Chương 267. Xuất Thủ
Người dịch: Whistle
Vạn Hoa lâu.
Tầng cao nhất.
Thượng Vân Tường - công tử của Thượng gia đang nằm trên ghế dựa mềm mại, mặc cho vài vị tỳ nữ xinh xắn đang xoa nắn gân cốt toàn thân cho y.
Khẽ ngửi những mùi hương của những cô gái bên cạnh, y khoan thai mở miệng:
" Một đêm thưởng hết vạn bụi hoa, lâu này đặt được một cái tên tốt nha!"
"Tạ công tử tán dương." Phong vận vẫn còn tú bà cười duyên một tiếng, nói:
"Không phải thiếp thân khoe khoang, trong 37 lâu ở Đông An phủ này, chỉ có Vạn Hoa lâu của thiếp thân là có thể thật chơi ra hoa thôi."
"Không ít quan to hiển quý đều là khách quen ở nơi này, không ít võ lâm hào khách đều vui đến quên lối về."
"Đương nhiên, hôm nay nơi này chỉ có một vị khách quý là ngài!"
"Quả thật không tệ." Thượng công tử gật đầu, mặt mũi tràn đầy hài lòng:
"Vẫn là thời gian ở ngoài này là tốt nhất, rượu ngon, người đẹp, cảnh đẹp, muốn cái gì, có cái đó."
Hắn đưa tay khẽ vuốt trước mặt chung rượu, mỹ nhân, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt bên trong càng phát ra hài lòng:
"Tuy rằng trong núi thích gì là lấy, nhưng vật tư vẫn là quá cằn cỗi, Thượng gia hẳn là phải sớm ra ngoài mới phải."
Nói đến chỗ này, trong giọng của y không khỏi mang theo vẻ bất mãn.
Dù gì thì Thượng gia cũng là Tu tiên Thế gia truyền thừa mấy trăm năm, nội tình thâm hậu, không phải là những gia tộc khác có thể so sánh.
Nhưng mà. . .
Từ mấy trăm năm trước liền vào rừng sống trong những căn nhà nhỏ bé, làm bạn với dã thú, cuộc sống có thể nói là gian khổ.
Nhìn Lục gia mà xem, chỉ trong vòng trăm năm mà Lục gia đã có thể sở hữu được một châu phủ, dùng sức lao động của ngàn vạn bách tính để nuôi dưỡng một gia tộc.
Khung cảnh trên hồ Quỳnh Nguyệt càng làm cho y mở rộng tầm mắt.
Kỳ trân dị bảo, châu ngọc san hô, tơ lụa. . . , những vật quý hiếm gì cũng có.
Y và Vân Nhu đều bị sự xa hoa này làm cho hoa mắt, giống như những người nhà quê mới lên thành phố vậy.
"Cái này mới là hưởng thụ nha!"
Thượng công tử híp mắt, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của một nữ nhân ở bên cạnh, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng phất tay:
"Ngươi mang người lui ra đi."
"Vâng."
Tú bà sững sờ, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời một tiếng rồi mang theo đoàn người rời khỏi gian phòng.
Không bao lâu sau.
Phía cầu thang truyền đến những tiếng vang, cửa phòng mở ra, một vị phụ nhân mang theo Đổng Tiểu Uyển đang hôn mê bất tỉnh bước đến.
"Công tử, người đã mang đến."
"Ừm."
Thượng công tử gật đầu, tiến lên một bước, vươn tay vén mái tóc dài lên rồi quan sát thật kỹ khuôn mặt của Đổng Tiểu Uyển.
"Dung mạo vẫn được."
Trên mặt lập tức lộ ra ý cười:
"Không đủ ba mươi tuổi đã thành tựu Tiên Thiên, còn có nguyên âm xử nữ, đã bao nhiêu năm mà mình chưa từng gặp qua người như vậy rồi?"
"Chúc mừng công tử." Phụ nhân ở một bên chắp tay:
"Có nguyên âm của người này rồi thì thần công của công tử sẽ có thể tiến thêm một bước, tiên tịch cũng sẽ có triển vọng."
"Ha ha. . ." Thượng công tử cười to:
"Nói không sai!"
"Ta tu hành Âm Dương Định Khiết pháp tuy rằng có rất nhiều thiếu hụt, nhưng nếu như có nguyên âm của nữ tử trợ giúp liền có thể làm cho tu vi đại phóng."
"Chỉ tiếc, Tiên Thiên xử nữ quá hiếm thấy."
Nói xong liền khẽ bóp gương mặt của Đổng Tiểu Uyển, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu:
"Tiếc cho một mỹ nhân như vậy, không bao lâu nữa liền sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nhưng mà yên tâm, trước khi chết, bản công tử chắc chắn sẽ để cho ngươi lĩnh hội thế nào là nhân gian cực lạc, để ngươi không uổng công sống trên đời này."
"Cũng là sử dụng phế phẩm!"
Y biết rằng Đổng Tiểu Uyển đã bị Lục Bắc Hải chọn làm tế phẩm, chắc chắn sẽ khó thoát một kiếp.
Dù sao cũng đều phải chết, không ngại nghiền ép thêm một chút, chỗ tốt trên người một vị Tiên Thiên cũng không chỉ có căn cốt.
Tế phẩm thì chỉ cần sống là được, thứ khác có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nghĩ vậy Thượng công tử bèn nhẹ nhàng phất tay:
"Mang nàng đi tắm rửa!"
"Rõ!"
Không bao lâu sau, trong phòng sương khói lượn lờ.
Thượng công tử nằm ở trên giường, mặc cho phụ nhân dùng diệu thủ xoa nắn gân cốt, trong miệng phát ra những âm thanh hài lòng.
Khi nghĩ về chuyện sắp sửa xảy ra thì huyết trong cơ thể y liền phun trào, làm cho y cảm thấy không đợi được nữa.
"Các ngươi là ai?"
"Thả ta ra!"
Trắc phòng, tiếng kêu mềm mại vô lực của Đổng Tiểu Uyển vang lên, cũng làm cho Thượng công tử nhíu mày:
"Nàng ta tỉnh rồi."
"Nghe nói Đổng Tiểu Uyển vốn là đệ tử của tông môn y đạo, thuở nhỏ còn được phu thân cho tắm thuốc, cho nên có tính kháng dược rất cao, cho nên mới tỉnh lại nhanh như vậy." Phụ nhân nghĩ nghĩ, nói:
"Nhưng mà xin công tử yên tâm, đã trúng phải Tùng Cân Tán của ta rồi thì nàng không thể nào khôi phục tu vi trong vòng một ngày được."
"Không sao." Thượng công tử ngồi dậy, nói:
"Tùy tiện tắm một cái rồi đưa tới đây đi, khí tức của võ giả Tiên Thiên rất thuần túy, trên thân cũng chẳng dơ bẩn bao nhiêu đâu."
"Vâng."
Phụ nhân gật đầu, nhẹ nhàng vỗ tay, đang định ra hiệu cho tỳ nữ nhấc Đổng Tiểu Uyển tới.
Đột nhiên, những âm thanh lộn xộn từ dưới lầu truyền lên.
"Ai!"
"Lớn mật, ngươi có biết là ai đang ở trên này không mà dám xông vào bừa bãi như vậy?"
"Ui da!"
Thượng công tử nhướng mày, đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên của y sắc mặt liền đại biến, thân thể lập tức lướt ngang vài thước.
"Oanh. . ."
Một luồng ánh sánh màu trắng đột nhiên xuyên qua sàn gác, xé rách chiếc giường, còn đâm thủng mái nhà tạo ra một cái hố to.
"Chết đi!"
"Sưu sưu sưu!"
Trong tiếng gầm gừ, từng đạo phong nhận như có thực chất hiện lên, bài sơn đảo hải quét sạch tứ phương.
Những nơi phong nhận đi qua, vách tường nứt ra, gạch ngói vỡ nát, phòng ốc sụp đổ, người thì hóa thành thịt nát.
"Ầm ầm. . ."
Lầu chính của Vạn Hoa lâu cao hơn mười mét liền lập tức sụp đổ, có mấy bóng người đang chật vật từ trong đó nhảy ra.
Lục gia Nhị tiểu thư Lục Dung chân đạp hư không, thanh phong như mang, dùng đệm chăn bao bọc lấy Đổng Tiểu Uyển đang nhẹ nhàng tiếp đất.
Sắc mặt nàng xanh xám, mặt hiện sát cơ, không nói hai lời liền vung mạnh bàn tay.
"Đi!"
Trên đầu nàng có một viên bảo châu óng ánh đang lơ lửng.
Theo động tác của Lục Dung, vô số đạo phong nhận giống như sợi tơ từ trên bảo châu hiện ra.
Khi phong nhận bắn ra chỉ là một tia, chỉ thoáng chốc đã dài hơn ba thước, mạn thiên phong nhận cuồng quyển, cũng làm cho Thượng công tử ở đối diện sắc mặt đại biến.
"Dung muội, chuyện này chỉ là hiểu lầm!"
Y vội vã rống to, đồng thời phất ống tay áo một cái, hơn mười viên hạt cát sáng chói lặng yên xuất hiện trước người.
Hạt cát nhanh chóng lao đi, giống như một dòng ngân hà rất nhỏ chảy xuôi, trong thoáng chốc đã bao phủ một phương, ngăn phong nhận lại.
Nhưng mà tuy rằng thủ đoạn của y rất diệu, nhưng uy thế lại không sánh bằng phong nhận, bị đánh cho liên tục rút lui.
Phụ nhân và tỳ nữ ở bên cạnh thì lại không có thủ đoạn như vậy, trực tiếp bị xoắn thành từng đống thịt nát trong những tiếng kêu gào thảm thiết.
"Hiểu lầm?" Lục Dung cắn răng nhìn Đổng Tiểu Uyển đang xụi lơ ở bên cạnh, mắt hiện vẻ giận dữ:
"Họ Thượng, ta đã sớm nhắc nhở ngươi là đừng có nhòm ngó đến người của ta, xem ra ngươi muốn chết lắm rồi!"
Lời còn chưa dứt, phong nhận ở giữa bãi chiến trường lập tức quýnh lên, trực tiếp bao phủ hoàn toàn chỗ mà Thượng công tử đang đứng.
"Oanh!"
Mặt đất nổ tung, bụi mù nổi lên bốn phía.
Vạn Hoa lâu to lớn đã bị đổ sập, vô số nha hoàn người hầu đang điên cuồng chạy ra ngoài, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
Những nói phong nhận đi qua đều đã trở thành phế tích.
Thượng công tử đang quỳ trên mặt đất, thân thể bị một tầng Linh quang bao phủ, trong lòng hoảng sợ không thôi.
"Luyện Khí tầng tám!"
"Pháp Khí Trung Phẩm!"
"Chuyện này sao có thể. . ."
Luyện Khí tầng tám đã là cảnh giới của không ít gia chủ của Tu tiên Thế gia, tiến thêm một bước chính là Luyện khí hậu kỳ.
Mà Pháp Khí Trung Phẩm thì càng hiếm thấy, Thượng gia bọn hắn truyền thừa mấy trăm năm rồi mà cũng chỉ có 2 món mà thôi.
Ả Lục Dung ở trước mặt này lại có thể sở hữu cả hai!
"Dung Dung, chuyện này chỉ là hiểu lầm." Thượng công tử thấy Lục Dung lại muốn động thủ, trong lòng cuồng loạn, vội vàng nói:
"Không phải ta muốn gây bất lợi cho nàng, mà là huynh trưởng của muội!"
"Đánh rắm!" Lục Dung giận dữ:
"Ngươi xem ta là người mù hay sao?"
Nếu như không phải mình để lại một món đồ trên người Tiểu Uyển, nếu như không phải biết được đối phương xảy ra chuyện liền vội vàng chạy đến. . .
Hậu quả khó mà lường được!
Nàng rất rõ tính tình của vị hảo hữu này, nếu như phải chịu sự khuất nhục này, sợ rằng đời này xem như bỏ.
Nghĩ đến chỗ này, lửa giận trong lòng nàng tăng lên.
"Thật sự là do gã ta làm." Sắc mặt Thượng công tử trắng bệch, liều mạng ngăn cản phong nhận đột kích, nói:
"Bí pháp của Thượng gia ta có thể giúp gã ta tu thành pháp lực, nhưng điều kiện tiên quyết là cần vài người có thiên phú xuất chúng để huyết tế."
"Đổng Tiểu Uyển chính là một trong số đó."
Trong tràng đột ngột yên tĩnh.
Động tác trên tay Lục Dung cứng đờ, Đổng Tiểu Uyển ở bên cạnh cũng run bần bật, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng.
"Đây là sự thật, không tin muội cứ đi hỏi huynh trưởng của mình đi." Thượng công tử thấy vậy trong lòng liền vui mừng, tiếp tục nói:
"Ta nghĩ dù sao nàng ta cũng phải bị huyết tế mất mạng, nên muốn lấy đi nguyên âm của nàng ta trước khi chết, cũng coi như không bị lãng phí."
"Nếu như không phải như vậy thì ta sao dám động thủ chứ, ta biết nàng ta là người của muội mà?"
"Huyết tế. . ." Đổng Tiểu Uyển run rẩy nói:
"Là có ý gì?"
"Tuy rằng tu vi của Bắc Hải huynh đã là Tiên Thiên có thành tựu, nhưng hai lần thử nghiệm tu thành pháp lực trước đây đều không thể thành công." Thượng công tử giải thích:
"Huyết tế pháp của ta có thể lấy tính mệnh của người khác để bổ túc căn cơ, cưỡng ép thúc đẩy pháp lực."
"Việc này, hẳn là Dung muội cũng đã nghe qua rồi."
Lục Dung nheo mắt lại, không rên một tiếng.
"Dung muội." Thượng công tử nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói:
"Chuyện này liên quan đến tiên đồ của huynh trưởng muội, Lục phủ chủ đích thân mở miệng đáp ứng, chắc là muội cũng có thể hiểu được."
"Nếu đã biết được chuyện này, huynh trưởng của muội muốn người thì chẳng lẽ muội còn có thể không cho sao?"
Nếu đều đã giao người ra, vậy thì cho mình sử dụng trước khi chết thì cũng không tính là đại sự gì.
Thượng công tử là nghĩ như vậy.
"Dung Dung." Gương mặt xinh đẹp của Đổng Tiểu Uyển trắng bệch, run rẩy nói:
"Ta nói rồi, cái mạng này là của ngươi, nếu như ngươi cần, Cũng. . . Cũng có thể lấy đi."
Đổng Tiểu Uyển không phải là đang nói dối, nếu như Lục Dung thật sự đồng ý, cho dù nàng có cảm thấy bi thương thì cũng liều mình nếm thử.
"Nói mê sảng gì đó!" Lục Dung lại chẳng thèm cảm động trước lời nói của nàng, thậm chí còn trợn trắng mắt, nói:
"Chúng ta chính là hảo bằng hữu cả đời này, sao ta có thể lấy tính mạng của bằng hữu mình ra làm mấy chuyện ngu ngốc này."
"Lục Bắc Hải không tu thành pháp lực là chuyện của bản thân gã, nhưng gã ta tuyệt đối không nên nhằm vào ngươi!"
Này thoại, chém đinh chặt sắt, cũng đại biểu thái độ của nàng.
"Còn ngươi nữa!"
Lục Dung đột nhiên quay người nhìn Thượng công tử, hận ý trong mắt giống như thực chất:
"Ta đã từng thề, nếu ai dám bắt nạt Tiểu Uyển, cho dù có bỏ qua cái mạng này thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó."
"Ngươi cũng giống như vậy!"
Chưa nói xong, mạn thiên phong nhận đã là lập tức rơi xuống đầu.
Sắc mặt của Thượng công tử lập tức trắng bệch.
. . .
Trong hẻm nhỏ.
"Bành!"
"Oanh. . ."
Mặt đất run rẩy, nửa con đường cũng vì đó run lên.
Mạc Cầu mở rộng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt lấy đầu của đối phương, mặt không biểu tình đập tới vách tường bên cạnh.
"Bành!"
Vách tường được làm bằng này lập tức vỡ ra, dù cho nhục thân của đại hán có mạnh mẽ thì trên đầu gã cũng đã đổ đầy máu.
Đại hán liều mạng giãy dụa, trong miệng không ngừng gào thét.
Nhưng lại chỉ cảm thấy lực lượng đang nắm chặt mình giống như một ngọn núi, mặc cho gã có phát lực như thế nào thì cũng không thể rung động một chút nào.
Trong lòng gã ta hoảng sợ không thôi.
Đại hán đã không muốn hồi tưởng lại tình huống khi giao thủ, chỉ biết là khi đối mặt với đối phương thì giống như một đứa trẻ bất lực.
Đối thủ chỉ cần tùy tiện vươn tay liền có thể nghiền ép gã, đại hán kích phát Linh phù nhưng lại bị một người khác xé nát.
Chuyện này sao có thể. . .
Mình chính là Tiên Thiên nha!
Mà đối phương chẳng qua chỉ là võ giả Hậu Thiên, vả lại còn là một vị đại phu, dù có nổi danh thì cũng chỉ là kiếm pháp tinh diệu.
Nhưng. . .
Tình huống hiện giờ lại là, một vị đường đường Tiên Thiên lại đang bị một người có khí chất nhu nhược giống thư sinh như Mạc Cầu dùng một tay chế trụ, tùy ý lăng nhục.
"Ai ở đó?"
Trong con ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện hai vị nha dịch, thấy thế liền hét lớn một tiếng, rút phác đao bên hông ra.
Mạc Cầu nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn sang.
Sát ý băng lạnh như có thực chất làm cho hai vị nha dịch run sợ trong lòng, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.
"Thật. . . Thật có lỗi!" Một người run chân, liều mạng nuốt một ngụm nước bọt, run run rẩy rẩy thối lui về phía sau:
"Các vị tiếp tục, tiếp tục đi, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả."
Nói xong liền co chân chạy ngược về.
Một người khác cũng vả mồ hôi lạnh khắp người, bước chân lảo đảo chạy theo, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Ba!"
Mạc Cầu tiện tay ném gã đại hạn đã bị đứt gãy gân cốt xuống đất như đang quăng một đống thịt nát vậy.
"Ai sai ngươi tới?"
"Hắc hắc. . ." Đại hán miệng đầy máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, nhưng lại cười lạnh:
"Tiểu thư sẽ không bỏ qua ngươi."
"Thượng tiểu thư." Mạc Cầu nhăn mày:
"Hình như ta chưa bao giờ đắc tội ả ta."
Đâu chỉ không đắc tội, ngay cả gặp mặt chính thức chưa từng gặp qua, cũng chỉ là ở phía xa nhìn qua một chút mà thôi.
"Ngươi nhất định phải chết!"
Hai mắt đại hán mê mang, trong miệng không ngừng nói:
"Tiểu thư và Lục gia đã quyết định lấy mạng của ngươi rồi, ta sẽ ở phía dưới chờ ngươi. . ."
"Bành!"
Mạc Cầu dẫm chân xuống, trực tiếp đạp dẹp cái đầu của gã đại hán, trong mắt như có điều suy nghĩ.