Chương 205. Thực Lực
Người dịch: Whistle
Lão ẩu Chân khí hùng hậu, độc công tinh xảo, trượng pháp tinh diệu, khinh công cũng không yếu, là Nhất lưu cao thủ hàng thật giá thật.
Nhưng ở trước mặt Mạc Cầu lại giống như hoàn toàn không có sức chống cự, bị giết chết dễ dàng chỉ với một kiếm!
Dễ dàng tùy ý như vậy làm cho lão ẩu đến chết đều không nguyện ý tin tưởng, ánh mắt mờ mịt, tràn đầy không hiểu.
"Phù phù!"
Thi thể ngã xuống, mi tâm xuất hiện một vệt màu đỏ.
"Ta cũng không ngờ." Mạc Cầu cầm trường kiếm trong tay, vẻ mặt cảm khái:
"Vô Định kiếm lại mạnh như thế?"
Tuy rằng hắn đã lĩnh ngộ kiếm lý của Vô Định kiếm, nhưng vẫn cảm thấy không có gì lớn lao, chỉ dùng để tham ngộ võ học mà thôi.
Dù sao môn võ kỹ này rất phức tạp thâm ảo, khó hiểu khó hiểu, mà trong lúc chém giết với người khác, chỉ là một cái chớp mắt cũng có thể thay đổi cục diện trận đấu, nên không kịp suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng hôm nay thử nghiệm lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ cần lão ẩu khẽ động tay thôi là trong đầu Mạc Cầu đã xuất hiện rất nhiều loại biến hóa tiếp theo của đối phương.
Chiêu thức biến hóa, sơ hở cũng hiện ra.
Giống như nhất cử nhất động của đối phương đều không nằm trong vòng chưởng khống của hắn, hắn luôn luôn đi trước đối phương một bước.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mạc Cầu cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cho đến khi lấy thân pháp để di chuyển né tránh trong phạm vi thế công của đối phương thì mới nghiệm chứng ra.
Vô Định kiếm, cũng không phải là không thể thực chiến!
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Sở dĩ hắn cảm thấy môn kiếm pháp này khó vận dụng là vì người sử dụng nó chính là Vô Định lão nhân.
Mà Vô Định lão nhân và đối thủ trong sách đều là cao thủ Tiên Thiên, lấy tầm mắt của Mạc Cầu thi đương nhiên là cảm thấy phí sức.
Võ giả Hậu Thiên và Võ giả Tiên Thiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Huống chi, Mạc Cầu còn tu hành Phù Đồ, Thần niệm cường hãn, suy nghĩ vốn đã nhanh hơn người bình thường.
Cho nên lão ẩu vừa ra tay, trong đầu hắn đã xuất hiện hình ảnh đối phương muốn làm gì, bản thân mình thì nên ứng đối như thế nào.
Kiếm của hắn đều đâm vào những chỗ sơ hở của chiêu thức.
Lúc này mới một kích đánh giết!
Có thể được xếp vào hàng ngũ đỉnh tiêm trong Vân lâu của Lục phủ, có thể đặt song song với pháp môn của Tu Tiên giả, sao Vô Định kiếm có hời hợt như thế được?
"Ô. . ."
"Bành!"
Bên cạnh truyền đến một tiếng trầm đục, cũng làm cho Mạc Cầu hoàn hồn.
Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hành thi đang duỗi hai tay về phía trước, chế trụ một người ở trong bóng tối muốn đánh lén, đột nhiên quật thẳng xuống đất.
Lực lượng của Hành thi cực kỳ khủng bố, có thể so được với cao thủ Tiên Thiên, bóp thạch thành phấn cũng không đáng kể.
Chỉ thấy mặt đất run rẩy, người kia trực tiếp bị quật thành một bánh thịt, xung quanh Mạc Cầu còn có mấy bộ thi thể bị tàn phá khác, xem ra cũng là công lao của nó.
Còn như phần độc phấn, khói độc, đối với một con Hành thi đã mất đi sinh cơ là hoàn toàn vô dụng.
"A!"
"Cẩn thận!"
Cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng kêu, ánh mắt Mạc Cầu nhất động, hóa thành một cái bóng đen nhào ra ngoài.
"Ai?"
"Giết hắn!"
Hai người ở phía trước hét lớn, trường đao và gai độc giao nhau đánh tới.
Đột nhiên có kiếm quang lóe lên, thân thể hai người lập tức cứng đờ, mắt lộ vẻ mờ mịt, mi tâm đã bị điểm phá.
Mạc Cầu thân như quỷ mị, xem khói độc như không, bất ngờ thoáng hiện, kiếm quang cũng liên tiếp điểm ra.
Vô Định kiếm có thể phá Vạn Pháp, giống như Độc Cô Cửu kiếm, đối với võ giả tầm thường có thể xưng là nan giải!
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Dưới kiếm của hắn, cơ hồ không ai đỡ nổi một hiệp, thân hình chỉ lóe lên một cái liền biến mất, chỉ để lại những bộ thi thể.
Chỉ trong vài hơi thở, tiếng rống trong tràng trì trệ, đệ tử Nhạc gia may mắn còn sống cũng tựa lưng vây chung một chỗ.
"Có cao thủ!" Lão giả đang chém giết với Độc Hoa phu nhân thấy vậy thì thân thể liền xiết chặt, lập tức rống to:
"Khúc huynh, đi mau!"
"Muốn đi?" Độc Hoa phu nhân cười lạnh:
"Ngươi đi được sao?"
Đang lúc nói chuyện, động tác trên tay của nàng ta xiết chặt, bóng roi trùng điệp, một mực quấn lấy đối thủ.
Ngay từ đầu nàng còn có chút lo nghĩ, dù sao những tên cao thủ đột ngột xuất hiện này cũng không yếu, nhân số cũng nhiều, rất có thể nơi này chính là một trụ sở bí mật của Nghịch minh.
Trong tình huống tràn ngập khói độc này, Thiên Cơ thuật của Nhạc gia sẽ bị hạn chế, sợ là bọn hắn khó mà còn sống được.
Không nghĩ chỗ của Mạc Cầu lại giải quyết được đối thủ nhanh như vậy, còn đang nhanh chóng tiêu diệt hết toàn bộ những người trong Nghịch minh.
Công thủ chi thế, lập tức nghịch chuyển.
Chẳng biết lúc nào mà đôi song bào thai cũng xông ra, mỗi người tự thi triển kiếm pháp, phối hợp chặn đường của lão giả.
"Lăn đi!"
Lão giả gầm thét, trên thân tuôn ra độc kình, dùng hết toàn lực ép ba người ra, thân hình thoắt một cái liền chạy về nơi xa.
"Bạch!"
Trước mắt có một bóng đen xuất hiện, Hành thi bỗng dưng ngăn lại đường đi của lão ta.
Sắc mặt lão giả trầm xuống, không kịp nghĩ nhiều, Vạn Độc thủ điện thiểm mà xuất, hung hăng đánh ra.
Hành thi bất vi sở động, cũng vung mạnh cánh tay.
"Bành!"
Hành thi run rẩy, lung la lung lay lui lại hai bước, lão già kia lại kêu thảm một tiếng, hai tay đứt gãy bay ra ngoài.
Thân ở giữa không trung, một luồng kiếm quang xuất hiện giữa không trung rồi chém đầu của lão ta xuống.
Người xuất thủ tất nhiên là Mạc Cầu rồi.
Một bên khác, gã đại hán tay cầm cự phủ thấy tình thế không ổn liền quay đầu phi nước đại, xông vào trong rừng rậm.
Phương Kỳ còn muốn đuổi giết, lại bị Ôn Nhụ đưa tay ngăn lại.
"Giặc cùng đường chớ đuổi, đề phòng có trá!"
"Vị huynh đài này, hảo thủ đoạn!" Độc Hoa phu nhân thu hồi roi ngắn, ổn định khí tức đang xao động trong cơ thể, xảo tiếu yên nhiên nhìn về phía Mạc Cầu:
"Một kiếm tất nhất mệnh, tuyệt không ngoại lệ, kiếm pháp huyền diệu như vậy, thiếp thân thật sự chưa bao giờ thấy qua?"
"Còn có vị này. . ."
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía Hành thi, giọng nói mang theo sợ hãi thán phục:
"Một thân ngạnh công như vậy, còn không sợ kịch độc, chắc là hai vị không phải người trong Đông An phủ rồi?"
Nàng không có khả năng không quen biết Nhất lưu cao thủ đỉnh tiêm trong Đông An phủ, nhưng lại không một người phù hợp điều kiện.
"Phải hay không phải thì có quan hệ gì." Mạc Cầu thu hồi trường kiếm, giọng nói đạm mạc, quay đầu ném cho Nhạc Định Sơn một bình thuốc:
"Thuốc giải độc!"
"Vâng, vâng." Nhạc Định Sơn vội vàng tiếp nhận, cũng không thèm chất vấn dược tính, mở bình thuốc ra rồi phân phát cho mọi người ăn vào.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhóm người của Nhạc gia có bảy người thì đã có ba người mất mạng, hai người trọng thương.
Chỉ có ông ta và một người khác xem như còn khỏe.
Trên thân của đôi song bào thai cũng mang thương, còn bị trúng độc, nhưng mà có lẽ Độc Hoa phu nhân tự có biện pháp giải quyết.
"Nhạc gia chủ." Ánh mắt Phương Kỳ dừng lại trên người Mạc Cầu một chút, nói:
"Tiếp theo nên làm gì?"
"Nơi này hẳn là một khu căn cứ của Nghịch minh, nếu như nhìn từ võ công của những người ban nãy thì chắc là Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát giáo." Độc Hoa phu nhân cũng thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói:
"Theo ta thấy, nếu không chúng ta tạm thời thối lui, báo cáo chuyện này lên Lục phủ, đợi khi giải quyết phiền phức ở nơi này rồi mới đến."
"Dù sao cũng không ai biết rằng nơi này còn có bao nhiêu người trong Nghịch minh, con đường phía trước còn có mai phục hay không?"
Mạc Cầu gật đầu, hắn cảm thấy như vậy là ổn thỏa nhất.
Tuy rằng nhìn sơ qua thì Độc Hoa phu nhân rất không đáng tin cậy, nhưng lại là một vị lão giang hồ, biết nặng biết nhẹ.
"Cái này. . ." Nhạc Định Sơn lộ vẻ chần chờ:
"Chúng ta đã bại lộ, vạn nhất chỗ bị người ta tìm được trước, lấy đi đồ vật, Nhạc mỗ sẽ không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông."
"Nhạc gia chủ." Ôn Nhụ lộ vẻ suy tư, nói:
"Chỗ này cách nơi đó còn bao xa nữa?"
"Không xa nữa!" Nhạc Định Sơn vội vàng mở miệng:
"Theo như trong địa đồ thì lại đi về phía trước vài dặm sẽ có một cái hạp cốc, tổ tiên của Nhạc gia được chôn trong cốc đó."
"Nếu đã không còn bao xa thì không ngại tiến đến tìm tòi." Ôn Nhụ ngẩng đầu, nói:
"Đã đi tới nơi này rồi, huống hồ còn có Hoa phu nhân cùng hai vị bằng hữu này ở đây, chắc là sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn."
"Chúng ta đi nhanh về nhanh thì chắc là cũng không mất bao lâu."
"Không sai, không sai." Nhạc Định Sơn liên tục gật đầu, còn ôm quyền chắp tay thi lễ với mấy người:
"Chư vị, Nhạc mỗ biết chuyến đi này có biến, nhưng mà cũng đã sắp đến nơi rồi, không ngại đi thêm một hồi."
"Nhạc mỗ nguyện ý hứa hẹn, đợi khi thu hồi đồ vật, Nhạc gia có thể rèn đúc một kiện binh khí hoặc là ám khí cho các vị, tuyệt đối là vật siêu giá trị!"
Nói xong liền dùng vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Mạc Cầu.
Hiện giờ, ông ta coi trọng nhất là vị bằng hữu mà Mạc thần y mời tới này, nếu như có người này cùng đi, dù là gặp phải phiền phức cũng không sợ.
". . ."
"Ta không có ý kiến!"
Phương Kỳ mở miệng đầu tiên, Ôn Nhụ ở bên cạnh nàng cũng phụ hoạ theo.
Mạc Cầu từ chối cho ý kiến.
Độc Hoa phu nhân mím môi một cái, vươn tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Vạn Chu sơn rất lớn, cho dù gặp được chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần mấy người bọn họ tùy tiện ẩn núp, muốn tìm được cũng không dễ dàng, đi cũng không sao.
. . .
Sau đó, đám người liền cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước mà tốc độ lại giảm, trên đường đi ngược lại là gió êm sóng lặng.
Không chỉ không gặp được người của Nghịch minh, ngay cả độc vật cũng trở nên thưa thớt.
Cái này mới đúng là hoàn cảnh bình thường.
Có thể là ngay từ lúc đầu vào núi thì bọn hắn đã chui vào trong cạm bẫy mà Vạn Độc nhất mạch bày ra, cho nên mới gặp phải nhiều độc vật như vậy.
Nếu không, cái danh Vạn Chu sơn tuyệt đối không nhỏ như vậy!
Không lâu sau đó.
Hạp cốc đã là đập vào mi mắt.
"Cẩn thận!"
Độc Hoa phu nhân vân vê một cọng lông tóc từ dưới đất lên, mặt lộ vẻ ngưng trọng:
"Nơi này hẳn là địa bàn của Trọng Huyền Độc chu, loài nhện này vô cùng độc, độc tính kinh người, còn kết quần kết đội kết lưới săn mồi, cho dù là Tiên Thiên cao thủ gặp phải cũng không dám chủ quan."
"Vả lại. . ."
Nàng xoa xoa lông tóc trên bàn tay, nói:
"Con Trọng Huyền Độc chu ở nơi này chắc là tương đối lớn, rất có thể sẽ xuất hiện nhện độc vương."
"Vậy chúng ta phải cẩn thận chút." Nhìn thấy hạp cốc, tinh thần của Nhạc Định Sơn có hơi quá phấn chấn, hai tay xoa qua xoa lại, giống như không kịp chờ đợi muốn chạy qua.
"Đi!"
Ôn Nhụ vung vẩy trường kiếm, lặng yên không một tiếng động đánh về phía trước, bất ngờ phát ra những tiếng sóng âm, mở ra con đường phía trước.
Một lát sau, một đoàn người lần lượt nhảy vào hạp cốc.
"Hoa. . ."
Nhạc Định Sơn mở ra một bức tranh, so sánh cảnh vật chung quanh một hồi, ánh mắt thiểm động, trong miệng thì thào:
"Hòn đá màu đen, hòn đá màu đen. . ."
Cũng không biết rốt cuộc là vật gì, lại làm cho ông ta nhớ mãi không quên như vậy, chuyện này khiến cho Mạc Cầu có chút hiếu kỳ.
"Có phải là tảng đá này không?" Tiếng nói của Phương Kỳ ở đằng trước vang lên.
"Ở đâu!"
Nhạc Định Sơn tinh thần chấn động, vội vã chạy tới, dừng lại trước mặt một khối đá màu đen khoảng 1 mét vuông.
"Không sai!"
Giọng nói của ông ta run rẩy, đột nhiên nghiêng đầu vọt mạnh về phía bắc.
"Rầm rầm. . ."
Rừng cây lắc lư, hoa cỏ khô gãy, một mảnh dây leo ở ngọn núi gần đó cũng bị ông ta hung hăng giật xuống.
Bên dưới dây leo là một bộ thi thể được khắp tơ nhện màu vàng bao phủ.
Thi thể sớm đã hư thối, trở thành một đống bạch cốt, ngược lại thì quần áo và mấy thứ vụn vặt vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh.
"Kim Tuyến ti!"
"Bạch!"
Có hai người đồng thời nhào về phía thi cốt.
"Bằng hữu." Độc Hoa phu nhân dẫm chân xuống, sắc mặt biến hóa nhìn về phía Mạc Cầu:
"Kim Tuyến ti tuy tốt, nhưng lại có kịch độc, không dùng phương pháp đặc thù để xử lý thì căn bản là không sử dụng được."
"Tại hạ minh bạch." Mạc Cầu đứng bên cạnh thi cốt nhìn về phía đối phương:
"Nhưng mà cũng không nhọc Hoa phu nhân quan tâm, vật này cho ta, chư vị hẳn là không có ý kiến gì chứ?"
Nói xong hắn liền nhìn đám người trong tràng.
Kim Tuyến ti là một loại tơ do kỳ nhện nhả ra, có kịch độc, nhưng cũng cực kỳ cứng cỏi, lại rất co dãn.
Nếu như làm thành thiếp thân nhuyễn giáp, lực phòng ngự của nó còn mạnh hơn tấm vô danh da thú lúc trước!
"Ta không có ý kiến!"
"Xin các hạ tự tiện!"
Phương Kỳ và Ôn Nhụ không có ý kiến, ánh mắt Độc Hoa phu nhân thiểm động, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, từ bỏ tranh đoạt.
Dù sao vừa rồi mấy người có thể thoát nạn đều là nhờ Mạc Cầu, nhường đồ cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc này.
Nhạc Định Sơn cũng lấy được vật mà ông ta muốn, một tấm ngọc bài, nhất quả cầu màu đen không biết tên cùng một cái cẩm nang.
Ông ta cầm mấy thứ này quỳ xuống đất nhỏ giọng thì thào:
"Liệt tổ liệt tông phù hộ, rốt cuộc cũng ngày Nhạc gia ta có thêm cơ hội trở lại Yển Sư nhất mạch. . ."