Chương 233. Tam Phật Giáo
Người dịch: Whistle
Xe ngựa chạy qua một trang viên, nơi này có người đang dựng nồi phát cháo, đám người chen lấn nối gót sát vai.
Bởi vì đám nạn nhân xô đẩy lẫn nhau cho nên những tiếng kêu sợ hãi và ồn ào không ngừng vang lên.
"Xế hàng, xếp hàng đi!"
"Đều có, đừng chen lấn xô đẩy, xếp hàng từng người lên nhận."
Gã đại hán đầu trọc mặc kình trang chủ trì trật tự, thình lình lại chắp tay trước ngực, trong miệng tụng niệm phật hiệu.
"Tam kiếp lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam kiếp lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Ngã phật từ bi!"
Trong lúc phát cháo, đám lưu dân cũng niệm tụng phật hiệu theo gã, sau đó liền sẽ có một chén cháo nóng lớn được đưa tới.
Mạc Cầu hạ màn xe xuống, trong mắt lộ ra vẻ suy tư:
"Tam Phật giáo sao?"
"Công tử." Hứa Việt hạ giọng, nói:
"Ta cảm giác cái Tam Phật giáo này có chút cổ quái, bọn họ đang thu nạp dân tâm, không biết Lục phủ có quản chuyện này không?"
Mấy tháng gần đây, trong Đông An phủ có rất nhiều lưu dân, trong đó cũng sẽ sinh ra những giáo phái cổ quái.
Tam Phật giáo này chính là một trong số đó.
Có không ít giáo phái giống như Tam Phật giáo, phần lớn đều là những thế lực giang hồ mượn danh nghĩa Tiên Phật để mời chào thủ hạ, mượn cơ hội này để tìm kiếm những người trẻ tuổi có tiềm lực.
Cũng chẳng biết sau lưng của cái Tam Phật giáo này nương tựa vào thế lực nào, vậy mà lại dám vào trong nội thành gióng trống khua chiêng truyền giáo, không sợ bị Lục phủ để mắt tới sao, không biết là người không biết không sợ hay là có chỗ ỷ lại nên không sợ gì.
Nhưng mà. . .
Chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với mình?
Đối với những lưu dân này mà nói, việc có thể nhét đầy cái bao tử để không đến mức chết đói thì đã vừa lòng thỏa ý rồi, nào còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác.
"Được rồi." Mạc Cầu lắc đầu:
"Đi thôi!"
"Vâng."
Vết bánh xe chuyển động, đi vào khu nội thành phồn hoa.
Tước lâu.
Xe ngựa dừng lại trước cửa tửu lâu, Mạc Cầu xoay người xuống xe, thì thấy hai tên hỏa kế của quán rượu đang xua đuổi lưu dân.
"Cút đi!"
"Mau cút đi!"
"Thật là xúi quẩy, loại người này mà cũng có thể vào được nội thành, không biết trên người có bị nhiễm ôn dịch hay không nữa."
Mạc Cầu ngừng lại, nhìn về phía đám lưu dân, vô thức nhăn mày.
Trong đó có một người bẩn thỉu lôi thôi, mặt không còn chút máu, hơn những trên làn của tên lưu dân này còn có không ít mụn mủ bọc đầu đen.
Ôn dịch xuất hiện ở huyện Lăng đã lan sang đến bên này rồi sao?
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng trong lòng, kêu Hứa Việt đi đậu xe ngựa ở phía sau, còn hắn thì cất bước đi lên Tước lâu.
Tầng cao nhất.
Phù Ngao sớm đã ngồi đó chờ đợi, nghe được tiếng bước chân liền vội vàng nghênh đón, vẻ mặt lo lắng nói:
"Mạc huynh, cuối cùng thì huynh cũng đến rồi!"
"Hình như thời gian vẫn còn sớm." Mạc Cầu nhìn sắc trời một chút:
"Phù huynh rất vội sao?"
"Đó là đương nhiên." Phù Ngao ngưng trọng nói:
"Trước đó Ngư Câu La đã khiêu chiến Hồng Diệp công tử xếp hạng mười bảy trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, Phi Xoa Thái Bảo hạng mười ba, hôm nay lại muốn ở chỗ này liên tục khiêu chiến Thu Thủy tiên tử xếp thứ bảy và cả ta nữa."
"Sao ta có thể không vội được?"
"Ngư Câu La." Trong mắt Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư:
"Có phải là vị thanh niên tài tuấn đến từ Dự châu không?"
"Không sai." Phù Ngao gật đầu:
"Người này chỉ chừng hai mươi tuổi mà đã là cao thủ Nhất lưu, nửa năm trước mới bước vào Đông An phủ thì đã bắt đầu không ngừng khiêu chiến những người trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng."
"Hiện giờ cũng đến lượt ta, ta cũng không muốn bị người ta đuổi xuống bảng trong cái năm cuối cùng này."
Phù Ngao có danh là Thiệp Hải Kim Ngao, tuổi tác tương đương với Mạc Cầu, trước mắt được xếp hạng ba trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Sang năm tiếp theo, cho dù tu vi có tăng trưởng nữa thì bị loại khỏi bảng vì lý do tuổi tác.
Hai người đang xếp hạng trước y chính là Vô Ảnh Thần đao Phong Triêu Ân của Trích Tinh lâu và Lục Hợp đao Đổng Tiểu Uyển.
Đổng Tiểu Uyển đã đứng đầu bảng danh sách này hai năm liền rồi!
Còn về phần đám người Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam thì hoặc là vào Lục phủ, hoặc là đã quá tuổi, cho nên đều đã hạ bảng.
"Đừng lo lắng." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Kiếm pháp của Quách cô nương rất xuất chúng, thực lực lại bất phàm, tuy rằng xếp hạng bảy nhưng thực lực lại có thể nhập năm vị trí đầu."
"Ngư Câu La muốn thắng nàng cũng không dễ dàng như vậy."
"Đúng là như thế, vậy nên ta mới lo nghĩ." Phù Ngao thở dài:
"Nếu như ngay cả Thu Thủy tiên tử cũng không phải là đối thủ của Ngư Câu La, ta sợ mình cũng khó có thể thủ thắng."
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Phù huynh không cần chấp nhất như vậy." Mạc Cầu kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống.
"Lần này thì không giống." Phù Ngao lắc đầu:
"Tiềm Long Sồ Phượng bảng là bảng danh sách nổi tiếng nhất của Đông An phủ, há có thể để người ngoài chiếm được 3 vị trí đầu trên bảng này?"
"Huống hồ, không nói Đổng Tiểu Uyển, thực lực của ta cũng không kém Phong Triêu Ân là bao, nếu như ta thua, sợ là Ngư Câu La có thể nhảy lên hạng hai, chừng hai năm nữa, sợ rằng đệ nhất cũng sẽ bị gã ta cướp đi."
Người xếp hạng nhất trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng của Đông An phủ lại không phải là người của Đông An phủ, nói ra xác thực không dễ nghe.
"Ừm." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Cho nên, Phù huynh định làm thế nào?"
"Đơn giản." Hai mắt Phù Ngao sáng lên, vỗ nhẹ bàn tay, chỉ ra phía ngoài cửa sổ, nói:
"Lát nữa Ngư Câu La và Quách cô nương sẽ luận võ trên Phân Giang đài, Mạc huynh nhìn xem rồi chỉ điểm sai lầm dùm ta."
"Cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ ở một đường, có đôi khi thời tiết, tâm tình thậm chí là cách ăn mặc đều sẽ ảnh hưởng đến thắng bại." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt lạnh nhạt:
"Cho dù ta có nhìn ra gì đó, nếu muốn thắng thì Phù huynh mới là nhân tố mấu chốt."
"Ta hiểu." Phù Ngao nhẹ nhàng thở ra:
"Nhưng mà nếu như pháp nhãn của Mạc huynh có thể nhìn ra sơ hở của đối thủ thì trong lòng Phù mỗ cũng có thêm một chút lực lượng."
"Đáng tiếc!"
Phù Ngao than nhẹ một tiếng, nói:
"Mạc huynh không nguyện ý hiển lộ thực lực, nếu không thì vị trí số một trên cái bảng danh sách ngoài huynh ra thì không còn ai có thể lấy được."
"Nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:
"Thứ mà Tiềm Long Sồ Phượng bảng xem trọng là tu vi, là tiềm lực tiến giai Tiên Thiên, mặc dù kiếm pháp của ta không tệ, nhưng tu vi lại không đủ."
So với những người khác tầm hai mươi hoặc thậm chí là mười tám mười chín tuổi đã thành tựu Nhất lưu thì Mạc Cầu đúng là quá chậm.
"Cũng đúng." Sắc mặt Phù Ngao đột nhiên nghiêm túc:
"Bắt đầu."
Hai người ngưng thần nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ.
Phân Giang đài được dựng ở ven sông, vốn là một bến bãi dừng đậu của tàu thuyền, nhưng mà vào mấy năm trước thì nơi này đã bị bỏ hoang, sau đó liền biến thành địa điểm hẹn ước đấu võ của không ít người.
Hôm nay.
Hoành Hành đao Ngư Câu La khiêu chiến hai đại cao thủ là Thu Thủy tiên tử và Thiệp Hải Kim Ngao ở đây, cho nên dẫn tới không ít người vây xem.
"Bạch!"
Gấm màu tung bay, một bóng hình xinh đẹp chuyển hướng giữa không trung, Thu Thủy tiên tử Quách Vân nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.
Nàng cõng theo trường kiếm, gương mặt xinh đẹp phát lạnh, nhìn về phía một người ở dưới đài:
"Ngư Câu La, lên đây đi!"
Nàng không thể không giận.
Hôm nay đối phương liên tục khiêu chiến hai người, nàng xếp ở phía trước, hiển nhiên là ở trong mắt Ngư Câu La thì mình chỉ là một trận làm nóng trước khi khiêu chiến người sau, thậm chí đối phương còn không nghĩ rằng sẽ thất bại.
Đợi chút nữa, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Đám người vây xem ở dưới đài thì nhao nhao gọi tốt.
Tuy rằng Thu Thủy tiên tử không phải là người địa phương, nhưng nàng đã gả cho Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam, cho nên không được tính là người ngoài.
Ngược lại, Ngư Câu La không chỉ là người ngoài, mà còn lớn lối như vậy, đương nhiên là làm cho đám người tức giận, chẳng qua thực lực cũng khá mạnh, trước mắt không có người nào thắng được gã, chỉ mong hôm nay có người có thể để cho gã biết thế nào là lễ độ.
"A. . ."
Dưới đài, một vị nam tử có dáng người cường tráng nhếch miệng cười khẽ, không nhanh không chậm bước từng bước một đạp lên lôi đài.
Nam tử thân mặc đoạn khảm, lưng đeo trường đao, khuỷu tay đỏ, chân trần, tóc ngắn như những cây gai, toàn thân tràn ngập một ý vị dã tính.
Ngư Câu La bước lên lôi đài, ôm quyền chắp tay:
"Quách tiên tử, mời!"
"Mời!"
Gương mặt xinh đẹp của Quách Vân nghiêm lại, trường kiếm réo lên ra khỏi vỏ, rơi vào trong lòng bàn tay, Kiếm ý bùng lên, tạp niệm trong lòng tiêu hết.
Chỉ có một cỗ Kiếm ý lăng lệ rục rà rục rịch.
"Ngô. . ." Cảm nhận được biến hóa trên người đối phương, hai mắt Ngư Câu La co rụt lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đối phương có thể được xếp hàng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, không thể khinh thường cô nàng này được!
Nhưng mà gã cũng không sợ, bị một kích Kiếm ý của đối phương, gã chẳng những không lùi mà chiến ý lại còn dâng trào.
"Tiên tử, mời ra tay!"
"Tốt!"
Một tiếng kêu khẽ, trường kiếm vút không lao tới.
Kiếm quang giống như thu thuỷ, sóng nước lăn tăn, khúc xạ vô số huyễn ảnh, để cho người ta khó phân biệt được chân dung trong đó, đừng nói đến chuyện ngăn cản như thế nào, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
"Nghe nói Thanh Thu Thủy kiếm này là do Phi Kiếm Khách từ trong Lục phủ đổi được, có thể thổi tóc tóc đứt, vô cùng sắc bén." Phù Ngao híp mắt nói:
"Hơn nữa lại còn rất hợp với kiếm pháp của Thu Thủy tiên tử cho nên sẽ càng mạnh hơn, một người một kiếm, bậc cân quắc không thua đấng mày râu."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Kiếm pháp Nhị Thập Tứ Tiết Khí của hai huynh muội Quách thị cực kỳ huyền diệu, giống như bốn mùa luân chuyển, có câu nói là biệt xuất hề kính."
"Một chiêu một thức liên kết với nhau không có chút sơ hở nào."
Đương nhiên, cái gọi là không có sơ hở thì cũng chỉ là trên lý luận, trên thực tế, kiếm pháp không có sơ hở nhưng người thì có.
Thực lực không đủ chính là sơ hở lớn nhất.
Ở trong mắt Mạc Cầu, tốc độ quá chậm, lực đạo quá yếu, biến hóa chậm chạp, những này đều là sơ hở.
Từ xưa đến nay, không có Công pháp vô địch, chỉ có người vô địch.
Đang khi nói chuyện, hai người ở trên lôi đài đã chính thức giao thủ.
Hoành Hành đao!
Đao ý tung hoành, không kiêng nể gì cả, thế đao hung ác khốc liệt, còn có một loại cực hạn điên cuồng.
Chỉ trong nháy mắt, đao quang liền lấp đầy tứ phương, ép cho kiếm ảnh ở giữa lôi đài hóa thành vô số mảnh vỡ, làm cho người nhìn cũng cảm thấy mắt mình hơi nhói.
Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ đưa ra một đánh giá cực kỳ bình thản.
"Đao pháp không sai."
Phù Ngao nhíu mày, nhưng lại không thể nói gì, dù sao đối phương có thực lực nói như vậy.
Ngay cả Phù Ngao cũng đang lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Trong đầu còn tự thay mình thay vào chỗ của Quách Vân để thử phá giải và đối kháng Hoành Hành đao.
"Coong!"
Thân kiếm réo lên.
Những mảnh vỡ kiếm ảnh đúng là phá nhưng lại bất diệt, vô số kiếm khí lăng lệ hoặc thật hoặc giả xoay tròn bắn ra.
Kiếm ảnh bay tán loạn, giống như mưa thu bay xuống.
Phía dưới, đao quang tung hoành, tứ ý vô úy, hóa thành đao ảnh trùng điệp, quay ngược lao về phía kiếm ảnh.
Trong lúc nhất thời, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên trên lôi đài, tia lửa tung tóe, kình khí tung hoành, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, lại khó phát hiện ra bóng người trong đó.
Chỉ có một số ít người, với nhãn lực kinh người là có thể miễn cưỡng thấy rõ thế cục.
"Thu Thủy kiếm nhìn như mềm mại, kì thực lại cứng cỏi, có thể sinh ra biến hóa ở những chỗ không ngờ đến, đã đạt đến biến hóa tinh diệu của Kiếm ý." Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư, nói:
"Hoành Hành đao chiêu thức lăng lệ, lại khuyết thiếu tinh diệu, luận về biến hóa thì không bằng Nhị Thập Tứ Tiết Khí kiếm pháp."
"Chẳng qua môn đao pháp này lập ý cực cao, vừa ý không trọng chiêu, ở trong tay Ngư Câu La có thể thi triển hết uy năng của nó."
"Vậy. . ." Phù Ngao mở miệng:
"Theo cái nhìn của Mạc huynh thì trận chiến này ai thắng ai thua?"
"Khó mà nói." Mạc Cầu lắc đầu:
"Tu vi của hai người này đều không kém bao nhiêu, đều là nhất đẳng nội công, liền ngay cả chiêu thức. . ."
"Không đúng!"
Mạc Cầu nhíu mày, đột nhiên mở miệng:
"Trên người Ngư Câu La còn mang một môn ngạnh công đỉnh tiêm, kỳ quái, vậy mà ta cũng chưa từng thấy qua, Quách cô nương phải thua."
"A!" Phù Ngao biến sắc:
"Nhanh như vậy?"
"Yên tâm." Mạc Cầu mở miệng:
"Không nhanh như vậy được, cho dù thực lực của Ngư Câu La rất mạnh, nhưng muốn đánh tan đối thủ thì cũng cần một khoảng thời gian."
"Trừ phi gã ta không muốn che giấu ngạnh công của bản thân mình, nhưng mà cái này chính là lá bài tẩy của gã, cho nên sẽ không dễ dàng hiển lộ ra đâu."
Đang khi nói chuyện, mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư.
Ngạnh công của Ngư Câu La rất mạnh, có thể đón đỡ Kiếm khí mà không bị thương, có thể so với Hắc Sát chân thân đệ lục trọng, với tuổi tác của gã thì có thể nói là rất kinh khủng.
"Mạc huynh." Phù Ngao lộ vẻ thấp thỏm:
"Theo cái nhìn của huynh thì ta có bao nhiêu phần thắng?"
"Phù huynh cũng đừng quá mất tự tin về bản thân như vậy." Mạc Cầu có chút im lặng:
"Huyền Ti Chân kình của huynh chính là nhất tuyệt ở Đông An phủ, Chân khí tinh thuần, cùng giai gần như không có địch thủ, chỉ cần toàn lực ứng phó áp chế Hoành Hành đao ngay từ lúc đầu, đừng để gã phát huy ra tinh diệu của chiêu thức, ít nhất cũng có bảy thành cơ hội chiến thắng."
Còn về phần ngạnh công, Huyền Ti Chân kình cũng có thể chùy luyện nhục thân, tuy rằng không bằng Ngư Câu La, nhưng cũng không kém.