Chương 237. Ngươi Muốn Gì
Người dịch: Whistle
Tuy rằng trong phòng còn có những người khác, nhưng với tu vi hiện giờ của Mạc Cầu, dưới Nhất lưu cơ hồ có thể không thèm quan tâm.
Cho dù là cao thủ Nhất lưu thì chỉ có thể gây ra chút bối rối cho hắn mà thôi, cũng chẳng đáng sợ lắm.
"Là ngươi!"
Khâu Dẫn bỗng nhiên quay đầu, trố mắt nộ trừng nhìn sang:
"Ta liều mạng với ngươi!"
Bởi vì gã dẫn người này tới trụ sở mà gây ra tổn thất nặng nề chỉ trong chớp nhoáng, bất luận kết cục như thế nào thì gã cũng phải chết không nghi ngờ.
Buồn, giận, không cam lòng, những cảm xúc này làm cho gã tức giận gào thét, lao thẳng về phía Mạc Cầu giống như không muốn sống vậy.
Linh Xà Toản Thiên chưởng!
Chưởng thế giống như trăm ngàn con độc xà đồng thời hé mở răng nanh lao tới.
Uy thế bất phàm, còn có một ý chí bi thương và tuyệt vọng.
Mạc Cầu híp mắt, thân hình đứng im tại chỗ bất động, chỉ nhẹ nhàng điểm một ngón tay.
Ngón tay của hắn trắng noãn như ngọc bởi vì công pháp mà hắn đang tu hành, hơn hẳn nữ tử, chất da còn hoàn mỹ không có tì vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Đầu ngón tay lướt qua, chưởng ảnh rực rỡ phiêu tán, Mạc Cầu không nhìn những biến hóa phức tạp kia, chỉ nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Khâu Dẫn.
"Đát. . ."
Không khí chấn động, trên trán của Khâu Dẫn đột nhiên bị lõm một lỗ, hai mắt sung huyết lồi ra ngoài, toàn thân bay ngược về sau với tốc độ còn nhanh hơn lúc tới, đâm vào phòng ốc ở phía sau với một lực rất mạnh.
Mạc Cầu khẽ vung tay áo dài, một tảng đá mài ở bên cạnh lập tức bay lên.
"Bành!"
Chân kình cương mãnh tràn vào trong đá mài, hòn đá cứng rắn lập tức vỡ nát thành năm mảnh, sau đó liền bị hắc bào cuốn lại, hóa thành hơn mười cục đá to bằng đầu người rồi lao về phía phòng ốc ở trước mặt giống như kình nỏ.
Giống như cơ quan pháo khai hỏa, đánh mạnh đình viện phòng ốc.
Nếu như nơi này đã có nhiều người ẩn giấu như vậy thì chắc là trong phòng sẽ có cơ quan trùng điệp, tùy tiện xâm nhập là một lựa chọn không hề khôn ngoan.
Không bằng hủy đi toàn bộ căn nhà!
"Ầm ầm. . ."
Đá vụn nhanh chóng lướt qua, dưới tác động của cự lực, vách tường vỡ nát, xà nhà bị cắt ra, phòng ốc sụp đổ.
Trong làn khói bụi mịt mù, có mấy bóng người nhanh chóng lao ra.
"Ngư Câu La?"
"Cát Nguyên!"
Hai mắt Mạc Cầu thiểm động, có kinh ngạc, cũng có cảm khái.
Kinh ngạc chính là một nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng như Ngư Câu La lại ở đây, cảm khái là chỉ mấy năm không gặp đã cảnh còn người mất, Cát Nguyên hảo hữu của hắn năm đó cũng đã tham dự vào hành động ám sát mình.
"Cùng xông lên!"
Một người quát khẽ, bốn người trong đó đồng thời xuất, đao, kiếm, quyền, trảo đánh tới, nhìn như không có thứ tự nhưng lại rất lăng lệ.
Ngư Câu La và Cát Nguyên không động thủ, còn có một người khác nữa, trên tay của người lại có thêm một cái bát lãng cổ.
Trống nơi tay, nhẹ nhàng lắc một cái.
"Bốc tùng tùng. . ."
Tiếng vang kỳ quái giống như là từng nhát chùy buồn bực lặng yên đập vào đầu Mạc Cầu, cũng làm cho động tác của hắn ngừng lại.
Cùng lúc đó, thế công của bốn người đã tới.
Trường đao chém vụt, bảo kiếm phi đâm, quyền, trảo thế công hung ác, kình khí lăng lệ bao phủ tứ phương.
"Rầm rầm. . ."
Đột nhiên.
Hắc bào trên thân Mạc Cầu chấn động, tự động mở ra đón đỡ thế công đột kích giống như vật sống vậy.
"Phốc!"
Đao kiếm chém vào, chỉ thấy hắc bào khẽ động, Kình lực chui vào bên trong giống như đá chìm đáy biển, không còn phản ứng.
Bốn người sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã cảm nhận được một lực lượng rất mạnh mẽ và cuồng bạo đang vọt tới.
Lực lượng này mạnh đến mức có thể xé rách phòng ngự của bọn hắn chỉ trong nháy mắt, rồi xâm nhập vào thân thể.
"Phốc!"
Tiên huyết phun ra, bốn người bay ngược về.
Mạc Cầu rung nhẹ trường bào nhìn về phía đối diện, sắc mặt có chút ngưng trọng:
"Mê Thần âm!"
"Các ngươi là người của Huyền Y giáo?"
Vào mấy năm trước thì hắn đã gặp phải loại pháp môn quỷ dị này trên người của một vị nữ tử xuất thân Huyền Y giáo.
Chẳng qua nếu so với nữ tử kia thì thực lực của người đối diện còn mạnh hơn!
Sóng âm trực tiếp công kích tâm thần, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, liền xem như cao thủ Nhất lưu cũng sẽ trúng chiêu.
May mà hắn tu hành Phù Đồ, Thần niệm cường đại, cơ hồ không bị ảnh hưởng, lúc này mới có thể hoàn hồn trong nháy mắt.
"Ngươi biết nhiều lắm!" Cái trống lắc đang được một lão già nắm trong tay, lão ta nghiêng đầu nhìn Ngư Câu La:
"Cùng nhau động thủ, không thể để cho hắn rời đi."
Không chỉ là vì trụ sở này bị người phát hiện, mà còn bởi vì đối phương đã thấy khuôn mặt thật của hai người Ngư Câu La.
Tuyệt đối không thể để đối phương sống được!
Đang khi nói chuyện, thân hình của lão ta lấp lóe quỷ mị, cái trống lúc lắc phát ra sóng âm từ bên cạnh đánh tới.
"Ừm."
Ngư Câu La gật đầu, lập tức rút đao ra, nhân đao hợp nhất xông lên.
Người đối diện này chắc chắn là một vị cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm, nhưng nếu như liên thủ với lão già này thì gã ta cảm thấy có thể bắt được đối phương.
Tiếng trống bỗng trở nên gấp rút, khiến cho người nghe không khống chế được tâm tình mà cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lại bỗng trở nên ngột ngạt, người nghe lại cảm thấy hô hấp cũng trì trệ theo.
Còn có một loại lực lượng có thể làm rung động tâm thần, làm cho người khó lòng phòng bị.
Hoành Hành đao khí thế kinh người, đao quang hợp lại, không khí ở trong phạm vi một trượng trước mặt dường như đều bị chém ra.
"Định!"
Lão giả hét lớn, Chân khí tuôn vào trong trống lúc lắc, tiếng trống như nước thủy triều, vang lên lao tới chỗ Mạc Cầu.
Khí lãng có thể thấy bằng mắt trần đang bao phủ hơn một trượng, giống như một cái lồng giam bỗng nhiên được chế tạo ra vậy.
Hai mắt Ngư Câu La ngưng tụ, đao quang lập tức chói lọi.
"Đương . ."
Âm thanh kim thiết va chạm vang lên, đám người trong tràng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đao pháp không sai." Mạc Cầu khẽ nhấc tay lên, dùng năm ngón tay chế trụ lưỡi đao đột kích, giọng nói không chút ba động nào:
"Chỉ tiếc, lực đạo quá yếu."
Hắn đứng yên ở giữa sân, mặc cho sóng âm oanh kích, thân thể không hề nhúc nhích tí nào, còn dùng nhục thân ngạnh kháng Hoành Hành đao mà không bị thương.
Với hắn mà nói thì việc hai người Ngư Câu La toàn lực ứng phó chỉ giống như một trò đùa.
Lúc này đám người cũng đã phát hiện, hình như từ khi đối phương tiến vào đình viện thì chưa hề di chuyển thêm bước nào nữa, nhưng lại dễ dàng hóa giải tất cả thế công, còn có thể giết người trong vô hình.
Trong lòng Cát Nguyên cuồng loạn, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên quay người bỏ chạy.
"Ngươi!"
Ngư Câu La há miệng muốn nói, liều mạng giãy dụa, chỉ thấy đao quang sáng lên trước mắt, lóe lên một cái rồi biến mất.
"Bạch!"
Đao quang rơi xuống, thân thể của Ngư Câu La cũng bị chém thành hai khúc.
Lão giả ở bên cạnh thì nhanh chóng lùi lại, thân hình lướt đi như điện thiểm, thân ở giữa không trung, nửa người dưới đã ly thể bay ra.
"Phù phù!"
Một nửa thân thể đạp nát vạc nước, ruột và dạ dày từ trong khoang bụng rơi ra ngoài, còn có những vật màu đỏ trắng xen lẫn.
Dưới loại tình huống này, lão ta cũng đã chết đến không thể chết được nữa.
"Ngươi. . . Ngươi giết Ngư Câu La, Hoa. . . Hoa tiền bối sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không để. . ."
"Hừ!" Mạc Cầu hừ lạnh, không để ý đến thi thể trên mặt đất, thân hình thoắt hiện đuổi đến sau lưng Cát Nguyên.
"Bành!"
Tay áo dài vung lên, Cát Nguyên tựu bị quất bay ra ngoài, chân khí trong cơ thể tán loạn, không biết đã bị gãy bao nhiêu gân cốt.
"Ta biết ngươi." Mạc Cầu dạo bước đến gần, nói:
"Cát Nguyên cựu đệ tử của phái Linh Tố, dường như còn có quan hệ không tệ với Mạc đại phu, vì sao lại còn muốn giết hắn?"
"Nói!"
Giọng nói băng lãnh, tiếng chất vấn sau cùng còn mang theo dị lực rung động nhân tâm, khiến cho thân thể của Cát Nguyên run lên.
Đối Mạc Cầu mà nói, nếu Cát Nguyên đã tham dự vào đội ngũ ám sát mình thì giao tình trước kia cũng đã không còn sót lại chút gì.
"Phốc!" Trong miệng Cát Nguyên phun ra máu đen, có lẽ là biết mình phải chết, nên khi nghe vậy lại cười lạnh liên tục:
"Phái Linh Tố sớm đã không còn nữa, họ Mạc cũng không phải là đệ tử của phái Linh Tố, có trách thì trách y thuật của hắn quá tốt, vướng bận khắp nơi, còn vọng tưởng giải quyết ôn dịch."
"Ôn dịch?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Cho nên, trận ôn dịch này là do Huyền Y giáo làm ra?"
Khó trách hắn vẫn luôn có cảm giác không đúng, ôn dịch bộc phát quá nhanh, thì ra là có người tận lực truyền bá.
Chuyện này cũng đã nói thông!
"Phải thì như thế nào." Cát Nguyên cắn chặt hàm răng:
"Lục phủ tàn nhẫn ngang ngược, động một tí là diệt môn đồ phái, các ngươi trợ trụ vi ngược, nhất định sẽ chết không yên lành."
"Tất cả mọi người, đều đáng chết!"
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Cát Nguyên trở nên dữ tợn, thần sắc điên cuồng, hoàn toàn khác biệt với người trong trí nhớ của Mạc Cầu.
Cũng không biết là năm đó y đã gặp phải chuyện gì, để một vị thầy thuốc luôn luôn tuân thủ y đức lại trở nên cực đoan như vậy.
Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Ôn dịch chỉ có tác dụng với người bình thường, không có khả năng ảnh hưởng đến người trong Lục phủ, vả lại còn khuếch tán. . ."
"Hả?"
Hắn đột nhiên nhíu mày, mở miệng hỏi:
"Nếu như các ngươi đã có thể khuếch tán ôn dịch thì chắc là sẽ hiểu rất rõ về nó, thậm chí trận ôn dịch này vốn là thủ đoạn Huyền Y giáo, cho nên phải có ghi chép về dược tính và bệnh lý mới đúng, những thứ đó ở đâu?"
Nếu như lấy được ghi chép của Huyền Y giáo thì sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu và chế tạo thuốc giải với quy mô lớn của hắn.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" Cát Nguyên cười lạnh:
"Có chuyện này ta có thể nói cho ngươi biết, cha ruột của Ngư Câu La chính là cao thủ Tiên Thiên, ngươi giết gã, cha gã sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Chuyện này thì không nhọc các hạ quan tâm." Mạc Cầu mở miệng:
"Trên người ta còn có không ít dược vật có thể cạy miệng ngươi, nói không chừng còn có thể chiêu đãi các hạ một chầu."
Cát Nguyên cắn chặt hàm răng, nộ trừng Mạc Cầu.
Y thân là thầy thuốc, đương nhiên sẽ biết được tác dụng phụ của thứ thuốc này, thần chí mất sạch cũng là chuyện bình thường.
Bỏ mình tại chỗ là chuyện không thể bình thường hơn được.
Ngay lúc Cát Nguyên đinh dốc hết toàn lực, chuẩn bị liều mạng thì đã thấy động tác của Mạc Cầu đột nhiên dừng lại, ánh mắt dưới hắc bào lấp lóe.
Một luồng hàn ý lạnh thấu xương xuất hiện chẳng biết từ lúc nào, nó đang tràn ngập toàn trường, che đậy cả ánh trăng.
"Đát đát. . . Đát đát. . ."
Cát Nguyên không khống chế được hàm răng của mình nữa, hàm trên hàm trước liên tục giao chiến.
"Con ta, chết rồi?"
Giọng nói trầm thấp, đè nén từ sau lưng truyền đến.
Mạc Cầu chậm rãi quay người nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà trong đình viện đã xuất hiện một người, hắn nghiêm mặt nói:
"Tiên Thiên!"
"Là ngươi giết?" Người tới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp:
"Lão phu có không ít huyết mạch hậu nhân, nhưng ta chỉ hao tâm tốn sức cho một mình nó, thậm chí còn không muốn nó có dính dáng gì đến mình, chính là sợ có một ngày nào đó liên lụy và làm trễ nải tiền đồ của nó."
"Bây giờ. . ."
"Nó chết rồi!"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Gã chết rồi, ta giết, ngươi muốn gì?"