Chương 268. Hành Thích
Người dịch: Whistle
Thượng tiểu thư, Lục gia. . .
Muốn giết mình?
Mạc Cầu không cho rằng lời uy hiếp của gã đại hán trước khi chết là giả, dù sao cũng đã sắp chết rồi, nói mấy lời đe dọa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chẳng qua nếu như Lục gia thật sự muốn động thủ với mình thì cứ trực tiếp hạ lệnh là được, cần gì phải phiền phức như vậy.
Sợ rằng trong này còn có nguyên nhân khác.
"Công. . . Công tử."
Phía sau tường viện vỡ nát, Trương Tử Lăng thận trọng thò đầu ra, khi nhìn thấy tình huống trên mặt đất thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thu dọn đồ đạc." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi nói:
"Chúng ta phải rời khỏi nơi này."
"A!" Trương Tử Lăng sững sờ, cũng không hỏi nguyên do, chỉ trực tiếp hỏi:
"Đi đâu?"
"Đến nơi an toàn." Mạc Cầu quay đầu, nói:
"Chỉ thu dọn những vật phẩm thiết yếu thôi, phải rời đi ngay trong vòng nửa canh giờ, ta tới đông thành tìm một người."
"Mấy thứ không thể đổi ra tiền trong thời gian ngắn giống như khế đất thì không cần phải mang theo, nhanh lên, động tác phải nhanh!"
"A, vâng."
Trương Tử Lăng nghe vậy liền giật mình, rồi vội vã gật đầu, hỏi địa chỉ xong liền vội vàng trở về viện lạc.
Hai người vốn là dự định rời khỏi Đông An phủ, cho nên đã sớm chuẩn bị, thời gian cũng đủ rồi.
Không bao lâu sau, Trương Tử Lăng dắt ngựa xe, mang theo đệ đệ, đi men theo đường nhỏ tới thẳng thành đông theo lời dặn của Mạc Cầu.
. . .
Vì để nghênh đón khách quý từ xa đến nên Lục phủ đã chuyên môn xây dựng một tòa viện lạc ở gần hồ Quỳnh Nguyệt.
Tên là: Tiên Lai Uyển.
Cái danh Tiên Lai này ám chỉ đa số những vị khách quý tới đây đều là Tu tiên đồng đạo hoặc là Thế gia lánh đời.
Hậu viện.
Đèn đuốc sáng trưng.
Trong một chỗ thiền điện, Lục Bắc Hải và Thượng Vân Nhu đang đứng sóng vai nhìn xem hai người đã bị bắt lại.
"Chu gia Chu Quát, Huyền Âm bí các Cầm Tiên Tử." Lục Bắc Hải sờ cằm một cái rồi nói:
"Lại thêm 1 người nữa liền đủ rồi."
Thượng Vân Nhu nghiêng đầu nhìn sang, ôn nhu nói: "Lo trước khỏi hoạ, chuẩn bị thêm một người cũng chỉ nhằm bổ sung cho đủ 3 vị trí mà thôi, Lục đại ca phải lựa chọn cho tốt."
"Ừm." Lục Bắc Hải gật đầu:
"Thiên phú của Mạc Cầu còn chưa được xác định, đợi khi hắn tới đây thì muội dùng pháp môn của Thượng gia kiểm nghiệm đã rồi tính tiếp."
Để bảo đảm việc huyết tế thành công thì mỗi một vị tế phẩm đều phải là người có thiên phú xuất chúng, Thượng gia tự có pháp môn phân biệt.
"Lục Bắc Hải!" Chu Quát bị trói trên cột đá, trên người đều là những vết thương do bị nghiêm hình tra tấn, lúc này y đang nghiến răng nghiến lợi gầm thét:
"Lục gia các ngươi làm việc bất nhân, làm người bất nghĩa, không tri lễ, không thủ tín, tàn bạo ngoan độc. . ."
"Sớm muộn gì cũng sẽ tự chịu diệt vong thôi!"
"Hừ." Lục Bắc Hải hừ lạnh một tiếng:
"Họ Chu, tính tình của ngươi vẫn là bướng bỉnh như vậy, người tới, giải xuống chăm sóc y thêm 1 lần nữa."
"Ta ngược lại muốn xem xem, khi gân cốt toàn thân của ngươi bị đứt hết thì có còn sức lực để tiếp tục chửi mắng nữa hay không."
"Lục công tử." So với Chu Quát toàn thân đầy máu thì tình huống của Huyền Âm bí các Cầm Tiên Tử liền tốt hơn rất nhiều.
Tướng mạo của nàng rất bình thường, nhưng lại có một cỗ khí thể làm cho người ta say mê không thôi, lúc này nàng đang nghiêng người dựa vào vách tường, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt nói:
"Ngài đã là dưới một người, trên vạn người, dù cho không có pháp lực thì cũng là Tiên Thiên đệ nhất nhân, cần gì phải. . ."
"Ngươi thì biết cái gì!" Lục Bắc Hải lập tức quát mắng:
"Tu vi của phàm nhân dù có cao đến đâu mà không thành pháp lực thì mãi mãi cũng chỉ là phàm nhân, há có thể so sánh với Tu Tiên giả?"
"Từ nhỏ ta đã được phụ thân dạy bảo như phàm nhân, rõ ràng ngộ tính và tài trí của ta đều vượt xa hai vị muội muội, nhưng mà chỗ tốt thì lại chỉ có các nàng được hưởng, còn ta chỉ cần làm sai một chút liền sẽ bị quở trách."
"Các ngươi căn bản không hiểu được tâm tình của ta!"
Nói đến chỗ này, gã nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ bừng, dường như Lục phong biến mất đã lâu nay lại muốn xuất hiện.
"Lục đại ca." Thượng Vân Nhu ở bên cạnh ôn nhu mở miệng:
"Muội có thể hiểu được tâm tình của huynh."
"Tiểu muội lúc nhỏ cũng là như thế, dù cho trong lòng có không cam lòng, có ủy khuất, nhưng nói ra cũng không có người nghe!"
Thượng Vân Nhu đưa tay đặt lên bàn tay của đối phương, nói:
"Chẳng qua là những tháng ngày này lập tức liền sẽ kết thúc, sau khi huyết tế xong thì Lục đại ca cũng là Tu Tiên giả rồi, không hề kém hơn bọn hắn chút nào."
"Ừm." Lục Bắc Hải nặng nề gật đầu, hô hấp gấp rút cũng dần dần nhẹ nhàng, vỗ nhẹ bàn tay của Thượng Vân Nhu, nói:
"Nhu nhi, muội ra ngoài đi, nơi này chướng khí mù mịt, không phải là nơi mà một nữ nhân như muội nên tới."
"Vâng."
Thượng Vân Nhu nhoẻn miệng cười:
"Lục đại ca cũng đừng ở đây quá lâu, đều là những kẻ sắp chết, không cần thiết phải lãng phí sức lực vì bọn họ."
"Ta biết."
Hai người thấp giọng thì thầm một hồi thì mới lưu luyến không rời tách ra.
Thượng Vân Nhu đi ra thiền điện, cửa điện ở sau lưng liền đóng lại, những tiếng kêu thảm thiết ở bên trong lập tức biến mất không nghe thấy nữa.
Màn đêm u tối.
Dù cho xung quanh có ánh nến chiếu rọi nhưng vẫn có bóng tối đang lắc lư trong ánh lửa.
Gió lạnh thổi qua, hạ nhân sẽ tự lấy ra áo khoác lông chồn choàng lên người cho Thượng Vân Nhu.
Ả nắm thật chặt đai lưng, hỏi người bên cạnh:
"Tại sao hai người còn lại còn chưa tới nữa?"
"Hồi tiểu thư." Một vị phụ nhân khom người trả lời:
"Thiếu gia nói vị Đổng Tiểu Uyển kia là Tiên Thiên xử nữ, nguyên âm khó được, muốn chiếm lấy nguyên âm trước rồi mới đưa tới."
"Còn về phía vị Mạc đại phu kia, nghe nói là đã ra ngoài hái thuốc, vừa mới vào thành, tính toán thời gian thì chắc là hiện giờ mới tiếp được người."
"Ừm." Thượng Vân Nhu gật đầu, đôi mắt đẹp thiểm động:
"Ngươi đi tiếp Mạc Cầu, là ai?"
"Là Thần quyền Nhạc Thiên, quyền thuật của người này đã thành cương, thông thạo mấy chục Khiếu huyệt, trong cảnh giới Tiên Thiên cũng ít có địch thủ." Phụ nhân trả lời:
"Tiểu thư đã từng dặn dò là kiếm pháp của Mạc Cầu siêu phàm, cho nên để cho Nhạc Thiên đi thì sẽ vạn vô nhất thất."
"Không sai." Thượng Vân Nhu gật đầu, sau đó lại hơi cau mày:
"Có dặn Nhạc Thiên là đừng hạ thủ quá nặng không?"
"Quyển Vô Định kiếm kia ta cũng xem rồi, cực kỳ khó hiểu, cực kỳ huyền diệu, ta còn muốn hỏi xem Mạc Cầu là làm sao luyện được."
"Đã nói rồi." Phụ nhân gật đầu:
"Có thể đánh tàn phế, nhưng không thể đánh chết."
"Vậy là tốt rồi." Thượng Vân Nhu yên lòng:
"Kỳ thực võ kỹ của phàm nhân cũng có không ít chỗ hay, nhưng thần kỳ giống như Vô Định kiếm thì ta lần đầu mới thấy."
"Bắt được ngươi kia, thẩm vấn ra rồi mới giết. . ."
"Hả?"
Nàng còn chưa dứt lời thì đột trong lòng nhiên phát lạnh, toàn thân lông tơ dựng đứng, đôi mắt vô thức co rụt lại.
Không được!
"Coong!"
Tiếng kiếm ngân du dương vang lên chấn động hư không, một cơn gợn sóng nhỏ xíu xuất hiện ở một nơi hẻo lánh cách khoảng mười bước chân, lấy một loại tốc độ mà mắt thường gần như không thể thấy lao tới.
Kiếm quang!
Kiếm quang ảm đạm, cơ hồ hòa lẫn vào màn đêm, chỉ khi ánh lửa lắc lư mới có thể nhìn thấy một tia tàn ảnh.
Thời gian.
Giống như đứng im trong khoảnh khắc này.
Chỉ có một luồng kiếm quang gợn sóng, siêu việt hết thảy, xẹt qua phạm vi mười bước, lặng yên không một tiếng động ngang nhiên xuất hiện trên mi tâm của Thượng Vân Nhu.
Thập Bộ Nhất Sát!
Mạc Cầu vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, vả lại còn ra tay toàn lực với một vị Tu Tiên giả.
Lấy răng đền răng, lấy máu trả máu.
Nếu đối phương đã muốn giết mình thì Mạc Cầu cũng sẽ không khách khí.
"Đinh!"
Một vòng Linh quang đột ngột xuất hiện trước lưỡi kiếm.
Vòng Linh quang này chỉ có một tầng rất mỏng, nó đang điên cuồng run rẩy, nhưng lại khiến cho thanh kiếm không thể tiếp tục lao tới trước nữa.
Thẳng đến lúc này, những tiếng gió thổi, kiếm rít, tiếng gầm thét truyền vào trong màng nhĩ của mọi người.
"Có thích khách!"
"Tiểu thư!"
"Thật to gan!"
Ý thức của Thượng Vân Nhu còn đang mê mang, những tiếng nói phiêu hốt quanh quẩn, hết thảy đều lộ ra vẻ không chân thực như vậy.
Chết!
Nàng chưa bao giờ cảm nhận về cái chết rõ ràng như vậy, loại phong mang băng lãnh kia gần như áp sát trên trán mình.
Phong mang sắc bén này đang nhắc nhở nàng, nó chỉ cần lại tiến thêm một bước nữa thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu.
Ở trong cảm nhận của nàng, luồng kiếm quang vừa rồi giống một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, mang theo sát ý cực hạn, hóa thành một kiếm kinh khủng.
Khiến cho vị tiểu thư chưa từng gặp qua khó khăn này thất thần tại chỗ.
"Tiểu thư!"
Người hầu rống to một tiếng làm cho Thượng Vân Nhu giật mình, lập tức hoàn hồn, trong lòng hoảng sợ.
Nhưng càng nhiều lại là phẫn nộ.
Một kẻ phàm nhân. . .
Sao hắn có thể?
Sao hắn dám làm vậy!
"Muốn chết!"
Tiếng rống chưa vang hết thì sắc mặt của nàng đã thay đổi.
"Bành!"
Linh quang vỡ tan.
Tuy rằng hộ thân Linh phù kịp thời phản ứng, nhưng mà uy lực một kiếm vừa rồi của Mạc Cầu cũng đồng dạng bất phàm.
Kình khí nổ tung, Linh quang tứ tán.
Thượng Vân Nhu giật mình trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, điểm nhẹ dưới chân, thân thể mềm mại nhanh chóng lùi lại.
Đồng thời khẽ vung tay lên, từng tầng pháp lực hòa lẫn thành lưới, dẫn động lực lượng thiên địa hóa thành bình chướng ngăn giữa hai người.
"Oanh!"
Không khí trước người đột nhiên nổ tung.
Thân hình của Mạc Cầu đột nhiên phồng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một gã đại hán cao tám thước, cơ bắp toàn thân gồ cao, nắm chặt tay hung hăng đập tới.
Hắc Sát chân thân!
Bất Động Như Sơn ấn!
Bốn lần tăng phúc!
Lực lượng hiện giờ của Mạc Cầu giống như tổng hợp lực lượng thuần túy của bốn vị Tiên Thiên, khiến cho quanh người hắn tự động sinh ra một lực đẩy, làm cho tất cả thế công đột kích quanh mình đồng thời sụp đổ.
Mà không khí ở trước quyền phong đã đọng lại, va chạm, lập tức hóa thành một luồng khí lãng mà mắt trần có thể thấy được.
Oanh. . .
Tiếng nổ trầm muộn khiến để một nửa đình viện khẽ chấn động, thân thể mềm mại đang nhanh chóng lùi lại của Thượng Vân cũng đột nhiên run rẩy.
Ả ta lập tức bị cự lực đánh bay.
"Bành!"
Đại môn của thiền điện vỡ vụn, nhất hình bóng xinh xắn hung hăng ngã vào trong đó, miệng không ngừng phun ra tiên huyết.
"Tiểu thư!"
"Giết!"
Vú già, hộ viện ở xung quanh lập tức biến sắc, chấn kinh, phẫn nộ, rồi lại hóa thành thế công gào thét.
Mạc Cầu người khoác hắc bào, giấu ở trong đó, thân hình đột nhiên chớp một cái, kiếm quang như khổng tước xòe đuôi thoáng hiện.
"Phốc!"
"Phốc!"
Bóng người lấp lóe, kiếm quang cực nhanh.
Chỉ là hai ba hơi hô hấp, những người ngăn cản ở trước mặt hắn, bao gồm một vị Tiên Thiên, toàn bộ đều đã bỏ mình.
"Chết!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, Linh quang trên người thiểm động, hắn đã là kích phát Phong Hành phù mà Lục Mộc Hủy cho hắn.
Tốc độ lập tức tăng lên, hóa thành một cái bóng mờ lao thẳng tới thiền điện.
"Bạch!"
Vừa mới nhảy vào bên trong, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện trước mắt, khẽ run lên, hóa thành những cái bóng mờ giống như ảo mộng, làm cho người ta khó mà suy nghĩ.
Nhập Mộng Ngự Kiếm Chân quyết!
Pháp khí!
Người xuất thủ tất nhiên là Thượng Vân Nhu vừa nằm trên mặt đất, khóe miệng còn đang chảy máu.
Ả ta đã không còn dáng vẻ ôn nhu như lúc xưa nữa, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, một tay chỉ về phía trước, điều khiển một thanh phi kiếm nhanh chóng đâm tới Mạc Cầu.
Còn có một đạo cương khí gào thét, giống như khai thiên tích địa, chém nghiêng lao tới.
Người xuất thủ là Lục Bắc Hải.
Gã đang huy động bảo kiếm, chém ra từng đạo Kiếm khí, trong miệng còn không ngừng gầm thét:
"Thật to gan, lại dám xông vào Tiên Lai Uyển để hành thích Vân Nhu, ta thấy ngươi chán sống rồi!"
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ lạnh, thân hình nhanh chóng thiểm động, nhuyễn kiếm trong tay như có thần trợ, điên cuồng lấp lóe, thần hồ kỳ thần ngăn cản tất cả thế công.
Mặc dù kiếm trong tay là Pháp khí Liệt phẩm, nhưng dù sao thì nó vẫn là Pháp khí, vả lại còn rất sắc bén, cứng cỏi.
Dù cho có va chạm với phi kiếm của Tu Tiên giả thì cũng không bị tổn hại chút nào.
Mạc Cầu đã từng có kinh nghiệm va chạm với phi kiếm, lại thêm Linh phù, hắc bào gia trì tốc độ, cho nên hắn đã có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của phi kiếm.
"Đinh đinh đang đang. . ."
Chỉ một thoáng, trong thiền điện tia lửa tung tóe, bóng người lấp lóe, kình khí bão táp còn trực tiếp lật tung nóc nhà.
Chẳng qua dưới sự vây công của một vị Tu Tiên giả và một vị Tiên Thiên đỉnh tiêm liên thủ, Mạc Cầu cuối cùng cũng ở vào thế hạ phong.
Dù cho mượn nhờ Linh phù mà vận chuyển thân pháp đến cực hạn, nhưng vẫn bị ép cho liên tục rút lui, chiếc hắc bào vừa mới vào tay đã bị đánh bay ra, có thể nói là hiểm tượng hoàn sinh.
Đúng lúc này.
"Bành!"
Mặt đất run nhẹ, một cái bóng đen mang theo nồng đậm sát khí từ sau vách tường vỡ nát bổ nhào về phía Thượng Vân Nhu.
Cương thi!
Chẳng biết từ lúc nào mà con Cương thi này đã tiềm nhập nơi đây, còn mai phục bọc hậu, chỉ chờ lúc này để đột nhiên bộc phát.