Chương 221. Thực Lực
Người dịch: Whistle
Bên trong núi rừng, tiếng la giết vang vọng tứ phương.
Tiết đạo nhân, Hải quản sự không chỉ là Nhất lưu cao thủ, hơn nữa còn nằm trong hàng ngũ đỉnh tiêm.
Dù là phóng nhãn khắp Đông An phủ, người có thể sánh ngang với hai người cũng là lác đác không có mấy.
Một người kiếm pháp siêu phàm, một người Chân khí hùng hậu, hai người dễ dàng nghiền ép đối thủ giống như đang quét lá rụng.
Còn có thêm vài vị Nhị lưu cao thủ đi theo, vây quét đuổi giết.
Đối mặt với thế công như thế, đạo phỉ căn bản là bất lực ngăn cản, vừa tiếp xúc liền binh bại như núi đổ, chạy trốn khắp bốn phía.
"Lưu huynh." Hải quản sự nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại:
"Có thể đuổi bắt được tất cả bọn hắn không?"
"Không có vấn đề." Lưu Thủ Kính bấm tay điểm đổ một người, lao tới gần:
"Trên người bọn họ đã bị ta hạ Thiên Lý hương, chỉ cần không dùng pháp môn đặc biệt để thanh tẩy, trong vòng bảy ngày khó thoát truy tung."
"Ừm." Hải quản sự hài lòng gật đầu.
Tuy rằng người của phái Linh Tố thực lực không cao, nhưng từ xưa thầy thuốc dùng nhiều độc, thủ đoạn lại bất phàm.
Lần này, chính nhờ Lưu Thủ Kính dẫn người mới tìm được nơi đạo phỉ ẩn thân, cũng lấy được dược vật khu trục độc trùng, khóa chặt đối thủ.
"Đầu!" Phía trước, một người hưng phấn kêu to:
"Bắt được một con cá lớn."
"Nha!" Hải quản sự nhìn sang:
"Cuối cùng cũng tìm được một tên có tác dụng."
Trong đạo phỉ cũng không phải là không có người thông minh, biết mình đắc tội với ai, cho nên sớm đã chạy đi ẩn giấu.
Một đám người bận rộn đến tận bây giờ cũng chỉ bắt được mấy còn tép nhỏ, còn chưa từng gặp được một vị đầu lĩnh cao cấp nào.
"Phù phù!"
Một người bị ngã nặng nề trên mặt đất.
"Nói."
Tiết đạo nhân chậm rãi bước đến, từ tốn hỏi: "Thủ lĩnh của các ngươi ở đâu?"
Người kia quỳ xuống đất kêu khóc: "Đại nhân, oan uổng nha, chúng tôi không có trộm đồ của Tiêu Sơn pha, bọn tiểu nhân bị người vu oan hãm hại a."
"Ồn ào!" Tiết đạo nhân nhướng mày, chỉ nhẹ nhàng vung lên tay áo dài liền đánh cho người này bay ra xa hơn một trượng:
"Nói ra thì ta còn có thể cho ngươi một cái thống khoái."
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng." Sắc mặt đạo phỉ trắng bệch:
"Chúng tôi thật sự không có trộm cắp đồ gì của đại nhân, cho dù cho bọn tiểu nhân mười lá gan thì cũng không dám làm vậy!"
"Hừ!" Trên mặt của Tiết đạo nhân tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, duỗi bàn tay ra vung khẽ lên người đối phương giống như mưa rơi xối xả.
Phân Cân Thác Cốt thủ!
Thân thể của đạo phỉ cứng đờ, một khắc sau, sắc mặt của tên đạo phỉ đột nhiên đỏ bừng, hai mắt trừng to, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng 'Ôi ôi'.
"A!"
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên ngay sau đó, khiến cho người nghe sinh lòng sợ hãi.
Một lát sau.
Sắc mặt của đám người trở nên ngưng trọng, liếc mắt nhìn nhau.
"Thủ lĩnh của đạo phỉ đi Tiêu Sơn pha?"
"Bọn hắn muốn đi tìm Phù tiểu thư!"
"Không được!"
"Tiểu thư gặp nguy hiểm!"
. . .
Dốc núi.
Trong một nơi yên tĩnh.
Phù Tú Ngọc cầm quạt xếp vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, nhìn về phía người trẻ tuổi có bộ dạng tuấn mỹ trước mắt với vẻ mặt hiếu kỳ.
Còn lo lắng hỏi:
"Ngươi nói, ngươi là Thiếu đương gia của Khâu Sơn phỉ?"
"Là Khâu Sơn trang." Người trẻ tuổi chắp tay:
"Chúng tôi vốn là bách tính nằm trong sự quản lý của Lục phủ, cùng đường mạt lộ mới phải đi làm mua bán không vốn, nhưng lại chưa từng làm hai tính mệnh của người khác."
"Chuyện Linh Thố của Tiêu Sơn pha bị trộm lần này không hề liên quan với chúng tôi, còn xin Phù tiểu thư minh xét!"
Nói xong liền quỳ xuống đất thi lễ.
"A. . ." Phù Tú Ngọc bĩu môi:
"Bách tính bình thường mà có thể có thực lực Nhất lưu cao thủ sao, ngươi tuổi không lớn lắm, cũng đã tu thành Chân khí, gia đình bình thường có thể bồi dưỡng được như vậy sao?"
Tuy rằng Nàng ngây thơ, nhưng lại không ngốc.
Bất quá, đối phương nghênh ngang xuất hiện trước mặt như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
"Ngươi tên gì?"
"Tiểu nhân Khâu Đường."
"Khâu Đường." Phù Tú Ngọc cầm quạt xếp nhẹ nhàng nâng cằm của người này lên, trên mặt nở một nụ cười nhạt:
"Không sai, cũng rất trắng trẻo đấy."
"Tiểu thư." Bà vú già ở bên cạnh tiến lên một bước, thấp giọng nói:
"Cẩn thận có trá."
"Không sao." Phù Tú Ngọc phất tay:
"Có bà ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Tuy rằng dung mạo của Vưu tẩu không đáng chú ý, cũng không có danh tiếng gì, nhưng dù sao cũng là cao thủ Nhất lưu, có thể bảo đảm an toàn cho nàng.
Rồi lại ra hiệu với Khâu Đường:
"Nể mặt gương mặt trắng trẻo của ngươi, nói thử xem, nếu như chuyện này không phải do các ngươi làm thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Rõ!" Trên mặt Khâu Đường hiện lên vẻ kích động, nói:
"Chúng tôi mới tới quý địa, chỉ cầu có thể tìm được nghề nghiệp cho bọn thủ hạ, cũng không có ý dám đắc tội với Phù gia, huống chi là Lục phủ?"
"Chúng tôi. . . Đúng là chúng tôi đã săn hai con Linh Thố, nhưng lúc đó lại không biết rõ tình hình, sau khi biết được liền lập tức đăng môn xin lỗi, sau đó cũng không dám tiếp tục bước vào phụ cận Tiêu Sơn pha nửa bước."
"Ai ngờ. . ."
Nói đến chỗ này, trên mặt y hiện lên vẻ phẫn hận:
"Họ Sử lại dám nói chúng tôi săn trộm mấy chục con Linh Thố, hơn nữa còn xuất thủ trước, chúng tôi bị buộc bất đắc dĩ nên chỉ đành hoàn thủ."
"Hừ!" Vú già hừ lạnh:
"Đây chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của ngươi mà thôi."
"Tiểu thư, không nên tin y, nếu như đây là thật thì tại sao phụ thân y lại không xuất hiện, có thể thấy được thành ý cũng có hạn."
"Tiểu thư!" Khâu Đường vội vã ngẩng đầu:
"Gia phụ vốn định đích thân đến đây, nhưng mà ông ấy có liên quan đến hơn trăm mạng người của Khâu Sơn trang chúng tôi, cho nên tiểu nhân mới thay cha đến đây, những lời mà tiểu nhân vừa nói đều là thật, nếu như có một câu nói dối, nguyện bị trời đánh ngũ lôi."
Y quỳ xuống đất nhấc tay lên thề, nói chắc như đinh đóng cột.
"Ô. . ." Phù Tú Ngọc hé miệng nhíu mày:
"Nhưng mà trên Tiêu Sơn pha có hơn trăm con Linh Thố, bây giờ lại thực sự thiếu đi ba bốn mươi con, không phải do các ngươi làm thì còn có thể là ai?"
"Tiểu nhân hoài nghi là do Sử Diêm biển thủ!" Khâu Đường khẽ cắn răng, nói:
"Gã ta muốn vu oan giá họa chúng tiểu nhân, để miễn bị trách phạt, gã mới thật sự là kẻ cầm đầu."
"Nói bậy nói bạ!" Vưu tẩu hừ lạnh:
"Sử Diêm đã tọa trấn ở chỗ này hơn mười năm rồi, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, muốn tham ô thì sớm đã làm rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay?"
"Vả lại, thiếu mất mấy chục con Linh Thố, liền xem như là do người ngoài gây ra thì Sử Diêm cũng không tránh khỏi chuyện bị trách phạt, cho nên Sử Diêm không thể nào mạo hiểm như vậy được."
"Nếu như còn có những người khác nữa thì sao?" Khâu Đường ngẩng đầu:
"Chúng tiểu nhân hoài nghi không chỉ có một mình Sử Diêm trộm Linh Thố, có lẽ gã ta còn cấu kết với những người khác, hơn nữa địa vị của người này còn không thấp, thậm chí còn làm cho Sử Diêm bắt buộc phải lấy ra nhiều Linh Thố như vậy chỉ trong một lần."
"Cũng vì vậy mà tiểu nhân không tin tưởng ai cả, chỉ có tiểu thư mới có thể trả cho chúng tiêu nhân một cái trong sạch."
"Có ý tứ, có ý tứ." Hai mắt Phù Tú Ngọc sáng lên.
"Tiểu thư." Ánh mắt của Vưu tẩu thì lại trầm xuống, nói:
"Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, theo nô tỳ thì không cần phải quan tâm tới y, hơn nữa ai có thể chứng minh những lời y nói là sự thật?"
"Tiểu nhân câu câu là thật!"
"Ầm!"
Đột nhiên, trên sườn núi nơi xa truyền đến một tiếng vang thật lớn.
"Bắt thích khách, có người giết Sử đại hiệp!"
"Hả?"
"Ồ!"
Trong nháy mắt, đám người ở trong sân lập tức liếc mắt nhìn nhau.
"Giọng nói này, hình như là của Mạc đại phu."
"Là hắn!"
Phù Tú Ngọc gật đầu:
"Đi, đi qua đó xem thử."
"Ngươi!"
Nàng chỉ vào Khâu Đường: "Đi theo đi."
"Vâng."
. . .
"Làm sao có thể?"
Sử Diêm thu kiếm đứng thẳng, kiếm thức không thay đổi, sắc mặt thì đã trắng bệch, gân xanh nổi đầy trên trán và mu bàn tay.
Ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Cầu còn toát lên vẻ hoảng sợ.
Tuy rằng trong hàng Nhất lưu cao thủ thì thực lực của gã đúng là không mạnh, nhưng cũng không đến bị người khác xem nhẹ như vậy.
Bây giờ!
Gã đã toàn lực xuất kiếm, lại không thể gây tổn thương cho đến đối phương chút nào, từ đầu đến cuối, người ở trước mặt còn chưa từng xê dịch chút nào.
Yêu pháp?
Tiên thuật?
"Đây chính là Diêm La kiếm." Mạc Cầu ra vẻ tiếc nuối:
"Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ tiếc, kiếm pháp của các hạ thật sự là không xứng với cái tên Diêm La này."
"Ngươi. . ." Hai mắt Sử Diêm co rụt lại, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nhân kiếm hợp nhất, đâm thẳng tới.
Lần này, gã hạ quyết tâm, bất luận động tác của đối phương có biến hóa như thế nào thì bản thân cũng sẽ không thay đổi.
"A!"
Mạc Cầu cười khẽ, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên để đón đỡ trường kiếm.
"Đát. . ."
Hai ngón nhẹ nhàng kẹp lấy, giống như kìm sắt bóp chặt vào bảy tấc của linh xà, kiếm quang đột kích trở nên trì trệ.
Vô tận cự lực, trong nháy mắt liền hóa thành một cơn gió nhẹ.
Trong lòng Sử Diêm cuồng loạn, thân thể gồng lên, không tiến ngược lại còn thụt lùi, buông tay quăng kiếm, mượn lực bay thẳng về phía cửa phòng ở sau lưng.
Gã muốn chạy trốn!
Thực lực mà người trước mặt này này hiển lộ khiến cho gã cảm thấy tuyệt vọng.
Liền xem như đối mặt cao thủ Nhất lưu thì gã cũng chưa từng cảm thấy bất đắc dĩ đến vậy.
Giống như mình đã bị đối phương nhìn thấy hết thảy.
Nhìn thấu?
Không được!
Trong lòng gã đột nhiên cảm thấy mát lạnh.
"XÌ.... . ."
Sau lưng, lưỡi kiếm phá không, bồng bềnh lao tới.
Mạc Cầu dùng ngón tay gảy nhẹ thân kiếm, chậm rãi: "Các hạ đâm ra nhiều kiếm như vậy, không ngại cũng tiếp thử ta một kiếm."
Một chỉ này của hắn làm cho trường kiếm giống như sống lại, thân kiếm run lên, lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay về phía sau.
Kiếm đi trực chỉ hư không, phía trước không có vật gì.
Mà thân hình của Sử Diêm đang lao tới phía trước lại đột ngột xuất hiện ở trước thân kiếm, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị trường kiếm mang theo cự lực lao thẳng vào ngực, xuyên qua nhục thân.
"Phốc!"
Diêm La kiếm vật quy nguyên chủ, còn mang theo chủ nhân của nó đi gặp Diêm La chân chính.
Mạc Cầu sắc mặt lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn tại chỗ bất động, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía bóng tối trong góc phòng:
"Các hạ nhìn lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi chứ?"
"Hô!"
Lời còn chưa dứt, vùng tối đột nhiên hơi rung nhẹ, một cái bóng đen thoát ra giống như quỷ mị.
Thân ở giữa không trung, đột nhiên chia làm thất, bảy người thi triển các chiêu thức khác nhau đồng thời đánh về phía Mạc Cầu, cả phòng, trong nháy mắt liền hóa thành tàn ảnh.
"Tàng Ảnh pháp, Thất Nghi thân, Vạn Hóa Phật thủ. . ."
Trong nháy mắt này, Mạc Cầu đã nhận ra rất nhiều Võ kỹ tinh diệu mà người này thi triển, trong miệng còn nói:
"Thì ra các hạ là người của Lục phủ!"
Tuy rằng mấy môn Công pháp cũng được lưu truyền ở ngoại giới, nhưng có thể thu thập hết toàn bộ thì chỉ có Vân lâu của Lục phủ.
"Hừ!"
Đối phương hừ lạnh xem như trả lời.
Tiếng động phát ra từ một bóng người ở trên không trung nhìn, cùng với đó là một chiêu chưởng pháp nhìn như mềm nhũn vô lực nhưng lại làm cho không khí cũng phải chấn động.
Vạn Hóa Phật thủ, dương cực sinh biến.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, lần đầu tiên mà sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Cao thủ Nhất lưu!
Hơn nữa còn xuất từ Lục phủ, nếu vậy thì cũng được xem như là một nhân vật ở trong hàng ngũ Nhất lưu.
Chỉ là không biết lấy tu vi hiện giờ của mình để so với người này thì sẽ như thế nào?
Tâm niệm chuyển động, Mạc Cầu cũng không đứng dậy né tránh, cũng không xuất kiếm, chỉ nhấc chưởng đánh tới phía trước.
Chưởng xuất, kình khí ngưng nhiên như nắp, một cỗ ý chí bao dung tứ phương từ trong quyền phong tuôn ra, như màn trời bao phủ.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Lấy cảnh giới võ học của hắn, sớm đã không câu nệ chiêu thức.
"Bành!"
Hư không chấn động, bàn tay của Mạc Cầu co vào, tóc dài bay lên, quần áo trên người cũng bay phất phới.
Người tới lăn mình một cái, rơi về phía sau một trượng.
Khi đối mặt trực diện, hai người bất phân cao thấp.
Trên mặt Mạc Cầu lộ ra ý cười.
Hắn cảm thấy rất hài lòng về chuyện này, dù sao cảnh giới chân khí của hắn chỉ có Nhị lưu, Hắc Sát chân thân cũng chỉ vừa đột phá có mấy tháng, còn có tiềm lực rất lớn để đào móc.
Như vậy, khi có thể đối chọi trực diện với cao thủ Nhất lưu mà không rơi vào thế hạ phong thì đã đủ để hắn tự ngạo rồi.