Chương 193. Đại Hải Vô Lượng công
Người dịch: Whistle
Nhiếp Gia trang
Xong!
Lục phủ hạ văn thư, Nhiếp thị cấu kết phản phỉ, tội đáng tru, những người báo cáo đều có trọng thưởng.
Dưới tác động của một loạt đầu người ở trên cửa thành, phần văn thư giấy trắng mực đen này hết sức dễ thấy.
Mạc Cầu núp ở nơi cách cửa thành không xa, ngây người thật lâu, mới im ắng than nhẹ, quay đầu đi vào phía trong thành.
Đúng như Bàng Xích Thành đã nói, đối với những vị tu tiên giả cao cao tại thượng trong Lục phủ thì một gia tộc thế lực phàm tục chẳng đáng để bọn họ lãng phí tinh thần, phát hiện ngỗ nghịch thì cứ giết hết là được.
Chẳng trách nghịch minh lại có thể chết xám phục nhiên trong nhiều năm qua, cách làm việc của Lục phủ không được ưa chuộng!
Có thể nói là chuyện này có tác động rất lớn đối với Mạc Cầu.
Từ sau khi bước vào Đông An phủ thì hắn vẫn luôn nước chảy bèo trôi, cuối cùng vẫn là do thực lực bản thân không đủ.
Cho dù hiện giờ đã có một ít vốn liếng, biểu hiện ra thiên phú, trong mắt của một ít người thì hắn vẫn là không đáng nhắc tới.
Thực lực!
Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ, hắn đã yên lặng đưa ra quyết định.
. . .
Hiện giờ Mạc Cầu đã hiểu vì sao mà Đổng Tịch Chu suốt ngày trốn trong phòng Luyện đan rồi, thì ra việc phải làm của ông ta không hề dễ dàng.
"Hàng năm, các phe phái thế lực đều phải nộp lên đại lượng thuế ngân cho Lục phủ, cũng có thể xuất người xuất lực làm việc."
Trong căn phòng mờ mịt, Đổng Tịch Chu ngồi xếp bằng trước đan lô, nhìn lô hỏa, chậm rãi mở miệng:
"So ra mà nói, thuế ngân mà phái Linh Tố chúng ta phải thượng chước cũng không nhiều."
"Không nhiều?" Mạc Cầu nghiêng đầu.
Tuy rằng hắn gia nhập phái Linh Tố chưa được bao lâu nhưng cũng biết rõ, hàng năm tháng ba là thời gian nộp thuế, đây là khoảng thời gian khổ nhất của Dược cốc.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả Chưởng môn và Trưởng lão đều phải bớt ăn bớt mắc.
"So với những thế lực khác thì đúng là không nhiều." Đổng Tịch Chu mặt không đổi sắc:
"Nếu như ngươi biết được thuế phú hàng năm của những thế lực khác là bao nhiêu thì sẽ không kinh ngạc như vậy."
"Nếu như không được giảm miễn, liền xem như những thế lực như Tử Dương môn và Trích Tinh lâu cũng sẽ phải khổ cực trong một thời gian dài."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Vì sao?"
"Bởi vì ngoài việc nộp thuế ngân ra chúng ta còn sẽ cung cấp mười mấy loại đan dược đặc thù cho Lục phủ." Khóe miệng Đổng Tịch Chu hơi vểnh:
"Ngoại trừ mấy loại đan dược mà chúng ta chỉ cung cấp luyện chế cơ bản ra thì những đan dược khác đều là thành phẩm."
"Bao gồm cả những loại đan dược mà Phủ quân sở dụng như Tích Cốc đan, Tráng Thể đan, Đoán Cốt đan, Long Hổ Nội Tráng đan vân vân. . ."
"Hai năm này, Lục phủ cần nhiều hơn lúc trước rất nhiều!"
Mạc Cầu hiểu rõ.
Hai năm này, Phủ quân ra ngoài chinh phạt, chém giết với phản phỉ Huyền Y giáo, cho nên cũng sẽ cần rất nhiều đan dược.
Đổng Tịch Chu tiếp tục nói:
"Đan dược cấp thấp thì trong Dược cốc sẽ có người chuyên môn phụ trách, mà một chút đan dược khác thì lại có rất ít người có thể luyện chế."
"Như Dưỡng Thần đan mà các vị công tử, tiểu thư cần, Phiêu Hương tán được chư vị phu nhân thích nhất, Định Khiếu hoàn đan dược tu hành thiết yếu của Huyền Giáp hộ vệ vv. . ."
Nói xong, ông ta cong tay búng ra hai trang giấy:
"Cái này là đan phương của Phiêu Hương tán và Định Khiếu hoàn, ngươi xem thử xem có nắm chắc luyện ra được không."
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, cúi đầu trầm tư.
Đồng thời vầng sáng trong thức hải cũng sáng lên, tinh thần lấp lánh, bắt đầu nhờ hệ thống cảm ngộ đan phương trong tay.
Hiện giờ, y đạo của Mạc Cầu đã ngày càng tinh thâm, đan phương bình thường cũng không cần phải tiêu hao bao nhiêu tinh thần.
Tuy rằng hai tấm đan phương trong tay rất hiếm thấy, nhưng còn không tính là đặc thù.
Một lát sau, Mạc Cầu ngẩng đầu lên nói:
"Dường như cái Phiêu Hương tán này có thể kết hợp được với những loại mùi hương khác nhau?"
". . ." Đổng Tịch Chu trầm lặng một lát, mới chậm rãi gật đầu:
"Không tầm thường, khó trách được Chưởng môn coi trọng như vậy, đúng là Phiêu Hương tán có thể dung hợp các loại mùi thơm."
"Mùi hương mà chư vị phu nhân và tiểu thư trong Lục phủ thích lại không giống nhau, cho nên khi luyện chế thì cần dược liệu hoa cỏ khác nhau."
"Vậy ngươi có nhìn ra cái gì bên Định Khiếu hoàn không?"
"Có chút tâm đắc." Mạc Cầu mở miệng:
"Loại đan dược này hẳn là dùng để kích thích bách khiếu trên nhân thể, tiến tới kích phát tiềm năng."
"Nhưng mà nếu như sử dụng trong thời gian dài thì có thể dẫn tới các loại di chứng như nhục thân cứng ngắc, ý thức đần độn."
"Không sai!" Đổng Tịch Chu tựa hồ thở dài, nói:
"Chỉ có Định Khiếu hoàn, hại lớn hơn lợi, nhưng mà Lục phủ còn có một loại Đan dược khác có thể trung hòa dược tính, phối hợp hai loại này lại với nhau thì có thể luyện được Đạo binh."
"Đạo binh?" Mạc Cầu hỏi:
"Đây là vật gì?"
"Ta cũng không rõ lắm." Đổng Tịch Chu lắc đầu:
"Nhưng mà ta từng nghe một vị tiểu thư của Lục phủ đề cập qua một câu, ngươi cần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được hỏi thăm chuyện của Lục phủ!"
"Vâng." Mạc Cầu đáp lời.
"Nếu như thế, cho ngươi thời gian nửa tháng để thuần thục, sau này ngươi liền phụ trách luyện chế hai loại đan dược này đi." Đổng Tịch Chu đứng dậy, nói:
"Chuyện chữa bệnh cứu người có thể đẩy thì đẩy, đẩy không được liền nói là đang làm việc cho Lục phủ không thể trì hoãn, chắc là sẽ không có người dám nói cái gì."
"Vâng."
"Một khi đáp ứng làm việc cho Lục phủ thì tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, vả lại rất có thể trong vòng ba năm rưỡi sẽ rất khó phân tâm chuyện khác." Đổng Tịch Chu nghiêng đầu nhìn lại:
"Nhưng mà chuyện này đối với ngươi cũng có chỗ tốt, không có nguy hiểm, còn có thể toàn tâm toàn ý nghiên cứu Y thuật."
"Ây. . ." Mạc Cầu cười khổ.
Xem ra, đối phương vẫn đang chấp nhất chuyện mình phân tâm học võ, lần này nhất định phải thay đổi 'cách làm sai lầm' của mình đây mà .
Ngược lại là dụng tâm lương khổ a!
Chỉ tiếc, Đổng Tịch Chu không biết, đối với hắn mà nói thì việc kiêm tu y thuật và võ công cũng không hề phiền phức.
Như vậy cũng không tệ, chỉ cần làm xong việc của Lục phủ, thời gian còn lại đều có thể tự do an bài.
"Đổng sư phụ." Nghĩ nghĩ, hắn mở miệng hỏi:
"Không biết ta làm những việc này, Dược cốc, Lục phủ sẽ cho chỗ tốt gì?"
"Hừ!" Khóe miệng Đổng Tịch Chu cong lên, nói:
"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, mỗi tháng Dược cốc sẽ cho ngươi năm mươi lượng bạc, Lục phủ cũng ban thưởng không ít."
"Thậm chí, sau khi góp đủ số công lao nhất định liền có thể đổi được đan dược và y thư mà Lục phủ đặc hữu."
"Nha!" Mạc Cầu trong lòng hơi động:
"Có thể đổi võ công được không?"
Đông An phủ dùng tài nguyên của một phủ để cung cấp nuôi dưỡng cho Lục phủ, đồ tốt trong Lục phủ chắc chắn sẽ nhiều hơn Vạn Quyển lâu của Dược cốc.
"Ngươi. . ." Đổng Tịch Chu nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, không nhịn được phất tay áo gầm thét:
"Gỗ mục không điêu khắc!"
"Đổi được, ngươi hài lòng rồi chứ!"
"Vâng." Mạc Cầu xấu hổ cười một tiếng, chắp tay thi lễ:
"Vậy, vãn bối cáo lui."
"Đi, đi." Đổng Tịch Chu vung tay áo:
"Nhìn thấy ngươi là phiền!"
. . .
Theo thời gian trôi qua, Nhiếp Gia trang đã từng vang bóng một thời nay đã dần dần bị người quên lãng.
Mạc Cầu chuyên chú vào việc luyện chế đan dược cho Lục phủ, thời gian nhàn hạ liền nghiên cứu Y thuật, tu tập võ công.
Cho đến một ngày.
"Rốt cục cũng đủ!"
Dưới vầng sáng lắc lư của ngọn đèn, Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, đưa tay khẽ vuốt quyển sách trước mặt.
Cửu Giang Hành Thủy đồ!
Cho đến ngày nay, cuối cùng thì hắn cũng đã góp đủ số lượng tinh thần để học môn Công pháp đã lấy được từ khi còn ở Giác Tinh thành này.
Năm ngàn tinh thần!
Đây là vì hắn đã tu hành Chính Dương công, còn xem qua mấy loại nội công bí tịch khác.
Có được kinh nghiệm dĩ vãng, ví như không có những cơ sở này, sợ là bảy ngàn tinh thần cũng chưa chắc học được.
Tương tự, muốn học Dược Vương bảo điển của phái Linh Tố sợ rằng cũng không ít hơn môn công pháp này!
Rốt cuộc là công pháp gì, vậy mà phải tiêu hao nhiều tinh thần như vậy, trong lòng Mạc Cầu có chút chờ mong.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thuần thục gọi tinh thần ra, phục khắc công pháp lên trên màn sáng.
Sau một khắc.
Vầng sáng trong thức hải trở nên chói mắt, ánh sao nở rộ đầy trời, chỉ trong nháy mắt liền tĩnh mịch lại, hóa thành một vùng tăm tối.
"Ông. . ."
Cảm ngộ không biết từ đâu dâng lên trong lòng, Mạc Cầu mặt không đổi sắc, ý thức đang đắm chìm trong công pháp.
Cửu giang hành thủy, đại hải vô lượng.
Môn công pháp này, không nên gọi là Cửu Giang Hành Thủy công, mà nên gọi là Đại Hải Vô Lượng công!
Công đến trăm khiếu, đi khắp chu thiên, như sóng triều chập trùng, trùng điệp bất tận, công nhập Tiên Thiên, một hít một thở, khí tức vĩnh viễn không suy kiệt.
Đại Hải Vô Lượng công rõ ràng là một môn nội công có thể đạt tới Tiên Thiên đỉnh tiêm, thậm chí phẩm giai còn vượt qua Dược Vương Bảo Điển.
Suy nghĩ khẽ động, chân khí ở trong đan điền lập tức tuôn ra, phát tán ra kỳ kinh bát mạch.
Chân khí du tẩu theo pháp môn đặc biệt ở bên trong kinh mạch, không ngừng kích thích rất nhiều khiếu huyệt, vận chuyển theo khẩu quyết của Đại Hải Vô Lượng công thì tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Hoa. . ."
Giống như thủy triều dâng trào, nước sông cuồn cuộn, số lượng Chân khí mà trước kia phải tu luyện trong một canh giờ mới có thể gia tăng thì lần này chỉ qua một lát đã đạt thành.
Công chuyển mấy cái chu thiên, Chân khí quay về đan điền, làm cho Mạc Cầu cảm giác giống như đã luyện hóa một viên Thất Tinh đan vậy.
Đặc biệt diệu dụng.
Cho dù là trong tình huống vô tâm vận chuyển thì môn công pháp này vẫn có thể tự phát vận chuyển, từ từ lớn mạnh.
Hiện nay, tu luyện một ngày là đã bằng mười ngày tu luyện khi trước.
Vả lại Chân khí càng cô đọng hơn, lực bộc phát kinh người, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có lực lượng toàn lực ứng phó lúc trước.
"Bạch!"
Hai mắt vừa mở, hàn mang thiểm động.
Mạc Cầu đột nhiên nắm tay lại, quyền phải chuyển hướng đập ra phía sau.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
"Oanh!"
Giống như một cái cối xay rơi trên mặt đất, trong phòng lóe lên bụi mù, một vết lõm cũng xuất hiện trên mặt đất.
Dù rằng chưa Chân khí ngoại phóng, nhưng một quyền này cũng đã có được bảy phần uy thế của Nhị lưu cao thủ.
Chẳng qua là sau một kích này, sắc mặt Mạc Cầu cũng trở nên trắng xám, khí tức trong cơ thể cũng không bình tĩnh.
So với nhục thân, chân khí thủy chung là chỗ yếu của hắn.
"Tốt!"
Mạc Cầu đứng dậy lộ vẻ phấn chấn.
Nội công tâm pháp thượng thừa quả nhiên bất phàm, chân khí cô đọng, hồi khí cấp tốc, vả lại lực bộc phát kinh người.
Dùng môn công pháp này để tu hành Hắc Sát chân thân thì sẽ có hiệu quả gấp rưỡi, có lẽ còn có thể làm cho ngạnh công tiến thêm một bước, đạt tới đệ lục trọng, có thể so với Nhất lưu cao thủ.
Hiện giờ có môn Đại Hải Vô Lượng công này rồi thì hắn cũng bù đắp được nhược điểm về nội công.
Chỉ là về phương diện Võ kỹ có hơi tiếc nuối.
Tu La đao và Độc Sát kiếm tuy mạnh, nhưng lại không được hoàn chỉnh, nếu như muốn đại thành thì cần hao phí tinh lực để bù đắp.
Trước kia thì tất nhiên là hắn chỉ một sự lựa chọn như vậy.
Hiện nay thì Mạc Cầu lại có ý tưởng khác.
Ánh mắt thiểm động, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tinh thần trong thức hải đều đã ảm đạm, cho dù có Võ kỹ thượng thừa thì trước mắt hắn cũng không có cách nào cảm ngộ, chậm rãi tu luyện với hắn mà nói thì chỉ làm lãng phí thời gian.
Sau này vận dụng ngân lượng đã tích lũy được trong những năm này để đổi Thất Tinh đan, gia tăng nội công tu vi mới là đúng lý.
Không biết nếu như tu tập Đại Hải Vô Lượng công trong vòng ba, bốn năm thì có thể làm được Chân khí ngoại phóng hay không?