Chương 210. Quyết Đấu
Người dịch: Whistle
Trong đại điện Dược cốc.
Khác với bầu không khí trang nghiêm túc mục lúc trước, hôm nay, trong sự nghiêm túc còn có thêm một phần sát ý.
Chưởng môn Lý Ẩn đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trên mặt cũng không còn vẻ ấm áp trước kia, trong con ngươi đều tràn đầy băng lãnh.
Ở vị trí bên trái là các Trưởng lão Nội môn và Ngoại môn, ngay cả người luôn luôn vắng mặt như Đổng Tịch Chu cũng xuất hiện ở nơi này.
Phía bên phải cũng có khác mấy người đang ngồi ngay ngắn.
Người ngồi ở vị trí đầu là một vị mặt trắng không râu, tướng mạo anh tuấn, mái tóc trắng phơ xõa xuống đến bên hông, khiến cho người ta không thể biết được đã bao nhiêu tuổi, chính là người đã biến mất hơn hai mươi năm chưa từng hiện thân Tôn Tuyệt Tâm.
Ở bên cạnh Tôn Tuyệt Tâm còn có ba người khác đang ngồi ngay ngắn, sau lưng mỗi người đều có từ hai đến ba người đang đứng hầu.
Bọn hắn là trợ thủ của Tôn Tuyệt Tâm, cũng là thủ hạ của gã ta!
Ngoài điện.
Rất nhiều đệ tử Dược cốc đang cầm đao bội kiếm, tư thế sẵn sàng đón địch, người nào người nấy đều căng cứng người, chỉ đợi Chưởng môn ra lệnh một tiếng liền lập tức xông tới băm hết đám người này.
Mà lý do mà bọn hắn chưa động thủ là vì ở bên cạnh Lý Ẩn còn có một người khác đang ngồi quan sát toàn trường.
Người này thân hình cường tráng, mặt lộ uy nghiêm, cao hơn tám thước.
Thân mặc hoa phục gấm vóc, chân mang giày mãng, uy thế cực thịnh, thậm chí còn vượt qua cả Chưởng môn của phái Linh Tố ở bên cạnh.
Người này chính là phó môn chủ của Tử Dương môn Giản Bá Văn, người xưng Phiên Giang Phúc Hải thủ, chính là một vị cao thủ Tiên Thiên.
Theo lý mà nói, người tới là khách, phải nhường ra chủ vị.
Nhưng mà khế đất của Dược cốc đều đang nằm trong tay của Tử Dương môn, lại thêm thân phận phó môn chủ của Giản Bá Văn không bình thường, cho nên có thể ngồi song song với Lý Ẩn.
Sau lưng Giản Bá Văn cũng có hai người đang đứng, một nam một nữ, trong đó vị nữ tử kia chính là con gái thứ ba của ông ta Giản Băng Như.
Mạc Cầu và Đổng Tiểu Uyển cũng ở hiện trường, đang đứng ở sau lưng Đổng Tịch Chu, bên cạnh đều là người quen.
Cát Nguyên, Lý Quảng Nhiên, Chử Trang vân vân. . .
Mạc Cầu nhìn qua đám người, thấy người nào người nấy đều sắc mặt xanh xám, rất tức giận với Tôn Tuyệt Tâm, cũng có sự phẫn hận với Tử Dương môn.
Đây là chuyện trong nhà của phái Linh Tố, nếu không phải Tử Dương môn chặn ngang một tay, há sẽ nháo đến trình độ này?
Nhưng mà Tử Dương môn vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ Dược cốc, Giản Bá Văn cũng không phải là loại lương thiện, bọn hắn chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
"Sư đệ." Giọng của Tôn Tuyệt Tâm khàn khàn, hẳn là cuống họng đã từng bị thương, chói tai khó nghe:
"Sư đệ hẳn là biết rõ, năm đó ngươi y không bằng ta, võ không bằng ta, sư phụ cũng đã sớm định truyền vị cho ta."
"Trong hơn hai mươi năm nay, ta một lòng nghiên cứu y thuật, không quan tâm chuyện khác, nên cũng không tính toán với ngươi, hiện nay đã công thành quay về, cái chức Chưởng môn của phái Linh Tố phái này, có phải cũng nên thối vị nhượng hiền rồi không?"
"Nhường hiền?" Trương trưởng lão hừ lạnh:
"Ngươi lấy người nghiệm dược, lấy độc luyện công, sớm đã lạc lối bị khu trục ra khỏi môn phái, còn có mặt mũi trở về sao?"
"Sư huynh." Lý Ẩn cũng nói:
"Xem ở tình cảm trước kia, ta gọi ngươi một tiếng sư huynh cuối cùng."
"Bất luận y thuật hay là võ đạo, thiên phú của ta đều không sánh bằng ngươi, nhưng lý do mà sư tôn chọn ta là người tiếp nhận chức Chưởng môn thì chắc là ngươi cũng hiểu rõ, phái Linh Tố có thể lập thế cũng không chỉ có y, võ."
"Ha ha. . ." Giọng nói của hai người đều tràn đầy băng lãnh, tràn đầy túc sát, Tôn Tuyệt Tâm lại không sợ hãi chút nào, chỉ cúi đầu cười nhẹ:
"Lúc truyền vị thì ta lại không ở đó, làm sao mà biết được?"
"Bất quá, ta nghe nói lúc đó sư tôn đang mang bệnh nặng trong người, ý thức mơ hồ, sợ là bị người khác thi triển thủ đoạn!"
"Rất có thể." Một lão già có khuôn mặt gầy gò ở bên cạnh gã ta gật đầu phụ họa, nói:
"Hoặc Tâm đan, Mê Thần tán, Thiên Huyễn Ly Thần dược, nhưng thứ này đều có thể ảnh hưởng đến tâm chí của người khác."
"Với thủ đoạn của người trong Dược cốc, muốn khống chế một người thân mang bệnh nặng cũng không khó!"
Lời này vừa ra, đám người trong Dược cốc liền nhao nhao biến sắc, thế hệ trước thì còn có thể ổn định cảm xúc, người trẻ tuổi thì gầm thét liên tục.
"Đánh rắm!"
"Nói hươu nói vượn!"
"Lão già này muốn chết à!"
". . ."
"Im ngay!" Một tiếng quát khẽ vang lên, giống như sấm rền nổ vang, lập tức đè xuống tiếng lộn xộn trong sân, còn làm cho mấy người trẻ tuổi tu vi không cao bị ngã nhào trên đất.
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, mặt lộ vẻ ngưng nhiên.
Chân khí của người này rất tinh thuần, rất hùng hậu, có thể nói là kinh người, sợ là chỉ cách Tiên Thiên một bước xa nữa thôi.
"Không thể tưởng tượng nổi!" Tôn Tuyệt Tâm liếc nhìn toàn trường, sắc mặt lãnh túc:
"Không có quy không có cự, các ngươi có tư cách để nói chuyện vào lúc này sao!"
Nói xong liền quay đầu nhìn Lý Ẩn, mở miệng nói: "Sư đệ, những năm này, ngươi chính là như vậy quản giáo hậu bối sao?"
Trong giọng nói tràn đầy chất vấn.
"Quản giáo đệ tử như thế nào là chuyện riêng của phái Linh Tố ta, cũng không nhọc các hạ quan tâm." Lý Ẩn hừ lạnh:
"Nể mặt của Giản môn chủ, hôm nay ta đã đối xử với các ngươi như khách nhân, đừng có không biết tốt xấu!"
"Khách nhân?" Tôn Tuyệt Tâm hừ một tiếng:
"Tôn mỗ sư thừa Triệu sư, lễ bái qua liệt vị tổ tiên của phái Linh Tố, sinh là người của phái Linh Tố phái, chết là quỷ của phái Linh Tố phái."
"Bất cứ lúc nào cũng không phải là ngoại nhân!"
"Bành!"
Một tiếng trầm vang lên, tay ghế làm bằng nam mộc của Cát lão đột nhiên nổ tung, Cát lão nộ trừng hai mắt nhìn thẳng vào Tôn Tuyệt Tâm:
"Họ Tôn, ngươi muốn làm gì?"
"Thật sự cho rằng có Giản môn chủ ở đây thì bọn ta cũng không dám động tới ngươi sao! Giản môn chủ, đây là việc riêng của phái Linh Tố bọn ta, đừng có mà nhúng tay vào."
Cát lão tuổi tác đã cao, địa vị tôn sùng, liền xem như là đối mặt với Giản Bá Văn thì lúc nói chuyện cũng không hề khách khí.
"Khụ khụ. . ." Giản Bá Văn ho nhẹ một tiếng, rốt cục mở miệng:
"Cát lão, theo lý tới nói, đây là việc riêng của phái Linh Tố, Giản mỗ xác thực không dám hỏi nhiều."
"Nhưng mà từ trước tới giờ hai phái chúng ta đều giao hảo, đồng khí liên chi, hơn nữa Dược cốc cũng là của Tử Dương môn, nếu như bỏ mặc, sợ là sẽ khiến cho người ta chế nhạo, cho nên tại hạ cũng chỉ đành làm người trung gian."
"Giản môn chủ." Sắc mặt Lý Ẩn âm trầm:
"Năm đó Tôn Tuyệt Tâm phạm phải sai lầm lớn, bị khu trục ra môn phái, phái Linh Tố phái sớm đã thông báo chuyện này khắp thiên hạ, bắt đầu từ ngày hôm đó thì người này đã không phải là đệ tử của phái ta, gặp lại tất sát, chẳng lẽ ngài cũng muốn quản sao?"
"Chuyện này, sợ là cần bàn lại." Giản Bá Văn nhíu mày nhấc tay:
"Chuyện năm đó có nhiều chỗ kỳ quặc, hơn nữa Giản mỗ cũng không tham dự trong đó, có lẽ có một ít hiểu lầm."
"Huống hồ Tôn huynh y võ tinh xảo, chính là Nhất lưu nhân tài, quý phái cần gì phải cự tuyệt người ở ngoài cửa?"
"Ngươi. . ." Lý Ẩn biến sắc, cắn răng, cuối cùng cũng không lựa chọn trở mặt, nắm chặt song quyền nói:
"Phái Linh Tố ta dùng y võ truyền thế, trọng võ nhưng càng trọng y, tuy là Tôn Tuyệt Tâm có thiên phú kinh người, nhưng y đạo lại đi chệch hướng, không có tấm lòng của một người thầy thuốc, gã đã không phải là người trong phái ta, cho nên tuyệt đối không thể trở lại tông môn!"
"Sư đệ, quả nhiên ngươi vẫn giống như năm đó, nói còn hay hơn cả hát." Tôn Tuyệt Tâm nghe vậy cười lạnh:
"Chỉ là không biết, dưới sự dạy bảo của ngươi, hơn hai mươi năm trôi qua, phái Linh Tố lại có gì tiến bộ?"
"Đông!"
Mặt đất chấn động.
Người vẫn luôn ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải đại điện đột nhiên đứng dậy, chắp tay với đám người trong Dược cốc rồi mở miệng nói:
"Vãn bối Tôn Vô Bệnh, nguyện ý thay nghĩa phụ thỉnh giáo cao chiêu của chư vị, không biết vị nào nguyện ý chỉ điểm một hai?"
Người này nhìn qua không đủ ba mươi, màu da đen nhánh, cạo trọc đầu, trên thân quấn lấy từng tầng vải vóc, nếu như không phải không ảnh hưởng đến hoạt động thì lại cực kỳ giống xác ướp trong trí nhớ của Mạc Cầu.
Lúc này vừa bước ra một bước, kình khí trên thân bộc phát, thế như sơn hải, uy áp một phương.
Nhất lưu cao thủ!
Đôi mắt của đám người co rụt lại, ánh mắt Mạc Cầu cũng thiểm động, lộ ra vẻ hồ nghi, quan sát thật kỹ người này.
Cảm giác của hắn rất nhạy, cho nên có thể phát hiện được một chút dị dạng.
Độc?
"Hảo!" Giữa sân có một người chậm chạp đứng lên, gương mặt lạnh lùng:
"Tuổi còn trẻ mà rất can đảm, Tôn Vô Bệnh đúng không, tên cũng không tệ, đáng tiếc là theo sai người."
"Ngươi là ai?"
"Lão phu Tổ Cầu!"
"Cô Phong Nhất Kiếm Tổ Cầu?"
"Đúng vậy!"
"Lão già, lão nghĩ kĩ chưa đó." Khóe miệng Tôn Vô Bệnh hơi vểnh, nói:
"Lúc xuất thủ ta sẽ không phân nặng nhẹ, nếu như không cẩn thận đánh chết người thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở!"
"Tốt, tốt!" Tổ Cầu biến sắc:
"Quả thật là cha nào con nấy, hôm nay liền để Tổ mỗ tới dạy ngươi giáo dưỡng là như thế nào!"
"Tổ huynh!" Lý Ẩn lộ vẻ chần chờ.
"Chưởng môn, không sao cả." Tổ Cầu mở miệng:
"Cái mạng này của Tổ mỗ cũng là do Dược cốc cứu được, hiệu lực cũng là nên, chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối mà thôi."
Nói xong liền từ từ đi tới giữa sân.
"Người trẻ tuổi, đến đây đi, để Tổ mỗ nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng?"
Đám người ở hiện trường có sắc mặt khác nhau, có người muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại nói không nên lời.
"Hừ!" Tôn Vô Bệnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước tới.
Khi đi tới khoảng cách không đủ hai trượng, đột nhiên gã ta nhe răng cười, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Tổ Cầu.
Nhanh!
Nhanh đến cực hạn!
Chân phát lực, Chân khí bộc phát, tốc độ giống như thuấn di, thậm chí giữa sân chỉ còn lưu lại tàn ảnh của gã.
Đồng thời chân còn rung động, Kình lập tức truyền đến cánh tay, năm ngón tay nắm lại giống như một cây trường thương đâm ra.
"Bạch!"
Tiếng gió hú chói tai chậm một chút mới xuất hiện.
Đám người trong Dược cốc nhao nhao biến sắc, ngay cả Đổng Tiểu Uyển cũng thân thể xiết chặt, chỉ có Mạc Cầu là ánh mắt không thay đổi.
Tốc độ của Tôn Vô Bệnh đúng là rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn hắn một đường, chiêu thức cũng coi như tinh diệu bất phàm, nhưng ở trong mắt của người mang kiếm lý Vô Định kiếm như hắn thì khắp nơi đều lộ ra sơ hở.
Nếu như đổi chỗ, chỉ trong nháy mắt mà Tôn Vô Bệnh di động thì kiếm của Mạc Cầu đã có thể xuất hiện ở giữa đường rồi.
Ngô. . .
Nếu như thực lực của Tôn Vô Bệnh chỉ có như vậy thì cũng chỉ được xem như không sai trong hàng ngũ Nhất lưu cao thủ, tất nhiên sẽ không sánh bằng Ngoại môn Trưởng lão Tổ tiền bối.
Quả nhiên.
Đối mặt với thế công đột kích, đôi mắt Tổ Cầu co rụt lại, lập tức dùng chỉ làm kiếm, nhẹ nhàng đâm về phía trước.
Ứng phó một tên tiểu bối mà thôi, Tổ Cầu khinh thường dùng kiếm, huống hồ nếu đã đạt tới loại cảnh giới như ông ta thì vạn vật đều có thể làm kiếm, có kiếm hay không thì cũng không có thay đổi gì nhiều.
Một nhát này, nhìn như vô cùng đơn giản, lại nội uẩn hơn mười loại biến hóa, có thể tùy thời ứng biến.
"Hừ!"
Tôn Vô Bệnh thấy thế bèn hừ lạnh, thân thể đột nhiên thay đổi, đồng thời biến quyền thành trảo, trảo ảnh trùng điệp vô tự rơi xuống.
Khóe miệng Tổ Cầu hơi vểnh, ông ta không hề ngạc nhiên về sự biến đổi này chút nào, kiếm thức cũng thay đổi theo.
"Tê tê. . ."
Kiếm khí phá không, giống như dãy núi ầm ầm bay lên, ngang nhiên rơi xuống, phương viên hơn một trượng hóa thành một cái lồng giam.
Kiếm thức —— Sơn Khuynh!
Hai mắt Tôn Vô Bệnh co rụt lại, khi muốn tránh thì đã không kịp.
"Xẹt!"
"Roạt!"
Vải vóc rách toạt, một tia khí tức màu đen thấu thể mà xuất, trên mặt Tôn Vô Bệnh cũng lộ ra mấy phần quỷ dị.
"Ngũ Khí Triều Nguyên!"
Một tiếng gầm thét vang lên, một chưởng một kiếm đã đụng vào nhau.