Chương 249. Thiết Đảm Thần Hầu
Người dịch: Whistle
Nói đến, Tôn Vô Bệnh cũng được xem như một đời nhân kiệt.
Lúc còn trẻ thì y võ song tu, môn nào cũng có thành tựu, được xưng là thiên tài trăm năm có một của phái Linh Tố.
Mặc dù sau này bước lên con đường tà đạo, lại hợp y, độc, võ làm một thể, sáng chế ra Ngũ Khí Đại Đạo công.
Mạc Cầu cũng từng xem qua môn công này, mặc dù bởi vì mới sáng tạo ra nên còn có chút tì vết, nhưng cũng được xưng tụng là tạo ra lối tắt.
Chưởng xuất, Kình lực cuồn cuộn, lại có thể mang theo kịch độc.
Đừng nói là cao thủ Nhất lưu, cho dù là Tiên Thiên thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ tiếc. . .
Người xuất thủ là Mạc Cầu!
Hỗn Nguyên Nhất Khí công mà hắn đang tu hành vốn được dung hợp từ Ngũ Khí Đại Đạo công và Dược Vương bảo điển, lại trò giỏi hơn thầy, tuy không có hiệu quả dung hợp độc dược, nhưng lại có thể không sợ bất luận độc công nào.
Lại thêm quyền pháp, chiêu thức đều tinh diệu, nhục thân cường hãn, lúc này mới có thể làm đến một kích mất mạng.
Kình phong cuốn lên, quần áo phần phật.
Mạc Cầu thân khoác áo bào đen, đầu đội mặt nạ, đôi mắt lạnh lùng đạm mạc, chưởng thế vừa thu lại liền đứng yên tại chỗ.
Sau lưng hắn là một bộ thi thể đã ngừng run rẩy, dưới chân là những viên ngói vỡ rối loạn, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh quỷ dị.
"Quản sự của Lục phủ Tiết đạo trưởng, Thiết Đảm Thần Hầu Viên Nhĩ Xuyên của Huyền Y giáo, các ngươi vậy mà ở chung một chỗ."
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi nói, giọng không lớn lắm, lại xen lẫn Nội kình, trong chớp mắt đã truyền khắp tứ phương:
"Xem ra, Tiết đạo trưởng cũng đã gia nhập vào Huyền Y giáo, đây thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được!"
"Ngươi là ai?" Tiết đạo trưởng biến sắc, đột nhiên cắn chặt hàm răng, thân như Phi Hạc đánh tới.
Sát cơ lóe lên.
Chuyện hôm nay là cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không thì họ Tiết này sẽ phải chết không nghi ngờ!
Tiết trưởng lão và Tôn Vô Bệnh là nhân vật có cùng bối phận, được xưng là Thanh Hạc, đã từng là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Những năm này đều ở trong Lục phủ thâm cư không ra ngoài, khổ tu công pháp, một thân võ nghệ sớm đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong.
Lưng tựa Vân lâu, người mang võ kỹ tinh diệu, viễn siêu người khác.
Tình huống đột phát vừa rồi gã ta lấy tự vệ làm đầu, chưa từng xuất thủ.
Lúc này thân như phi hạc, bấm tay mổ về phía trước, giống như tiên hạc mổ, hư không đột nhiên xuất hiện một cơn gợn sóng.
Tiên Hạc thủ!
"Muốn chết!"
Trên mặt của Thiết Đảm Thần Hầu Viên Nhĩ Xuyên hiện ra vẻ âm hàn, tiến lên một bước, vung tay ném ra, hai viên bi sắt lại lao tới.
Hiển nhiên người này là địch mà không phải bạn, Viên Nhĩ Xuyên đương nhiên sẽ không khách khí.
Lần này, Dưới Tiên Thiên chân khí thôi phát, tầng ngoài của hai viên bi sắt nổi lên hồng quang, chung quanh bốc lên nhiệt độ cao.
Huyền Y giáo có hai mạch băng hỏa, Thiết Đảm Thần Hầu tất nhiên là người trong hỏa mạch.
Thiết đảm giống như hai quả cầu lửa bay xẹt qua hai đường vòng cung đánh tới Mạc Cầu.
Quả cầu lửa không lớn, nhưng lại nội uẩn nhiệt độ cao.
Còn chưa tới gần, nhiệt độ cao đã nhóm lửa những đồ vật bằng gỗ trong phòng, nhìn như một dải hỏa tuyến lan tràn ra ngoài.
Thế công của hai người rất kinh khủng, nhưng Mạc Cầu lại mặt không đổi sắc.
Chiếc áo bào đen trên người hắn lắc một cái, áo choàng bay phất phới, nghênh đón thiết đảm (bi sắt) đang đột kích.
"Hừ!"
Viên Nhĩ Xuyên cười lạnh.
Một đôi thiết đảm nhìn như bình thường không có gì lạ, thật ra là dùng thiên ngoại vẫn thiết luyện chế mà thành, mỗi một viên đều nặng đến trăm cân.
Hơn nữa bởi vì là thiên ngoại chi vật, cho nên có thể chịu được nhiệt độ cực cao, một khi tới gần, dung kim hóa thiết dễ như trở bàn tay.
Liền xem như cao thủ Tiên Thiên cũng không dám đón đỡ nhẹ nhàng.
Người này lại dùng áo bào đen đến đón, chẳng phải là lấy trứng chọi đá, không duyên cớ nhóm lửa sao?
Suy nghĩ chuyển động, áo bào đen đã tiếp xúc với thiết đảm.
"Hoa. . ."
Đột nhiên, áo bào đen nhanh chóng run lên, giống như những cơn gợn sóng nổi trên mặt nước.
Kình lực ẩn chứa trên thiết đảm cũng bị chậm rãi hao mòn.
Về phần liệt diễm nhiệt độ cao, đối với chiếc áo bào đen này lại không có chút tác dụng nào!
"Hả?"
Viên Nhĩ Xuyên nhướng mày, trong lòng ngầm sinh không ổn, dậm chân một cái, thân hình vọt mạnh tới.
Phẫn Nộ Hỏa Thần thân!
Tốc độ của hắn cực nhanh, thúc giục Viêm Dương Chân khí ở trong cơ thể, thân như một viên đạn pháo đang cháy hừng hực cuồng quyển về phía trước, uy thế doạ người.
Chưởng thế dâng lên, giống như vạn chiếc pháo nổ vang, tiếng nổ hợp thành một đường thẳng lao về phía đối thủ.
Viêm Dương —— Liệt Hỏa Oanh Lôi!
Nhưng mà. . .
Chưởng thế vô cùng uy mãnh này vừa mới ra được một nửa thì bỗng nhiên bị đình chỉ.
Chẳng biết tại sao, thân hình của Tiết đạo trưởng đột nhiên chạy cắt ngang qua, vừa lúc ngăn trở đường đi của Viên Nhĩ Xuyên.
Viên Nhĩ Xuyên nhướng mày, chưởng thế biến hóa, đồng thời đôi thiết đảm đánh về phía trước.
Hết lần này tới lần khác, mỗi lần sắp ra tay thì Tiết đạo trưởng lại xuất hiện tại trước mặt Viên Nhĩ Xuyên giống như một gã hộ vệ đang hộ chủ vậy.
"Ngươi tránh ra!"
"Tiền bối, ta vẫn luôn tránh mà!"
"Ngươi đang cản đường ta!"
"Ta cũng không muốn. . ."
Hai người liên tục gào thét, không cam lòng, nhưng lại trăm mối vẫn không có cách giải, rõ ràng là thực lực của bọn hắn mạnh hơn, nhưng lúc này lại bị người nắm mũi dẫn đi.
"Không đúng!" Tiết đạo trưởng lập tức lấy lại tinh thần:
"Là Vô Định kiếm! Vô Định kiếm của Phù gia!"
Đương thời, pháp môn có thể tìm được kẻ hở mà vào, mượn lực dùng lực để cho hai người đều thúc thủ vô sách thì chỉ có Vô Định kiếm.
Cũng chỉ có 'Vô Định kiếm' của Phù gia mới có thể lấy yếu thắng mạnh, trêu đùa bọn hắn đến tận đây.
"Ngươi đừng nhúc nhích!"
Viên Nhĩ Xuyên cũng tỉnh ngộ lại, trong miệng quát khẽ, thân hình bạo khởi, thiết đảm dấy lên lửa cháy hừng hực giống như lưu tinh trụy địa từ trên rơi xuống đất.
Đồng thời chưởng thế cũng bao phủ xuống, không phân địch ta.
Liệt Hỏa Liệu Nguyên!
Viên Nhĩ Xuyên rất tự tin vào khả năng khống chế chân khí của mình, sẽ không làm cho Tiết đạo trưởng bị một vết thương nào.
"Coong!"
Bên dưới liệt diễm chợt vang lên một tiếng kiếm ngân.
Một luồng kiếm quang xuyên thiên mà lên, như phi long bay lượn, chớp mắt đã trảm phá liệt diễm, thẳng tắp đánh tới.
"Đến hay lắm!"
Mặc dù thế tới của đối thủ lăng lệ, nhưng Viên Nhĩ Xuyên không những không giận mà còn lấy làm mừng, gã chỉ sợ đối phương không dám động thủ thôi.
Chưởng thế biến hóa, Chân khí tuôn ra, trong tay gã thi triển Tiên Thiên Liệt Hỏa chưởng.
Thiết đảm cũng phối hợp đánh tới, giống như thêm ra một đôi trọng quyền tràn đầy liệt diễm, hung ác đập tới.
"Đinh. . . Đang. . ."
"Đôm đốp!"
Chỉ một thoáng, trong phòng tia lửa tung tóe, liệt hỏa bay múa, có hai cái bóng đen xoay tròn thành đoàn.
Những nơi mà hai người này đi qua, hoả tinh tóe hiện, kình khí bão táp.
Liền ngay cả cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm như Tiết đạo trưởng, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào nhúng tay.
"Hô. . ."
Thân hình Mạc Cầu trì trệ, nhuyễn kiếm đánh bay thiết đảm đột kích, đồng thời một quyền đánh thẳng về phía đối phương.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Hắc Sát chân thân!
Phục Hổ ấn!
Gia trì gấp đôi lực lượng nhục thân!
"Bành!"
Quyền chưởng đụng nhau, hai người đồng thời khẽ động.
Trong mắt Viên Nhĩ Xuyên lộ ra vẻ kinh ngạc, Mạc Cầu thì kêu lên một tiếng đau đớn, mượn lực bay ngược ra sau, nhanh như điện thiểm nhào về phía Tiết đạo trưởng.
Hiển nhiên.
Mặc dù Kim Cương Minh Vương quyền ấn vừa mới lấy được có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên gấp bội, nhưng còn không đến mức ngạnh kháng một vị Tiên Thiên toàn lực ứng phó.
Chí ít, trước khi đại thành thì không được.
Trừ phi là Tiên Thiên bị hắn chế trụ giống như Tô Nghiễn Trần.
"Họ Viên."
Trong đêm tối, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét giống như sấm rền:
"Ngươi thật to gan, dám xuất hiện dưới mí mắt của Lục mỗ, thật sự là muốn chết!"
Lúc tiếng rống vang lên thì cực kỳ xa xôi.
Đợi cho vang lên gần hết thì đã tới gần.
"Lục Phong Tử!"
Viên Nhĩ Xuyên nghe tiếng, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thậm chí không thèm quan tâm Tiết đạo trưởng, thân hình thoắt một cái bỏ chạy về nơi xa.
Sau khi gã ta rời đi mấy hơi thì có một cái bóng xám xuất hiện, quét mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Cầu một chút, lập tức hừ nhẹ một tiếng, một bước mấy trượng đuổi theo hướng mà Viên Nhĩ Xuyên rời đi.
Sở dĩ người này không quan tâm đến Mạc Cầu là vì trong tay hắn có một tấm lệnh bài.
Phù gia Tôn lệnh, là vật mà Lục phủ tự mình ban thưởng, đại biểu cho sự tín nhiệm.
Lại thêm cuộc truyền âm vừa rồi cùng với tình huống nơi này đã đủ để nói rõ đây là người một nhà.
"Lục Phong Tử?"
Mạc Cầu nắm Tiết đạo trưởng trong tay, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, trong con ngươi cũng hiện lên một chút hiếu kì.
Hắn cũng từng nghe danh người này.
Không phải bất cứ người nào của Lục gia cũng đều có Thiên phú tu tiên, ngược lại thì có rất ít người có tư.
Lục Phong Tử chính là người không có tư chất đó.
Nhưng mà Thiên phú học võ của người này cực cao, cộng thêm tài nguyên của Lục phủ, nên đã thành tựu Tiên Thiên từ sớm.
Cho nên mặc dù chưa từng tu tiên, nhưng thủ đoạn của người này tuyệt đối là cao cấp nhất trong hàng ngũ Tiên Thiên.
Thậm chí, nghe đồn người này có thể địch lại tu tiên giả.
Chính là không biết thực hư ra sao.
Nghĩ như vậy, Mạc Cầu cúi đầu nhìn xuống Tiết đạo trưởng đang bị mình nắm trong tay, trầm ngâm một chút, bấm tay điểm vào những chỗ yếu hại trên người ông ta.
Sau đó nhìn về phía đám người đang vọt tới chỗ này cách đó không xa rồi buông ra, thân hình lui về phía sau, dung nhập vào trong bóng tối biến mất không còn tăm hơi.
Trận chiến ngày hôm nay cũng làm cho Mạc Cầu biết rõ được thực lực của bản thân.
Viên Nhĩ Xuyên là Tiên Thiên thành danh đã lâu, là cao thủ Hỏa mạch Huyền Y giáo, thực lực cường hãn, không phải là loại người như Hoa Bắc Đường và Tô Nghiễn Trần có thể so sánh.
Nhưng dù là vậy, khi lâm trận chém giết thì Mạc Cầu cũng chỉ kém hơn gã ta một chút.
Đây là bởi vì Kim Cương Minh Vương quyền ấn vừa mới lấy được, còn chưa thuần thục. . .
. . .
"Nhanh!"
"Thu dọn nhanh lên!"
"Tất cả nữ quyến đều tranh thủ thời gian xuất phủ, tạm thời ở lại Vân Hà sơn trang, nơi đó sẽ có người bảo vệ an toàn cho các ngươi."
"Rầm rầm. . ."
Vừa mới sáng sớm thì Lục phủ đã bề bộn.
Trên mặt mọi người đều là hoang mang, cử chỉ rối ren, ngay cả quản sự ổn trọng khi xưa cũng tỏ ra thấp thỏm lo lắng.
Mạc Cầu thì vô cùng nghi hoặc, giữ chặt một người quen hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mạc đại phu." Đối phương sững sờ, lấy lại tinh thần liền gượng cười nói:
"Nghe nói Lục tứ gia muốn tới phủ, lão gia phân phó chúng tiểu nhân đưa hết toàn bộ nữ quyến trong phủ đi trước."
"Lục tứ gia." Mạc Cầu nhướng mày:
"Gã tới đây làm gì?"
"Chuyện này thì tiểu nhân không biết." Đối phương lắc đầu, xin lỗi một tiếng liền vội vàng rời đi.
Mạc Cầu bước vào đình viện, chỉ thấy Phù Ngao đang dặn dò phu nhân của mình và Phương tiểu thư điều gì đó.
"Tuy rằng Vân Hà sơn trang có phong cảnh rất tốt, nhưng gần đây lại không yên ổn, khi hai người đến đó rồi thì tận lực đừng nên đi ra ngoài, thành thật ở lại trong trang viên."
"Nhất là Tú Ngọc, tính tình của nó rất bướng bỉnh, lại không hiểu chuyện, nàng làm trưởng tẩu thì nhớ phải coi chừng nó dùm ta."
"Biết." Phương Bình gật đầu, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Mạc huynh!" Phù Ngao nhìn thấy Mạc Cầu liền lập tức vẫy vẫy tay, lại dặn dò thê tử thêm vài câu rồi nói:
"Huynh tới thật là đúng lúc, hôm qua có người của Lục phủ đã tới hỏi về tình huống của huynh, nhưng tạm thời ta vẫn chưa nói ra."
"Bất quá. . ."
Y nhún vai, nói:
"Chắc là huynh cũng hiểu, chuyện này khẳng định không thể nào giấu mãi được."
"Minh bạch." Mạc Cầu gật đầu:
"Nếu như Lục phủ đã hỏi thì nói ra cũng không sao."
Sau này hắn muốn giống như Đổng Tiểu Uyển, nếm thử tu hành tiên pháp, trước mắt chỉ có một con đường là Lục phủ, cho nên hắn không ngại đối phương biết được tiềm lực mình.
"Như vậy. . ."
Mạc Cầu nhìn bốn phía rồi mở miệng hỏi:
"Những người ở trong đình viện này cũng phải đi sao?"
"Không sai." Phù Ngao thở dài, nói:
"Lục tứ gia có tính háo sắc trời sinh, hơn nữa lại còn thích ngược đãi nữ nhân, một khi bị nhìn trúng, gã ta cũng mặc kệ thân phận hay không thân phận."
"Để phòng vạn nhất, vẫn là để Tú Ngọc các nàng tạm thời rời đi cho thỏa đáng."
Mạc Cầu nhăn mày.