Chương 179. Giải Quyết
Người dịch: Whistle
Ở trong mắt Mạc Cầu, bề ngoài của mấy viên Phích Lịch tử ở dưới hộp gỗ liên tục xuất hiện những vết rách.
Một tia hồng quang từ bên trong phát ra.
Trong chốc lát, tinh thần của hắn lập tức trầm tĩnh lại, thế giới giống như đột nhiên đứng im.
Chỉ có ác quỷ chi tướng Phù Đồ ở trong thức hải dùng tốc độ siêu việt hết thảy hiện ra chân dung.
Mạc Cầu chuyển động ý niệm, thân thể gồng lên.
Tu La thân!
Thiên La công!
Súc Cốt công!
"Lốp bốp. . ."
Chỉ trong tích tắc này, cơ thể của hắn co lại vào bên trong, thân thể thu nhỏ gần một nửa, hai tay giơ tấm vô danh da thú về phía trước, thân thể cuộn tròn.
Đồng thời lực xâu bách hải, thông suốt quanh thân, một tầng kình lực vô hình xuất hiện xung quanh người, tăng thêm một tầng phòng ngự.
"Oanh. . ."
Cuồng bạo lôi hỏa liệt diễm quét sạch bốn phương, giống như xe lửa từ phía đối diện lao nhanh đánh tới.
Mạc Cầu cảm thấy toàn thân run lên, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh bay ra ngoài hơn mười mét.
"Bành!"
Thân thể nặng nề rơi xuống đất, lại lăn ra không biết bao xa, mới đâm vào rễ cây ngừng lại, toàn thân trên dưới đều đau nhức kịch liệt, thậm chí còn hơi choáng.
Hai mắt hắn mơ màng, ý thức mơ hồ. . .
Không biết qua bao lâu, hai mắt mê mang Mạc Cầu mới dần dần khôi phục thần thái, thân thể run rẩy không thôi.
"Ây. . ."
Giãy dụa đứng lên, chỉ là một động tác đơn giản đã làm cho để hắn toát đầy mồ hôi, không còn sức lực.
Cố gắng đứng dậy, trong phạm vi mấy trượng ở bên vách núi đã trống rỗng, cũng không biết là người áo đen kia sống hay chết.
Tám chín phần mười, hẳn là bị đánh rơi xuống vách núi.
Mạc Cầu sờ lên trên người, mặt lộ vẻ đắng chát.
Lần này thì tấm vô danh da thú đã nhiều lần bảo vệ tính mệnh của hắn rốt cục cũng kiên trì được nữa, triệt để vỡ vụn, chỉ chạm nhẹ liền tựu hóa thành mảnh vụn phiêu tán theo gió.
Còn về cây sáo ocarina của Ngự Thú Tán Nhân, còn có rất nhiều đan dược trên người hắn cũng đã bị chấn thành bụi phấn, không có viên nào may mắn thoát khỏi.
Chỉ có quyển trục Ngự Thú Chân quyết kia là bình yên vô sự.
Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phía, thấy được cái hộp gỗ lông tóc không hao đang nằm cách đó không xa, hắn cũng khẽ thở phào một cái.
Trả cái giá lớn như vậy, nếu như không thu được gì thì cũng quá khiến cho người ta thất vọng.
Lấy lại bình tĩnh, hắn giãy dụa nhặt cái hộp gỗ lên, quay đầu nhìn thoáng qua nơi này, bước chân lảo đảo chạy vào trong rừng rậm.
Chắc chắn là sau lưng vẫn còn truy binh, vụ bạo tạc ở đây lại dễ thấy như vậy, có lẽ không bao lâu sau sẽ có người đuổi tới.
Lúc này không đi thì sợ là sẽ trễ!
. . .
Mấy canh giờ sau.
Hốc cây.
"Ừm. . ."
Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống, mở mắt ra, khẽ nhả một ngụm trọc khí, rốt cục miễn cưỡng ngăn chặn thương thế trong cơ thể.
Ở bên cạnh hắn là một cái hộp gỗ đang dùng mảnh vụn của hắc bào bao phủ, lấy một cọng dây đằng trói, nhìn vào không hề bắt mắt.
"Rầm rầm. . ."
Nơi xa, lá cây lắc lư, còn có tiếng vang yếu ớt truyền tới:
"Xung quanh chỗ này có dấu chân, mọi người cẩn thận một chút, có thể là dư nghiệt của Hắc Sát giáo, chờ lát nữa xuất thủ không cần lưu tình."
"Sư huynh." Có người hỏi thăm:
"Vạn nhất không phải là dư nghiệt Hắc Sát giáo thì sao ?"
"Ta nói phải là phải, sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy." Giọng nói của người trước kèm theo nộ khí:
"Mau đi tìm!"
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, đột nhiên nhấc hắc bào lên rồi từ trong hốc cây xông ra.
"Ai?"
"Dừng lại!"
Sau lưng liên tục vang lên những tiếng rống, còn có mấy đạo ám khí bay đến, hạ thủ không hề lưu tình chút nào.
"Đốt đốt!"
Ám khí bay giữa không trung trúng vào cây cối.
Thân hình Mạc Cầu hơi lắc lư vội vàng bỏ chạy.
"Chỉ có một người!"
"Chắc chắn là dư nghiệt Hắc Sát giáo, đuổi theo!"
Đám người ở sau lưng thấy vậy thì hai mắt sáng lên, đều cầm đao binh đuổi theo, tốc độ cũng không chậm.
Đặc biệt là một vị nam tử trung niên trong số đó, là vị Nhị lưu cao thủ, một bước hơn một trượng xông lên dẫn đầu.
Đổi lại lúc khác, Mạc Cầu sẽ để những người vào mắt, nhưng lúc này lại không dám quay đầu.
Lao ra khỏi khu rừng, chạy thêm không được bao lâu thì phía trước lại xuất hiện một đội nhân mã.
Nơi đây đường núi chật hẹp, trái phải lại không thể thông hành, một trước một sau đã chặn mất đường đi.
"Đát. . ."
Mạc Cầu dừng lại, trong lòng hơi phát khổ.
Bất đắc dĩ thở dài, hắn đang chuẩn bị rút đao kiếm ra, chọn đại một trong hai phương hướng để xông ra một đầu sinh lộ thì đột nhiên hai mắt sáng lên.
Hắn lập tức bước nhanh về phía trước, vung vẩy cánh tay:
"Sư tỷ!"
"Hả?" Một người ở trong đội ngũ phía trước nghe tiếng ngẩng đầu, thấy là Mạc Cầu, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng:
"Là ngươi à, ta còn tưởng rằng. . . , không có việc gì liền tốt."
Người tới chính là Đổng Tiểu Uyển!
Ở bên cạnh nàng còn có đám người Lý Quảng Nhiên, Cát Nguyên, Chử Trang, đều là đệ tử của phái Linh Tố phái, bọn hắn lại tập hợp cùng một chỗ.
Mấy người nhìn thấy Mạc Cầu, cũng là mặt hiện mừng rỡ.
"Làm sao ngươi. . ." Đổng Tiểu Uyển quét mắt nhìn Mạc Cầu, không nhịn được khe khẽ lắc đầu, giọng điệu cảm khái:
"Xem ra những ngày này ngươi không được tốt lắm, cũng thế, tu vi, thực lực của ngươi hơi thấp một chút."
Lúc này trong mắt Mạc Cầu hiện lên tơ máu, khí tức bất ổn, toàn thân trên dưới đều rách tung toé.
Ngay cả tóc cũng đều bị quăn xoắn vì lửa cháy, cũng bị hắn dùng kiếm cắt ngang.
Bộ dáng cực kỳ chật vật.
"Đúng." Mạc Cầu nở một nụ cười xấu hổ, đưa tay chỉ về phía sau:
"Làm phiền sư tỷ giúp đỡ."
"Bọn họ là ai?" Đổng Tiểu Uyển nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sát cơ.
"Là người của Hỏa Chiếu hội." Chử Trang ở bên cạnh mở miệng:
"Hỏa Chiếu hội là một thế lực nhỏ nằm trong Cửu Sơn trang, người cầm đầu hẳn là Tam Hỏa chưởng Lư Mạch, là một vị Nhị lưu cao thủ!"
"Nhị lưu cao thủ à." Đổng Tiểu Uyển gật đầu, khóe miệng hơi vểnh, vác theo trọng đao sải bước đi tới.
"Phái Linh Tố." Đám người ở đối diện thấy tình huống bên này thì đã dừng bước ở nơi xa, sắc mặt Lư Mạch còn trầm xuống:
"Thế nào, các ngươi muốn bao che dư nghiệt Hắc Sát giáo?"
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo." Đổng Tiểu Uyển nghiêng đầu:
"Các hạ nói ai?"
"Hừ!" Ánh mắt Lư Mạch thiểm động:
"Tiểu cô nương, đừng tưởng rằng lưng tựa phái Linh Tố liền có thể tùy ý làm bậy, chẳng lẽ người lớn trong môn phái không có giáo dục ngươi sao?"
"Hành tẩu giang hồ phải hiểu quy củ, người kia là bọn ta nhìn thấy trước."
"Ha ha. . ." Đổng Tiểu Uyển bật cười:
"Ngươi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng bọn ta sẽ giao người ra chứ?"
Sắc mặt Lư Mạch ngưng trọng, dừng lại một chút rồi mới hừ nhẹ một tiếng, vung tay ra hiệu với đám người sau lưng:
"Chúng ta đi!"
"Đi?" Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo:
"Đuổi giết người của bọn ta mà cứ bỏ đi như vậy sao?"
"Ngươi muốn làm gì?" Lư Mạch nói:
"Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Không làm gì." Đổng Tiểu Uyển vỗ nhẹ thah trọng đao phía sau rồi nhanh chân bước về phía trước:
"Đúng dịp là cha dặn ta mau chóng lập một cái danh hào, miễn cho bị người khác khinh thường, hôm nay liền lấy ngươi để khai phong thanh Trọng Vẫn đao này đi."
Giọng nói của nàng lạnh nhạt, đúng là không thềm để đối phương vào mắt.
"Ngươi. . ." Lư Mạch tức giận:
"Nói khoác không biết ngượng!"
Lời còn chưa dứt, một thanh trọng đao đã từ đối diện chém tới.
Thân thể của Đổng Tiểu Uyển xinh xắn lanh lợi, hình dạng của trọng đao lại to lớn, nhìn từ xa thì thấy giống như một đứa bé đang cầm trọng chùy vung vẩy.
Nhưng vào thời khắc trọng đao xuất vỏ thì đám người ở đây đều giật mình trong lòng.
Giống như tâm khỉ nhảy ra tam giới, ý mã lao nhanh cửu tiêu, một ý chí siêu nhiên hào hiệp dâng lên trong lòng.
Trọng đao run rẩy giữa không trung, linh động như chim bay, lúc hạ xuống lại bỗng nhiên hóa thành Côn Bằng kích hải.
"Ầm ầm. . ."
Đao chưa rơi, khí lãng cuồn cuộn đã quét sạch phạm vi một trượng trước người.
Lục Hợp đao!
Thủ như ngọ vị hợp hóa thổ, nhu như đái cương cường thả nhận, công như thần dậu hợp hóa kim, phong như lôi sậu khởi họa hoành sinh.
Môn đao pháp này ở trong tay của Đổng Tiểu Uyển đã là cương nhu cùng tồn tại, bá đạo và tinh diệu cùng tồn tại, sợ là đã siêu việt phạm trù vốn có.
Chỉ là một đao đã làm cho Lư Mạch ở đối diện lộ vẻ tuyệt vọng.
"Bành!"
Một bóng người bị bay ra ngoài, không rõ sống chết.
"Không thú vị." Đổng Tiểu Uyển nhíu mày, thu đao đứng thẳng.
"Nhất. . . Nhất lưu!"
Hậu phương, không chỉ đám người của Hỏa Chiếu hội, liền ngay cả đoàn người của phái Linh Tố phái, trong mắt cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.
Một chiêu liền đánh tan Nhị lưu hảo thủ, Đổng Tiểu Uyển cũng chỉ tầm hai mươi mà thôi, không ngờ đã là Nhất lưu cao thủ.
Chẳng phải là. . .
Nhân vật liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng!
So với những người khác, Mạc Cầu nhìn được càng thêm rõ ràng.
Hắn cũng đã từng giao thủ với Nhất lưu cao thủ, lấy phán đoán của hắn, ở trong hàng ngũ Nhất lưu cao thủ thì Đổng Tiểu Uyển cũng không phải kẻ yếu.
Cái tên Quỷ Đầu kiếm Chu Nghị kia tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng!
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển không thèm để ý đến đám người Hỏa Chiếu hội đang vội vàng chạy trốn, nàng đạp bước trở về:
"Yên tâm đi, không sao rồi, vấn đề trên núi cũng đã được giải quyết, ít ngày nữa chúng ta liền có thể trở về."
"Đúng rồi, thứ này. . ."
Nàng chỉ một ngón tay vào thứ đang nằm trên lưng Mạc Cầu, thấy hắn vô thức muốn che chắn liền không khỏi bật cười lớn:
"Yên tâm, ta hiểu quy củ lần này, ai lấy được thì của người đó, có ta ở đây không ai dám cướp đồ của ngươi."
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra:
"Sư tỷ, lần này đa tạ!"
"Khách khí." Đổng Tiểu Uyển khoát tay:
"Lên núi đi, có một vị cao nhân của Lục phủ tới rồi, nếu như may mắn thì có lẽ các ngươi sẽ gặp được."
Hiện giờ Mạc Cầu chẳng muốn gặp người nào cả, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, sau đó đi theo đội ngũ trở về, nghỉ ngơi thêm mười ngày nửa tháng để nuôi dưỡng tinh thần.
Trên núi không có cao nhân của Lục phủ, ngược lại thì có không ít người đang tụ tập.
Đám người đang xì xào bàn tán, thần sắc khác nhau.
"Tề Bỉnh chết rồi, món đồ trên người gã ta đã bị người của Lục phủ mang đi, nghe nói lúc đó còn có một vị cao thủ của Huyền Y giáo xuất hiện."
"Nghe nói, còn có Cương thi hiện thân!"