Chương 214. Thoát Ly
Người dịch: Whistle
Đa số công pháp của Tử Dương môn đều nhanh như liệt hỏa, chí dương chí cương, giống như mặt trời đang treo ở trên cao, có năng lực phổ chiếu tứ phương.
Giản Bá Văn động thân mà lên, mắt hổ trừng trừng, uy áp toàn trường, không có người nào dám nhúc nhích.
Mạc Cầu từng may mắn giết qua Tiên Thiên, cũng không dám khinh thường bất luận một vị cao thủ Tiên Thiên nào.
Lại thêm đám người đồng hành với Tôn Tuyệt Tâm ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm, không thể không ngừng động tác lại.
Bọn người Trương trưởng lão còn vã hết cả mồ hôi, có lòng muốn lao lên nhưng lại bị áp chế đến mức không thể động đậy.
Giữa sân.
"A!"
Lý Ẩn sớm đã không còn khí độ Chưởng môn giống như ngày xưa, tóc dài tán loạn, hai mắt xích hồng, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.
Ông ta liều mạng gào thét, Chân khí bộc phát, liều lĩnh phát động thế công.
Cho dù trong cơ thể đã tràn ngập Độc kình, cũng hoàn toàn không để ý đối thủ phản công, chỉ cầu giết địch.
Nếu như đã không thể thắng,
Chỉ cầu đồng quy vu tận!
Tình huống của Tôn Tuyệt Tâm cũng không hề tốt đẹp gì, sắc mặt trắng bệch, khắp cánh tay đều là vết cháy, khí tức cũng hiện ra bất ổn.
Từ khi bắt đầu cuộc chiến đến nay, hai vị đã từng là đồng môn sư huynh đệ này đều đã đạt tới cực hạn, dốc hết toàn lực.
Bọn hắn giống như hai con dã thú đang điên cuồng cắn xé lẫn nhau, trong mắt tràn đầy hung lệ, không còn một chút nhân tính nào nữa.
"Oanh!"
Lại va chạm vào nhau, Tôn Tuyệt Tâm lảo đảo rút lui, khóe miệng chảy máu.
Lý Ẩn thì thân thể lắc lư, màu da pha lẫn trắng và xanh, trên mặt còn xuất hiện rất nhiều tơ máu, nhìn qua hết sức dữ tợn.
Độc kình đã thâm nhập vào trong cơ thể của ông ta.
"Ây. . ."
Lý Ẩn há miệng lớn ra, cổ họng tràn ra máu đen, huyết dịch cũng biến thành màu đen, trông hết sức kinh hãi.
"Chết!"
"Chết đi!"
Lý Ẩn lớn tiếng gào thét, liều mạng trùng sát, nhưng mà Kình lực càng ngày càng yếu, hiển nhiên đã không đủ để giết địch.
"Sư đệ." Tôn Tuyệt Tâm né tránh đòn tấn công của đối phương, khuôn mặt lãnh túc, nói:
"Ngươi thua!"
"Ta chưa thua!" Lý Ẩn dậm chân xuống, hai mắt cơ hồ hóa thành xích hồng, định bạo thể tại đây.
Đặc tính Dược Vương bảo điển có thể để cho ông ta bộc phát hai lần, nhưng mà sau đó bất luận thắng thua ông ta đều phải chết không nghi ngờ.
Tôn Tuyệt Tâm cũng phát hiện được dị dạng trên người Lý Ẩn, trong lòng cũng không khỏi run rẩy, lập tức liếc về phía sau ra hiệu với ông ta:
"Nhìn xem sau lưng đi, thời gian của ngươi đã không nhiều lắm, bọn hắn còn đều đang đợi ngươi ra quyết định đây!"
". . ."
Thân thể Lý Ẩn cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
"A!"
"Cứu ta, cứu ta!"
"Chưởng môn cứu mạng!"
Rất nhiều người thân trúng cổ trùng ở trong và ngoài đại điện đang liều mạng gào thét.
Giọng của bọn hắn đã biến đổi, thậm chí chỉ còn lại tiếng gào khan, không ít người còn trực tiếp cào nát làn da của mình.
Tiên huyết vương đầy trên mặt đất.
Theo thời gian trôi qua, Toản Tâm cổ càng lúc càng lớn, thậm chí đã bắt đầu thôn phệ huyết nhục ở tim.
Không bao lâu sau, cổ trùng liền sẽ phá thể mà ra, túc chủ cũng sẽ mất mạng.
Những người có thể có mặt ở hiện trường đều là căn cơ của tông môn, không có người nào mà ông ta không biết, hiện giờ tất cả những người này đều rơi vào loại tình trạng này, mà ông ta được xem như vị cứu tinh duy nhất bọn hắn lại vô năng như vậy!
"Sư đệ." Tôn Tuyệt Tâm chậm rãi nói:
"Thân là Chưởng môn, vận mệnh của bọn hắn do ngươi quyết định, nếu như ngươi cứ khăng khăng tiếp tục, sư huynh tất sẽ phụng bồi."
"Chỉ sợ, có một ít người đã không còn đợi được nữa!"
"A!"
Ngoài điện, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau một khắc, tiếng kêu im bặt, không biết sống chết.
Thân thể Lý Ẩn run lên.
"Chưởng môn!" Tổ Cầu vừa mới ổn định được Độc kình trong cơ thể đang bò dậy, rút trường kiếm ra, giận dữ hét:
"Liều mạng với bọn hắn!"
"Liều mạng!"
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, ngay cả hai vị Cát, Trương Trưởng lão cũng kéo căng khuôn mặt, trong mắt lộ vẻ quyết tuyệt.
Tôn Tuyệt Tâm không quan tâm đến bọn hắn, tiếp tục nhìn Lý Ẩn:
"Sư đệ?"
". . ."
Lý Ẩn run rẩy ngẩng đầu, hai mắt huyết lệ mơ hồ đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người Tôn Tuyệt Tâm:
"Nếu ta đáp ứng, ngươi sẽ. . . Làm thế nào?"
"Ha ha. . ." Tôn Tuyệt Tâm ngửa mặt lên trời cười to:
"Sư đệ, nếu như ta là Chưởng môn của phái Linh Tố phái, vậy thì bọn hắn chính là người mình, chẳng lẽ ta còn sẽ giết bọn hắn hay sao?"
"Tốt!" Lý Ẩn gật đầu.
"Chưởng môn." Đổng Tịch Chu đột nhiên tiến lên, trầm mặt lắc đầu:
"Không thể!"
"A. . ." Lý Ẩn cười khổ:
"Ta còn có lựa chọn khác sao?"
Ông ta nâng tay phải lên, ngăn cản những người ở trong tràng đang định nói chuyện, từ trên thân chậm rãi lấy ra một vật giơ lên.
"Ta nhận thua!"
"Kể từ hôm nay. . ." Ông ta gục đầu xuống, thân thể run rẩy, giống như không còn chống đỡ được nữa:
"Từ Tôn Tuyệt Tâm đến đảm nhiệm chức Chưởng môn của Dược cốc đời thứ mười, vọng kỳ. . . Trung với y đạo, tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, theo nhân, nghĩa, lễ, tín. . ."
"A!"
Nói đến chỗ này, dường như ông ta cũng cảm thấy buồn cười, cổ tay rung lên, ném lệnh bài Chưởng Môn ra ngoài.
Lập tức ngửa mặt lên trời gào thét, khàn cả giọng:
"Liệt tổ liệt tông tại thượng, đệ tử Lý Ẩn bất hiếu, thẹn với tổ tiên, không còn mặt mũi nào để sống nữa, chỉ có lấy cái chết tạ tội!"
Lời còn chưa dứt, đã buông ra hộ thân Kình lực, đâm đầu về phía cột đá ở bên cạnh.
"Chưởng môn!"
"Không thể!"
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, đỏ, trắng vẩy khắp tứ phương.
"Phù phù!"
Thi thể rơi xuống đất, giữa sân hoàn toàn yên tĩnh.
. . .
Không lâu sau đó.
Trên đại điện, Tôn Tuyệt Tâm đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Gã đã thay đổi một bộ hoa lệ cẩm bào, đầu đội cao quan, chân đạp giày mãng, eo quấn đai lưng ngọc, ánh mắt quét ngang toàn trường, khí độ uy phong bát diện.
Dưới điện, đám người Dược cốc sắc mặt xanh xám đứng yên tại chỗ.
Thi thể của Lý Ẩn đã được dời đi, nhưng tiên huyết vẫn còn trên mặt đất chưa kịp lau chùi, mùi máu tươi tràn ngập, còn có một cỗ sát cơ vô hình phun trào trong sân.
"Hồi Chưởng môn." Mỹ phụ từ ngoài điện đi tới, ôm quyền chắp tay:
"Cổ độc đã được áp chế tạm thời, bất quá nếu như cần, thiếp thân cũng có thể tùy thời dẫn động."
"Ừm." Tôn Tuyệt Tâm gật đầu:
"Làm rất tốt."
Nói vung tay lên, nói:
"Để ta giới thiệu cho ngươi, mấy vị này theo thứ tự là Cát trưởng lão, Trương trưởng lão, còn có Đổng trưởng lão, tình huống cụ thể sau này chậm rãi quen thuộc."
"Mấy vị này!"
Đồng thời, gã lại một chỉ mấy người mà gã mang tới:
"Cổ nương tử Miêu phu nhân, Thiết Thần thủ Lỗ tiên sinh, còn có tên nghĩa tử bất thành khí kia của ta Tôn Vô Bệnh, các ngươi đã gặp rồi, làm quen với nhau đi!"
"Hừ!" Trương trưởng lão cắn răng hừ lạnh:
"Họ Tôn, ngươi muốn làm cái gì, ngươi sẽ không thật sự cho rằng Lý Ẩn giao lệnh bài Chưởng Môn cho ngươi thì ngươi sẽ thật sự trở thành Chưởng môn của phái Linh Tố chứ?"
"Liền biết các ngươi không thành thật như vậy." Tôn Tuyệt Tâm lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:
"Nhưng mà không sao cả, lệnh bài Chưởng Môn đã nằm trong tay ta, cũng đã có Giản môn chủ ở chỗ này làm chứng, không giả được."
Gã không hề sợ đám người Dược cốc sẽ trở mặt.
Tuy rằng mấy vị trưởng lão không có việc gì, nhưng lại có không ít thân nhân đệ tử của bọn hắn đã bị trúng cổ độc.
Chỉ cần nắm giữ tính mệnh của những người này, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Lý Ẩn còn sống thì bọn hắn còn có thể đánh cược một lần, bây giờ ông ta vừa chết, phái Linh Tố như rắn mất đầu, cho dù muốn liều cái cá chết lưới rách sợ là cũng đồng tâm.
"Không sai." Giản Bá Văn chậm rãi gật đầu:
"Lý chưởng môn ra đi trong tiếc nuối, trong lòng Giản mỗ cũng bi thống, bất quá việc đã đến nước này, các vị vẫn là ai làm chuyện nấy cho thỏa đáng."
"Ngươi. . ." Sắc mặt Tổ Cầu phát lạnh, há miệng muốn mắng, lại bị đối phương lạnh lùng liếc qua, trong nháy mắt không nói ra lời.
"Tốt!" Giản Bá Văn lạnh lùng đứng dậy:
"Chuyện chỗ này đã xong, Giản mỗ xin cáo từ trước! Tôn huynh. . . Không, Tôn chưởng môn, mấy ngày nữa Giản mỗ lại đến bái phỏng, chúc mừng kế nhiệm chức chưởng môn."
"Dễ nói, dễ nói." Tôn Tuyệt Tâm chắp tay:
"Vô Bệnh, thay ta tiễn Giản môn chủ."
"Rõ!"
Dưới điện, Tôn Vô Bệnh chắp tay trả lời, duỗi tay ra tiễn đối phương giống như là chủ nhân bình thường ở nơi này vậy.
Đám người cũ của Dược cốc đều sắc mặt xanh xám, có lòng muốn nổi giận bộc phát, nhưng trong lòng lại mờ mịt.
Thua!
Một ngày này,
Bọn hắn thua sạch sẽ!
"Uyển nhi." Đổng Tịch Chu cụp mi xuống:
"Chúng ta cũng đi thôi."
"Vâng." Đổng Tiểu Uyển đáp lời, tiến lên nâng đỡ thân thể suy nhược của phụ thân, quay người đi ra ngoài điện.
"Đổng Tịch Chu." Tôn Tuyệt Tâm lạnh lẽo nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì." Đổng Tịch Chu hơi ngừng lại, cũng không quay đầu lại nói:
"Từ hôm nay trở đi, Đổng mỗ sẽ không còn là đệ tử của phái Linh Tố, cho nên cũng không cần phải nghe một vị 'Chưởng môn' như ngươi sai bảo, như vậy được rồi chứ."
"Ngươi. . ."
"Đổng mỗ chỉ có một đứa con gái là Uyển nhi, nếu như Tôn chưởng môn muốn uy hiếp ta, sợ là đánh sai chú ý."
Ông ta cười lạnh, ra hiệu cho Đổng Tiểu Uyển tiếp tục tiến lên:
"Đi!"
"Vâng."
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, hướng phía hai vị Cát, Trương Trưởng lão chắp tay, cũng bước ra ngoài điện.
"Mạc Cầu!" Sắc mặt Tôn Tuyệt Tâm lại biến:
"Ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, Y thuật tinh xảo, nếu là quy thuận ta, Tôn mỗ tuyệt sẽ không keo kiệt trọng thưởng, đừng có không biết tốt xấu."
"A. . ." Mạc Cầu nhún vai, hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng ở sau lưng, cất bước đi theo hai người Đổng Tịch Chu.
"Các ngươi!" Tôn Tuyệt Tâm giận dữ, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy:
"Tốt, cực kỳ tốt!"
Gã ta lặng lẽ liếc nhìn toàn trường:
"Còn có ai muốn rời khỏi phái Linh Tố thì đều đứng ra hết đi, đừng trách Tôn mỗ không nói rõ, phàm là những người rời phái thì đều sẽ trở thành địch nhân của phái Linh Tố phái, thân nhân đệ tử bị trúng cổ độc đều không được giải, tất cả đều sẽ bị ném ra tự sinh tự diệt!"
Nghe vậy, không ít người vốn rục rà rục rịch lập tức trở nên do dự, trong lúc nhất thời lại không có người lên tiếng.
. . .
Đêm.
Tinh quang ảm đạm.
Trong một căn mật thất nào đó ở trong Dược cốc, ngọn đèn chậm rãi sáng lên, trên mặt tường xuất hiện 2 bóng người.
Một bóng người trong đó chậm rãi nói:
"Hôm nay ngươi làm không tệ."
"Toàn do thượng sứ tương trợ." Giọng nói mang theo một chút kính cẩn của Tôn Tuyệt Tâm vang lên:
"Nếu như không nhờ thượng sứ, Tôn mỗ cũng khó có thể đoạt lại chức chưởng môn."
"Không dám." Một người khác nhẹ nhàng khoát tay, nói:
"Nói chính sự, qua một khoảng thời gian nữa, Lục phủ sẽ mời ngươi nhập phủ để chẩn trị bệnh tình cho một quý nhân, thương thế của người đó rất nặng, bệnh tình cổ quái, cho dù là Tiên Thiên cao thủ cũng không sống được nữa, ngươi đừng có biểu hiện gì khác thường."
"Đến lúc đó. . ."
"Đưa thứ này cho đối phương ăn!"
Nói xong liền đưa sang một cái bình thuốc.
"Vâng."