Chương 250. Mồi
Người dịch: Whistle
Chỉ mất có ba ngày, toàn bộ trang viên của Phù gia đã rực rỡ hẳn lên.
Viện lạc ở phòng chính cũng đã được hạ nhân dọn dẹp lại, phủ lụa đỏ lên, đốt huân hương, chuẩn bị đủ các loại vật trân quý để cho khách quý sử dụng.
Những vật hưởng lạc cần thiết đều đã được đưa tới.
Đến khi Lục Nam Thù Lục tứ gia đến thì càng là mở rộng trung môn, hơn trăm người Phù gia cung nghênh.
Phù gia chiêng trống vang trời trong liên tục mấy ngày, hí hoan không ngừng, tràng cảnh náo nhiệt một mực kéo dài.
Vì để chiêu đãi Lục tứ gia, có thể nói là Phù gia đã hao tâm phí lực.
Phù Ngao càng bận đến chân không chạm đất.
Mạc Cầu là khách khanh đại phu của Lục phủ thì ngược lại là thanh tĩnh, chỉ ở trong hiệu thuốc chỉnh lý dược liệu.
Mùi thuốc nồng nặc, đối với thầy thuốc mà nói thì đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng đa số người bên ngoài thì lại không thích.
Nên cũng rất ít người tới.
"Tử Lăng."
Mạc Cầu ngừng tay lại, nhìn sang Trương Tử Lăng đang mài thảo dược rồi mở miệng nói:
"Trong khoảng thời gian này muội nên đổi nam trang đi, cũng dùng thuốc che lấp trên mặt một chút, miễn rước lấy phiền phức."
"Vâng." Trương Tử Lăng nghe vậy trên mặt liền hiện lên vẻ thấp thỏm:
"Muội lập tức đi đổi."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đưa dược liệu trên tay mình cho Hứa Việt:
"Đưa đến tiền viện."
"Vâng."
Bên này, hai người vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy vài tên hạ nhân đang khiêng theo hai cái cáng cứu thương vội vàng bước vào hiệu thuốc.
"Mạc đại phu." Phù quản sự chào hỏi một tiếng:
"Ngài xem thử hai người này có còn cứu được không?"
Phù quản gia nói với vẻ tùy ý, hiển nhiên là cũng không hề quan tâm đến mạng sống của người đang nằm trên hai cái cáng cứu này, ông ta chỉ làm theo thông lệ mà thôi.
Mạc Cầu cất bước tới gần, xốc tấm vải trắng đang phủ trên người bệnh nhân lên, lông mày lập tức nhíu lại.
"Từ trong phòng Tứ gia đưa tới?"
"Ừm."
Người nằm trên cáng là hai nữ nhân, mặc dù sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ thanh thuần tú lệ khi xưa.
Chẳng qua hiện giờ các nàng không mảnh vải che thân, trên người đều là vết bầm tím, đẫm máu, không có chút mỹ cảm nào.
Sau lưng của một người toàn là vết roi, không ít nơi đã nứt da, máu tươi thấm ướt tấm vải dưới người.
Người còn lại thì nửa người dưới máu chảy thành sông, hai mắt vô thần, hô hấp yếu ớt, đang bị sốc nặng.
Người nhìn thấy đều sẽ giật mình.
Từ sau khi Lục tứ gia đến đây thì ngày nào cũng sẽ xảy ra loại tình huống này.
Có đôi khi một ngày liền đưa năm sáu người tới đây, có đôi khi trên đường đưa tới thì đã trở thành thi thể.
Khó trách Phù gia sẽ vội vàng để cho nữ quyến trong gia tộc mình rời đi.
"Cứ đặt người xuống trước đã." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, trên mặt lại không có chút ba động nào, đạm mạc nói:
"Có thể cứu sống, nhưng mà nửa đời sau sợ là sẽ bị phế đi, cũng đừng trông cậy vào chuyện có thể sinh con, mặt khác, làm phiền ông tìm thêm hai người tới đây hỗ trợ."
"Vâng."
Quản sự gật đầu, lập tức an bài nhân thủ.
"Thúc." Một người hầu liền nghiêng người lên trước, nhỏ giọng nói:
"Một người dì của tiểu nhân nói là trên tay mình có một nhóm nữ nhân, tư sắc và dáng người đều không tệ."
"Ngài thấy có thể đưa tới đây được không?"
"Nha!" Quản sự nghiêng đầu:
"Ngươi có nói ra yêu cầu chưa, Tứ gia yêu cầu nhất định phải là xử nữ, trên thân không có thiếu hụt, tiếng kêu êm tai thì tốt nhất."
"Đương nhiên!" Người hầu vội vã gật đầu:
"Sao tiểu nhân có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy được? Chỉ là giá tiền phương diện. . ."
"Yên tâm." Quản sự cười khẽ:
"Chỉ cần phù hợp tiêu chuẩn, sau khi Lục gia quản sự nghiệm thu hợp cách, mỗi người một trăm lượng bạc, một xu cũng không thiếu."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Người hầu xoa xoa hai tay, vẻ mặt hưng phấn, xem ra người này có thể lấy được không ít chỗ tốt:
"Hai ngày này, tiểu nhân sẽ sắp xếp đưa người tới đây."
"Ừm." Quản sự gật đầu:
"Trước khi đến nhớ nuôi tốt một chút, làn da càng phấn nộn càng tốt, cùng lắm thì uống thuốc, dù sao cũng chẳng dùng được mấy ngày."
"Vâng."
Hai người này đang nói chuyện mua bán nhân khẩu giống như đang giao dịch heo dê vậy, trên mặt tự nhiên thong dong.
Mạc Cầu nhướng mày, tiếp tục làm việc.
Năm ngoái Đông An phủ gặp đại hạn, lại thêm ôn dịch hoành hành, lưu dân khắp nơi, có quá nhiều người không nhà để về, ăn không được no bụng.
Bán con bán cái ở dọc đường cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy gì.
Một trăm lượng bạc bị người hầu Lục phủ, tú bà ở bên ngoài tầng tầng bóc lột, cho dù còn lại mười lượng thì cũng đủ để rất nhiều người bán mạng rồi.
Thậm chí, vì để cho nữ nhi nhà mình vào được Phù gia mà bên ngoài có không ít người đang tranh đoạt.
"Mạc đại phu!"
Lại có một người bước vào hiệu thuốc, liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chân bước tới, đưa cho Mạc Cầu một tờ giấy:
"Tứ gia muốn có thứ này, ngài xem có thể phối ra được không?"
"Ngô. . ." Mạc Cầu tiếp nhận tờ giấy, lông mày lập tức nhíu lại:
"Loại dược này dùng không cẩn thận sẽ chết người đấy."
Phương thuốc trên tờ giấy này là vật đại bổ, liền xem như là hắn, muốn phục dụng cũng phải cực kỳ thận trọng.
"Không sao." Người tới khoát tay:
"Tứ gia của chúng tôi thường xuyên sử dụng loại vật này, chẳng qua là phải điều chế ngay lúc này, bây giờ mà trở về Lục phủ để lấy thì có chút không tiện."
"Ngài có thể điều phối không?"
"Có thể." Mạc Cầu gật đầu:
"Chẳng qua có chút phiền phức, chỗ của ta còn có những việc khác phải làm."
"Chuyện này không thành vấn đề!" Người tới ngẩng đầu:
"Ngài có thể không cần quan tâm đến những chuyện đó, trong khoảng thời gian này, chỉ cần điều chế loại thuốc đặc biệt này là được."
"Như vậy. . ." Trên mặt Mạc Cầu lộ ra ý cười:
"Không thể tốt hơn!"
Từ khi Lục phủ quyết định động thủ với Tử Dương môn, Phù gia liền bắt đầu góp nhặt đan dược, hắn cũng không hề nhẹ nhõm.
Bây giờ ngược lại là một cơ hội.
Sau khi Mạc Cầu cứu chữa người bệnh, phối tốt đại dược liền trở về chỗ ở của mình.
Đoạn này thời gian, hắn đã tốn hao không ít tinh lực để làm việc, nhưng cũng đúng vào lúc tu vi đang tăng trưởng nhanh chóng.
Cho nên hắn không nguyện ý lãng phí thời gian.
Một tháng sau.
Trong mật thất.
Mạc Cầu chậm rãi mở mắt ra, trong phòng tối đột nhiên xuất hiện một luồng bạch mang, chiếu rọi quang cảnh khắp bốn phía.
Hư Thất Sinh Bạch.
Đây là đặc chất mà chỉ cao thủ Tiên Thiên mới có, bây giờ cũng đã xuất hiện trên người hắn.
Nhờ vào những loại đan dược cực phẩm đổi được từ tiên phường, chân khí trong cơ thể hắn đã dần dần được đền bù, cũng đã tới gần cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
"Bạch!"
Bóng người lóe lên một cái, trong phòng chỉ còn lại tàn ảnh.
Những tiếng sấm rền vang lên, quyền phong quét sạch tứ phương.
Mạc Cầu nhìn xem kình khí hơn một trượng mà quyền phong tạo ra, còn có những mảnh đá vụn đang rơi xuống rì rì liền nhẹ nhàng gật đầu.
"Không sai!"
"Trải qua hệ thống cảm ngộ, cải thiện, Kim Cương Minh Vương quyền ấn dưới tình huống tăng lên gấp hai lần lực lượng nhục thân, tốc độ cũng đã ngang hàng với dĩ vãng, chẳng qua là thiếu lực bộc phát."
Chuyện này rất đáng quý.
Phải biết rằng khuyết điểm của Kim Cương Minh Vương quyền ấn chính là sẽ liên lụy đến tốc độ, bây giờ thì đã được cải thiện.
Gấp đôi lực lượng lại không ảnh hưởng tốc độ.
Lại dựa vào Nhiên Huyết và Viêm Dương Chân khí, bây giờ dù có gặp lại tên Viên Nhĩ Xuyên thì hắn cũng không cần phải e ngại nữa.
Huống chi. . .
Mạc Cầu nhìn lên, chưởng ấn biến đổi.
Bất Động Như Sơn ấn!
Hắc Sát chân thân!
"Ông. . ."
Một tầng cương kình có thể nhìn thấy bằng mắt trần đang xuất hiện trên người hắn, giống như là cái lồng vô hình đang bao bọc cơ thể của Mạc Cầu.
Kim Cương Minh Vương quyền ấn, đại thành!
Tăng phúc gấp 3!
Quyền xuất.
"Ầm ầm. . ."
Nếu như không phải mật thất cách âm rất tốt thì sợ là người ở trong Phù phủ đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
"Hây!"
Mạc Cầu quát khẽ, hai mắt sáng lên, thân thể đột nhiên phồng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một cự nhân cao hơn hai mét, còn có một vầng sáng ảm đạm xuất hiện.
Kim Cương Minh Vương quyền ấn, trạng thái cực hạn!
Tăng phúc 4 lần!
"Răng rắc răng rắc. . ."
Hắn còn chưa phát lực, phiến đá cứng rắn dưới chân đã bị nứt ra giống như mạng nhện, trong phạm vi ba thước đều là cương kình túc sát.
"Mượn nhờ hệ thống, Phù Đồ và Kim Cương Minh Vương quyền ấn sau khi đại thành trên cơ sở thì lại tăng lên một tầng."
"Tăng phúc gấp 3 thì tốc độ di chuyển chỉ bằng bảy thành trước đây, tăng phúc 4 lần thì tốc độ sẽ giảm xuống một nửa."
"Mặc dù tốc độ sẽ chậm hơn, uy hiếp cũng sẽ thấp xuống, nhưng mà lực phòng ngự có thể ngạnh kháng Tiên Thiên mà không bị thương."
"Đáng tiếc. . ."
Mạc Cầu thu hồi quyền kình, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hiện giờ thì loại thực lực này đã là cực hạn đối với Mạc Cầu, cho dù có tu luyện thêm công pháp thì cũng chẳng thể cải thiện được bao nhiêu.
Không vào Tiên Thiên, Hậu Thiên Chân khí chỉ có thể làm được nhiều như vậy.
Thậm chí, khi ở trong trạng thái cực hạn, Hậu Thiên Chân khí đã chống đỡ hết nổi thì cần phải tiêu hao Viêm Dương Chân khí mới được.
Như vậy thì cũng khó có thể chiến đấu lâu dài được.
Chiến lực cuối cùng vẫn bị giới hạn bởi tu vi.
Nhưng muốn trở thành Tiên Thiên thì cũng không phải chuyện dễ?
. . .
Đêm.
Không trăng không sao.
Phù gia trang viên, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Chẳng qua không giống với dĩ vãng, hôm nay trong đình viện của Lục tứ gia lại không có dị hưởng truyền ra.
Trong phòng cũng không có nha hoàn nô bộc nào.
Ngoại trừ một tòa núi thịt là Lục tứ gia ra thì trong phòng còn có hai người khác.
Lục Dung!
Lục Phong Tử!
"Tử Dương môn địa thế hiểm yếu, cơ quan trùng điệp, nếu như cường công, cho dù có đánh hạ được thì cũng sẽ tổn thất nặng nề."
"Hào môn thế gia, thế lực giang hồ mặc dù e ngại uy nghiêm của Lục gia chúng ta, nhưng cũng không có khả năng muốn gánh chịu phong hiểm lớn như vậy."
Lục Dung ngồi ngay ngắn, sắc mặt lãnh túc:
"Một tháng qua, mặc dù Tử Dương môn tổn thất không nhỏ, nhưng vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, dây dưa không ngớt."
"Nếu như đối phó với một Tử Dương môn mà chúng ta cũng phải tốn thời gian nửa năm một năm, sợ rằng những thế lực khác cũng sẽ nảy sinh dị tâm."
"Hắc hắc. . ." Lục tứ gia cười lạnh, thịt mỡ trên người run rẩy, giường trúc dưới thân cũng lắc lư theo:
"Theo ta thì những thế lực này đều đang giả vờ giả vịt, căn bản không muốn liều mạng, tất cả đều nên giết!"
"Giết thì tất nhiên là thống khoái, nhưng lại không giải quyết được vấn đề." Lục Phong Tử nổi danh là tên điên, nhưng lại rất thanh tỉnh, gã hừ lạnh một tiếng, nói:
"Tử Dương môn không tính là gì, Huyền Y giáo và Nghịch Minh đang núp trong bóng tối mới là họa lớn trong lòng."
"Nếu như không có bọn chúng kiềm chế, đối phó với một Tử Dương môn mà thôi, làm sao phải đến mức này?"
"Đạo lý này ai cũng hiểu." Lục Dung mở miệng:
"Vấn đề là tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Ta không vội." Thịt mỡ trên mặt Lục tứ gia lắc lư, nói:
"Ở chỗ này ăn ngon, uống tốt, muốn cái gì có cái đó, cũng không kém hơn ở trên đảo bao nhiêu."
"Nửa năm một năm thì cứ nửa năm một năm đi, ta chờ nổi!"
"Không được!" Lục Phong Tử lắc đầu:
"Nhất định phải nhanh giải quyết chuyện của Tử Dương môn, đối với Lục gia chúng ta thì chuyện này càng kéo dài thì càng bất lợi."
"Không sai." Lục Dung phụ họa gật đầu:
"Chỉ khi giải quyết xong Tử Dương môn thì chúng ta mới rảnh tay để giải quyết Huyền Y giáo với Nghịch Minh."
"Giải quyết như thế nào?" Lục tứ gia hừ nhẹ:
"Đừng quên, trong lúc các ngươi đang đối phó với Tử Dương môn thì cũng có người đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Lục gia."
"Nếu như xông quá nhanh, bị người để mắt tới, chết một người Lục gia cũng không phải là không thể."
"Nhiều năm như vậy, người của Nghịch Minh vẫn luôn muốn lấy đầu của người Lục gia ra để tế thiên, để nói cho những người khác biết, Lục gia cũng không phải là không thể chiến thắng."
"Tứ ca ngược lại đã nhắc nhở ta." Đôi mắt của Lục Phong Tử chớp động, nói:
"Vì giết được của người Lục gia chúng ta, những kẻ đang núp trong bóng tối cũng nguyện ý trả một cái giá cực lớn."
"Chúng ta không ngại. . . , dẫn xà xuất động!"
"Dẫn xà xuất động?" Lục Dung chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, trầm tư thật lâu, mới nói:
"Ai làm mồi nhử?"
Ba người liếc nhau, cuối cùng, Lục tứ gia cười lạnh.