Chương 279. Loạn Cục
Người dịch: Whistle
Tiểu trấn.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng kêu "giết" vang trời.
Người của thương hội Giang Hữu trốn trong hậu viện của căn nhà dân, ngừng thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Ra đi!"
"Tất cả mọi người trong trấn đều đi ra tập hợp ở hội trường phía nam, trong vòng hai nén nhang, nếu như có người không ra, một khi bị phát hiện, giết chết bất luận tội!"
"Có nghe rõ chưa!"
"Thành thật một chút!"
Tiếng rống liên tục không ngừng từ bên ngoài vang lên.
Sắc mặt Phương hộ vệ trầm xuống, ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói:
"Xem ra Hổ Sơn đạo không có ý định buông tha cho những người trong trấn, sợ là sẽ phải đồ thành."
"A!" Một người kinh hô:
"Sao bọn hắn dám?"
"Tình hình đã như vậy rồi thì cũng chắc khác đồ thành là mấy?" Phương hộ vệ nắm thật chặt binh khí trong tay, nhìn một người ở sau lưng:
"Thiếu phu nhân, vạn bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể liều mạng với bọn chúng, tiểu nhân tận lực hộ ngài chu toàn."
Lúc này, Liễu Cẩn Tịch mờ mịt luống cuống, nắm chặt khăn thêu trong tay, trong miệng thì thào:
"Tiểu Thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Văn Oanh ở bên cạnh tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không quên trấn an tiểu thư nhà mình:
"Tiểu thư, Mộng Thư và Tiểu Lương đã có Đỗ lão hộ tống, đạo phỉ lại bị chúng ta dẫn tới đây hết rồi, bọn họ nhất định có thể chạy thoát."
"Không sai." Phương hộ vệ gật đầu:
"Đỗ lão người mang Chân khí, Loạn Phi Phong đao pháp cực kì bất phàm, chỉ cần không gặp được mấy vị thủ lĩnh của Hổ Sơn đạo thì sẽ không có việc gì."
"Phương hộ vệ." Một người run rẩy mở miệng:
"Chúng ta không thể tiếp tục trốn ở chỗ này sao, thị trấn lớn như vậy, bọn chúng chưa chắc có thể lục soát hết được."
"Có lẽ. . . , trốn ở chỗ này sẽ có thể thoát được một kiếp?"
"Sợ là không được." Sắc mặt của Phương hộ vệ âm trầm, y lắc đầu rồi đưa tay chỉ về phía cách đó không xa:
"Bọn chúng đang phóng hỏa rồi!"
Thế lửa chắc chắn sẽ bao phủ một phương, những làn khói từ do ngọn lửa tạo ra sẽ làm cho những người trốn ở dưới lòng đất bị chết ngạt.
Nếu như không muốn chết một cách biệt khuất như vậy thì chỉ có mạnh mẽ xông tới.
"Hổ Sơn đạo để cho thôn dân tập hợp ở phía nam, người trấn thủ ở phía bắc sẽ không nhiều, đến lúc đó chúng ta liền lao ra từ hướng bắc."
Phương hộ vệ quay đầu nhìn Liễu Cẩn Tịch, thấp giọng nói:
"Tiểu thư, sau khi rời khỏi đây thì ta sẽ tận lực cướp cho ngài một con ngựa, đến lúc đó ngài không cần phải để ý đến chúng tôi, tận lực trốn về hướng Quận thành là được, có thể chạy bao xa liền trốn bao xa, tuyệt đối đừng nên quay đầu."
"Thế nhưng là. . ." Liễu Cẩn Tịch chần chờ.
"Tiểu thư." Văn Oanh nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói:
"Không nhưng nhị gì hết, nếu như ngài không thể đi ra ngoài thì sau này ai sẽ chiếu cố Mộng Thư đây."
"Tiểu Lương, cũng giao lại cho ngài."
"Đừng nói mấy cái lời không may này." Liễu Cẩn Tịch hít sâu một hơi, kìm nén sự hoảng sợ và lo lắng trong lòng, nói:
"Có lẽ chúng ta còn có cơ hội. . ."
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn từ sau lưng truyền đến, cửa sau của viện lạc bị người một cước đá văng ra, có vài người lao vào.
"Nơi này quả nhiên có người đang ẩn giấu!"
Tên đầu lĩnh có thân cao chừng tám thước, thân trên khoác da thú, toàn thân đầy lông, trông như một con gấu ngựa.
Gã nhếch miệng cười một tiếng, thanh đại khảm đao lớn như cánh ở trong tay gã ta chỉ nhẹ nhàng vung lên liền quét bay một tảng đá mài ở trước mặt sang một bên.
Đợi khi nhìn rõ mấy người này, hai mắt của gã không khỏi sáng lên:
"Giang gia Thiếu phu nhân, thì ra là trốn ở chỗ này, rất tốt, ngươi cũng xuống dưới với phu quân mình đi!"
Gã đại hán gầm lên một tiếng, không nói hai lời liền dùng vung lưỡi đao trong tay đánh tới.
"Là Tứ đương gia của Hổ Sơn đạo, Đại đao Chu Sơn." Nhìn thấy uy thế người tới, Phương hộ vệ lập tức biến sắc:
"Ta ngăn gã ta lại, mọi người chạy mau!"
Phương hộ vệ lập tức gào thét một tiếng rồi nhảy lên, thân ở giữa không trung, mấy đạo lưu quang tự trong lòng bàn tay bay ra.
Thiên Tự Cửu Đả!
"Chỉ bằng ngươi?" Chu Sơn khinh thường:
"Chết đi!"
"Oanh. . ."
. . .
"Con tên là Giang Mộng Thư à."
Tần Thanh Dung ngồi xổm xuống, nhìn xem bé gái ở trước mặt có dung mạo giống như vị hảo hữu của mình tới bảy tám phần, trên mặt hiện ra vẻ kích động, hỏi:
"Mẹ con tên là gì?"
"Liễu Cẩn Tịch." Bé ra rưng rưng hai mắt, gạt lệ khóc ròng nói:
"Cha chết rồi, Đỗ gia gia cũng đã chết, con không muốn mẹ chết, mọi người có thể đi cứu mẹ con được không, còn có dì Văn Oanh nữa."
Đứa bé trai ở bên cạnh cũng hai mắt đỏ bừng, không ngừng sụt sịt, nhưng nó lại cắn răng không khóc ra tiếng.
"Văn Oanh." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Các nàng ở đâu?"
"Ở bên kia!"
Bé trai đưa tay chỉ về phía sau, chưa kịp nói xong thì nó đã cảm thấy cơ thể mình đang bay lên trời.
Chỉ thấy Mạc Cầu một tay ôm theo bé trai, thi triển Đạp Hư Thân pháp lao về phía trước.
Chỉ có giọng nói đang vang vọng ở sau lưng.
"Mọi người theo sau đi, ta đi trước xem thử."
"Cẩn thận. . ."
Tần Thanh Dung vô thức muốn nhắc nhở một câu, nhưng mà loiwf vừa nói ra miệng thì nàng lại lắc đầu không nói tiếp nữa.
Tần Thanh Dung cảm thấy mình không cần thiết phải lo lắng cho Mạc Cầu.
Vóc người của Mạc Cầu không cao, hình thể cũng không cường tráng, nhưng một tay nâng một người mà vẫn có thể bước đi như bay.
Đứa bé trai này chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, cảnh sắc hai bên đường đang nhanh chóng chạy về phía sau, trong lúc nhất thời nó liền mục trừng khẩu ngốc.
"Nhóc con." Tiếng nói của Mạc Cầu dường như không bị kình phong ảnh hưởng, mà giống như bình thường rơi vào trong tai của bé trai:
"Ngươi tên là gì?"
"Con tên Cầu Lương." Bé trai mở miệng:
"Mẹ nói tên này có nghĩa là cầu gặp được lương nhân, còn có, con đã bảy tuổi, không phải là nhóc con."
"Bảy tuổi?" Mạc Cầu nhìn đứa bé này một cái nói tiếp:
"Lớn cũng nhanh thật đấy."
Khi thân thể này của hắn mười ba mười bốn tuổi thì cũng chỉ cao hơn đứa bé trai này một chút mà thôi.
"Ngươi tên Cầu Lương, họ Cầu sao?"
"Không phải." Bé trai lắc đầu:
"Con không có họ, có người nói con hẳn là nên họ Hà, nhưng mẹ nói dù đánh chết cũng không cho con mang họ Hà."
Không có họ?
Cầu gặp được lương nhân.
Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, yên lặng gật đầu.
Hắn không nói gì, bé trai tên Cầu Lương này lại khó kiềm nén sự hiếu kì trong lòng, cúi đầu hỏi:
"Đại thúc, thúc là thần tiên sao?"
"Thần tiên?" Mạc Cầu không nhịn được cười lên:
"Ta không phải, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"
"Không phải thần tiên thì tại sao thúc có thể bay được? Mẹ con nói, chỉ có thần tiên mới biết bay." Cầu Lương ngây thơ nói.
Đối với một đứa bé như nó mà nói thì việc Mạc Cầu nhảy cao hơn mười mét, thả người vượt qua một dòng sông thì đã chẳng khác gì đang bay cả.
"Ta không phải thần tiên, chúng ta cũng không phải là đang bay." Mạc Cầu cười khẽ.
Lấy tốc độ của hắn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ánh lửa trùng thiên ở thị trấn phía xa.
Đạo phỉ vào thành!
Lại là một tràng hỗn loạn.
Trên đường đi tới đây, ngoài những địa phương nằm gần Châu phủ và Quận thành ra thì ít có nơi nào an toàn.
Hai ngày ba bữa liền có đạo phỉ xông vào, giống như Giác Tinh thành, thì cũng không phải là số ít, cảnh tượng trước mắt cũng đã không làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
"Hô!"
Thân hình Mạc Cầu thiểm động, nhảy lên tường thành cao chừng mấy trượng.
Đứng ở chỗ này có thể quan sát toàn bộ tiểu trấn, tình huống đã cực kì không ổn, trên trấn hỗn loạn rối ren.
"Mẹ ngươi ở đâu?"
"Con không biết."
Cầu Lương lắc đầu, nhìn xem tình hình trong tiểu trấn, vừa rồi còn đang mừng thầm có 'Tiên nhân' hỗ trợ, giờ thì tâm tình của nó cũng đã chìm xuống dưới.
Hai mắt đỏ hoe muốn rơi lệ.
"Thần tiên đại thúc, mẹ con không có việc gì chứ?"
Mạc Cầu không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày.
Thị trấn không nhỏ, vả lại bốn phía đều là lửa, các loại tạp âm vọt tới, muốn nhanh chóng tìm được người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Đã như vậy thì chỉ đành tìm người hỗ trợ vậy."
Mạc Cầu nói nhỏ một tiếng, ánh mắt thuận dòng người nhìn về phía thành nam, thân hình lắc lư một cái liền biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Hội trường ở phía nam.
Hơn một trăm đạo phỉ đang cầm binh khí trong tay xua đuổi bách tính trong trấn đang tề tụ từ bốn phương tám hướng tới đây, chỉ cần có chút nhìn không vừa mắt liền đánh đập chửi bới.
Tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc lớn của trẻ con, tiếng nức nở của phụ nhân đều loạn thành một đống.
Một tấm da hổ đại ỷ được bày ra ở chính giữa hội trường, đại thủ lĩnh của Hổ Sơn đạo Thanh Diện Hổ đang ngồi bệ vệ ở phía trên, trên mặt nở một nụ cười tàn nhẫn quan sát đám người ở giữa hội trường.
Người này thân cao mã đại, khuôn mặt hung ác, toàn thân sát khí, dù cho không rên một tiếng thì cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đứng bên cạnh tên thủ lĩnh là một nữ nhân xinh đẹp, nùng trang diễm mạt, dáng người thướt tha, ả ta là Tam thủ lĩnh Lạt Thủ tiên tử Lam Tú Ảnh.
"Đại ca." Lam Tú Ảnh loay hoay sợi tóc trong tay, nhìn xem tình huống bi thảm trước mắt giống như không có chuyện gì vậy, ả dịu dàng nói:
"Chúng ta gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, Hồng gia thật sẽ giúp chúng ta giải quyết sao?"
"Yên tâm." Thanh Diện Hổ cười lạnh:
"Chẳng qua chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi, làm sao mà so được với thương hội Giang Hữu hành thương khắp mấy quận, gia tư vượt qua vạn kim được, Hồng gia cũng sẽ không để ý."
"Huống hồ. . ."
Gã thủ lĩnh nhìn về phía trước, khoát tay nói:
"Để lại mấy thành người, đừng có giết sạch, vậy thì sẽ không bị coi là đồ thành, những đại nhân vật ở trong Quận thành cũng sẽ không để ý."
"Thật sao?"
Mặc dù đối phương lời thề son sắt, nhưng trong lòng Lạt Thủ tiên tử lại mang theo vẻ thấp thỏm.
'Từ khi đại ca tu luyện môn tà công kia thì tính tình càng phát ra cực đoan, hiện giờ, một ngày không thấy máu liền sẽ nổi giận.'
'Cuộc sống sau này sợ là không ổn rồi!'
"Đại thủ lĩnh, không xong." Lúc này, một người vội vàng chạy tới, lo lắng nói:
"Võ quán trong trấn có một vị cao thủ đang ẩn giấu, có thể Chân khí ngoại phóng, đã đánh ngã không ít người của chúng ta."
"Chân khí ngoại phóng, cao thủ Nhị lưu?" Thanh Diện Hổ trừng to hai mắt, trên mặt không những không giận mà còn lấy làm mừng:
"Tốt, cực kì tốt, không ngờ là loại địa phương nhỏ bé này cũng sẽ có cao thủ Nhị lưu, để ta đi chiếu cố hắn!"
"Không cần làm phiền các hạ, Sử mỗ đã tự tới!"
Tiếng hét lớn vang lên, một đám đạo phỉ ở phụ cận liên tục kêu thảm ngã bay ra ngoài, một người cầm côn bổng trong tay hiện thân.
Trong hội trường lập tức ồn ào, không ít bách tính thấy vậy đều lộ ra ánh mắt ước ao.
"Là Sử quán chủ!"
"Thì ra Sử quán chủ lại lợi hại như vậy, lần này chúng ta được cứu rồi!"
Có người cuồng hỉ, cũng có người lo nghĩ.
"Đạo phỉ người đông thế mạnh, Sử quán chủ không phải là đối thủ của bọn họ?"
"Tốt, cực kỳ tốt!" Thanh Diện Hổ thấy thế bèn nhe răng cười, hoạt động cổ tay rồi cất bước tới gần:
"Hảo côn pháp, cương mãnh như vậy ngược lại là hiếm thấy, các hạ ẩn giấu tu vi ẩn thân ở trong cái trấn nhỏ bé này, sợ là trên người cũng có chuyện xưa."
"Được rồi!"
Gã há miệng rộng ra, nói tiếp:
"Dù sao cũng là một người sắp chết, hỏi ngươi nhiều như vậy để làm gì."
"Không sai, nhiều lời vô ích." Sắc mặt Sử quán chủ trầm xuống, thân hình bỗng nhiên vọt tới trước, côn bổng lắc một cái, giống như ô long bàn trụ, một khí tức ngoan lệ ngưng nhiên lao thẳng tới Thanh Diện Hổ.
"Bành!"
Tiếng vang truyền đến, bụi mù trong hội trường bay tán loạn.
"Cao thủ Nhất lưu!" Thanh Diện Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc, mắt hổ nhảy lên:
"Ngược lại là làm cho ta kinh hỉ không nhỏ."
"Ngươi. . ." Sử quán chủ ở đối diện gã thì lại không vui mừng gì mấy, trên mặt còn kinh nghi bất định nhìn đối phương:
"Chuyện gì xảy ra?"
Sử quán chủ từng nghe danh của Hổ Sơn đạo Thanh Diện Hổ, nhưng trong truyền thuyết thì người này cũng chỉ là cao thủ Nhị lưu mà thôi.
Hiện giờ thì thực lực của gã lại mạnh ngoài ý định.
Vả lại trên người đối phương còn có một cỗ kình khí quỷ dị, có thể làm khí huyết trên người Sử quán chủ xao động, nếu như không phải đã lắng đọng mấy chục năm, sợ rằng vừa giao thủ thì Sử quán chủ đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Muốn biết?" Thanh Diện Hổ nhếch miệng cười một tiếng:
"Xuống Địa Phủ mà hỏi đi!"
Thanh Diện Hổ gầm lên giận dữ, giữa sân huyết quang trùng thiên.