Chương 218. Làm Mối
Người dịch: Whistle
Đêm tối mông lung.
Phù Ngao toàn thân tửu khí đang lung la lung lay đi về viện lạc của mình, phất tay quét chân đuổi đi nha hoàn muốn tiến đến dìu dắt.
"Tự ta có thể đi được!"
"Vâng."
"Phu nhân. . . Nấc. . . , còn chưa ngủ sao?"
Ánh nến ấm áp chiếu rọi ra ngoài khung cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người ở bên trong, cũng làm cho y cảm thấy ấm áp trong lòng.
Y rất hài lòng về thê tử của mình.
Tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, hiếu kính phụ mẫu, hiểu chuyện quản gia, còn có thể xử lý ngoại vụ, là vị nữ tử có thể quản lý nội ngoại.
Nhất là sau khi kết hôn hai người ân ái có thừa, thậm chí y vì đối phương mà từ bỏ không ít những ham mê nhỏ.
Mỗi đêm đều sẽ về nhà đúng giờ.
"Không có." Nha hoàn cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Tam tiểu thư cũng ở đó."
"Tam muội cũng ở đó?" Phù Ngao nhăn mày.
Đẩy cửa phòng ra, vượt qua bình phong, quả nhiên trong phòng có hai vị nữ tử tịnh lệ đang áp tai trò chuyện, nhỏ giọng thầm thì chuyện gì đó.
Phương Bình khuôn mặt như vẽ, đuôi cá rủ xuống, đa số những người có tướng mạo như vậy đều có tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nàng cũng như thế.
Phù Tú Ngọc thì hai mắt có thần, thân mặc trang phục màu đỏ, lúc nói chuyện thì nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn hận, còn khoa tay múa chân, tính cách hoàn toàn khác biệt với thê tử y.
"Nói chuyện gì vậy?" Phù Ngao phất phất tay với nha hoàn, kéo một cái ghế tới rồi ngồi xuống, khiển trách:
"Đã trễ thế như vậy rồi mà còn tới đây quấy rầy tẩu tử của muội, không có một chút quy củ nào, vô duyên vô cớ làm trò cười cho người khác."
Phù gia gia đại nghiệp đại, cũng có nhiều quy củ, tác phong làm việc khác với những gia đình bình thường, hành động lần này của Phù Tú Ngọc chính là biểu hiện của việc vô quy vô củ.
Bất quá khi nghĩ tới tính tình của muội muội nhà mình thì Phù Ngao cũng chỉ đành chịu.
"Không sao." Phương Bình cười nói:
"Thiếp đang lo một người chờ đợi nhàm chán, ước gì có người tới đây trò chuyện với thiếp, muội muội tới thật đúng lúc."
"Hừ!" Phù Tú Ngọc hừ nhẹ, nói:
"Vẫn là tẩu tử tốt với muội, nhưng mà hôm nay muội đến đây không phải tìm tẩu tử, mà là tới tìm huynh."
"Tìm ta." Phù Ngao nhận lấy chén trà giải rượu mà nha hoàn đưa tới, giương mắt nhìn nói:
"Chuyện gì?"
"Huynh đừng giả bộ hồ đồ!" Gương mặt xinh đẹp của Phù Tú Ngọc phát lạnh, nói:
"Có phải là trên bàn rượu hôm nay huynh có nhắc tới muội đúng không, còn muốn gả muội ra ngoài nữa?"
"Muội nói cho huynh biết, không được!"
"Hả?" Sắc mặt Phù Ngao trầm xuống:
"Người lúc đó ở trong phòng nhìn lén là muội đi, chắc là muội cũng biết là phụ thân đã đáp ứng việc này rồi."
"Phụ thân đáp ứng cũng không được!" Phù Tú Ngọc đứng dậy rồi vội la lên:
"Muội không đồng ý!"
"Làm càn!" Phù Ngao vỗ bàn đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ:
"Hôn nhân đại sự, mai chước chi ngôn, khi nào thì tới lượt muội quyết định, không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Muội nhìn lại bản thân mình đi. . ."
Nói rồi y liền chỉ tay vào đối phương, nói:
"Đã lớn như vậy rồi, học văn văn không thành, học võ võ chẳng xong, chừng hai mươi mới tu thành Chân khí, còn mặt mũi gì mà ở đây hô to gọi nhỏ."
Nếu như ở trong những gia đình tầm thường, hơn hai mươi tuổi Hậu Thiên, nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Phù gia thì không được.
Nếu như trước ba mươi tuổi có thể Nhất lưu thì mới là hạch tâm của gia tộc, Nhị lưu cũng chỉ là lực lượng trung kiên.
Nhập lưu. . .
Chỉ có thể làm công cụ để gia tộc trao đổi lợi ích.
Kì thực, nếu như không phải phụ tử Phù Ngao có ý che chở thì mấy trước trước vị tam tiểu thư này liền đã xuất giá rồi.
"Muội đã rất cố gắng rồi!" Phù Tú Ngọc oán hận dậm chân, hai mắt đỏ bừng:
"Dù sao thì muội cũng không đồng ý, người kia nhu nhu nhược nhược, tướng mạo cũng khó coi, muội mới không muốn gả cho hắn."
"Muội thì biết cái gì." Phù Ngao hừ lạnh:
"Mạc đại phu là thầy thuốc đại danh đỉnh đỉnh ở Đông An phủ, thiên phú y đạo kinh người, khi đối mặt với hắn, ngay cả ta và phụ thân đều phải khách khí."
"Muội không nguyện ý? Muội có biết hay không, chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ có bao nhiêu gia tộc nguyện ý gả nữ nhi cho hắn?"
Chuyện mà ngày hôm nay thương lượng chính là quyết định Phù gia sẽ tiếp nhận một số người và công việc của phái Linh Tố, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là đãi ngộ sau này của Lưu trưởng lão và Mạc Cầu.
Vì lôi kéo đối phương, Phù gia còn định gả con gái cho hắn.
"Đó là người khác." Phù Tú Ngọc nghe vậy bĩu môi:
"Muội là nữ nhi Phù gia, chẳng lẽ còn phải vội vội vàng vàng lấy chồng hay sao?"
"Phù gia cũng không chỉ có một mình muội là con gái!" Phù Ngao băng lãnh nói:
"Tuổi của muội đã không còn nhỏ, thiên phú tập võ thì bình thường, đời này cùng lắm chỉ là Chân khí ngoại phóng, cũng đã tới lúc tìm một nhà khá giả để gả đi rồi."
"Ta và phụ thân đều cảm thấy Mạc đại phu rất phù hợp."
"Phù hợp ở chỗ nào?" Phù Tú Ngọc liều mạng dậm chân, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng:
"Cho dù muội muốn tìm phu quân thì cũng phải tìm thiếu hiệp giang hồ, giống như Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam vậy."
"Toàn thân họ Mạc đều không có hai lạng thịt, đi đường đều chậm rì rì giống như một ông già, võ công còn không bằng muội, muội mới không gả!"
Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam, nhân vật xếp hạng hai trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, thanh danh còn hơn cả Đổng Tiểu Uyển.
Đối với chuyện này, Phù Ngao chỉ cười lạnh, không thèm nể mặt nể mũi của em gái mình, nói:
"Liền muội, cũng xứng!"
"A!" Phù Tú Ngọc không cam lòng gầm thét:
"Dựa vào cái gì, huynh và tẩu tử liền có thể tương hỗ tương kiến, mà muội thì phải bị tùy tiện gả cho một người?"
"Dựa vào cái gì?" Sắc mặt Phù Ngao ngưng tụ, trầm giọng nói:
"Chỉ bằng ta thuở nhỏ mỗi ngày đều khổ luyện võ công, tu vi cao hơn những người đồng lứa khác, chỉ bằng tẩu tử của muội thân là nữ tử, lại hành thương tứ phương, tuổi còn trẻ đã quản lý gia nghiệp bạc triệu."
"Cho dù là vậy, thì ta với tẩu tử của muội cũng là nhờ người tác hợp, trước định ra hôn ước, sau mới có tình nghĩa."
"Còn muội. . ."
Y lạnh lùng nhìn sang:
"Lại dựa vào cái gì?"
"Gia tộc cho muội địa vị, cho muội hưởng thụ, cho muội tất cả mọi thứ, hiện giờ cũng đến lúc muội phải ra sức cho gia tộc rồi!"
"Huynh. . ." Thân thể mềm mại của Phù Tú Ngọc run lên, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Phù Ngao, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Lần này, rõ ràng nàng đã ý thức được, huynh trưởng của mình không hề nói đùa.
Sẽ không giống với những lần kinh lịch trước đây, mình chỉ cần nũng nịu vài câu là có thể khiến cho y mềm lòng.
Ngẫm lại tương lại ảm đạm sau này, trong lòng buồn bã, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa mà nước mắt rơi lả tả, nàng dùng hai tay bụm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
"Tú Ngọc!" Phương Bình vén váy dài lên đang định đuổi theo thì lại bị Phù Ngao kéo lại.
"Cứ mặc nó, là do ta và phụ thân trước kia đã quá nuông chiều nó, cũng nên mài giũa lại tính tình của nó một chút rồi."
"Thế nhưng là. . ." Trên mặt Phương Bình hiện ra vẻ lo lắng:
"Tính tình của muội ấy rất cố chấp, vạn nhất làm ra việc gì ngốc thì sao, cũng nên có người khuyên can muội ấy chứ."
"Không sao." Phù Ngao hừ nhẹ:
"Từ trước đến giờ người muội muội này của ta liền không có chủ kiến gì, lần này ta ngược lại muốn xem thử xem nó có thể làm gì."
"Tướng công." Phương Bình chần chờ một chút, nói:
"Hay là thôi đi, dù sao Tú Ngọc là muội muội của chàng, muội ấy không thích thì cần gì phải ép buộc làm gì, Tục ngữ nói, dưa hái xanh không ngọt."
"Nàng không cần phải nói chuyện giúp nó." Phù Ngao ngồi xuống, nói:
"Ta và phụ thân đã từng an bài mấy hôn sự cho nó rồi, nhưng nó không xem trọng ai cả, nhiều lần như vậy đã làm cho tính tình của nó trở nên ngang bướng."
"Lại nói, Mạc đại phu đúng là lương phối."
"Mạc Cầu." Phương Bình chậm rãi gật đầu:
"Thật không ngờ, năm đó tình cờ gặp được trên đường, vậy mà hiện giờ đã là trưởng thành đến như vậy."
Nàng rất rõ ràng, Mạc Cầu chính là một người bình thường vô căn vô đế, bây giờ lại đáng giá Phù gia gả con gái để lôi kéo.
Thiên tư tiềm lực như vậy có thể nói là kinh người.
"Đúng vậy!" Phù Ngao gật đầu:
"Vả lại tính tình của Mạc đại phu rất khiêm tốn, hoàn toàn khác biệt với Tú Ngọc, ta lại cảm thấy hai người này có thể rất hợp nhau."
"Hai người đều sửa đổi một chút tính tình là tốt nhất."
"Dầu gì, Mạc đại phu thân là thầy thuốc, rất không có khả năng đi gây chuyện thị phi, Tú Ngọc mưa dầm thấm đất, sau này không chừng sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy nữa."
"Ừm." Phương Bình nghĩ nghĩ, gật đầu phụ họa:
"Nói cũng đúng."
"Qua hai ngày nữa, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp mặt một chuyến, để bồi đắp tình cảm." Phù Ngao thư giãn gân cốt, nói:
"Ta cũng đã nhắc về chuyện này với Mạc đại phu một lần rồi, có lẽ, hắn chướng mắt Tú Ngọc cũng khó nói."
"Làm sao có thể?" Phương Bình không nhịn được cười lên.
Phù gia tiểu thư, nàng căn bản không nghĩ rằng có người sẽ cự tuyệt cái thân phận này, đặc biệt là người kia còn vô căn vô đế, còn gặp phải chuyện phiền phức, cần mượn nhờ lực lượng của Phù gia để giải quyết.
. . .
Trong màn đêm, một tràng đuổi giết đang diễn ra.
Có chừng hơn mười người đào vong, mà những người đuổi giết ở sau lưng lại chỉ có vẻn vẹn ba người.
"Hô. . ."
Gió táp chấn động.
Một người thân như diều hâu, chuyển hướng giữa không trung, móng vuốt xẹt qua, phần gáy của hai người ở phía trước lập tức vặn vẹo.
Một người khác thì thế như mãnh hổ, một bước ba trượng, đại thủ hoặc đập hoặc kích, mỗi lần đều làm cho một người ngã xuống đất.
Lấp lóe mấy cái, đã có gần một nửa người ở phía trước nằm xuống.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa hoàn toàn xuất hiện thì đã im bặt, chỉ là kinh động đến vài con quạ đen đang kêu bậy trong màn đêm.
"Tha mạng! Tha mạng!"
Một người trong đó thấy rằng đã không chạy được nữa liền cuống quít quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu với người đang từ sau lưng đi tới:
"Chúng ta chẳng biết gì cả, tha mạng, tha mạng a!"
"Hừ!"
Người tới thân như điện thiểm, dùng tay nhấn xuống một cái, đầu của kẻ đang cầu xin tha thứ đã rơi xuống lồng ngực.
Phía trước lại có một người quay đầu đúng vào lúc này, không nhịn được gầm thét lên tiếng:
"Họ Sử, ngươi dám trộm cướp tài vật của Lục phủ, cho dù có giết chết bọn ta thì sớm muộn gì các ngươi cũng không được chết tử tế!"
"Bàng huynh." Ở sau lưng, một người sắc mặt âm ngoan, cổ tay rung lên, mấy đạo hư ảnh hiện lên, trong nháy mắt liền định trụ mấy người kia:
"Đừng trách ta, chỉ trách ngươi thấy được thứ không nên thấy, huynh đệ cũng chỉ có thể ra tay ác độc thôi!"
"Phí lời làm gì." Một người hừ lạnh:
"Giết sạch toàn bộ đi, một người cũng không thể buông tha, vận chuyển hàng hóa cho tốt là được, cứ phải nhìn ngó vào bên trong làm gì."
"Thật sự là muốn chết!"
"Giết!"
"A!"
Nương theo một tiếng hét thảm cuối cùng vang lên, vụ hỗn loạn trong đêm tối cũng đã hạ màn.
"Chết chưa vậy?" Trên vách đá, một người nhìn xuống bên dưới.
"Cao như vậy, cho dù là Tiên Thiên cao thủ té xuống thì cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, tuyệt không có khả năng thoát được." Một người khác nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chỉ là đột nhiên thiếu nhiều người như vậy, nên giải thích chuyện này như thế nào?"
"Không sao." Một người nói:
"Vừa vặn có cái cớ, sắc trời còn chưa muộn, nhanh quay về đi, để tránh bị người khác phát hiện ra không đúng."
"Không sai."