Chương 177. Tự Ném
Người dịch: Whistle
Mạc Cầu vừa mới lui vào rừng rậm, thân hình lập tức khựng lại, đồng thời còn gồng hết cỡ và nhìn về nơi cách đó không xa.
Ở nơi đó có một con cự mãng dài chừng mười mấy thước đang nằm rạp trên mặt đất, cái đầu của nó đang không ngừng lắc lư, lưỡi thì thè ra lại thụt vào.
"Có hết hay không!"
Cổ họng Mạc Cầu nhấp nhô, trong lòng phát khổ.
Từ sau khi đi ra khỏi nơi chôn thi thì con cự mãng này vẫn luôn đi theo sau lưng hắn, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng nó lại đuổi theo không bỏ, Mạc Cầu đi đến chỗ nào thì nó trườn theo tới chỗ đó.
Khó trách vừa rồi Quỷ Đầu kiếm Chu Nghị đột nhiên rút đi, sợ là cũng phát hiện ra sự tồn tại của con cự mãng này.
Đối mặt với hai người Mạc Cầu thì gã đã không phải là đối thủ, lại thêm một con dị thú có thể so với Nhất lưu cao thủ như con mãng xà này thì đương nhiên là gã phải bỏ chạy càng sớm càng tốt.
Không giống với con hung vượn trước đây, hình thể của con cự mãng này to lớn hơn, da dày thịt béo.
Mạc Cầu thử qua, chỉ dựa vào khí lực, cho dù là Hành thi cũng phải kém hơn nó một bậc.
Dù sao nó chỉ há miệng ra là đã có thể ép cho cao thủ nhập lưu đến cùng đường mạt lộ.
Làn da tinh mịn như vảy cá kia lại rất cứng cỏi, lực phòng ngự kinh người, đao kiếm khó thương.
"Ô. . . Ô. . ."
Mạc Cầu lấy cây sáo ocarina trên người ra rồi thổi nhẹ hai lần, con cự mãng vốn tấn công đã lập tức dừng lại.
Hạ thấp đầu của nó xuống rồi nghiêng sang một bên, dường như nó đang rất nghi hoặc.
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, sờ sờ quyển trục trên người, lắc mình một cái liền chạy ra xa.
Tiếng sáo ocarina dừng lại, cự mãng lại tiếp tục hành động, nó trườn qua trườn lại đuổi về phía một người nhất thi.
Một lát sau.
"Bạch!"
Lá cây lắc lư, Mạc Cầu nhanh chóng vận chuyển thân pháp từ trên ngọn cây rơi xuống, lấy ra quyển trục ở trong ngực.
Ngự Thú Chân quyết!
Nếu đã đánh cũng chưa hẳn sẽ thắng, tránh cũng tránh không được, chẳng bằng dứt khoát tìm kiếm biện pháp giải quyết từ trong quyển sách này.
Ngự thú.
Đây là một môn kỳ môn bí kỹ.
Không giống với y đạo, trên giang hồ có rất ít người biết về loại pháp môn này, cho dù có thì cũng chỉ nghe sơ qua thôi.
Có người biết huấn chim, có người có thể khu sói, nhưng người có thể ngự sử vạn thú giống như Ngự Thú Tán Nhân thì lại cực kỳ hiếm thấy.
Ánh mắt Mạc Cầu đảo qua quyển trục, màn sáng trong thức hải sáng lên, không có gì bất ngờ xảy ra, số lượng tinh thần xa xa không đủ.
Hắn cũng không từ bỏ dễ dàng như vậy, mà là tìm một đoạn có thể dùng được.
" Sáo ocarina. . ."
"Đuổi rắn!"
Trên quyển trục có một đoạn ngắn miêu tả liên quan tới đuổi rắn đuổi trùng làm cho hắn sáng mắt, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.
"Tê. . . Tê. . ."
Sau lưng, tiếng di chuyển của con cự mãng lại truyền đến.
Mạc Cầu không có thời gian để học tập nên đành lắc đầu, sau đó đứng dậy rồi chạy về phương xa.
Sau một nén nhang.
Mạc Cầu và Hành thi đang đứng trên một núi đá, hắn mở quyển trục ra, lấy sáo ocarina ra so sánh rồi học tập.
Trong lúc nhàn hạ thì Mạc Cầu cũng từng học qua nhạc khí.
Đương nhiên là mượn nhờ hệ thống, tuy rằng cảm ngộ không cạn, nhưng hắn lại bỏ bê tập luyện nên khi thổi sáo thì có vẻ vẻ không thạo.
Bây giờ vội vàng diễn luyện nên tất nhiên là tạm được.
May mà đây không phải là một quyển nhạc phổ phức tạp, chỉ cần biết được âm điệu là được, những thứ khác cũng không bắt buộc.
"Ô. . . Ô. . ."
Bản nhạc nghẹn ngào khúc chiết từ trong cây sáo ocarina phát ra, âm thanh trầm thấp, cửu chuyển bồi hồi, cực kì cổ quái.
Hết 1 bài nhạc, hai lỗ tai của Mạc Cầu đang run lên.
"Tế tác tác. . ."
Quét mắt bốn phía, đống bùn trên mặt đất buông lỏng, từng con sâu bọ nhỏ bé liên tục từ dưới lòng đất bò ra.
Có tác dụng!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, giơ cây sáo ocarina lên định thổi tiếp.
Đúng lúc này.
"Cút ngay cho ta!"
"Giao đồ vật ra đây!"
"Động thủ!"
"Ầm ầm. . ."
Đá núi băng liệt, cây cối sụp đổ, giống như có mấy con man hoang cự thú đang tàn phá bừa bãi, phương hướng đang lao thẳng đến chỗ của Mạc Cầu.
Chỉ nghe uy thế thì cũng đã làm cho Mạc Cầu biến sắc, hắn vội vàng thi triển thân pháp rồi giấu trong chỗ tối ở gần đó.
"Bành!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, nơi xa có thể nhìn thấy hai người bị đánh bay, sợ là đã ngã bay ra ngoài mấy trượng liền.
Có một đám người khác đang ở phía trước chém giết, tranh đoạt, hô to với nhau, Mạc Cầu cũng không biết ai là ai.
Đầu tiên nhảy vào tầm mắt là một vị thiếu nữ có tướng mạo trưởng thành.
Mạc Cầu cũng đã từng thấy nàng ta, chính là cô gái thần bí dùng tiêu ngọc làm binh khí, biết Mê Thần âm.
"Để đồ vật lại!"
Sau lưng có hai người nam tử tướng mạo cơ hồ giống nhau như đúc nhanh chóng lao tới, kiếm quang từ song kiếm xen lẫn vào nhau giống như một tấm lưới bao phủ xuống.
Trích Tinh lâu, Trịnh thị song kiệt!
Hai người này cũng là Nhất lưu cao thủ, hai người liên thủ, liền xem như cường giả nổi danh giống như Tạ Liễu Ngộ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà vị thiếu nữ kia chẳng qua chỉ là Nhị lưu, tuy rằng khinh công rất tốt, nhưng theo Mạc Cầu thì lại kém xa hai người này.
Hắn lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ô. . ."
Đột nhiên.
Tiếng tiêu vang lên, âm điệu ai oán.
Kiếm quang đột kích lập tức dừng lại một chút, ngay cả ánh mắt của Trịnh thị song kiệt cũng hiện lên một tia hoảng hốt.
Cao thủ so chiêu chỉ tranh một cái chớp mắt.
Nếu để cho Mạc Cầu có được cơ hội chớp mắt này, hắn tuyệt đối có thể phản sát một trong hai người này chỉ trong nháy mắt.
Cơ hội khó được, nhưng hiển nhiên là vị thiếu nữ này không dám trì hoãn, thân hình lắc lư tiếp tục lướt về phía trước.
Cảnh tượng này cũng làm cho Mạc Cầu âm thầm kinh hãi.
Dùng âm hoặc thần lại kinh khủng như vậy, ngay cả Nhất lưu cao thủ đều không có chút sức chống cự nào.
Khó trách lúc đó khi nàng ta nhìn thấy bản thân mình không bị ảnh hưởng thì sẽ kinh ngạc như vậy.
"Đinh!"
Lúc này biến cố phát sinh, có một bóng đen đột kích, nghiêng người ở giữa không trung rồi vọt tới hộp gỗ trong tay thiếu nữ, cự lực bộc phát.
Người xuất thủ hiển nhiên là một vị đỉnh tiêm Nhất lưu cao thủ tinh thông ám khí.
"Bạch!"
Hộp gỗ bay lên cao, trong nháy mắt lại có vài người từ trong rừng lao ra, thi triển các loại thân pháp rồi đưa tay chộp lấy hộp gỗ.
Những người xuất thủ không có một người là kẻ yếu, tất cả đều là Nhất lưu cao thủ!
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, lập tức nấp kỹ thân hình.
Thứ có thể làm nhiều cao thủ tranh đoạt như vậy thì chắc chắn là vật cực kỳ bất phàm, Mạc Cầu có tự hiểu lấy mình, với thực lực trước mắt của hắn, tiến lên tranh đoạt chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
"Ô. . ."
Tiếng tiêu lại vang lên.
Chính là vị thiếu nữ thi triển Mê Thần âm, chẳng qua để thi triển pháp môn này thì dường như cũng không phải chuyện dễ, chỉ trong một lát ngắn ngủi, trên tráng nàng ta đã vã đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Đám người bị tiếng tiêu ảnh hưởng, thân hình dừng lại, chỉ có một người đã sớm chuẩn bị, lấy tay chộp tới hộp gỗ.
"Sư muội, đi!"
Người này quát khẽ một tiếng, quấn lấy hộp gỗ rồi lướt về phía trước nhanh như điện thiểm, chỉ chớp mắt đã lướt ra ngoài hai ba trượng.
Mạc Cầu tự hỏi, cho dù là hắn kích phát Khinh Thân phù, mượn nhờ dị lực của hắc bào, sợ là cũng chưa chắc có thể nhanh hơn người này.
Những người khác đương nhiên cũng không phải kẻ yếu, nhưng luận về tốc độ thì hiển nhiên là kém hơn một chút.
Mắt thấy đồ vật bị người này mang đi, sau lưng lại có một người xông ra, ngửa mặt lên trời thét dài.
"Buông xuống!"
Âm như sấm rền!
Câu văn trên không phải là đang những khen ngợi tiếng quát của người này, trong lúc tiếng quát vang lên, trong hư không dừng như có sấm rền cuồn cuộn.
Cây cối xung quanh điên cuồng run rẩy, vô số vụn cỏ nổ tung tại chỗ, Mạc Cầu cũng cảm thấy hai tai ong ong, ngay cả đôi mắt cũng hơi chóng mặt.
Không chỉ tiếng nói kinh người, mà tốc độ của người đến cũng không thể tưởng tượng nổi, giống như là đang bay sát đất, lóe lên một cái rồi biến mất.
Chỉ lắc lư vài cái đã đuổi đến người ở phía trước kia, một tay nhẹ nhàng vặn đầu của đối phương xuống.
"Phù phù!"
Một vị Nhất lưu cao thủ thuộc hàng ngũ đỉnh tiêm trong giang hồ lại bị người này lấy đi tính mệnh một cách dễ dàng như vậy!
Uy thế cỡ này. . .
Trong tràng yên tĩnh, người người tắt tiếng.
Sắc mặt Mạc Cầu cũng trở nên trắng bệch, vô thức gồng căng thân thể, hắn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
"Đát. . ."
Người tới lấy tay chụp lại cái hộp gỗ đang rơi xuống, hiện ra chân dung, lại là một vị hán tử khôi ngô toàn thân đẫm máu, mình đầy thương tích.
Tuy rằng lôi thôi lếch thếch, nhưng thông qua tướng mạo có thể nhìn ra người này lúc còn trẻ là một vị nam nhi tuấn lãng.
Rõ ràng gã đã bị thương không nhẹ, nhưng lại uy thế ngút trời, người này là ai?
"Tề. . . Tề Bỉnh!"
Có người run rẩy nhỏ giọng nói.
Giáo chủ của Hắc Sát giáo trong truyền thuyết, Tề Bỉnh?
Mạc Cầu nhướng mày, trong lòng giật mình.
Khó trách, thì ra người này chính là giáo chủ hiện nay của Hắc Sát giáo Tề Bỉnh, nghe nói gã ta có thể là cao thủ Tiên Thiên cảnh.
Chẳng qua bây giờ xem ra có thể bỏ đi hai chữ có thể được rồi.
Uy thế như vậy, Tiên Thiên không thể nghi ngờ!
Quét mắt nhìn xung quanh, Trịnh thị song kiệt của Trích Tinh lâu, thiếu nữ, còn có hai người áo đen che mặt không biết lai lịch ra sao, một người cầm kiếm, một người thì quấn túi ám khí trên eo.
Tuy là mấy người này đều không phải kẻ yếu, nhưng dưới uy áp của Tề giáo chủ lại không có người nào có can đảm động đậy.
"Hô. . ."
Gió táp nổi lên, một con cự mãng từ trong rừng rậm xông ra.
Linh trí yếu ớt của nó dường như cũng bị bầu không khí ở giữa sân ảnh hưởng, đột nhiên nó cuộn mình lại, lưỡi thè ra thụt vào, 'Tê tê' rung động, dường như đang biểu thị bản thân nó không dễ trêu chọc.
"Ngự Thú Tán Nhân." Tề Bỉnh nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hơn mười trượng, nhìn thẳng vào người Mạc Cầu, trên khuôn mặt dữ tợn hiển lên một nụ cười nhạt:
"Tốt, làm tốt lắm!"
Ách. . .
Mạc Cầu há to miệng, rồi lại không rên một tiếng.
Rất hiển nhiên, mặc dù đối phương xem thấu chỗ hắn đang ẩn thân, nhưng lại không thể nhìn xuyên thấu qua hắc bào, cho nên không biết là chiếc hắc bào này đã đổi chủ.
Nếu như để đối phương phát hiện chân chính Ngự Thú Tán Nhân đã chết, Mạc Cầu cảm thấy nếu như mình liên thủ với Hành thi thì cũng có thể là đối thủ của gã.
"Đi!" Tề Bỉnh nhìn phương xa, đôi mắt co vào, ẩn hiện hận ý:
"Mang ta đi Xà cốc!"
Nói xong gã ta liền thi triển khinh công Lăng Không Đạp Bộ nhảy lên đầu của con cự mãng.
Đừng!
Mạc Cầu trừng to mắt, vô thức muốn cao giọng nhắc nhở.
Hiển nhiên Tề giáo chủ đã xem Mạc Cầu là Ngự Thú Tán Nhân, theo thói quen muốn tiết kiệm khí lực trong lúc trọng thương, gã tự mình dẫn đường để cho cự mãng chở đi.
Nhưng mà. . .
Mạc Cầu không phải là Ngự Thú Tán Nhân, cũng chỉ mới học Ngự Thú Chân quyết, con cự mãng càng không nghe theo lệnh của hắn.
Quả nhiên.
Cự mãng ngốc cao đầu, biểu lộ ngu ngơ, dường như nó đang rất kỳ quái là sao lại có người thức thời như thế, nguyện ý xả thân tự xà.
Nhưng mà đồ vật đã đến bên miệng rồi thì đương nhiên là nó sẽ không khách khí.
Lập tức há miệng lớn ra, phần trên cơ thể của nó bắn ra rồi lao tới táp một cú, còn liều mạng lắc lắc cái cổ, chỉ một cú đã đớp mất nửa người của Tề Bỉnh.
"Đát. . ."
Hộp gỗ từ trong tay Tề Bỉnh bay ra, rơi xuống vị trí không xa Mạc Cầu.