Chương 169. Xà Và Vượn
Người dịch: Whistle
"Ta đến!"
La Chấn Xuyên hoạt động cổ tay, cất bước tiến lên đón tiếp ba người.
"Tránh ra!" Đại hán gầm nhẹ gào thét, lắc tay một cái, một cây đoản mâu liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Gã bước đi như bay, thân hình vọt mạnh, đoản mâu nhoáng một cái giữa không trung, vô số bóng mâu bao phủ xuống đầu.
Kình khí gào thét, uy thế chi thịnh, cũng làm cho ánh mắt của mấy người khẽ biến.
"Tới tốt lắm!"
La Chấn Xuyên quát khẽ, tay không tấc sắt nghênh tiếp, Cửu Sơn Quyền như chậm mà nhanh đột kích bóng mâu ở giữa.
"Bành!"
Kình khí chấn động, bạo hưởng liên tục.
Chỉ một thoáng, hai người đã chiến thành một đoàn, bóng người giao chiến chớp qua chớp lại, cỏ cây ở xung quanh tung bay, rất rất hùng vĩ.
Một bên khác, Tạ Diệu Vũ, Điền Phương Hành cũng xông ra một trái một phải, phân biệt ngăn lại hai người khác.
Ngôn Kỳ vô thức cũng muốn xuất thủ, nhưng mà chuyện ỷ đông hiếp ít hiển nhiên không phù hợp với thân phận của y, nên lập tức lắc đầu ngừng chân.
Mạc Cầu xem kỹ mấy người này như có điều suy nghĩ.
Không hổ là tinh nhuệ trong thế hệ trẻ tuổi của các thế lực lớn, thực lực mấy người này đều cực kì mạnh.
Công pháp, võ kỹ đều là thượng thừa.
Chân khí nội tình cũng không kém, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khoảng cách Chân khí ngoại phóng cũng đã không xa.
Trong này thì La Chấn Xuyên là mạnh nhất, Tạ Diệu Vũ thứ hai, Ngôn Kỳ, Điền Phương Hành thì không kém hơn bao nhiêu.
Trong phái Linh Tố, ngoài một kẻ khác loại như Đổng Tiểu Uyển ra thì trong thế hệ trẻ tuổi sợ rằng chỉ có Lý Quảng Nhiên là có thể sánh được với bọn hắn.
Đương nhiên.
Nếu như chân chính động thủ, mặc dù Chân khí của Lý Quảng Nhiên rất hùng hậu, nhưng lại bỏ bê võ kỹ, cho nên sẽ không phải là đối thủ của bọn hắn.
Bóng hình xinh đẹp của Tạ Diệu Vũ tung bay trong chiến trường, Tỏa Tâm Chưởng tạo ra ngàn trượng vạn ảnh nhẹ nhàng đánh trúng ngực đối thủ.
Chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái nhưng lại không kém hơn bị trọng chùy oanh kích.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, thân thể của người kia lập tức lắc lư, lảo đảo lui lại hai bước, khóe miệng chảy máu khí tuyệt mà chết.
Thân là giang hồ nhi nữ, Tạ Diệu Vũ cũng không phải là người lương thiện, sát phạt quả đoán, xuất thủ không lưu tình chút nào.
"Soạt. . ."
Người tới bỏ mình, cái túi ở trên người cũng bị rơi xuống mặt đất, lộ ra không ít kim khí, châu báu hấp dẫn ánh mắt của mọi nugoiwf.
Ánh mắt của mấy người tỏa sáng, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Nhất là Ngôn Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ hối hận, dựa theo quy củ, người không phải y giết thì khi chia đồ vật cũng sẽ không chia được bao nhiêu.
Mắt thấy đồng bạn bỏ mình, hai người còn lại vừa sợ vừa giận.
"A!"
Người cầm mâu ngửa mặt lên trời gào thét, bóng mâu trùng điệp tụ lại giữa không trung, vô thanh vô tức đâm về phía La Chấn Xuyên.
Một mâu này nhanh đến cực hạn, hóa phức tạp thành đơn giản, kình phong gào thét cũng đột nhiên mai danh ẩn tích.
Chỉ có trường mâu từ xa xa đâm tới.
Hai mắt La Chấn Xuyên cuồng loạn, trong miệng đột nhiên thét dài, liên hoàn đánh ra Cửu Sơn Quyền, thân hình thì điên cuồng rút lui.
Dù là La Chấn Xuyên cũng không dám đỡ chiêu này.
"Bạch!"
Bóng mâu khúc chiết giữa không trung, chỉ là một giả chiêu, sau đó liền đánh tới Điền Phương Hành.
Chỉ là một kích liền liên hợp đồng bọn bức lui Điền Phương Hành.
"Đi!"
Đại hán gầm thét, lôi kéo đồng bọn xông ngược vào rừng rậm.
"Muốn đi?" La Chấn Xuyên bị người đùa bỡn một chiêu nên sắc mặt cực kỳ khó coi, cắn răng đuổi theo.
Đôi mi thanh tú của Điền Phương Hành nhướng lên, nhìn túi xách trên đất khỏa một hồi rồi cũng cười duyên một tiếng đuổi theo.
"Sư tỷ, giặc cùng đường chớ đuổi!"
Tạ Diệu Vũ đưa tay muốn ngăn cản, nhưng lại không cản được.
"Diệu Vũ." Ngôn Kỳ liếm môi một cái, nói:
"Nếu không chúng ta cũng đuổi theo đi?"
"Không được." Tạ Diệu Vũ nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Hai người kia không phải là đối thủ của La huynh và sư tỷ, cho dù chúng ta đuổi tới cũng sợ không giúp được gì."
Mấu chốt là, với khinh công đối phương hiển lộ, cộng thêm vác theo vật nặng nên chắc sẽ không chạy được bao xa.
"Được rồi!" Ngôn Kỳ thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, nhưng chỉ đành gật đầu.
Ba người lập tức thu thập cái túi đang nằm trên đất, đứng im tại chỗ lặng lẽ chờ những người khác trở về.
Không bao lâu sau.
Mạc Cầu nhíu mày:
"Tiếng động này có chút không đúng."
"Thế nào?" Tạ Diệu Vũ nghiêng đầu qua liền thấy Mạc Cầu đang tuần sát bốn phía, dường như tiếng động này không phải tới từ một chỗ.
Càng giống như. . .
Từ bốn phương tám hướng vang lên!
"Rầm rầm. . ."
Lá cây phía trước lắc lư, sắc mặt La Chấn Xuyên, Điền Phương Hành tái nhợt lần lượt lao ra.
"Đi mau, đằng sau có con quái vật!"
"Quái vật?"
Ba người sững sờ.
Sau một khắc, cây cối phía trước điên cuồng rung động, như có thứ gì đó muốn xông ra.
"Xà!" Gương mặt xinh đẹp của Điền Phương Hành trắng bệch, giọng nói có vẻ run rẩy:
"Cự xà!"
Lúc này, với thị lực kinh người của mình nên Mạc Cầu là người đầu tiên đã phát hiện ra không đúng, sắc mặt đại biến, vô thức lui lại một bước.
"Tê. . . Tê. . ."
Trong bóng tối, một bóng đen khổng lồ yên lặng thăm dò, chỉ là là phần đâu thôi đã to như một tòa nhà thấp rồi.
Thân thể dài đến mười mấy mét, rộng chừng nửa trượng, nhìn vào giống như một chiếc xe lửa đang lao nhanh tới đây!
Lưỡi màu xông, chỉ nhẹ nhàng nhả ra liền truyền đến những tiếng rít phá không chói tai, sợ là có thể xuyên thủng kim thạch.
Con này không phải là cự xà gì cả?
Rõ ràng là một con cự mãng!
"Ầm ầm. . ."
Cự mãng uốn lượn mà đến, những nơi đi qua cây cối đều sụp đổ, núi đá băng liệt, uy thế doạ người.
"Đi!"
Không chút do dự, đám người Mạc Cầu lập tức xoay người bỏ chạy.
Có lẽ loại dị thú này này không được linh hoạt cho lắm, nhưng sức phòng ngự và lực sát thương chỉ có hơn chứ không hề kém Nhất lưu cao thủ.
Khó trách vừa rồi ba người kia lại hốt hoảng như vậy, mắt thấy có người cản đường cũng muốn xông lên thử.
Thì ra sau lưng đang bị cái thứ này bám theo!
"Bạch!"
Mạc Cầu đạp nhẹ dưới chân thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, cả người giống như một đạo hư tuyến bay lướt về phía trước.
Chẳng qua chỉ lướt được có mấy trượng thì thân hình của hắn lập tức trì trệ, đao kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.
"Thế nào?"
Tạ Diệu Vũ đi theo sau lưng cũng dẫm chân xuống, vừa mới mở miệng hỏi thăm thì đã biết được đáp án.
"Phù phù phù. . ."
Phía trước có con vật to lớn đang dậm chân đi tới.
Thân cao hơn một trượng giống như một bức tường, tứ chi tráng kiện càng hiện lộ lực bộc phát kinh khủng của nó.
Cự viên!
Lại là một con dị thú!
"Tại sao nơi này lại có thể xuất hiện những thứ này?" Mấy người ở sau lưng sắc mặt trắng bệch, vô thức mở miệng.
Chỉ tiếc, không có người có thể đưa ra đáp án.
"Ngao!"
Quái thú gầm rú, thân hình thương viên thoắt một cái, cánh tay to lớn vung vẩy rồi bổ nhào về phía Mạc Cầu đang dẫn đầu, phát động công kích.
Cánh tay tráng kiện của nó giống như một cái xà nhà to lớn, kình phong gào thét trực tiếp bao phủ hơn một trượng.
Thân hình khôi ngô càng hiển lộ ra sự linh động kinh người, tốc độ nhanh chóng làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
"Uống!"
Sắc mặt Mạc Cầu trang nghiêm, khí huyết trong cơ thể nhanh chóng trào lên.
Kình lực nổ tung, hắn không lùi mà tiến tới, đao kiếm múa như vòng, đón đỡ thế lao tới của nó.
Tu La thân đệ tứ trọng làm cho thân thể của hắn vững như sắt thép, nhưng lại không mất tính dẻo dai và lực bộc phát của cơ thể, toàn lực bộc phát cũng không kém hơn Nhị lưu cao thủ.
Âm Dương Thác Loạn đao hợp lại giữa không trung, đao quang kiếm ảnh chồng chất giống như một màn sáng hình tròn.
Lăng lệ chi ý làm cho người ta nhìn vào liền phát lạnh.
"Bành!"
Quang ảnh và cự chưởng chạm vào nhau, thân thể Mạc Cầu run lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cả người giống như một quả bóng da bị đập bay trở về.
Cự viên cũng lảo đảo một chút, thân thể cao lớn lung lay một cái mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Nó xem lòng bàn tay thì thấy toàn là những vết máu nhỏ.
"Trông thì lớn vậy nhưng bất quá cũng chỉ như thế!" Ngôn Kỳ thấy thế liền khinh thường cười lạnh, trường kiếm bên hông réo lên ra khỏi vỏ, bước nhanh tiến lên:
"Ta đến!"
Hét dài một tiếng, Nhân Kiếm Hợp Nhất, kiếm quang như một con du long đằng không bay lên đâm về phía cổ họng của con cự viên.
"Đừng!"
Mạc Cầu vừa mới ổn định thân hình, thấy tình hình này liền biến sắc, vội vàng mở miệng, nhưng lại không ngăn cản được nữa.
"Ngao!" Cự viên bị thương bàn tay, hai mắt lập tức đỏ lên, bộ lông giống như gấm vóc của nó dựng đứng lên.
Nắm chặt bàn tay to rồi đập mạnh kiếm quang trước người.
Uy thế kinh khủng cuồn cuộn trên người, sinh linh trong phạm vi mấy trượng cũng cảm thấy phát lạnh.
Kiếm quang đột kích vừa rồi kiều thiên như rồng, lúc này lại như yếu đuối như tiểu xà, bị một quyền đánh trúng.
"Bành!"
Lưỡi kiếm vỡ vụn.
Quyền phong dư thế không dứt, tiếp tục rơi trên người Ngôn Kỳ, cự lực nổ tung, trực tiếp đấm nát nửa người dưới của Ngôn Kỳ.
"Xoạch. . ."
Một nửa thi thể rơi xuống bụi cỏ.
Trong tràng đột ngột yên tĩnh.