Chương 158. Yêu Nữ
Người dịch: Whistle
Nếu đã chiếm thế thượng phong thì Mạc Cầu sẽ không buông tha cơ hội này.
"Coong!"
Đao kiếm run lên, tranh minh thanh lên.
Sát cơ lăng lệ thấu thể mà ra, dọc theo phong mang binh khí tràn ra ngoài, tựa như một vô số phong mang hàn lưu nội tàng trào lên mà ra.
Âm Dương Thác Loạn đao!
Vệ Nhiễm vốn là người bị thương nặng, bên hông đã nhuốm đầy máu, thấy vậy sắc mặt liền đại biến, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cây chủy thủ trong tay của gã điên cuồng múa may, thân thể xoay tròn giống như con quay, vô số ám khí bắn ra.
"Đương . ."
Tiếng va chạm tiếp tục vang lên, thân thể Vệ Nhiễm run rẩy, bay thẳng về phía sau lưng hơn 1 trượng, trên cánh tay đều là vết thương đao kiếm, máu tươi tràn ra da thịt chảy ngang, khiến cho gã khó mà nắm được binh khí.
"Là ngươi. . ."
Người tới uy thế như vậy, sao gã lại nghĩ không ra chứ:
"Là ngươi giết Hồng Chấn, còn có hai vị huynh đệ của ta!"
Nghĩ đến đây, trong mắt Vệ Nhiễm hiện lên vẻ phẫn hận, trong lòng lửa giận dâng trào nhưng cũng phát lạnh.
Đối phương muốn trảm thảo trừ căn!
"Không phải ngưỡi đã nhận định là do ta làm sao?" Mạc Cầu đạm mạc nói, thân hình đuổi sát không buông:
"Nếu đã vậy thì còn có gì để nói nữa."
Lập tức trái đao phải kiếm, chiêu thức đao pháp nhẹ nhàng, kiếm pháp thì lại đại khai đại hợp.
Đao kiếm kết hợp, giống như Âm Dương hợp thành, uy thế tăng mạnh.
Chân khí hội tụ rong sân, đao quang kiếm ảnh giống như vòi rồng, chỉ trong nháy mắt liền cuốn Vệ Nhiễm vào trong.
Với khinh công thân pháp tinh diệu của Mạc Cầu, ám khí đột kích căn bản không đụng trúng người hắn.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
"Phốc!"
Vầng sáng đao kiếm vừa thu lại, Mạc Cầu lách mình xuất hiện ở phía xa mấy mét, Vệ Nhiễm ở sau lưng từ từ ngã xuống.
"Ngươi. . ."
Gã há mồm muốn nói, nhưng trong miệng lại tuôn ra máu tươi, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng, thân thể lung lay, cuối cùng bất lực ngã xuống đất.
"Đáng tiếc." Mạc Cầu quay người lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối:
"Ám khí của các hạ không sai, nếu như không phải trong lòng còn mang sát ý, tại hạ cũng không để ý giao lưu với ngươi một chút."
Chẳng qua lúc này Vệ Nhiễm đã không nghe được nữa.
"Chậc chậc. . ."
Lại không ngờ rằng, ở trên một thân cây gần đó có một người chậc chậc hai tiếng, giọng nói thanh thúy:
"Giả vờ giả vịt cái gì, người thì cũng đã chết rồi, các hạ còn ở nơi này cảm khái, làm cho ai xem vậy?"
"Ai?" Mạc Cầu lâp tức giật mình, mãnh liệt quay người nhìn về phía phát ra âm thanh, trong mắt mang theo cảnh giác.
Từ sau khi tu hành Phù Đồ, ngũ giác của Mạc Cầu đã được tăng lên trên diện rộng, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác tới gần mà không biết.
"Ta." Quần áo phất phới, một bóng người xinh đẹp từ trên cây rơi xuống:
"Mông đầu che mặt, tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ đây chính là cách làm việc của danh môn đại phái Đông An phủ các ngươi sao?"
Nữ nhân!
Còn là một vị nữ nhân cực kỳ xinh đẹp!
Không. . .
Phải nói, là một vị thiếu nữ xinh đẹp!
Người tới thân mặc hoa y trắng nhạt, áo khoác sa y bạch sắc, lộ ra đường cong duyên dáng và phần cổ có thể thấy được xương quai xanh, chiếc váy trắng noãn ở dưới ánh sao giống như tuyết bao trùm một phương, chiếu sáng rạng rỡ, nhưng mà vầng hào quang này còn xa mới sánh kịp với diện mạo của thiếu nữ.
Mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, mặt mày như họa, da thịt trong suốt như ngọc, giống như tiên tử bước ra từ trong tranh.
Tuổi còn nhỏ, nhưng trong đôi mắt có nhu lại mang mị, lớn lên chắc chắn sẽ câu người hồn phách.
"Ngươi là ai?" Nhìn dáng người tướng mạo thì vị thiếu nữ cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng Mạc Cầu cũng không dám chủ quan.
"Người qua đường." Thiếu nữ cầm một cây bích ngọc tiêu trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay:
"Ngươi là ai?"
"Nếu như là người qua đường thì hỏi nhiều như vậy làm gì." Mạc Cầu không có ý định gây thêm rắc rối, chậm rãi lui lại.
Trong nơi dã ngoại hoang vu này đột nhiên có một vị thiếu nữ xinh đẹp vậy xuất hiện, sao lại có thể là người bình thường được.
"Ngươi muốn đi?" Thiếu nữ nghiêng đầu một chút, vẻ mặt đáng yêu:
"Đừng nóng vội, trước tiên hãy lấy thứ trùm trên mặt xuống để ta xem thử tướng mạo của ngươi như thế nào."
"Không cần." Mạc Cầu chắp tay:
"Cô nương đêm khuya xuất hành nhất định là có chuyện quan trọng, tại hạ không tiện quấy rầy, cáo từ!"
Lời còn chưa dứt, Mạc Cầu đã thi triển thân pháp thối lui về phía sau.
"Muốn đi?" Giọng nói của thiếu nữ lạnh xuống, đột nhiên lao về phía trước, giống như có một sợi tơ vô hình đang kéo lấy vậy:
"Ngươi đã thấy qua bộ dạng của ta, nhưng ta lại không biết ngươi là ai, chẳng phải là bị thua thiệt sao?"
Thân pháp của nàng nhanh đến kinh người, tay ngọc trắng nõn vươn về phía trước, năm ngón tay yên lặng chụp vào mặt Mạc Cầu.
Năm ngón tay kình khí ngưng nhiên, tê tê phá không, chộp lên trên mặt thì đừng nói là giật xuống mặt nạ, sợ là sẽ bị tróc luôn da mặt.
"Hừ!" Mạc Cầu kêu rên, thân hình từ động biến tĩnh, đao kiếm trong lòng bàn tay giống như điện thiểm xoắn về phía thiếu nữ.
Hắn không phải là loại người thương hương tiếc ngọc, nếu đã động thủ thì đương nhiên sẽ không khách khí.
Vả lại mặc dù thế công lăng lệ, khinh công tinh diệu, nhưng rất hiển nhiên là vị thiếu này chưa thể Chân khí ngoại phóng.
Không phải Nhị lưu thì hắn cũng không sợ.
"A?" Thiếu nữ kinh nghi, dường như không nghĩ rằng Mạc Cầu lại dám phản kháng, cổ tay rút về chỉ trong nháy mắt, thân hình giống như thanh phong rung động phiêu nhiên tránh né đao kiếm:
"Đao kiếm hợp kích thật là tinh diệu, không ngờ vừa mới ra ngoài liền gặp được một vị hảo thủ!"
Giọng nói của nàng rất phấn chấn, lại tiếp tục xuất thủ.
Lần này, thiếu nữ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, bích ngọc tiêu trong lòng bàn tay đột tiến, chiêu thức nhu hòa uyển chuyển vô song.
Còn có một tia tiêu âm như có như không phiêu đãng, khiến cho tâm thần của người nghe không kìm lòng được hãm sâu vào trong.
Trong mắt Mạc Cầu hiện lên hoảng hốt, bất quá chỉ thoáng chốc liền liền khôi phục thanh minh, trong lòng phát lạnh, đao kiếm lập tức cuồng vũ.
"Đinh. . ."
Hoả tinh bắn tung tóe, thân thể mềm mại thiếu nữ khựng lại, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:
"Ngươi lại không bị Mê Thần âm ảnh hưởng?"
"Cái gì Mê Thần âm?" Mạc Cầu lui lại một bước, vẻ mặt cảnh giác.
Cao thủ chém giết, chỉ trong nháy mắt liền phân ra sinh tử, trong chớp mắt hoảng hốt vừa rồi cũng làm cho hắn ứa mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ không đáp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Chẳng lẽ ngươi là loại người có ý chí kiên định cực kỳ hiếm thấy, không bị ngoại vật ảnh hướng mà thay đổi?"
Mạc Cầu nhíu mày.
Mặc dù hắn không rõ cái gì là Mê Thần âm, nhưng hiển nhiên là một loại pháp môn dùng âm thanh để ảnh hưởng đến tâm thần của người khác.
Ý chí kiên định, có lẽ hắn không phải, nhưng khi tu hành Phù Đồ, chắc chắn Tinh Thần lực đã vượt xa người thường.
Cũng bởi vì vậy nên mới có thể tránh thoát việc bị âm thanh kia mê hoặc chỉ trong nháy mắt.
"Thú vị." Thiếu nữ khẽ liếm khóe môi, mắt hiện vẻ hưng phấn:
"Thử lại lần nữa!"
Âm chưa rơi, tiêu ngọc đã là cách không điểm tới, giống như trường kiếm đâm nhanh, chiêu thức nước chảy mây trôi, chỉ chớp mắt đã tới gần.
Càng có tiếng rít thê lương vang lên, khiến cho người ta khí huyết sôi trào, tinh thần cũng lâm vào huyễn cảnh kinh khủng.
"Yêu pháp!" Mạc Cầu lập tức căng thẳng, bên trong thức hải lập tức xuất phụ Phù Đồ chi tướng, bảo vệ ý thức thanh minh.
Đồng thời thân thể chấn động, thể nội Kình lực khuấy động, như là sấm mùa xuân nổ vang, trào lên phía trước.
Nhiên huyết!
Mặc dù nữ nhân này không phải Nhị lưu, nhưng công pháp lại cực kỳ quỷ dị, hắn không dám chủ quan chút nào.
Khí huyết dâng trào, lực đạo trên đao kiếm đột ngột tăng lên ba thành, đao quang kiếm ảnh cũng đại thịnh.
"Pháp môn bạo thể?" Thiếu nữ cười lạnh:
"Thực lực không đủ, làm vậy thì có ích lợi gì?"
Giọng nói của nàng mang theo sự khinh thường, bích ngọc tiêu nghiêng điểm hoành đụng, trung cung đột tiến, lại gắt gao áp chế Mạc Cầu.
Tùy ý đao kiếm cuồng trùng, nhưng vẫn bị nó vây ở nguyên địa.
Không hề nghi ngờ, võ kỹ mà nàng thi triển chắc chắn là tinh diệu hơn Âm Dương Thác Loạn đao rất nhiều.
"Thật sao?"
Mạc Cầu hừ lạnh, trong mắt ngưng tụ, Viêm Dương chi khí tích súc trong cơ thể lập tức bộc phát.
"Oanh. . ."
Chỉ trong nháy mắt, chỗ mà hắn đang đứng giống như hóa thành một cái lò nướng, nhiệt độ cao đến mức làm cho không khí bị vặn vẹo.
Âm Dương loạn!
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Trong nháy mắt, thực lực Mạc Cầu đột ngột tăng lên gần gấp đôi, đao kiếm cuồng vũ, giống như khốn long thoát tù phản phệ đối phương.
Hai đạo hàn mang xoắn vào nhau một phát liền chém xuống một mảnh sa y, cơ hồ chỉ kém một tấc liền chạm đến làn da kiều nộn của thiếu nữ.
"Bạch!"
Sắc mặt thiếu nữ đại biến, nhanh chóng lùi lại, tốc độ nhanh đến mức Mạc Cầu chỉ có thể trơ mắt nhìn xem, bất lực đuổi theo.
Nói thật, dù là khinh công, võ kỹ, và thậm chí là cả tu vi chân khí, thì vị thiếu nữ này đều vượt xa hắn.
Nếu như không phải kinh nghiệm chém giết nông cạn, cho dù hắn có toàn lực bộc phát cũng không phải đối thủ.
Nhưng mà chắc là lần đầu tiên mà vị thiếu nữ này gặp phải loại tình huống nguy hiểm này, trong lúc nhất thời gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ, quên mất việc phải tiếp tục động thủ.
"Ai?"
"Ai ở bên đó?"
Lúc này, tiếng vang ở nơi này đã kinh động đến nhân viên canh gác của Thanh Trúc hội, có mấy bóng người nhanh chóng lao tới.
Mạc Cầu ánh mắt chớp động, chỉ trong nháy mắt liền triệt thoái phía sau, đồng thời còn vung tay lên, chín đạo hàn mang giống như thiểm điện bắn ra.
"Muốn chết!" Sắc mặt thiếu nữ âm trầm, chỉ là vung tay áo lên, phi đao đột kích liền bị đánh bay ra ngoài.
Còn chưa chờ nàng hoàn hồn, người của Thanh Trúc hội đã chạy vội tới gần đó, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là thi thể của Vệ Nhiễm.
"Vệ Nhiễm!"
"Là do ả yêu nữ này hạ thủ!"
"Phát tín hiệu!"
Vài tiếng rống to vang lên, toàn bộ doanh địa nằm cách đó không xa đều bị kinh động.
"Đám đồ đần các ngươi. . ." Thiếu nữ tức giận dậm chân, khi nhìn lại chỗ của Mạc Cầu thì đã chẳng thấy hắn đâu nữa.
Đôi mắt đẹp của nàng chớp động, cắn răng nói:
"Tiểu tặc, sớm muộn gì ta cũng bắt được ngươi!"
Lại nhìn xung quanh, người của Thanh Trúc hội đã tới gần, trong đó cũng không ít cao thủ, mặc dù nàng rất tự tin, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy, bèn oán hận rời xa.
Mạc Cầu thi triển thân pháp nhanh chóng trở về nhà gỗ, vừa mới thu thập xong liền nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân.
"Mạc đại phu?"
"Có việc gì?"
"Không có. . . Không có việc gì." Người tới lên tiếng:
"Bên chỗ của Thanh Trúc hội phát hiện có dư nghiệt Hắc Sát giáo tiềm ẩn gần đây, tiền bối sai tiểu nhân tới đây xem thử coi bên này có sao không."
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo." Mạc Cầu đề cao giọng nói, cất bước mở cửa phòng, trên mặt hiện vẻ ân cần nói:
"Chỗ của ta thì không có việc gì, mới vừa thi châm cho Vu lão xong, trong doanh địa không có ai xảy ra chuyện chứ?"
"Bên phía chúng ta thì không có việc gì." Người tới cười nói:
"Thanh Trúc hội ngược lại là có một người chết, chính là cái tên Vệ Nhiễm kia, Mạc đại phu không cần xót thương cho gã."
"Vệ Nhiễm?" Mạc Cầu nhíu mày, mắt hiện kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng thở dài:
"Bất kể như thế nào, người chết là lớn."
Người tới lộ ra vẻ bội phục:
"Mạc đại phu trạch tâm nhân hậu, gã ta đắc tội với ngài như vậy mà ngài cũng không trách tội, tại hạ thật sự là mặc cảm."
"Hổ thẹn, hổ thẹn." Mạc Cầu khoát tay, vẻ mặt chân thành:
"Mạc mỗ thân là thầy thuốc, tự nhiên phải lấy việc chăm sóc người bị thương làm đầu, không nhìn nổi người khác ngộ hại."
Nói xong hắn thậm chí còn vô thức muốn hô một tiếng A Di Đà Phật, diễn cho tròn vai, nhưng mà nghĩ đến việc hăng quá hoá dở, cho nên mới đè nén cảm giác kích động này xuống.