Chương 217. Lựa Chọn
Người dịch: Whistle
"Mạc đại phu."
Hứa Việt dắt ngựa đi vào một hậu viện, nói:
"Nơi này là một căn nhà cũ của một vị bằng hữu của ta, đã bỏ trống nhiều năm, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người nào tìm được nơi này."
"Vậy thì cứ ở lại đây trước đi."
Nói đến chỗ này thì trên mặt y không khỏi lộ ra vẻ áy náy, đồng thời vội vã ra hiệu với vợ con ở sau lưng đi quét dọn viện lạc.
"Không sao." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Ta cũng xuất thân nhà nghèo, hiện nay có thể có chỗ ở là được, không cần phải quý giá như vậy."
Đây là một căn nhà bị bỏ hoang, cỏ dại rậm rạp, mạng nhện chằng chịt, hiển nhiên đã rất lâu chưa từng có người ở.
Vị trí cũng có chút hẻo lánh, chỗ tốt là nằm gần Lục phủ, sẽ không có người dám gây chuyện ở gần đây.
Thê tử Hứa Việt có tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nhi tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, lần này cũng đi theo tới đây.
Một nhà bọn hắn đã triệt để cùng buộc chung một chỗ với Mạc Cầu.
Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Lần này Hứa Việt đã hạ trọng chú.
Thu dọn một hồi, nhìn thấy sắc trời còn sớm, y nói một tiếng xin lỗi, dặn dò vài câu liền đi ra bên ngoài nghe ngóng tình hình.
Sau khi y rời đi không lâu, Mạc Cầu cũng lặng lẽ đứng dậy, làm quen với cảnh vật chung quanh một chút.
Không phải không tin Hứa Việt, chỉ là hắn đã quen với việc chưởng khống mọi thứ, dùng cách này ứng đối với các loại biến cố.
Đợi khi trở về viện lạc thì mới trở về phòng sắp xếp đồ vật của mình.
Mạc Cầu có không ít đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thậm chí có một số còn chẳng biết công dụng của nó, nhưng mà chắc chắn là vật bất phàm.
"Rầm rầm. . ."
Trong rương là hai cái móng vuốt được rèn đúc bằng thép tinh, ấn vào chốt mở, móng vuốt linh hoạt uốn lượn.
Móng vuốt kết nối với một sợi dây thừng nhỏ và dài, cuộn dây không lớn lắm, nhưng khi duỗi ra lại dài ít nhất là 100m.
Phi Thiên Thần trảo!
Đây là vật được xếp vào trước mười trên Thiên Cơ bí lục của Nhạc gia.
Móng vuốt được làm bằng thép, dây thừng thì được luyện chế bằng bí pháp, vô cùng cứng rắn, có thể phá vỡ kim thiết, còn có năng lực phi thiên.
Vật này do Nhạc gia đưa tới, nếu như trước khi tiến về Vạn Chu sơn mà lấy được thứ này thì hắn cũng không cần phải liều mạng với Tiên Thiên, mượn nhờ lực kéo của để vượt nóc băng tường là có thể vứt bỏ bất kẻ đối thủ nào.
Khẽ vuốt một lát, Mạc Cầu cổ tay rung lên, vật này liền rơi về phía sau, kèm theo những tiếng răng rắc, khóa lại vị trí dưới sườn vai.
Móng vuốt lắp vào mà không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có thể dùng làm hộ giáp, ngăn cản thế công nhất định.
"Hổ Tử!"
"Vâng!"
Ngoài cửa, Hứa Bưu con trai của Hứa Việt nghe tiếng đáp lại, đẩy cửa đi vào, cung kính đứng ở bên cạnh.
"Khi người của Nhạc gia tới tặng đồ thì đã nói những gì?" Mạc Cầu phủ thêm áo ngoài, thuận miệng hỏi.
"Không nói gì cả." Hổ Tử mở miệng:
"Chỉ nói là đưa đồ tới theo ước định, cám ơn ngài hỗ trợ."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Không có nói về chuyện gia chủ của bọn hắn sao?"
"Không có." Hổ Tử lắc đầu.
Chuyện này thật kỳ lạ!
Nhạc Định Sơn bỏ mình, biến mất đã hơn hai tháng không thấy, vậy mà người của Nhạc gia lại không hề tìm mình để nghe ngóng tin tức.
Dù cho lúc đó bản thân mình đã giấu diếm diện mục thì cũng không nên như vậy.
Chẳng lẽ là người bắt giữ ông ta có biện pháp giấu diếm được Nhạc gia, hoặc là trong đó còn có nguyên nhân khác?
Còn có Độc Hoa phu nhân, Phương Kỳ, tình huống của các nàng như thế nào rồi?
Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thu liễm suy nghĩ.
Hắn vừa vừa xuất sơn liền trở về Dược cốc, hiện giờ còn phải giấu ở nơi này không dám thò đầu ra, không có thời gian để nghe ngóng chuyện khác.
Hiện giờ vẫn là đã làm rõ chuyện của mình trước đã.
Chuyến đi này của Hứa Việt mất cả ngày trời, cho đến khi chạng vạng tối mới trở về viện lạc, không lo được uống trà nhuận tiếng mà trực tiếp chạy tới hồi bẩm tình huống.
"Hiện giờ, mấy chỗ trụ sở ở nội thành đều đã bị Tử Dương môn tiếp quản, không ít người đang lòng người bàng hoàng."
"Ngoại môn Tần trưởng lão không cam tâm hạ mình dưới trướng của Tôn Tuyệt Tâm, nên đã tuyên cáo thoát ly phái Linh Tố, lại mang theo mấy gã Chấp sự ở những trụ sở khác đầu nhập Phương gia, bên phía Dược cốc đã tìm người của Tử Dương môn thương lượng, tình huống cụ thể như thế nào còn không rõ lắm."
Hứa Việt bưng trà lên uống một hớp, tiếp tục nói:
"Tuy rằng Tôn Tuyệt Tâm đã chiếm được Dược cốc, nhưng có hơn 4 thành người ở trụ sở trong Đông An phủ không bị trúng cổ, rất nhiều người đều lòng mang không phục, xem ra vụ huyên náo này không thể nào yên lặng trong nhất thời nửa khắc được."
"Mặt khác, Thiên Lý Phi Vân kiếm Lưu trưởng lão đã lén lút tới tìm tới ta, nói là có việc muốn thương lượng với Mạc đại phu."
"Lưu trưởng lão." Mạc Cầu ngồi trên ghế, híp mắt lại, một tay gõ nhẹ tay ghế:
"Ông ta tìm ta có chuyện gì?"
Ngoại môn có lục đại Trưởng lão, ngoại trừ Cô Phong Nhất Kiếm Tổ Cầu ra, lực ảnh hưởng của năm người còn lại cũng không lớn.
Hắn cũng còn chưa từng nói qua mấy câu với Lưu Thủ Kính.
"Hẳn là không có ác ý." Hứa Việt lộ vẻ suy tư, nói:
"Ta đã quan sát các trụ sở, mọi người đều không cam lòng về chuyện mà Tôn Tuyệt Tâm gây ra, nên có không ít người đều đang tìm đường lui cho bản thân mình."
"Chắc Lưu trưởng lão cũng là như vậy."
"Ừm." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Làm đường khẩu của phái Linh Tố, cho dù bọn hắn muốn đi thì sợ rằng cũng không dễ, huống chi còn có Tử Dương môn ở phía trên đè ép."
"Có những thế lực nào dám tiếp nhận?"
Nếu như tiếp nhận những Đường khẩu này liền mang ý nghĩa là đồng thời đắc tội với cả Dược cốc và Tử Dương môn.
Dược cốc thì cũng thôi, thực lực có hạn, hiện giờ còn bị nội loạn chưa lắng lại, trong thời gian ngắn Tôn Tuyệt Tâm sẽ không rảnh mà xuất thủ.
Tử Dương môn thì khác, nó chính là một trong tam đại thế lực của Đông An phủ, chỉ xếp dưới Lục phủ.
"Không nhiều, nhưng cuối cùng vẫn có." Hứa Việt chắp tay:
"Trích Tinh lâu, Huyền Âm bí các, còn có tam đại Thế gia trong phủ thành, những thế lực này đều có thể kháng được áp lực, chẳng qua. . ."
"Phải xem bọn họ có nguyện ý hay không thôi."
Mạc Cầu gật đầu.
Nuốt vào đường khẩu thì chỗ tốt tất nhiên là sẽ rất nhiều, nhưng phiền phức cũng không ít, phải nhìn lợi ích trong đó rồi mới quyết định nên lấy hay bỏ.
Vì một tên Chấp sự nhỏ nhoi mà đi đắc tội với Tử Dương môn thì đương nhiên là không đáng, nhưng nếu như Trưởng lão dẫn theo một đám người đầu nhập thì cũng đã đủ phân lượng rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Cầu không nhịn được cười lên:
"Cho nên, Lưu trưởng lão muốn buộc ta chung một chỗ để đóng gói tìm người mua, bán với cái giá tốt hơn sao?"
"Đóng gói?" Trong mắt Hứa Việt mang theo vẻ nghi hoặc, nhưng mà y cũng hiểu được ý trong lời nói của Mạc Cầu, gật đầu nói:
"Hẳn là như thế."
Lập tức hỏi:
"Mạc đại phu, ngài có tính toán gì không?"
"Đầu nhập vào thế lực khác thì cũng có thể, dù sao có thể miễn đi không ít phiền phức." Mạc Cầu sờ cằm, chậm rãi nói:
"Bất quá Huyền Âm bí các thì coi như xong, bọn hắn. . . , tóm lại, ta sẽ không đi thế lực này."
Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ kém chút hại chết hắn, còn có vị Tiên Thiên tràn đầy địch ý với Lục phủ kia, bất kể chuyện này có phải hay là do một số ít người trong bọn hắn làm hay không thì chuyện này đã nói rõ là thế lực này nước rất sâu, vô cùng có khả năng có quan hệ với Huyền Y giáo.
Vô luận như thế nào, hắn đều không nguyện dính líu quan hệ với thế lực này
"Như vậy sao." Hứa Việt gật đầu, lại nhỏ giọng mở miệng:
"Mạc đại phu, Lục phủ thì sao, với y thuật và tu vi của ngài, nghĩ một chút biện pháp thì hẳn là có thể đi vào."
"Lục phủ?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Lục phủ có quá nhiều quy củ, một khi đi vào, còn phải ký khế thư dài đến mười năm, dù là không có lựa chọn nào khác thì ta cũng không đi."
Hắn đã tận mắt nhìn đến những nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng kia vào trong Lục phủ cũng phải muốn khúm núm.
Mỗi ngày điểm danh, ăn nhờ ở đậu, chuyện này không hợp với tính tình của Mạc Cầu.
Vả lại động một tí chính là ước thúc mười năm, trong lúc đó không được tự do, thời gian dài dằng dặc. Hơn nữa, với thực lực hiện giờ của hắn, Lục phủ cũng không thể cung cấp quá nhiều trợ giúp, đi vào đó cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
"Minh bạch." Giọng của Hứa Việt có hơi tiếc nuối.
Khách quan mà nói, y rất hi vọng Mạc Cầu có thể đi vào Lục phủ, cho dù là có một chút ủy khuất, nhưng với y thì những chuyện này cũng không tính là gì.
"Ta lập tức đi nói cho Lưu trưởng lão, hi vọng ngài ấy mau chóng an trí thỏa đáng, như thế cũng không cần ủy khuất Mạc đại phu."
"Không sao." Mạc Cầu lạnh nhạt khoát tay:
"Thuận theo tự nhiên là tốt."
Vừa vặn, hắn cũng có thể thừa cơ tu dưỡng một đoạn thời gian, chỉnh lý bản thân.
Đưa tiễn Hứa Việt, Mạc Cầu khẽ mím môi, nhả vài tiếng, ngoài cửa sổ lập tức truyền đến vài tiếng chim kêu.
Lập tức vung tay áo dài lên, một con nhện lớn chừng bàn tay xuất hiện trên mặt đất, bò lên xà ngang nhả tơ kết lưới.
Ngự Thú thuật!
Trong thành này, ngoại trừ Tiễn ưng, hắn còn thuần dưỡng những con chim thú khác, có thể dùng để quan sát cảnh vật chung quanh.
Có chút dị thường, đều có thể kịp thời đưa tin.
Cuối cùng, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ khi luyện hóa hai viên nội đan của Trọng Huyền Độc chu, tu vi và cường độ nhục thân của hắn càng ngày càng tăng.
Nhất là Hắc Sát chân thân, bởi vì nội đan của nhện độc thiên về chùy Luyện nhục thân, có thể nói là tiến độ vượt bật, chỉ hơn hai tháng liền có thể so được việc chịu khổ mấy năm.
Một hít một thở, trong cơ thể dường như vang lên những tiếng sấm rền.
Dược lực của nội đan rất kinh khủng, dù cho cho tới bây giờ, trong cơ thể của hắn vẫn còn lưu lại một ít dược lực, chỉ cần tu hành liền có thể luyện hóa.
Bấm ngón tay tính toán, trước ba mươi tuổi thành tựu Nhất lưu, đối với hắn của hiện giờ mà nói thì cũng không khó lắm.
Thức hải, vầng sáng sáng lên.
Ngũ Khí Đại Đạo công, Đại Hải Vô Lượng công, Hắc Sát chân thân, Linh Tố tâm pháp vv, đều xuất hiện.
Thoáng qua, Ngũ Khí Đại Đạo công đều lĩnh ngộ.
"Ngũ hành, Ngũ khí, Ngũ tạng, Ngũ độc, tuần hoàn không ngớt, Tôn Tuyệt Tâm không hổ là người có thiên phú dị bẩm, khác hẳn với thường nhân, có thể mở ra lối đi riêng, sáng chế môn công pháp này. . ."
"Ngô!"
"Có không ít pháp môn trong này có thể mượn dùng đến trên người mình."
Suy nghĩ chuyển động, một pháp môn không biết đã đi qua bao nhiêu lần thử nghiệm xuất hiện, thêm chút sửa chữa, phục khắc lên trên màn sáng.
"Ông. . ."
Vầng sáng lấp lóe.
Không biết qua bao lâu, Mạc Cầu đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi có suy tư, cũng có kinh hỉ.
Vô số lần thử nghiệm, muốn sáng chế ra một môn Công pháp chỉ thuộc về bản thân mình, nhiều lần thất bại, lần này là lần gần với thành công nhất.
Tuy rằng cuối cùng vẫn là không thành, nhưng đã tìm được con đường chính xác, cũng đã có ý nghĩ về chuyện hoàn thiện sau này.
"Thiếu khuyết một pháp môn có thể thống ngự rất nhiều Công pháp, có thể chữa trị kinh mạch mà những công pháp khác thiếu hụt khó có thể chịu đựng. . ."
"Nếu như làm được, công này sẽ viên mãn!"
"Tiên Thiên đều có thể!"
Người mang kiếm lý Vô Định kiếm, khi chém giết với người khác, chỉ cần không phải Tiên Thiên, Mạc Cầu đã không sợ.
Hiện giờ chủ yếu là nên làm thế nào để gia tăng tu vi của mình, còn có thống ngự một thân sở học, tiến tới đặt vững căn cơ cho Tiên Thiên.
. . .
Trên tửu lâu.
Thiên Lý Phi Vân kiếm Lưu Thủ Kính đứng chắp tay, cách khung cửa sổ, nhìn cảnh đêm phồn hoa Đông An phủ ở phía xa.
Mặt lão ta tràn đầy nếp nhăn, ánh mắt phiêu hốt, giống như đang mê mang về tương lai không xác định của bản than.
"Bạch bạch bạch. . ."
Tiếng bước chân vang lên, một người vội vã bước lên tầng cao nhất.
"Trưởng lão, các thế lực khác đều hồi âm."
"Nói thế nào?"
"Nếu như chúng ta mang theo bốn đường khẩu và Mạc đại phu đầu giập thì bọn hắn đều nguyện ý tiếp nhận." Người tới chắp tay, nói:
"Vả lại sẽ còn ra mặt giải quyết chuyện phiền phức sau đó, bao gồm cả chuyện Dược cốc treo thưởng Mạc đại phu."
"Bất quá, các thế lực đưa ra hứa hẹn lại không giống nhau."
"Nói nghe một chút." Lưu Thủ Kính chậm rãi quay người.
"Vâng." Người tới gật đầu:
"Thái độ của Trích Tinh lâu không tốt lắm, dường như cảm thấy hiện giờ chúng ta là người phải cầu cạnh bọn hắn."
"Cho giá cũng không cao, tiền tháng không thay đổi, ích lợi của đường khẩu liền muốn cầm đi bảy thành, nhưng mà bọn họ đáp ứng sẽ hậu đãi cho Trưởng lão ngài."
"A. . ." Lưu Thủ Kính a nhẹ một tiếng, im lặng khoát tay:
"Thế lực nào ra giá cao nhất?"
"Phương gia." Người vừa tới lên tiếng:
"Bất quá Phương gia cũng có nguyện vọng, nếu như sau này Mạc đại phu đến khám bệnh tại nhà thì cần phải thông qua sự đồng ý của bọn hắn, vả lại phải luyện chế Thất Tinh đan cho Phương gia."
"Ừm." Lưu Thủ Kính như có điều suy nghĩ:
"Thế lực khác thì sao?"
"Thái độ của Phù gia là tốt nhất." Người tới ngẩng đầu:
"Phù gia Lục thiếu gia Phù Ngao ở Minh lâu thiết yến, mời Trưởng lão tới dự, không biết khi nào thì ngài có rảnh đi qua?"
"Phù gia. . ." Lưu Thủ Kính chậm rãi gật đầu:
"Ngày mai."
. . .
"Phù gia."
Mấy ngày sau, Mạc Cầu đặt bức thư trên tay xuống, như có điều suy nghĩ.