Chương 192. Xử Lý
Người dịch: Whistle
"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."
Trên con đường dài, hàng trăm thiết kỵ giống như một dòng lũ bằng sắt thép đang vội vàng lao ra ngoài thành.
Kỵ thủ đều có dáng người mạnh mẽ, mình khoác trọng giáp, lưng đeo trường đao, uy nghiêm túc mục không nói một lời.
Nhân mã hơn trăm người này liền thành một khối, chỉ là khí thế khi chạy vội cũng làm người ta cảm thấy một cỗ uy áp mạnh mẽ.
"Đan Dương binh!"
Trên lầu, giọng nói của Bàng Xích Thành mang theo vẻ cảm khái:
"Bên trong Phủ quân có tứ đại binh chủng đặc thù, Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ, Nương Tử Thân quân, Huyền Giáp hộ vệ."
"Mỗi một đội quân đều có ngàn người, người có thể gia nhập tứ đại binh ít nhất cũng là Nhập lưu cao thủ!"
"Bọn hắn tu hành cùng một loại công pháp, tinh thông thuật hợp kích, mình khoác trọng giáp, chỉ là bách kỵ này thôi, ở trong khu vực rộng lớn, là có thể dễ dàng vây giết Tiên Thiên cao thủ!"
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, hơi hơi biến sắc.
Chẳng trách Lục phủ có thể áp chế các thế lực lớn, cầm đầu Đông An phủ, chỉ là hạ hạt Phủ quân liền có thực lực như vậy rồi.
Cái này còn chưa tính vũ lực của Lục phủ.
Bất quá. . .
Nếu nói như vậy, Huyền Y giáo đã đại náo hai châu Thanh Dự sợ là cũng không hề tầm thường, bị nhân mã vây giết nhiều mặt như vậy mà đến lúc này cũng vẫn chưa bị diệt.
"Đại nhân." Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi:
"Mạc đại phu đang ở trong phòng."
"Ừm." Một người trả lời bằng giọng trầm, cửa phòng lập tức mở ra, một vị quan văn thân mặc quan bào cất bước đi vào.
Nhìn thấy người tới, Bàng Xích Thành lập tức chắp tay thi lễ:
"Cao đại nhân!"
Mạc Cầu cũng học theo:
"Cao đại nhân!"
"Miễn lễ." Cao đại nhân vung tay lên, một cỗ Kình lực vô hình xoắn tới, nâng hai người lên.
Nhất lưu cao thủ!
Mạc Cầu âm thầm kinh hãi, Lục phủ quả thật là thâm bất khả trắc, tùy tiện một người đều có thực lực như thế.
"Mạc Cầu!"
"Tại"
Cao đại nhân kéo một cái ghế lại rồi ngồi xuống, trầm giọng nói:
"Trước tiên hãy từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra đêm qua!"
"Vâng." Mạc Cầu sửa sang lại suy nghĩ một chút rồi từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.
". . . Cứ như vậy, ba người chúng tôi liền vội vàng chạy thoát, vừa lúc gặp được hộ vệ của Phú Quý sơn trang đến dò xét, thế là dưới sự trợ giúp của Bàng huynh, chúng tôi đã đi tới quân doanh của Phủ quân bẩm báo tình hình."
"Ừm." Hiển nhiên là vị Cao đại nhân này đã sớm xem qua công văn của vụ án, lúc này ông ta trầm ngâm một chút rồi hỏi:
"Ngươi có chắc lúc đó Nhiếp Vạn Lý đã nói là cấu kết nghịch minh không?"
"Chắc chắn." Mạc Cầu gật đầu, thấy vẻ ngưng trọng trên mặt đối phương bèn hỏi:
"Đại nhân, cái nghịch minh này có gì không đúng sao?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi!" Cao đại nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói:
"Còn về phần Tuyệt Tâm chỉ, Độc công tử kia, phái Linh Tố các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, cho nên ngươi tạm thời ở lại nơi này trước đi."
"Đợi khi mọi chuyện rõ ràng rồi sẽ có biện pháp xử lý!"
Mạc Cầu biến sắc.
Đây là ý gì? Bản thân mình hảo ý hồi bẩm, không cho chỗ tốt, lại còn muốn bị xử lý?
"Cao đại nhân." Bàng Xích Thành vội vàng mở miệng:
"Mạc đại phu vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Lục phủ, một lòng cứu chữa bách tính, đối với nghịch minh kia cũng là hoàn toàn không biết gì cả. . ."
"Im ngay!" Cao đại nhân cao giọng hét lên, sắc mặt băng lãnh nói:
"Sự thật như thế nào thì sẽ có quân phủ nha môn định đoạt, há có phần cho các ngươi nói chuyện?"
"Người tới!"
"Tại!"
"Xem kỹ chỗ đây, không có phân phó của ta thì ai cũng không thể rời đi!"
"Rõ!"
Ngoài cửa, phủ binh lớn giọng trả lời, cũng làm cho vẻ mặt của Mạc Cầu và Bàng Xích Thành cứng ngắc, nhưng lại không thể tránh được.
Đợi khi Cao đại nhân rời đi, Mạc Cầu mới nhỏ giọng mở miệng:
"Bàng huynh, cái nghịch minh này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Hắn vốn cho rằng cái gọi là nghịch minh kia cũng chỉ giống như phường trộm cướp, chỉ là một loại xưng hô không rõ ràng, hiện nay xem ra lại không phải như vậy.
"Nghịch minh. . ." Sắc mặt Bàng Xích Thành phức tạp, trầm lặng thật lâu, mới chậm chạp mở miệng:
"Mạc huynh hẳn là biết chuyện Lục phủ tọa trấn Đông An phủ chỉ là mới xảy ra trong vòng trăm năm đây thôi."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu.
Bàng Xích Thành tiếp tục nói:
"Mà tại trăm năm trước, Đông An phủ còn có một phương thế lực cao cao tại thượng, tên là phái Ngũ Sơn!"
"Ngũ Sơn?" Mạc Cầu giật mình trong lòng.
Hắn vô thức nghĩ đến tấm lệnh bài đặt chung với Hắc Sát Bí Lục, trên đó có khắc năm tòa sơn phong.
Sợ là nó cũng có liên quan đến thế lực này.
"Không sai." Bàng Xích Thành gật đầu:
"Chuyện trăm năm trước đã quá xa xưa, Bàng mỗ cũng chỉ nghe được tin đồn, bất quá tiền thân của nghịch minh chính là phái Ngũ Sơn."
"Nhóm thế lực này ẩn thân trong bóng tối ở Đông An phủ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, dù cho Lục phủ nhiều phiên chèn ép cũng không thể thanh trừ triệt để, nghe nói vụ nổi loạn của Hắc Sát giáo có bóng dáng của bọn hắn."
"Nghĩ đến cũng vì một năm đây Huyền Y giáo huyên náo quá mức lợi hại, phần lớn Phủ quân đều bị điều ra ngoài, nội bộ Đông An phủ trống rỗng, bọn hắn mới dám nhảy ra quấy mưa gọi gió."
"Như vậy à. . ." Mạc Cầu nhíu mày:
"Xem ra vị tiền nhân kia của phái Linh Tố cũng đã gia nhập nghịch minh."
"Xuỵt!" Bàng Xích Thành nghe vậy thì sắc mặt đại biến, đưa tay chặn lại trước môi, nhỏ giọng mở miệng:
"Mạc huynh nói cẩn thận, người kia tuyệt đối không thể có quan hệ với phái Linh Tố, nếu không ngươi ta sợ là cũng không tránh khỏi phiền phức."
"Không thể nào?" Mạc Cầu ngây người:
"Hai mươi năm trước, người kia đã bị trục xuất khỏi Dược cốc, chuyện này mọi người đều biết, chẳng lẽ còn bị liên lụy nữa sao?"
"Mạc huynh!" Bàng Xích Thành lắc đầu, gượng cười:
"Xem ra huynh còn không rõ tác phong làm việc của Lục phủ."
"Đối với chúng ta mà nói, Lục phủ là cao cao tại thượng, lôi đình mưa móc đều là quân ân, không thể không thụ."
"Mà ở trong mắt của cao nhân Lục phủ trong mắt thì chúng ta chỉ là hạng phàm phu tục tử, không thể lọt vào tai mắt của bọn họ, có chút không thuận liền tiện tay đánh giết, chỉ là chuyện bình thường mà thôi."
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Mạc Cầu, y cũng than nhẹ:
"Lục phủ rất ít để ý tới việc vặt bên ngoài, cho nên Mạc huynh không biết, nhưng mà sau này nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."
"Bàng huynh nói đúng lắm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tại hạ thụ giáo!"
Tuy rằng hắn đã tới Đông An phủ này đã mấy năm rồi, nhưng trong mấy năm trước hắn chỉ tiếp xúc với bá tánh bình dân.
Một năm gần đây cũng chỉ vội vàng trị bệnh cứu người, nghiên cứu y thuật, võ nghệ, không hỏi ngoại sự.
Đối với Lục phủ, cũng biết được rất ít.
Nhưng mà xem thái độ của người khác thì cũng có thể phân biệt được một chút.
Người bình thường nhắc tới Lục phủ đều kính sợ có phép, mắt mang nho mộ, giống như loại thánh địa chí cao vô thượng trong lòng.
Mà thủ lĩnh của những thế lực giang hồ giống như vị Bàng Xích Thành này, ngày bình thường có thể tiếp xúc với Lục phủ, nhưng lại rất ít nhắc tới.
Kiêng kị quá sâu, sợ lớn hơn kính.
Động tác của Đan Dương kỵ binh rất nhanh, chỉ mới nửa ngày liền đã trở về, nhìn từ chỗ cao có thể thấy được vũ khí của bọn hắn đã đẫm máu, hiển nhiên là trải qua một tràng chém giết.
Không bao lâu sau, từng cái đầu lâu được treo lên trên cửa thành, còn được liệt ra tội danh văn thư, dẫn tới không ít người qua đường vây xem.
"Tại sao lại như vậy?"
Mạc Cầu đứng ở bên cửa sổ, sắc mặt xanh xám, trong lòng phát lạnh, hai mắt nhìn qua từng cái đầu lâu kia:
"Nhiếp phu nhân, Nhiếp Cúc, Nhiếp Phúc. . ."
"Tại sao phải muốn giết bọn họ!"
Hiển nhiên là Nhiếp Vạn Lý không có cấu kết với nghịch minh, bởi vậy còn bị người vây giết, bây giờ, thê tử và nhi nữ của ông ta lại bị Đan Dương binh giết chết, đầu lâu còn bị huyền môn thị chúng!
Hôm qua còn sống sờ sờ, hôm nay đã bị người chém xuống đầu lâu, hai mắt nộ trừng, chết không nhắm mắt!
Nhất là hai vị phu nhân của Nhiếp Vạn Lý, dung nhan vẫn còn, bây giờ nhìn lại thì trông hết sức dữ tợn.
Chỉ có Nhiếp Vinh là chưa có mặt trong này, không biết có phải đã may mắn đào thoát hay không.
"Lôi đình mưa móc, đều là quân ân." Bàng Xích Thành than nhẹ, y cũng không cảm thấy kinh ngạc, nói:
"Gặp được loại chuyện này, cách làm của Lục phủ từ trước đến nay đều là thà giết nhầm chứ không bỏ sót, dù sao chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, không đáng để bọn hắn hao tâm tốn sức, tiện tay giết là xong hết mọi chuyện, sạch sẽ."
Mạc Cầu nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói:
"Chúng ta, sẽ như thế nào?"
"Chuyện này. . ." Bàng Xích Thành chần chờ:
"Nếu như đêm qua chúng ta không tới báo cáo thì sẽ bị ghi tội là tâm tàng ác ý, hiện giờ. . . Sẽ không có chuyện gì."
"Sẽ không có chuyện gì?" Mạc Cầu cười khổ:
"Tại hạ đã không ôm nhiều hi vọng về chuyện này nữa, chỉ hi vọng là không liên lụy đến Bàng huynh."
"Yên tâm đi." Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói khàn khàn:
"Các ngươi không sao rồi."
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng mở ra, Đổng Tịch Chu vẻ mặt tiều tụy chi sắc chậm rãi đi vào, nhẹ gật đầu với Bàng Xích Thành rồi nhìn về phía Mạc Cầu:
"Không ngờ là chỉ trong thời gian nửa năm mà ngươi đã có danh hào như ngày hôm nay, Trương trưởng lão nghe nói ngươi xảy ra chuyện liền chuyên môn kéo ta tới đây để cầu tình cho ngươi, thậm chí liền ngay cả Chưởng môn cũng đều tự mình đăng môn năn nỉ."
Trong phái Linh Tố chỉ có ông ta mới có thể nói chuyện được với Lục phủ, quan hệ của Đổng Tiểu Uyển thuộc về quan hệ cá nhân, một khi vận dụng liền có thể ảnh hưởng đến tương lai của cá nhân nàng, tất nhiên là phải cực kỳ thận trọng.
Mạc Cầu nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, nghiêm mặt chắp tay:
"Đa tạ Đổng sư phụ."
"Đa tạ tiền bối." Bàng Xích Thành cũng nói.
"Ngươi không cần cám ơn." Đổng Tịch Chu khoát tay với Mạc Cầu, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Tuy rằng cách làm việc của Lục phủ có chút bá đạo, nhưng còn không đến mức liên luỵ rộng như vậy, vả lại Phú Quý sơn trang cũng không phải là không có đường đi, khỏi cần ta phải mở miệng thì việc này cũng xong thôi."
"Ây. . ."
Đối phương bất cận nhân tình như vậy ngược lại khiến cho Bàng Xích Thành lộ vẻ xấu hổ.
"Còn có." Đổng Tịch Chu nhìn về phía Mạc Cầu, trầm trầm nói:
"Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng Lục phủ yêu cầu ngươi trong vòng một năm này không thể ra khỏi nội thành, tuy là thuận tiện giám thị, nhưng cũng có thể cam đoan an toàn cho ngươi."
"Mặt khác, vì chuyện này mà ta đã dùng mất một cái nhân tình, ngươi cũng cần trả!"
"Vâng." Mặc dù ông ta nói rất trực tiếp rất dứt khoát nhưng Mạc Cầu cũng không hề tức giận, mà còn tâm tình thư sướng:
"Đổng sư phụ có gì cần ta làm thì cứ việc phân phó!"
"Ta nghe nói, ngoài y thuật không sai thì người cũng rất có thiên phú luyện dược." Đổng Tịch Chu nói rõ ý đồ đến:
"Đan dược mà ta phụ trách gần đây có lỗ hổng rất lớn, cần một người tới phụ trợ, ngươi tới giúp ta một khoảng thời gian."
Nói xong liền hừ nhẹ một tiếng.
"Đừng cho là ta chiếm tiện nghi của ngươi, đây là làm việc cho Lục phủ, làm tốt thì sẽ không thiếu ban thưởng!"
"Vâng" Mạc Cầu đáp lời:
"Vãn bối không dám."