Chương 236. Thích Khách
Người dịch: Whistle
Dưới bóng đêm, người đi đường thưa thớt.
Chỉ có ở góc tường, dưới mái hiên, nhờ ánh trăng mông lung, có thể nhìn thấy một vài bóng người đang run rẩy.
Sột sột soạt soạt, tiếng rên la thống khổ đột ngột vang lên.
Lưu dân càng ngày càng nhiều.
Còn có một chút mùi hôi thối không biết từ đâu mà đến, làm cho một số ít người đi đường phải bịt miệng mũi lại rồi vội vàng rời đi.
"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"A Di Đà Phật!"
Gã đại hán trọc đầu chắp tay trước ngực đi ở bên đường, cũng đem tịnh thủy trên tay vẩy xuống hai bên.
"Đát. . . Đát. . ."
Tiếng giọt nước, tiếng bước chân, càng ngày càng gần.
Mạc Cầu hạ màn xe xuống, lắc đầu, thu liễm tạp niệm, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.
Cuốn này chính là sách ghi chép về tình hình dịch bệnh của quan nha.
Không chỉ ghi chép lần ôn dịch gần nhất phát sinh ở huyện Lăng mà còn ghi lại những phân tích ca bệnh và thậm chí là cách chữa bệnh của năm trước.
Nếu như Mạc Cầu đã đáp ứng Đổng Tịch Chu xuất thủ thì đương nhiên là hắn sẽ toàn lực ứng phó.
Lần ôn dịch này xuất hiện có chút cổ quái, trước đây không có một chút dấu hiệu nào, khi bạo phát liền càn quét cả một huyện thành.
Tuy là hai tỷ đệ Trương Tử Lăng tỷ đã mai danh ẩn tích, nhưng dù gì cũng là người thân mang Võ kỹ, Y thuật, ở huyện Lăng cũng được xem như một gia đình trung thượng.
Bởi vì là thầy thuốc nên họ sẽ chú trọng về vệ sinh hơn những gia đình bình thường khác, nhưng dù vậy cũng bị trúng chiêu.
Chỉ có Trương Tử Lăng người mang Chân khí, tu hành Linh Tố tâm pháp mới có thể tự động chống cự ngoại tà, may mắn thoát khỏi.
"Nóng lạnh thác tiết, âm dương thất vị, là nguyên nhân sinh dịch, chứng bệnh của lần ôn dịch này thật khó hiểu, khí ứ không tiết, ngũ khí mất cân đối. . ."
"Thật kỳ lạ!"
Mạc Cầu ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Đa phần ôn dịch chỉ mang 1 trong hai tình trạng hoặc là tỷ lệ mất mạng hoặc là tỉ lệ truyền nhiễm, ôn dịch có cả hai tỷ lệ này là tình huống cực kỳ hiếm thấy.
Mà một khi xuất hiện thì sẽ đại biểu cho một phương sinh linh đều bị diệt tuyệt.
Lần ôn dịch này chính là như thế.
Cũng bởi vì thế mà Lục phủ mới ban thưởng phong phú như vậy để hấp dẫn những thầy thuốc nổi danh bày mưu tính kế.
Nhưng theo như những gì Mạc Cầu quan sát được trong khoảng thời gian gần đây thì lần ôn dịch này dường như không hề phù hợp với loại tình huống này.
Tỷ lệ truyền nhiễm cũng không cao giống như trong tưởng tượng của hắn.
Giống như là một loại biến chủng do con người làm ra!
Đương nhiên, trước mắt thì số bệnh nhân mà hắn tiếp xúc còn không nhiều, cụ thể như thế nào thì còn phải nghiệm chứng thêm nhiều mặt nữa.
"Chít chít. . . Chít chít. . ."
Khung cửa sổ đong đưa, một con chim giống như sơn ca đậu lên trên xe kiệu, ở trước Mạc Cầu nhảy tới nhảy lui.
Trong miệng thì liên tục kêu hót.
"Hả?" Đột nhiên sắc mặt của Mạc Cầu trầm xuống:
"Dừng xe!"
"Xuy!" Hứa Việt kéo dây cương một phát, quay đầu nhìn lại:
"Công tử, làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, lần nữa mở miệng:
"Ngươi tiếp tục đi lên phía trước, chậm một chút, không cần phải để ý đến những chuyện xảy ra phía sau."
"Vâng." Trên mặt Hứa Việt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà y vẫn thành thật gật đầu, giữ vững tinh thần tiếp tục đi đường.
Sau lưng, khung cửa sổ lắc lư, có một bóng đen vô thanh vô tức bay ra, chớp một cái rồi biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Một khu vực tối trên con phố dài.
Có hai bóng người đang lặng lẽ ẩn núp.
"Két. . . Két. . ."
Âm thanh chuyển động của bánh xe từ đằng xa truyền đến.
"Đến rồi!" Một người buồn bực nói:
"Đợi chút nữa ngươi đi ngăn tên đánh xe Hứa Việt lại, ta sẽ ứng phó tên họ Mạc, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
"Hứa Việt được xưng là kỳ môn thần thương, Đoạt Mệnh Liên Hoàn thương bất phàm, y cũng là cao thủ Nhị lưu giống như chúng ta." Một người khác mở miệng nghiêm túc nói:
"Ta có thể ngăn cản, nhưng lại không chắc sẽ bắt được y, ngươi phải nhanh lên."
"Biết." Người đầu tiên gật đầu:
"Họ Mạc chỉ là một tên đại phu, nhiều nhất chỉ là khinh công không sai, ta xuất thủ thì mười phần chắc chín."
"Thực sự không được thì bắt không sống nữa vậy, người chết cũng có thể giao nộp mà!"
"Ừm." Đồng bạn đồng ý.
"Các ngươi là ai?"
Đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng từ sau lưng bọn hắn vang lên.
Mạc Cầu người khoác hắc bào, ẩn thân trong tối, quan sát kỹ hai người áo đen một tráng một gầy ở trước mặt, hỏi:
"Tại sao lại muốn đối phó với Mạc đại phu?"
Hắn tự hỏi bản thân mình luôn luôn thâm cư không ra ngoài, lại không trêu chọc thị phi, vậy mà cũng có thể bị người ta tìm tới cửa.
Nếu như không nhờ có con chim hồi nãy dự cảnh, sợ là sẽ phải luống cuống tay chân một trận.
Là ai?
Vậy mà lại điều động sát thủ tới hại mình?
Thân thể hai người cứng đờ, chỉ cảm thấy hàn ý phủ thân, tóc gáy dựng lên, từ từ xoay người lại.
Người gầy nuốt nước miếng một cái, mở miệng nói bằng giọng không lưu loát:
"Các hạ là. . ."
"Trả lời vấn đề của ta." Mạc Cầu nhíu mày:
"Ai bảo các ngươi tới?"
Thấy hai người chần chờ, hắn bèn đạp mạnh dưới chân, tới gần trong vòng một trượng, uy áp vô hình giống như thực chất đè xuống.
Năm ngón tay mở rộng, một chưởng rơi xuống.
Chưởng lạc, thế như trời nghiêng.
Bất kể như thế nào, đầu tiên phải bắt lại rồi tính tiếp, với thủ đoạn của Mạc Cầu thì sợ gì bọn chúng không khai.
Thân thể của gã tráng hán run lên, chỉ nghe tên gầy ở bên cạnh hét lên một tiếng.
"Cẩn thận!"
Chẳng biết lúc nào mà trong lòng bàn tay của người gầy đã có thêm một cái hắc đồng, người gầy núp ở sau lưng tráng hán hung hăng kéo một phát.
"Bạch!"
Bóng đen lao tới phủ đầu, giống như một mặt màn sân khấu, bao phủ một phương, trong chớp mắt đã lướt qua phạm vi hai trượng.
Vách tường ở sau lưng đã vô thanh vô tức xuất hiện rất nhiều lỗ thủng lít nha lít nhít.
Cũng xuyên qua bóng người đối diện.
Nhưng trên mặt hai người lại không có chút vui mừng nào, thân thể cứng ngắc, ánh mắt nhìn lên.
"Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm?"
Bóng người chậm rãi tán đi, Mạc Cầu xuất hiện ở trên vách tường, từ trên cao nhìn xuống.
Giọng nói mang theo chút cảm khái không hiểu.
"Ám khí của Nhạc gia, ta ngày càng hiếu kỳ về thân phận của các ngươi rồi?"
Trước đó hắn cũng từng sở hữu món đồ này, còn dựa vào vật này mà lật được một bàn.
"Đi!"
Hai mắt người gầy co rụt lại, trong miệng hô to, đồng thời hai chân liên tục đạp mạnh, nhanh chóng lùi lại.
Nhoáng một cái đã chạy xa sáu, bảy mét.
Thân pháp mau lẹ, vô thanh vô tức, khó trách có nắm chắc bắt được 'Mạc đại phu' trong thời gian ngắn.
Một người khác thì phản ứng hơi chậm, cũng hét lớn một tiếng, thân như mãnh hổ vẫy đuôi, hốt hoảng bỏ chạy về phía sau.
Người tới có thể né qua cảm giác của bọn họ, có thể né được cả Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm, thì chắc chắn là một vị Nhất lưu cao thủ.
Hai người không phải là đối thủ của người này!
"Trốn?" Mạc Cầu cười lạnh:
"Trốn được sao?"
Âm chưa lạc, thân hắn đã hóa diều hâu, từ trên nhào xuống gã đại hán bên dưới, năm ngón tay như trảo hung hăng bắt tới.
"XÌ.... . ."
Trảo phong phá không, phát ra những tiếng rít thê lương.
Hai người cách xa hơn một trượng, quần áo ở sau lưng gã tráng hán đã tự động vỡ ra, trên da thịt có vết máu ẩn hiện.
Nếu như bị một trảo vồ xuống, sợ là có thể dễ dàng xé rách da thịt, sâu tới tận xương.
"A!"
Dưới tình thế cấp bách, gã tráng hán tự biết tai kiếp khó thoát, trong miệng phát ra tiếng hét không cam lòng, cong người bổ nhào về phía Mạc Cầu.
Thân gã ở giữa không trung, gân xanh trên cánh tay gồ cao, một quyền mang theo kình phong hung hăng đập tới.
Uy thế lại không hề kém cạnh.
"Ngạnh công?"
Giọng điệu của Mạc Cầu không thay đổi, trảo thế đón lấy quyền phong.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, nắm đấm có thể đánh nát núi đã bị hắn dễ dàng chế trụ, dù cho đối phương có phát lực như thế nào thì cũng thể nhúc nhích được tí nào.
Trên tay nhẹ nhàng uốn éo, cánh tay thô như thân cây của gã đại hán lập tức vặn vẹo, từng chiếc xương nhuốm máu lập tức đâm rách da thịt.
"A!"
Đại hán kêu thảm, đùi phải vung mạnh, giống như một chiếc rìu chiến, mang theo kình phong lăng lệ quét tới.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ là duỗi một tay ra, chưởng kình liền dễ dàng chấn vỡ xương đùi đột kích kia.
Thân thể của Mạc Cầu giống như được rèn đúc bằng thép tinh, còn thân thể của gã tráng hán thì lại giống như dùng đậu hũ chồng chất lên vậy, cách biệt một trời một vực.
Chỉ va chạm có một lần thì gã đại hán gã thịt nát xương tan.
Tiện tay đánh ra hai cái cũng làm cho đối phương hôn mê tại chỗ, Mạc Cầu tiện tay liền ném gã ta sang một bên.
Cũng không vội xử lý.
. . .
"Bạch!"
"Bạch!"
Bóng đen lấp lóe bên đường, không phải nhảy tường thì là lật viện, vội vàng lao về phía trước.
Khâu Dẫn cảm thấy sau lưng mình đều toát đầy mồ hôi lạnh, gã chỉ biết cắm đầu chạy trốn, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn.
Đồng bạn của gã chết chắc rồi, tiếng kêu thảm thiết cuối cùng kia vẫn còn đang quanh quẩn bên tai gã.
May mà bởi vì chuyện này nên người kia sẽ bị chậm một chút thời gian, sau lưng không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.
"Hô. . ."
Thân thể lộn nhào giữa không trung, mượn cơ hội này gã nhìn lướt về phía sau một chút, xác nhận không có người đuổi theo thì trong lòng gã mới hơi buông lỏng một chút.
Người gầy đáp xuống góc tường của một gia đình từ từ định thần lại, gã ngăn chặn khí huyết đang xao động cơ thể rồi mới tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu sau.
Gã đi vào một căn viện lạc yên tĩnh, nhảy vào trong nội viện.
"Ai?"
"Là ta!"
"Khâu huynh?" Cửa phòng mở ra, một người dò xét phía bên ngoài một chút:
"Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa, sao Lỗ huynh lại không ở đây?"
"Lỗ huynh đệ đã không về được nữa, liền ngay cả ta cũng suýt chút là mất mạng." Tới được chỗ này thì Khâu Dẫn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm:
"Chỗ của tên họ Mạc kia còn một vị cao thủ!"
"Cao thủ?" Người ở trong phòng nói bằng giọng buồn bực:
"Là ai? Tại sao ta lại không nghĩ ra, chẳng lẽ là cao thủ mà Phù gia chuyên môn mới đến để phụ trách an toàn cho Mạc Cầu?"
Có thể được Khâu Dẫn xưng là cao thủ thì tất nhiên là cao thủ Nhất lưu.
Một vị đại phu, tuy rằng thân phận không thấp, nhưng còn chưa đến mức phải để một vị cao thủ Nhất lưu thiếp thân bảo hộ.
Huống chi, bên cạnh Mạc Cầu vốn có một vị Hứa Việt, đã đủ để giải quyết đại đa số tình huống.
"Công tử." Khâu Dẫn nghe tiếng liền khom người xuống, trả lời:
"Người kia thân khoác hắc bào, che giấu tướng mạo, cho nên tiểu nhân cũng không biết là ai, nhưng thực lực bất phàm."
"Hơn nữa hắn ta lại có thể dễ dàng bắt được Lỗ huynh, càng có thể tránh thoát Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm, chắc chắn là cao thủ Nhất lưu."
"Ngươi nói cái gì!" Giọng nói trong phòng đột nhiên trở nên trầm trọng:
"Hắn có thể tránh thoát Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm sao?"
"Không sai. . ." Khâu Dẫn gật đầu, đột nhiên sắc mặt sững sờ, giống như nghĩ đến điều gì đó, toàn thân phát lạnh.
Người ở trong phòng lại nói tiếp:
"Có thể tránh thoát Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm thì tất nhiên là khinh công bất phàm, ngươi. . . Làm thế nào mà thoát khỏi hắn được vậy?"
"Công. . . Công tử." Khâu Dẫn run rẩy nói:
"Lúc đó có Lỗ huynh cuốn lấy hắn, tiểu nhân cũng đã nhìn qua sau lưng rồi, không có. . . Không có ai đuổi theo."
"Có lẽ là sau lưng ngươi thật sự không có ai, nhưng trên người ngươi lại có vật khác." Một người khác mở miệng nói bằng giọng ngưng trọng:
"Thiên Lý Tỏa Hồn hương, là vật mà phái Linh Tố dùng để truy tung người khác!"
Lời còn chưa dứt, cây cỏ trong sân đột ngột lắc lư, một người lung la lung lay từ trong bước ra, há miệng muốn nói, nhưng trong miệng lại tràn đầy bọt mép.
"Độc. . ."
"Phù phù!"
Người kia cắm đầu ngã xuống đất, thân thể co giật hai lần liền tắt thở, cử động của người này giống như đã dẫn phát một phản ứng dây chuyền, ám tử đang ẩn giấu khắp nơi trong đình viện liên tục bị trúng chiêu.
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Trên cây, trong nước, tiếng trầm đục liên tục vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, trụ sở bí mật của Huyền Y giáo này đã triệt để tan tác, toàn bộ người phòng thủ đều bị hạ độc chết, chỉ có lác đác mấy người là còn đứng được.
"Két. . ."
Trong sân yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh cánh cửa bị người đẩy ra, tiếng động này vừa chói tai lại quỷ dị, một người thân khoác hắc bào đang chậm rãi bước vào nội viện.
Dưới hắc bào, Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, ngay cả khí tức trong phòng mà hắn cũng có thể dựa vào cảm giác để đếm được.
"Hai vị cao thủ Nhất lưu, còn có một người quen."