Chương 206. Tiên Thiên
Người dịch: Whistle
Nhạc Định Sơn cầm ngọc bài bên tay trái, tay phải thì nắm quả hắc cầu, toàn thân run rẩy, không kìm nén được cảm xúc.
Cũng không biết là thứ gì mà làm cho ông ta thất thố như vậy.
May mà chỉ là nhất thời mất khống chế, sau khi ổn định cảm xúc, khôi phục lại bình tĩnh, ông ta liền cẩn thận cất kỹ đồ vật.
Một đoàn người thu dọn sơ sài một hồi liền bước ra ngoài.
Lần này, đám người lựa chọn một con đường khác để tránh đụng độ với người của Nghịch minh.
Tuy rằng khả năng này không lớn.
Nhưng dù sao Nghịch minh cũng bị người người kêu đánh, một khi bọn hắn phát hiện ra vị trí của mình đã bị tiết ra ngoài, lại diệt khẩu không thành, tất nhiên tranh thủ thời gian dời đi.
Huống hồ, cho dù có cao thủ thì đoàn người cũng không sợ.
Lúc đến thì cẩn thận từng li từng tí, lòng mang thấp thỏm, lúc về tâm tình thư sướng thoải mái.
Nhất là Nhạc Định Sơn, ý cười đầy mặt, tinh thần phấn chấn, giống như trẻ lại mười mấy tuổi vậy.
"Bằng hữu." Trên đường, Độc Hoa phu nhân nói với Mạc Cầu:
"Không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?"
"Thiếp thân chính là nhị nương tử của Hoa lâu, sau này tới Đông An phủ, có việc cứ đến hoa lâu tìm thiếp thân."
Mấy người khác nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn sang, hiển nhiên cũng hết sức tò mò về thân phận của Mạc Cầu.
Đôi mắt đẹp của Phương Kỳ lấp lóe, hai lỗ tai vểnh lên.
Mà Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ chỉ cười nhạt một tiếng, giống như không hề để ý chuyện này, rất có phong độ.
"Hà Tiến." Mạc Cầu nhìn con Hành thi ở bên cạnh rồi trầm trầm nói:
"Không cần, từ trước đến nay tại hạ đều thích độc lai độc vãng, lần này đến đây cũng là bị người nhờ vả."
"Độc lai độc vãng?" Độc Hoa phu nhân lộ vẻ cổ quái, chẳng lẽ người ở bên cạnh các hạ không được xem là người sao?
Nàng lập tức nhìn về phía Nhạc Định Sơn, nhưng ông ta chỉ cười khổ với nàng một tiếng.
Nhạc Định Sơn cũng không biết người khoác hắc bào này là ai, chỉ biết là người này có quan hệ với Mạc Cầu.
Nhưng nếu như đối phương đã không nguyện ý hiển lộ chân dung thì ông ta cũng sẽ thức thời, không tiếp tục truy vấn ngọn nguồn.
Lúc này, hai mắt Phương Kỳ sáng lên, đưa tay chỉ về phía trước:
"Qua hết cái lỗ hổng phía trước thì đã đi ra ngoài địa giới của Vạn Chu sơn, chúng ta cũng coi như không phụ nhờ vả."
"Không sai." Nhạc Định Sơn sờ lên trên người, hài lòng gật đầu:
"Lần này may mắn nhờ có mấy vị xuất thủ tương trợ, Nhạc mỗ mới có thể thu hồi di vật của tổ tiên, Nhạc mỗ ở đây cám ơn."
"Nhạc gia chủ khách khí." Độc Hoa phu nhân tùy ý khoát tay nói:
"Chúng ta cũng đã là lão bằng hữu, giúp đỡ cho nhau cũng là chuyện nên làm, bất quá ông đừng quên có quên chuyện đã đáp ứng ta."
"Đương nhiên." Nhạc Định Sơn hào sảng cười một tiếng:
"Không chỉ Hoa phu nhân, chuyện đã đáp ứng mấy, Nhạc mỗ cũng quyết không nuốt lời, sau này sẽ còn dâng lên tạ lễ."
"Chờ một chút!"
Lời còn chưa dứt, Mạc Cầu đột nhiên ngừng chân, duỗi một cánh tay ra.
"Thế nào?"
"Có chút không đúng."
Hắn nhíu mày: "Phía trước quá yên lặng!"
"Yên lặng?" Ôn Nhụ cười nhạt:
"Khắp Vạn Chu sơn toàn là chướng khí, lại ít người lui tới, yên lặng một chút chẳng phải rất bình thường sao?"
"Cẩn thận một chút thì cũng không quá đáng." Độc Hoa phu nhân tuy rằng không thể phát hiện ra không đúng, nhưng lại không ngại cẩn thận:
"Nếu không chúng ta đi đường vòng đi?"
"Đường vòng?" Ôn Nhụ nhíu mày:
"Đi đường xa như vậy sợ rằng lại phải đi thêm mười dặm, phải vòng qua một nửa Vạn Chu sơn này."
"Muốn nghiệm chứng cũng dễ thôi." Mạc Cầu ngẩng đầu, đặt tay lên môi:
"Huýt!"
Một tiếng động giống như tiếng hót của loài chim vang lên và truyền vào không trung.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Không có tiếng đáp lại.
Sắc mặt Mạc Cầu dần dần âm trầm:
"Ưng nhi của ta sợ là đã xảy ra chuyện."
Theo đạo lý, lúc này Tiễn ưng hẳn là đang bay ở trên trời, khi nghe được tiếng huýt này phải đáp lại mới đúng.
"Huynh đài, ta cảm thấy ngươi đã quá cẩn thận rồi, có lẽ là do ưng nhi cách khá xa nên không nghe được thôi." Ôn Nhụ thở dài, nói:
"Như vậy đi, ta đi vào thử xem."
"Ôn đại ca." Phương Kỳ hơi biến sắc:
"Chẳng qua chỉ là đi thêm một đoạn đường mà thôi, không cần thiết phải đặt mình vào nguy hiểm."
"Không sao cả!" Ôn Nhụ nhấc tay ngăn nàng lại:
"Ôn mỗ tinh thông nhạc lý, nhĩ lực cũng coi như không tệ, ta cảm thấy phía trước không có vấn đề gì, Nhạc gia chủ, ông cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này. . ." Nhạc Định Sơn lộ vẻ chần chờ:
"Tất nhiên là Nhạc mỗ tin tưởng Ôn thiếu hiệp, chẳng qua cẩn thận một chút cũng không có mất cái gì."
"Các ngươi. . ." Ôn Nhụ im lặng, lập tức gật đầu:
"Được thôi, nếu mấy vị đều đã kiên trì, vậy thì tại hạ cũng không có gì để nói, chúng ta lên đường thôi."
Hai chữ lên đường còn chưa kịp thốt lên, thân hình của gã đột nhiên lao tới, năm ngón tay lập tức bấu vào mạch đập của Nhạc Định Sơn đang ở bên cạnh.
Khoảng cách của hai người quá gần, động tác của gã lại cực kỳ đột ngột, liền xem như Mạc Cầu cũng không kịp phản ứng.
"Cẩn thận!"
"Ngươi làm gì?"
"Thả gia chủ của bọn ta ra!"
Sắc mặt đám người đại biến, liên tục vang lên những tiếng rống, đao binh trên người còn nhao nhao xuất vỏ, chỉ vào Ôn Nhụ.
"Ôn đại ca." Phương Kỳ vẻ mặt ngu ngơ:
"Huynh làm gì vậy?"
"Haizz!" Ôn Nhụ than nhẹ:
"Kỳ muội, ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, Nhạc gia chủ, đã đắc tội rồi, còn mong ông tha thứ một chút."
"Họ Ôn." Sắc mặt Độc Hoa phu nhân cũng trở nên âm lãnh, nhẹ nhàng bước chậm tới gần:
"Cho dù ngươi có bắt được Nhạc gia chủ thì lại có thể thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể chạy thoát hay sao?"
"Ai nói ta chỉ có một mình vậy?" Ôn Nhụ nhướng mày, đồng thời cao giọng hô to:
"Tiền bối, ra đi!"
"Hô. . ."
Đột nhiên nơi xa có gió táp gào thét.
Trong cái lỗ hổng có hai bóng người chân đạp lá cây nhanh chóng chạy đến nơi này giống như hai mũi tên.
Tốc độ nhanh đến mức doạ người.
Chỉ loé lên một cái đã chạy xa năm sáu trượng, đám người còn chưa nhìn rõ thì hai bóng người này đã tới gần.
Một người trong đó cao giọng mở miệng nói:
"Tiểu tử, có lấy được đồ vật chưa?"
Giọng nói không lớn, lại chấn động tứ phương, dường như ngay cả gốc đại thụ ngàn năm cũng vang lên những tiếng đổ rạp.
Đám người nghe tới hai tai ong ong, khí huyết trong cơ thể khuấy động, cơ hồ khó mà kiềm chế.
"Tiên Thiên!"
Sắc mặt Nhạc Định Sơn trắng bệch.
"Không phụ nhờ vả." Ôn Nhụ mở miệng:
"Đồ vật đang ở trên người của Nhạc gia chủ, hiện giờ người cũng đã bị vãn bối bắt lại rồi, những người khác làm sao bây giờ?"
Độc Hoa phu nhân nghe vậy liền run lên.
Vội vã nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Mạc Cầu và Hành thi đã chạy ra sau mấy chục mét chẳng biết từ lúc nào.
Hai người bọn họ một trước một sau chạy trốn, không thèm quay đầu lại, tuy rằng tư thế không hề đẹp đẽ, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người.
Lại nhìn những người khác còn đang kinh ngạc, phẫn nộ, bối rối, còn chưa lấy lại được tinh thần.
"Các ngươi!"
Nàng cắn răng một cái, không kịp nghĩ nhiều, cũng thi triển khinh thân Công pháp bỏ chạy.
Hai người đều rất rõ ràng, đối mặt với Tiên Thiên là bọn hắn đã không hề có chút phần thắng!
Nếu như là một vị Tiên Thiên thì cũng thôi, liều mạng cũng chưa hẳn không có cơ hội, nhưng lại có những hai người.
Lại thêm Nhạc gia chủ đã bị người bắt xuống, Ôn Nhụ làm phản, căn bản không có một tia cơ hội lật bàn nào cả.
Nhưng mà, so với sự nhạy bén của Mạc Cầu thì phản ứng của nàng vẫn là chậm một bước.
"Muốn chạy trốn?"
Một vị Tiên Thiên kêu lên một tiếng, đại thủ duỗi về phía trước, cách nhau rất xa những vẫn có thể khóa chặt khí cơ nàng.
Kình khí chưa đến, một cỗ uy áp vô hình đã rơi xuống.
Thân hình của Độc Hoa phu nhân trì trệ, tốc độ chậm dần, lập tức gầm thét với đôi song bào thai ở sau lưng:
"Hai người các ngươi ngăn gã ta lại!"
Thân thể hai người run lên, đối mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng lại không dám kháng mệnh.
Chỉ đang rống lên một tiếng, bộc phát kình khí, song kiếm hợp bích liều mạng lao tới người kia.
"Muốn chết!"
Đối phương nhướng mày, thân ở giữa không trung liền vung mạnh ống tay áo.
"Oanh!"
Tiên Thiên chân khí chí cương chí mãnh như là thực chất, hung hăng đâm vào trên thân hai người, đánh bay đôi song bào thai này ra xa mấy trượng giống như đang đuổi gà khu chim vậy.
Thân ở giữa không trung, hai người đã miệng phun tiên huyết, nặng nề đâm sầm vào thân cây, không biết đã bị gãy bao nhiêu khúc xương.
Trong khoảng thời gian dừng lại một chút xíu này, Độc Hoa phu nhân lại nắm lấy một người rồi hung hăng ném về phía gã cao thủ Tiên Thiên kia.
Người bị ném là một vị tử đệ của Nhạc gia!
"Hừ!"
Cao thủ Tiên Thiên hừ lạnh, lập tức huy động ống tay áo, muốn đánh bay người này, đột nhiên trong mắt lại hiện ra vẻ kinh ngạc, thân hình nghịch phản trạng thái bình thường, đột nhiên na di về sau hơn một trượng.
"Đôm đốp. . ."
Một vài tia lửa xuất hiện trên người của đệ tử Nhạc gia.
Mới đầu chỉ có một tia, trong nháy mắt liền biến thành một đoàn lôi hỏa, sau đó chính là những tiếng nổ liên tiếp.
Phích Lịch tử!
"Oanh!"
Ngọn lửa cao chừng một trượng phun trào giữa không trung, sau đó liền lan tràn và bao phủ hết những người còn lại vào trong.
"Đừng!"
Hai mắt Nhạc Định Sơn trừng lớn, há miệng rống to, nhưng mà thân thể đã bị quản chế, căn bản không có biện pháp né tránh.
"Oanh!"
Giống như một dây chuyền phản ứng, từng đoàn liệt diễm lần lượt nổ tung, lật tung hết toàn bộ cây cối xung quanh.
Lại bị ngọn lửa đốt phải, cũng đốt luôn số Phích lịch tử trên người ông ta rồi lập tức nổ tung.
Lôi hỏa cuồn cuộn, liệt diễm gào thét, nhiệt độ cao phun trào làm cho những cành lá cây cối trong phạm vi hơn mười trượng đều bị quăn lại, cỏ cây bị đốt cháy rụi.
Uy thế như vậy, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng phải nhượng bộ lui binh, tránh đi phong mang.
Mấy tên đệ tử Nhạc gia ở trong hạch tâm đứng mũi chịu sào, bị nổ thành phấn vụn, Nhạc Định Sơn cũng hài cốt không còn.
Ôn Nhụ, Phương Kỳ không hổ là Nhất lưu cao thủ, phản ứng nhanh nhạy, kịp thời thoát khỏi trung tâm vụ nổ, nhưng cũng bị liên lụy, ngã lăn ra bên ngoài.
Một lát sau.
Một cỗ hàn phong quét sạch toàn trường, một vị bạch bào Tiên Thiên chân đạp hàn băng rơi vào giữa sân, lấy tay hút mấy thứ gì đó từ dưới đất lên.
"Thế nào?" Một người khác vội vã lao đến, mắt lộ vẻ khẩn trương:
"Đồ vật có còn ở đây hay không?"
"Còn!"
Bạch bào Tiên Thiên ném ra một quả hắc cầu, giọng nói cũng buông lỏng:
"May mà không bị hủy, nếu không sợ là khó mà giao nộp."
"Không." Một người khác cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận hắc cầu, lắc đầu nói:
"Nếu như thứ ở trong này bị kích hoạt, đừng nói là giao nộp, sợ là chúng ta cũng đã bỏ mình tại chỗ."
"Nha!" Bạch bào Tiên Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Uy lực của thứ này lợi hại như vậy sao?"
"Đương nhiên." Một người khác gật đầu:
"Chấn Thiên Thần lôi chính là xuất từ thủ đoạn của Tu Tiên giả, uy lực mạnh đến mức có thể giết chết cả Tu Tiên giả, nếu không bên trên cũng sẽ không kêu chúng ta nghĩ cách lấy được vật này."
"Tiền. . . Tiền bối."
"Khụ khụ. . ."
Hai người lẩm bẩm, lại không biết rằng Ôn Nhụ ở bên cạnh đã toàn thân đẫm máu, thân thụ trọng thương.
Mà Phương Kỳ ở bên cạnh Ôn Nhụ cũng khí tức yếu ớt, giãy dụa đứng lên, muốn chém cho Ôn Nhụ một kiếm.
"Họ Ôn, ngươi. . . Ngươi đáng chết!"
Lúc này hai người đã không còn đã từng ngọt ngào như lúc xưa, Phương Kỳ tóc dài tán loạn, điên cuồng gầm thét, phát tiết sự phẫn nộ bị người phản bội.
Hai người đánh lẫn nhau, ngã xuống phụ cận.
"A. . ." Bạch bào Tiên Thiên nghiêng đầu nhìn lại, thấy thế liền lắc đầu cười khẽ, cong ngón tay búng ra, một đạo Hàn Băng kình khí định trụ Phương Kỳ.
Đồng thời tiếp tục nói:
"Mấy người đào tẩu làm sao bây giờ?"
"Chia ra bắt đi." Một người khác trông về phía xa, tuy rằng hiện giờ ba bóng người kia chỉ còn lại điểm đen, nhưng trên mặt của những người này vẫn như cũ không nóng không vội:
"Không cần phải để lại người sống!"
"Cũng tốt, như thế dễ dàng hơn."
Hai người gật đầu, lập tức biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại Ôn Nhụ thụ thương đang liều mạng thở hổn hển.
"Họ Ôn." Phương Kỳ bị điểm trúng huyệt đạo, tuy rằng không thể động đậy, nhưng hận ý trong mắt lại là không giảm:
"Ngươi bội bạc, nhất định sẽ chết không yên lành, coi như hôm nay để ngươi đạt được, Phương gia ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Kỳ muội." Ôn Nhụ khoanh chân ngồi xuống, thầm vận Chân khí chữa thương, nghe vậy thở dài:
"Tình nghĩa mà ta dành cho muội đều không phải giả, hôm nay chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, Ôn mỗ cũng rất bất đắc dĩ."
"Ta biết muội tính tình bướng bỉnh, bất quá. . ."
Ôn Nhụ hơi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một hơi khí lạnh:
"Đừng ép ta giết muội!"
"Ngươi. . ."
Phương Kỳ trừng to mắt, nghiến chặt hàm răng, bộ ngực chập trùng, cuối cùng vẫn là kiềm nén khẩu khí này.
Nàng còn chưa muốn chết.