Chương 176. Được Bảo
Người dịch: Whistle
Đỉnh núi.
Theo thời gian trôi qua, chém giết ngày càng thảm liệt.
Tuy rằng quân tinh nhuệ còn sót lại của Hắc Sát giáo đều hội tụ ở đây, nhưng cũng không phải là đối thủ của các thế lực liên hợp lại.
Từng bộ thi thể lần lượt ngã xuống đất.
Trên con đường núi chật hẹp, tiên huyết nhuộm đỏ mặt đá, trong phạm vi mấy trượng có thể so với trận xay thịt.
"A!"
Thiết Ma Lặc Âu Thư Nguyên toàn thân đẫm máu ngửa mặt lên trời gào thét, liên tục thi triển bộ pháp, khí thế hung ác vọt mạnh về phía trước.
Cái cơ thể to con của y giống như một con gấu lao tới, hai tay hoặc bắt, hoặc đập, hoặc vỗ, liên tiếp thi triển Thập Bát Bàn Cầm Nã Thủ Pháp.
Thân hình linh động lấp lóe trong sân, phàm là có người tiếp xúc gần thì sẽ bị kình lực bắn bay ra ngoài, hoặc chết hoặc bị thương.
Tuy rằng y tay không tấc sắt, nhưng hai tay như đao, cắt ngang chém thẳng, lại có thể từ trong đám người giết ra một đường máu.
Kình khí tuôn ra, tiếp tục vỗ một chưởng giết chết một người, lại đá bay một người, hai đạo đao quang phủ xuống trước người.
"Đương . ."
Ngạnh công hộ thể, phát ra những tiếng sắt thép va chạm, cơ thể Âu Thư Nguyên khựng lại một chút rồi tiếp tục lao thẳng đến, đoạt lấy một thanh đao gãy, quét ngang một cái liền chém cho hai người ở trước mặt thành bốn mảnh.
Nhưng cũng vì giây phút khựng lại đó mà sau lưng lại bị chém một đao, vô thanh vô tức, nhưng lại lăng lệ kinh người.
"XÌ... Lạp. . ."
Dù ngạnh công của y bất phàm, nhưng cũng bị đối phương chém ra một rãnh máu dài đến một xích.
Hai bên trái phải còn có hai người phi thân lao lên giống như lưu tinh hạ xuống.
Cao thủ của Trích Tinh lâu!
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, bóng người vừa chạm vào liền tách ra.
Núi đá nổ tung bay tán loạn, Âu Thư Nguyên lảo đảo, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân bất ổn.
"Tê. . ."
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, bóng người giữa sân trì trệ.
"Ây. . . Ách. . ."
Âu Thư Nguyên dùng tay che cổ họng, liều mạng ngửa cổ ra sau, trong mắt đều là vẻ không cam lòng, cuối cùng chỉ đành bất lực ngã xuống.
"Trưởng lão!"
Bên phía Hắc Sát giáo có người gầm thét, mấy vị Nhất lưu cao thủ còn sót lại lập tức bộc phát toàn lực.
Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh xen lẫn như nước thủy triều nghịch thế đè ép các lộ cao thủ.
Nhưng rất hiển nhiên.
Bọn hắn cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Đám người Thượng Quan Hưu, Tạ Liễu Ngộ đối mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên nồng đậm sát cơ.
Lưu Tinh Quán Nhật!
Thiên Thủ Kim Cương!
Truy Vân Thức!
Các loại kỳ công tuyệt học tranh nhau nở rộ, trong đó lấy cao thủ của Trích Tinh lâu và Tử Dương môn là nhất.
Kình khí gào thét như vòi rồng, hàn quang như lưỡi dao, điên cuồng cắt gọt về phía trước như muốn tiễu sát hết thảy.
Sát ý cuồn cuộn chấn nhiếp toàn trường.
Đám người của Hắc Sát giáo sắc mặt trắng xám, thế công còn chưa kịp tới gần thì đã có không ít người lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Xong!
Ngay cả mấy vị Nhất lưu cao thủ cũng trầm xuống.
Bỗng nhiên, một vòng lưu quang từ núi đá sau lưng lướt tới, mới đầu chẳng qua chỉ là một vòng, sau đó liền cuồn cuộn giống như sóng biển.
Một bóng người xuất hiện giữa không trung, dùng song chưởng đẩy về phía trước.
"Oanh!"
Đất bằng vang lên một tiếng nổ hung hãn, rất nhiều thế công đột kích đồng thời băng liệt, kình khí không phi dương, hơn mười người đồng thời bay ra ngoài.
Trong đó bao gồm cả Nhất lưu cao thủ đỉnh tiêm như Tạ Liễu Ngộ, Thượng Quan Hưu. . .
"Tiên Thiên cao thủ!"
"Tề Bỉnh!"
"Cuối cùng thì ngươi cũng hiện thân!"
"Coong!"
Trong tiếng thét dài, kiếm thanh trường ngâm, một vòng hàn mang khiếp người từ trong đám người quân phủ bay ra chém vào kình khí ở giữa không trung.
Mặt khác, một vị nam tử trung niên chân đạp hư không, một bước mấy trượng, quạt xếp nhẹ nhàng điểm xuống.
"Tề huynh, ta tới giúp huynh một tay."
Tiên Thiên cao thủ!
Tới tận lúc này, Tiên Thiên chiến lực ẩn tàng rất lâu cuối cùng cũng xuất thủ, tuy rằng chỉ có ba người, nhưng vừa ra tay liền có thể uy áp toàn trường.
"Hừ!" Sau khi Tề Bỉnh rơi xuống đất, ánh mắt liếc nhìn tứ phương, khinh thường hừ lạnh với vị nam tử trung niên:
"Nơi đây không nên ở lâu, ta ngăn cản bọn họ lại trước, các ngươi đi mau!"
"Giáo chủ?"
"Ngài đi trước, không cần lo cho chúng tôi!"
"Đừng có nhiều lời." Tề Bỉnh nghiêm túc quát:
"Đi mau, ta đã luyện hóa vật kia, chỉ cần hôm nay trốn được một kiếp, ngày khác đông sơn tái khởi đã không đáng kể."
"Đi!"
Âm chưa lạc, Tề Bỉnh đã đằng không bay lên, uy thế hung ác đấm về phía hai người đột kích kia.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
"Ông. . ."
Kình khí bạo phát, cuồng phong tứ ngược.
. . .
Hậu sơn.
Rất nhiều bóng người đang xuyên qua rừng rậm.
Trong đó có hai người có tướng mạo y chang nhau, đang nổi giận gầm thét:
"Các hạ là người nào, dám cướp đồ vật của Trích Tinh lâu, chẳng lẽ không sợ bọn ta trả thù sao?"
"Trích Tinh lâu, khẩu khí thật lớn!" Phương Vân Sơn che mặt điểm nhẹ dưới chân, lập tức nhẹ nhàng lướt đi hai trượng:
"Chờ khi các ngươi bắt được ta rồi nói."
"Ô. . ."
Đột nhiên trong rừng vang lên những tiếng tiêu trầm thấp.
Tiếng tiêu vù vù, như oán như mộ, như khóc như tố, làm cho người nghe không khỏi san nhiên rơi lệ.
Thứ âm thanh này có thể làm ảnh hưởng đến tâm chí của người khác một cách vô thanh vô tức.
Thân pháp của đám người này cũng từ từ chậm lại.
"Đương . ."
Trong tiếng tiêu có một vòng lưu quang lóe lên, chỉ trong nháy mắt liền đâm vào hộp gỗ kỳ dị trên tay Phương Vân Sơn.
Một tiếng vang nhỏ, hộp gỗ đã bay lên không trung.
"Ai!"
"Đoạt bảo vật!"
Trong nháy mắt, đám người thoát ra khỏi ảnh hưởng của tiếng tiêu, dốc hết toàn lực lao tới chộp vào hộp gỗ.
. . .
"Các hạ là ai?"
Quỷ Đầu kiếm Chu Nghị sắc mặt âm trầm, quan sát thật kỹ Mạc Cầu đang ở đằng sau áo bào đen:
"Chu mỗ khuyên nhủ một câu, thành thành thật thật đặt đồ vật xuống, miễn mang đến mầm vạ cho bản thân."
"Ồ. . ." Mạc Cầu ồ nhẹ một tiếng.
Sau khi hắn cất hết đồ đạc vừa đuổi tới đây thì thấy tình huống này, đồ vật lại rơi ngay vào dưới chân hắn.
Của trời cho, ngu hay sao mà không lấy, cho nên hắn liền không khách khí.
Huống hồ. . .
Hắn hơi quay đầu lại, một bóng người cũng đang khoác hắc bào đang nhón mũi chân nhẹ nhàng lướt đến.
Chỉ lắc lư một cái liền đã lướt xa hơn hai trượng.
Hành thi!
Trải qua Âm khí bồi dưỡng mấy năm, hiện giờ Hành thi sở hữu lực lượng vô cùng lớn, lại mình đồng da sắt, không hề kém cạnh Nhất lưu cao thủ.
Cho dù đối diện với đại danh đỉnh đỉnh ngoại sính Trưởng lão Quỷ Đầu kiếm của Vũ hành thì Mạc Cầu cũng không sợ.
"Hả?" Khi gã ta nhìn thấy động tác của Hành thi thì ánh mắt cũng rụt lại, quay sang nói:
"Bằng hữu xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Chu Nghị, Trưởng lão phân đường Tượng Minh của Vũ hành, chắc là trước đó chúng ta đã từng gặp mặt?"
Những cao thủ Nhất lưu đến đây vây quét phản phỉ, bất luận có quen hay không quen, đều đã nghe danh lẫn nhau.
Nhưng hai người trước mặt lại làm cho Chu Nghị cảm thấy lạ lẫm.
Hơn nữa khinh công mà hai người này hiển lộ đều cực kỳ ghê gớm, làm cho Chu Nghị không dám động thủ một cách lỗ mãng.
"Chu trưởng lão không cần nhiều lời." Mạc Cầu mở quyển trục ra nhìn lướt qua, xác nhận đồ vật không có gì, tiện tay ôm vào trong lòng:
"Vật này có duyên với tại hạ, nên liền không khách khí nhận lấy, còn những vật khác. . ."
Hắn quét mắt toàn trường, nhìn những rương hàng hóa, suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu:
"Được rồi, các vị tự mình thương lượng đi!"
Nói xong liền quay người muốn rời khỏi.
Những thứ được giấu ở đây chắc hẳn phải rất tốt, nhưng hắn chỉ có một người, không nuốt nổi nhiều như vậy.
"Chờ một chút!" Đột nhiên Chu Nghị mở miệng, ánh mắt thiểm động, gằn từng chữ một:
"Hai vị giấu đầu che mặt, không lộ chân dung, không lẽ chính là dư nghiệt Hắc sát giao còn sót lại sao?"
Giữa sân yên tĩnh, hai phe nhân mã còn lại cũng lặng yên xúm lại nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt mang theo địch ý.
Chử Trang và Cát Nguyên ở cách đó không xa thì càng là sắc mặt trắng xám, cùng nhau lui về phía sau hai bước.
Cho dù có nói thế nào, trong khoảng thời gian chém giết này, giữa các thế lực lớn và Hắc Sát giáo đã kết xuống một mối thù không hiểu.
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo?" Mạc Cầu nhíu mày, lập tức lắc đầu:
"Đương nhiên không phải."
"Ngươi nói không phải thì là không phải sao?" Chu Nghị hừ lạnh, đột nhiên thân hình vọt tới nhanh như điện thiểm, song kiếm ra khỏi vỏ:
"Để đồ vật lại đi!"
Chu Nghị vốn cũng không phải là người có tính tình trầm ổn, chỉ thăm dò một chút thì đã không còn kiên nhẫn, càng không muốn để cho đối phương rời đi, dứt khoát trực tiếp động thủ cưỡng đoạt, dù sao thân là Nhất lưu cao thủ, bất luận đối phương là ai đều không cần e ngại.
Quỷ Đầu kiếm danh phù kỳ thực, kiếm thể quỷ dị, vầng sáng u ám thiểm động, sát cơ lăng lệ đã tới gần.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu híp mắt, cánh tay dưới hắc bào nhẹ nhàng lay động.
Hành thi ở bên cạnh gào thét rồi lập tức xông thẳng tới, hai tay vươn về trước chụp tới.
"Muốn chết!" Chu Nghị nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Thấy đối phương lại dám coi thường mình, kình khí trong cơ thể Chu Nghị tăng vọt lên, kiếm quang cực thịnh.
"Đang!"
Song kiếm và hai tay chạm vào nhau, phát ra những tiếng vang thúy thanh.
Sắc mặt Chu Nghị trắng xám, gã cảm thấy mình giống như đã đâm vào một ngọn núi, toàn thân không khỏi run rẩy, nhưng mà dù sao gã cũng là Nhất lưu cao thủ, Chân khí hùng hậu cường hãn, song kiếm chi uy cũng rất bất phàm.
Một người một thi đồng thời ngửa ra sau.
"Bạch!"
Hàn quang thiểm động trước mắt, Mạc Cầu vô thanh vô tức lướt đến, nhuyễn kiếm bên hông bắn ra, thi triển Ngũ Bộ Nhất Sát đánh tới.
Có hắc bào che lấp khí tức và gia tăng tốc độ, cho nên khi hắn xuất thủ trong chớp nhoáng này đã làm cho một thức này đạt tới đỉnh phong mà trước nay chưa từng có.
Cho dù là Nhất lưu cao thủ Chu Nghị cũng lập tức toát đầy mồ hôi lạnh.
"XÌ.... . ."
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, mang theo một dải huyết hoa, kèm theo một tiếng rên rỉ, Quỷ Đầu kiếm nghiêng mình lướt về phía rừng rậm.
Chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Chu Nghị. . .
Vậy mà chạy trốn!
Mạc Cầu nhíu mày, trên mặt kinh ngạc, nhìn những người còn lại giữa sân một hồi rồi cũng lặng yên thối lui về phía sau.
"Hô. . ."
Hắn vừa rời đi, đám người ở cách đó không xa liền lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Áp lực mà một vị, hoặc thậm chí là hai vị hư hư thực thực Nhất lưu cao thủ tạo ra cho bọn hắn không cần nói cũng biết.
"Sư thúc." Cát Nguyên lập tức mở miệng nhỏ giọng nói:
"Tại sao con lại thấy giọng nói của người kia hơi quen quen vậy?"
"Ồ?" Chử trang lơ đễnh:
"Những cao thủ đạt tới đỉnh tiêm thì chỉ có mấy người thôi, con từng nghe qua giọng nói của đối phương cũng rất bình thường, chắc là vì không muốn bị Tử Dương môn và Vũ hành nhớ thương nên mới không hiển lộ chân dung."
"Thật sao?" Cát Nguyên nhíu mày:
"Nhưng mà tại sao con cảm thấy. . ."
"Được rồi!"