Chương 234. Phường Thị Tu Tiên
Người dịch: Whistle
Công pháp mà Nhất lưu cao thủ tu luyện chắc chắn là bất phàm.
Người có thể đạt tới trước Nhất lưu cảnh giới trước ba mươi tuổi thì càng không thể thiếu được thiên phú và kỳ ngộ.
Công pháp chưa chắc là mấu chốt.
Những nhân vật ở trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng đều tu luyện những môn nội công tâm pháp rất tinh diệu, dù rằng có phân chia cao thấp, nhưng cũng chẳng chênh lệch được bao nhiêu.
Giống như Ngư Câu La và Quách Vân đang ở trên đài, hai người đều gặp được lương sư, đều tu tập kỳ công diệu pháp.
Tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, Võ kỹ cũng tương đương nhau, vì vậy mà cuộc chiến này khó mà phân định thắng bại trong một thời gian ngắn.
Dù cho Ngư Câu La tu luyện một môn ngạnh công kinh người, đột nhiên bộc phát cũng không thể nào định đoạt chiến cuộc chỉ trong nháy mắt được.
Chuyện này cũng nói rõ là sự chênh lệch giữa bọn họ còn nằm trong một phạm vi nhất định.
Phù Ngao vừa xem thật kỹ màn giao đấu vừa nghe Mạc Cầu từ từ vạch trần những chỗ thiếu hụt của hai người này, trong lòng cũng có thêm một phần lực lượng, trước mắt rộng mở trong sáng.
Thấp thỏm vốn có cũng đã biến mất không còn.
Có một vị cao thủ sở hữu nhãn lực siêu phàm ở bên cạnh áp trận, y cảm thấy phần thắng của bản thân lại tăng lên hai thành.
"Hoành Hành đao còn trọng khí thế, chiêu thức mạnh mẽ thoải mái, dũng mãnh tiến thẳng lên trước, nhưng lại bỏ qua sự tinh xảo."
"Với niên kỷ của Ngư Câu La thì còn chưa làm được tâm tùy ý động, đao nhập hóa cảnh, cho nên khi cận thân thì Phù huynh sẽ là người có lợi hơn."
" Phúc Thủy Tán thủ của Phù huynh có uy lực lớn nhất ở trong vòng ba thước. . ."
"Ngư Câu La đang dùng trăm phương ngàn kế để che giấu chuyện gã biết ngạnh công, khẳng định là định dùng nó như một con át chủ bài, Phù huynh chỉ cần làm bộ không biết, đợi lúc gã ta bộc phát thì đột nhiên xuất thủ, nhất định có thể đánh cho gã trở tay không kịp. . ."
"Ba ba. . ."
Phù Ngao càng nghe càng hưng phấn, thậm chí không nhịn được vỗ tay:
"Mạc huynh, có huynh ở bên cạnh chỉ điểm, ta cảm thấy mình có thể đuổi cả Vô Ảnh Thần đao xuống vị trí thứ ba."
"Ừm, cho dù là Đổng Tiểu Uyển thì cũng chưa hẳn không thể chiến thắng, chỉ sợ Mạc huynh cố kỵ tình cảm dĩ vãng mà không muốn hỗ trợ thôi."
Nói xong lại nhìn về phía mấy quán rượu nằm cách đó không xa.
Ở nơi đó có mấy vị được liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng đang quan chiến, trong đó có cả Vô Ảnh Thần đao Phong Triêu Ân.
"Chuyện này cũng không tính là gì." Mạc Cầu lắc đầu:
"Tu hành võ đạo không nằm ở chỗ chém giết với người khác mà là ở cảnh giới, chỉ cần thành tựu Tiên Thiên, những chiêu thức biến hóa hiện giờ thì tính là gì, sợ là ngay cả chân khí hộ thân của Tiên Thiên cao thủ đều không phá được."
Hắn thấu hiểu rất rõ điểm này, hơn nữa còn thấm sâu trong người,.
Lúc trước khi chém giết với lão Tiên Thiên của Huyền Y giáo, rõ ràng đối phương đã bị nhốt đến mức không thể động đậy, nhưng mà hắn cũng phải bộc phát toàn bộ thực lực mới có thể miễn cưỡng phá phòng.
Hiện giờ Hắc Sát chân thân đã tu tới đệ thất trọng, còn có thể lấy lực phá xảo, không cần quan tâm chiêu thức biến hóa như thế nào, đấm cho một quyền thì không có sơ hở cũng sẽ biến thành sơ hở.
"Không thể nói như vậy." Phù Ngao lại không cho là vậy:
"Phật môn giảng kinh Bồ Tát, danh xưng từ bi, môn hạ cũng có hộ pháp La Hán với hình dạng trợn mắt uy nghiêm, có thể thấy được thủ đoạn hộ đạo cũng là không thể thiếu được."
"Chỉ tu nội công, không tu võ kỹ, vạn nhất gặp được chuyện có nguy cơ tổn hại đến tính mạng thì làm sao, chung quy vẫn là không được."
"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Nói cũng đúng."
"Đát đát. . ."
Lúc này, tiếng bước chân lên lầu từ bên ngoài vang lên, một giọng nói già nua từ sau lưng truyền đến:
"Mạc đại phu có ở đây không?"
"Hà bá?" Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc:
"Có chuyện gì sao?"
"Ừm." Hà bá ở ngoài cửa gật đầu:
"Lão gia mời ngài đi qua một chuyến, có việc gấp."
Đổng Tịch Chu?
Có chuyện gì gấp mà ông ta phải sai người tới tìm mình vậy?
Tuy rằng nghi trong lòng hoặc, nhưng từ trước đến nay Đổng Tịch Chu đều rất ổn trọng, chưa từng có thứ gọi là việc gấp.
Lần này sai Hà bá tìm mình thì chắc chắn là chuyện không tầm thường.
. . .
Từ biệt Phù Ngao, Mạc Cầu đi xuống lầu.
Hắn có tiếp tục ở lại nơi này thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn nữa, nên nói đều đã nói rồi, thắng bại như thế nào thì phải xem Phù Ngao lâm tràng phát huy thôi.
Còn về phần kết quả cuối cùng. . .
Tuy rằng Phù Ngao vẫn luôn nhung nhớ, người vây xem còn lớn tiếng hô quát, nhưng Mạc Cầu lại không quan tâm lắm.
"Gâu . . Gâu . ."
Chẳng biết từ lúc nào mà ở trước cửa tửu lâu đã có thêm hai con chó với vẻ mặt hung dữ, miệng có răng nanh, bị xích vào cửa, bọn chúng đang sủa loạn về phía những người đi đường.
Một đám lưu dân liên tục tránh lui, nhưng mà lại có một tên ăn mày đang cầm côn núp ở nơi hẻo lánh, hô hấp thâm trầm, bất vi sở động.
"Này, tên ăn mày!"
Có một người từ trong tửu lâu bước ra, thấy vậy liền nhướng mày, sai người ném một cái đùi gà lên người của tên ăn mày kia:
"Mau mau cút đi, nơi này không phải là địa phương mà ngươi có thể tới!"
"Ây. . ." Tên ăn mày nhúc nhích, giãn ra gân cốt, dùng hai con mắt buồn ngủ nhìn cái đùi gà trên người mình một chút, lập tức cười hì hì nhặt lên, hoàn toàn không thèm quan tâm đến bùn đất dính trên đó, nhấc tay nhét vào miệng vừa nhai vừa nói:
"Vẫn là làm một tên ăn mày tốt, triêu cật thiên gia phạn, dạ túc cổ miếu đình, bất phạm thiên hạ pháp, đại đạo nhậm hoành hành."
Nói xong liền nhanh chân đi xa.
Mạc Cầu nhìn thấy cảnh này thì như đang nghĩ một điều gì đó, hắn nhìn về phía Hứa Việt đang dắt ngựa xe tới, hỏi:
"Gần nhất ngươi có cảm thấy là trong thành có thêm nhiều người cổ cổ quái quái không?"
"Đương nhiên." Hứa Việt chỉ về phía đám lưu dân ở tứ phía, nói:
"Công tử nhìn đi, trong vòng một đêm, toàn thành đều là lưu dân, liền ngay cả sai dịch của Lục phủ đều không cản nổi, đừng nói là cổ quái, ngay cả sợ hãi cũng có."
"Ý của ta không phải là như vậy. . ." Mạc Cầu yên lặng, nhưng lại không hỏi gì nữa, lắc đầu leo lên xe ngựa.
Rèm xe vén lên, hắn liếc nhìn xung quanh.
Quần chúng trong quán rượu, thư sinh ở ven đường, còn có thương nhân đi đường đều đập vào mắt hắn.
Chẳng biết tại sao mà gần đây Mạc Cầu lại luôn cảm thấy trong thành có hơi kỳ lạ, giống như có một ít thứ kỳ lạ đã xâm nhập vào nội thành.
Nếu là người thường thì chắc là sẽ nghĩ rằng là ảo giác, nghĩ một hồi liền vứt ra sau đầu.
Mạc Cầu thì khác.
Hắn tu hành Phù Đồ đã nhiều năm, Thần niệm cường đại, cảm giác nhạy cảm, người khác sinh lòng ác ý đều có thể phát hiện được, đương nhiên sẽ không tự dưng mà sinh ra ảo giác.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?
Hắn nhăn mày, nhẹ nhàng hạ màn xe xuống.
. . .
Dưới đan lô, lửa than cháy hừng hực.
Trong phòng hơi khói mịt mù.
Đã mấy năm trôi qua, Đổng Tịch Chu đã già yếu đi trông thấy, mái tóc màu trắng trông bắt mắt, nếp nhăn trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Khụ khụ. . ."
Ông ta dùng tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng, sau đó từ bên cạnh lấy ra một tờ bố cáo, đưa tới:
"Ngươi xem đi."
"Bố cáo treo thưởng của Lục phủ." Mạc Cầu cúi đầu, nghiêm túc nhìn xem nội dung trên tờ bố cáo:
"Gần đây lưu dân trôi dạt khắp nơi, họa loạn hoành hành, làm cho không ít địa phương phát sinh ôn dịch, cũng đã bắt đầu làn về phía Đông An phủ, Lục phủ treo thưởng triệu tập danh y để giải quyết chuyện này."
"Chẳng lẽ tiền bối cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?"
"Có, có hứng thú rất lớn." Đổng Tịch Chu xoa ngực thở, nói:
"Chỉ tiếc, dù rằng ta am hiểu Luyện đan, nhưng lại không biết nhiều về cách chẩn trị ôn dịch."
Nói xong, ông ta liền nhìn về phía Mạc Cầu với hai con mắt sáng ngời.
"Tiền bối." Mạc Cầu nhíu mày:
"Chẳng lẽ ngài muốn ta nhận việc này sao?"
Ôn dịch không giống với những loại bệnh bình thường, cái chết không phải là trọng điểm, lây lan nhanh chóng mới là trọng điểm.
Nhất định phải dùng thủ đoạn ngăn cách mới có thể khống chế cục diện, và đương nhiên là sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, không phải là chuyện một sớm một chiều.
"Ta biết ngươi có biện pháp." Đổng Tịch Chu mở miệng:
"Thân là thầy thuốc, ngươi không thể trơ mắt nhìn xem bệnh nhân bị bệnh tật dày vò, cuối cùng ra đi trong thống khổ, đúng không?"
". . ."
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên quỷ dị, từ trước tới giờ hắn đều không cảm thấy Đổng Tịch Chu là một người có tầm lòng nhân hậu.
Nếu như không có chỗ tốt, đối phương tuyệt đối sẽ chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác.
"Ha ha. . ." Đổng Tịch Chu cười khẽ, giải thích nói:
"Theo ta được biết, vì giải quyết ôn dịch lần này, Lục phủ đã lấy ra không ít đồ tốt làm vật ban thưởng."
"Trong đó có một loại là Thông Tâm quả."
"Thông Tâm quả." Sắc mặt Mạc Cầu khẽ biến:
"Một trong các chủ dược của Tiên Thiên đan, Thông Tâm quả?"
"Không sai." Ánh mắt Đổng Tịch Chu thiểm động:
"Ta cũng không gạt ngươi, trong mấy năm này, ta đã thu thập được khá nhiều dược liệu, cách việc khai lò Luyện đan đã không xa."
"Có Thông Tâm quả, lại thêm những loại Linh dược khác, ta liền có thể luyện chế Tiên Thiên đan!"
"Đát. . . Đát. . ."
Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư, dùng tay gõ nhẹ lên bàn, thật lâu sau mới nói:
"Ta có chỗ tốt gì?"
"Chỉ cần ngươi giúp ta lấy được Thông Tâm quả, ta có thể để ngươi quan sát toàn bộ quá trình luyện chế Tiên Thiên đan, thậm chí nếu ngươi có thể thu thập đủ dược tài, ta còn có thể giúp ngươi khai lò Luyện đan." Đổng Tịch Chu mở miệng.
"Không, vẫn còn chưa đủ." Mạc Cầu chậm rãi lắc đầu:
"Tiền bối cần gì phải lừa mình dối người, tuy rằng Luyện Đan thuật của Mạc mỗ không bì kịp tiền bối, nhưng cũng không kém."
"E là hai người chúng ta đồng thời Luyện đan thì còn nắm chắc hơn việc luyện đan một mình, đây là chuyện hợp tác cùng có lợi, há có thể lấy ra làm thù lao được?"
"Ngươi. . ." Đổng Tịch Chu nhíu mày, mặt hiện không vui, chẳng qua khi thấy sắc mặt Mạc Cầu không thay đổi gì thì cũng không nhịn được mà hơi do dự.
Thông Tâm quả chính là Linh dược cực kỳ hiếm thấy, có tiền cũng không mua được, bỏ qua lần này thì có thể phải chờ mấy năm nữa mới có được một cơ hội tiếp theo.
Ông ta không chờ nổi!
Nếu mà nói về y thuật, trong cả cái Đông An phủ to lớn này, người có thể vượt qua Mạc Cầu cũng không nhiều.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng đã quyết định, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, nói:
"Chắc là ngươi cảm thấy rất hứng thú với Tu Tiên giả phải không?"
"Ừm!" Sắc mặt Mạc Cầu khẽ biến:
"Chẳng lẽ tiền bối có tin tức liên quan tới Tu Tiên giả sao?"
"Không sai." Đổng Tịch Chu chậm rãi gật đầu, nói:
"Thế giới của Tu Tiên giả không giống với loại phàm phu tục tử như chúng ta, bọn họ khinh thường giao lưu với phàm nhân, giống như Lục phủ cao cao tại thượng vậy."
"Bất quá, nếu là có tâm thì vẫn có thể tìm được tung tích của họ."
Thấy Mạc Cầu không rên một tiếng, ông ta nói tiếp:
"Tu Tiên giả cũng là người, cũng cần giao dịch vật phẩm với nhau, cho nên có đôi khi sẽ xuất hiện một loại phường thị Tu tiên, bên trong phường thị có những món mà họ cần."
"Theo ta được biết, qua một khoảng thời gian nữa, ở một nơi nào đó trong Đông An phủ sẽ tổ chức một giao dịch hội có Tu Tiên giả tụ tập."
Mạc Cầu hô hấp dồn dập, hai mắt sáng lên.
"Ngươi đừng vội." Đổng Tịch Chu nhấc tay, nói:
"Muốn tới được phường thị kia cần một loại Lệnh bài, nếu không thì sẽ tìm không được nơi đó, mà một tấm Lệnh bài có thể để cho hai người vào trong, ta vốn định cùng Tiểu Uyển vào chung."
"Bất quá. . ."
Ông ta nhìn Mạc Cầu, nói:
"Nếu như ngươi có thể giúp ta lấy được Thông Tâm quả thì ta nguyện ý nhường cơ hội này lại cho ngươi."