằng, con trai ông ta Đoạn Đức còn được trưởng lão coi trọng, còn đính hôn với con gái thứ ba của Phó môn chủ."
"Nếu như. . . , hai phụ tử này cấu kết với Hắc Sát giáo, con cảm thấy những người này có thể thoát khỏi liên quan được không?"
"Cái này. . ." Đổng Tiểu Uyển suy tư một chút rồi chần chờ nói:
"Ý của cha là, vì miễn bị liên lụy nên bọn hắn mới cố sức giữ gìn phụ tử Đoạn Bất Bình?"
"Đoạn Bất Bình rất thông minh, quan hệ bao trùm hết một nửa Tử Dương môn." Đổng Tịch Chu cười nhạt:
"Con cảm thấy, những người này sẽ cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo sao?"
"Đương nhiên là không có khả năng!" Đổng Tiểu Uyển quả quyết lắc đầu.
Đừng nói là dư nghiệt Hắc Sát giáo, năm đó khi Hắc Sát giáo toàn thịnh, Tử Dương môn cũng chưa từng đầu nhập bọn chúng, hơn nữa còn hiệp trợ người của Lục phủ tiễu sát, cho nên không có khả năng này.
Vậy nên chỉ có một số ít người là có cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát giáo, hoặc chỉ có Đoạn Bất Bình phụ tử.
"Chuyện này con hiểu thì tại sao người khác lại không hiểu?" Đổng Tịch Chu ngẩng đầu, ánh mắt phiêu hốt:
"Một bên là Tử Dương môn có rất nhiều nhân vật thực quyền cao cao tại thượng, một bên là vô danh tiểu tốt không vào Hậu Thiên."
"Lựa chọn thế nào, chẳng lẽ không phải liếc qua thấy ngay sao?"
"Thế nhưng là, sự thực là. . ." Đổng Tiểu Uyển vội la lên, còn chưa nói được thì đã bị phất tay đánh gãy.
"Ngay cả sử sách mà cũng có thể bị người sửa chữa, sự thật không quan trọng giống như con tưởng tượng đâu." Đổng Tịch Chu lắc đầu:
"Chuyện này đã được quyết định rồi, con không thay đổi được gì cả."
"Không!" Đổng Tiểu Uyển nghiêm mặt nói:
"Con đã sử dụng lệnh bài mà Tuyết Nhi cho con để mang Mạc sư đệ ra ngoài rồi, hơn nữa cũng đã cam đoan với hắn là sẽ không xảy ra chuyện."
"Hồ đồ!" Sắc mặt Đổng Tịch Chu trầm xuống, giận dữ mắng mỏ:
"Ngây thơ!"
"Con cho rằng làm vậy thì có thể thay đổi được gì hay sao? Ngược lại còn vô duyên vô cớ lãng phí một nhân tình!"
Đổng Tiểu Uyển không rên một tiếng, trên mặt lại tràn đầy bướng bỉnh.
Thật lâu sau.
"Thôi, thôi." Đổng Tịch Chu nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng:
"Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích."
"Cha." Đổng Tiểu Uyển tiến lên hỏi:
"Vậy sau này Mạc sư đệ sẽ như thế nào? Người của Tử Dương môn sẽ buông tha cho hắn đúng không?"
"Bên trong chữ tĩnh(静)có một chữ tranh (争)." Đổng Tịch Chu lạnh lùng trả lời:
"Nếu như hắn muốn có được sự yên tĩnh thì phải tự mình tranh thủ, cho dù người bên ngoài muốn giúp cũng không giúp được bao nhiêu."
Đổng Tiểu Uyển chớp chớp mắt, giống như đang suy tư.
Đổng Tịch Chu cũng không thèm quan tâm đến sống chết của vị đệ tử Ký Danh này của mình, thuận miệng nói sang chuyện khác:
"Cực Huyền Kình của con chắc là sắp đột phá lục trọng rồi phải không?"
"Vâng." Đổng Tiểu Uyển hoàn hồn, gật đầu:
"Trong một năm là có thể đạt tới đệ thất trọng, tấn thăng Nhất lưu."
Đang khi nói chuyện, trên mặt nàng không khỏi toát ra vẻ tự ngạo.
Một năm sau, nàng bất quá cũng chỉ vừa tròn hai mươi, Nhất lưu cao thủ hai mươi tuổi, phóng nhãn khắp thiên hạ cũng là ít càng thêm ít.
"Một năm. . ." Đổng Tịch Chu nghe vậy liền khẽ nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính toán một chút, mới chậm rãi gật đầu:
"Hẳn là còn kịp."
"Cha." Trên mặt Đổng Tiểu Uyển lộ vẻ đắng chát:
"Con đã cố gắng lắm rồi, lập tức liền có thể liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, chẳng lẽ còn không được sao?"
"Con không hiểu." Đổng Tịch Chu ngừng tay lại, trong mắt lộ vẻ mờ mịt:
"Tiềm Long Sồ Phượng bảng chẳng qua chỉ là một cục đăng môn chuyên(gạch), để có thể phá cửa vào thì còn thiếu rất nhiều."
"Vi phụ đã không thành. . ."
"Mà con thì có hi vọng kiến thức một chút phong cảnh trong truyền thuyết kia, cũng có thể tạm biệt. . . Mẹ con."
Giọng nói yếu ớt của ông ta cũng làm cho Đổng Tiểu Uyển lâm vào trầm mặc.
. . .
Mấy ngày sau.
Trụ sở phái Linh Tố.
Nơi này nhà gỗ trùng trùng, được xếp thành hàng dài, bóng người di chuyển như dệt, hiển nhiên những năm qua cũng đóng quân ở chỗ này, cũng đã trở thành lệ cũ.
Trong phòng.
Mạc Cầu ngồi khoanh chân.
"Thùng thùng. . ."
"Mời đến!"
Đổng Tiểu Uyển bước vào trong phòng, nhìn thấy Mạc Cầu sắc mặt nàng có chút phiền muộn, nhưng mà những cảm xúc này chỉ thoáng qua liền tan biến.
"Sư tỷ." Mạc Cầu đứng dậy, biểu lộ lạnh nhạt, dường như đã quên đi những chuyện gặp phải mấy ngày trước:
"Sư tỷ đến rồi à, mời ngồi."
"Ừm." Đổng Tiểu Uyển gật đầu, từ trên lưng gỡ xuống một vật đưa tới:
"Ngươi."
Đây là một cái hòm gỗ dài chừng bốn thước, tạo hình đơn giản, tính chất nặng nề, khi đặt lên bàn đã làm cho nó rung động.
"Đây là vật gì?" Mạc Cầu nghi hoặc hỏi.
"Mở ra nhìn thử liền biết." Đổng Tiểu Uyển đưa tay ra hiệu.
Mạc Cầu gật đầu, tiến lên mở hòm gỗ ra, hai thanh đao kiếm được bảo dưỡng cẩn thận lọt vào trong tầm mắt.
Đao dài ba thước, kiếm ngắn một tấc, tạo hình có hơi khác biệt với những đao kiếm bình thường khác, được xếp song song trong đó.
Chỉ là nhìn lướt qua thôi là đã cảm thấy có một cỗ phong mang sắc bén lao thẳng vào mặt, khiến cho trong lòng người nhìn phát lạnh, rất hiển nhiên, đây là một bộ lợi khí giết người.
"Âm Dương Thác Loạn đao." Đổng Tiểu Uyển mở miệng:
"Sau khi vị tiền bối năm đó chết đi, binh khí và võ kỹ đều để lại trong phái Linh Tố, những người khác lấy cũng vô dụng, hiện giờ hai thứ này sẽ thuộc về ngươi."
"Sư tỷ. . ." Mạc Cầu há miệng, rồi lại chậm rãi gật đầu:
"Đa tạ!"
"Đừng vội cảm ơn." Đổng Tiểu Uyển khoát tay, lại từ trong ngực lấy ra một vật, đưa tới.
Đây là một quyển bí tịch.
"Nghe nói ngươi tu hành Tam Dương thung, bản này Chính Dương công là phiên bản khác của Tam Dương thung, miễn cưỡng có thể nhập Nhị lưu."
"Vả lại môn công pháp này tu ra chân khí công chính bình thản, dễ dàng đột phá, sau này có được công pháp tốt cũng có thể thuận tiện chuyển tu."
"Ây. . ." Mạc Cầu ngây người:
"Sư tỷ, đây là vì sao?"
Mặc dù quan hệ của hai người cũng tính là tạm được, nhưng còn không đến mức độ này.
Về phần Tam Dương thung, đúng là hắn đã từng đổi qua Tam Dương thung, lấy công pháp này để che dấu Phù Đồ.
"Đây là ngươi nên được." Đổng Tiểu Uyển cười khổ nói:
"Phát hiện dư nghiệt Hắc Sát giáo, đoạt lại vật tư, những công lao nào vốn thuộc về ngươi, hiện giờ chỉ thuộc về một mình ta, cho nên đừng cảm thấy chiếm ta tiện nghi."
"Công lao?" Mạc Cầu giật mình, ôm quyền chắp tay:
"Bất kể như thế nào, đa tạ!"
"Ừm." Đổng Tiểu Uyển mím môi một cái, thấy Mạc Cầu nghiêm mặt, ánh mắt không khỏi có chút phức tạp:
"Chuyện của Tử Dương môn. . . , hẳn là sẽ yên ổn một chút, nhưng mà sau này có khả năng ngươi sẽ còn gặp phải một chút phiền phức."
"Cho nên, nếu như có thể mà nói, tận lực gia tăng thực lực đi."
"Tại hạ minh bạch." Mạc Cầu gật đầu.
"Vậy. . . , cứ như vậy đi!" Đổng Tiểu Uyển thở dài, cũng không ở lâu, lập tức khoát tay áo cáo từ rời đi.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Mạc Cầu đóng cửa phòng lại, biểu lộ dần dần âm trầm.
Công lao thuộc về Đổng Tiểu Uyển, điều này nói rõ nội bộ phái Linh Tố đã không thừa nhận những lời hắn nói, chẳng qua vì nể mặt của Đổng Tiểu Uyển nên mới không truy cứu trách nhiệm của hắn.
Bận rộn một phen, hiểm tử hoàn sinh, còn rước cho mình một đống phiền phức.
Nghĩ đến cũng bình thường, dù gì thì phái Linh Tố cũng phụ thuộc vào Tử Dương môn, không thể chỉ vì một tiểu nhân vật không đáng chú ý mà làm mất mặt đối phương.
Thậm chí, đối với những đại nhân vật kia thì chỉ cần tùy tiện nói một câu thì cũng có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục!
Thực lực!
Cuối cùng vẫn là thực lực!
Mạc Cầu trở về trước bàn, trầm mặc một lúc liền lấy ra một bình Đan dược, đặt ở trong tay thưởng thức.
Vật này tên là Tụ Khí tán, có thể trợ người thành tựu chân khí, sau khi phục dụng liền có thể gia tăng thêm một thành cơ hội đột phá.
Trước khi đến Cửu Liên sơn thì hắn đã chuẩn bị xong đan dược để thử đột phá.
Nhưng mà, nếu như thành công thì còn tốt, một khi thất bại thì sẽ bị suy yếu mấy tháng, sau khi nghĩ đến những gian nan trên núi nên hắn mới tạm thời từ bỏ.
Bây giờ. . .
Cũng đã đến lúc rồi!
Hiện nay Mạc Cầu chẳng qua chỉ là một giới Luyện thể, vô danh tiểu tốt, có thể tùy ý bị người xem nhẹ.
Nếu như có thể thành tựu Hậu Thiên thì cũng tương đương với tiểu tốt qua sông, dù cho có yếu thì cũng không thể không nhìn.
Cuối cùng, vẫn là thực lực!
Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ, đột nhiên mở nắp bình ra, bỏ Tụ Khí tán vào trong miệng.
Đan dược vào miệng liền tan, lạnh buốt, sau khi vào bụng thì khí huyết trong cơ thể cũng phát sinh biến hóa.
"Oanh. . ."
Khí huyết trào lên.