Chương 286. Cảm Xúc
Người dịch: Whistle
"Hô. . ."
"Rầm rầm. . ."
Khi huyết trong cơ thể theo một hít một thở trào lên giống như thủy triều, ẩn có tiếng sấm truyền đến.
Luyện huyết như thủy ngân!
Đơn thuần Luyện thể, Mạc Cầu đã đến một loại cực hạn nào đó.
Nhất cử nhất động, đều có vạn cân chi lực, đại thủ nắm chặt liền có thể dễ dàng bóp nát đá núi cương thiết.
Chỉ cần đứng đó, không sợ đao binh bình thường chém vào, cho dù là so sánh với Cương thi trong truyền thuyết thì cũng chỉ kém hơn 1 chút mà thôi.
Hắc Sát chân thân, Ngũ Nhạc Chân hình, Đại Lực Man Ngưu kình, Tử Dương Huyền Cực thân, Thiên Huyền Bảo thể. . .
Hắn vơ vét được rất nhiều tuyệt học ở Vân lâu của Lục phủ, trong đó cũng có pháp môn Luyện thể đỉnh cao nhất của các môn các phái.
Nhờ vào tinh thần trong thức hải nên hắn đã lĩnh ngộ toàn bộ rồi.
Ngay từ đầu, một môn Võ kỹ đỉnh tiêm cần tiêu hao hai ngàn tinh thần.
Nhưng sao đó, khi hắn cảm ngộ Công pháp càng nhiều, càng sâu, thì chỉ cần mấy trăm tinh thần cũng có thể nắm giữ toàn bộ.
Vì tiêu hao cũng không nhiều nên hắn cũng cảm ngộ toàn bộ.
Hiện nay.
Luận về việc nắm giữ các môn võ học, phóng nhãn toàn bộ võ giả khắp thiên hạ, sợ là cũng không có người nào có thể sánh vai với hắn.
"Định!"
Tay nắm ấn quyết, khẩu xuất chân ngôn, một gợn sóng vô hình từ trong mi tâm sinh ra, dập dờn quanh thân.
Phật Môn Chân Ngôn!
Đây cũng là một môn Võ kỹ, không có lực sát thương, chỉ có thể dò xét nhục thân có ám thương hay không.
Lúc này khi Mạc Cầu thi triển ra, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng cơ thể của mình.
Vận chuyển chi diệu, làm cho người ta nhìn thấy mà than thở.
"Cơ bắp tráng kiện hữu lực, cương nhu cùng tồn tại, sinh sôi không ngừng, đã đạt đến cảnh giới tối cao của rất nhiều Võ kỹ Luyện thể."
"Trừ phi câu thông trăm khiếu, tiến thêm một bước khai quật tiềm lực, nếu không Luyện thể Công pháp đã đến cực hạn. . ."
"Không!"
"Còn có Hổ Báo Lôi âm!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, ngồi xổm người xuống, khí tức trong cơ thể dâng lên, giao hội ở xương cổ rồi run nhẹ.
Hanh!
Cáp!
Hai âm tiết này phát ra, giống như trời nắng chợt xuất hiện sấm chớp, một cơn chấn động lập tức lan ra khắp toàn thân.
Toàn bộ cơ thểm toàn bộ cốt tủy đều đồng thời chấn động.
Người ngoài không thể nghe được âm thanh của cơn chấn động nào, nhưng ở trong tai Mạc Cầu thì nó lại giống như tiếng vang của chuông đồng, quanh quẩn không dứt.
Thậm chí, quần áo trên người cũng theo đó mà lắc lư.
Theo thời gian trôi qua, còn có một tia điện quang xuất hiện, du tẩu bất định trong xương tủy.
Hóa hư làm thật!
Sợ là ngay cả các vị tiên tổ của Huyền Âm Bí Các cũng chưa chắc có thể tu luyện Hổ Báo Lôi Âm tới cảnh giới cỡ này.
Mấy nén nhang sau.
Mạc Cầu chậm rãi thu công, nhắm mắt quan sát sự biến hóa trong cơ thể, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Có tác dụng!
Sóng âm chấn động nhục thân, lôi đình rèn luyện gân cốt, quả thật có thể làm cho cường độ thân thể tiến lên một bước.
Không chỉ có vậy.
Dưới cơn chấn động của Hổ Báo Lôi Âm, dường như ngay cả Khiếu huyệt trong cơ thể cũng đã buông lỏng một chút.
Sợ là ngay cả người sáng tạo ra môn công pháp này cũng chưa từng nghĩ tới điểm này.
"Bạch!"
Mây mù lượn lờ trong phòng giống như một sợi khói xanh, lúc thì xuất hiện ở góc phòng, lúc thì xuất hiện trên nóc phòng.
Tốc độ nhanh như quỷ mị.
"Tiên Vân chướng có thể làm cho thân pháp khinh linh, tốc độ tăng gấp bội, nhưng cũng sẽ mất đi rất nhiều biến hóa."
"Giống như Vân Long Cửu Hiện, có thể phân ra khí tức của võ giả, nhưng lại không ra chín cái Tiên Vân chướng."
"Ngược lại thì khi vận dụng Đạp Hư Thân pháp, chớp mắt đã nhảy xa năm sáu trượng, trong Tiên Thiên cảnh sợ là không người có thể tránh được."
"Cho dù là khi đối mặt với pháp kiếm của Tu Tiên giả, Luyện Khí tầng sáu trở xuống, sợ rằng cũng không thể đuổi kịp cái bóng của mình, lúc này nếu như phải đối mặt Lục Dung thì mình cũng lực lượng để đối kháng."
"Bạch!"
Trong mây mù, kiếm quang hiển hiện.
Kiếm quang như cung, như phiến, quét ngang phạm vi hơn một trượng ở phía trước, còn vòng qua chỗ ngồi, điểm nhẹ xuống mặt đất.
"Bạch!"
"Bạch!"
Kiếm quang lại bạo liệt như lửa, lại nhu hòa như nước, chiêu chiêu tinh diệu, uy lực thì càng kinh người, làm cho người ta không kịp nhìn.
"Bành!"
Hư không chấn động.
Mạc Cầu thu liễm mây mù, mặt lộ vẻ nghiêm túc, thân thể phồng lên hơn một trượng, nắm chặt tay rồi vung nhẹ ra phía trước.
"Hô. . ."
Ở khoảng cách một trượng trước mặt có một cái băng ghế vô thanh vô tức hóa thành bột phấn.
Cực hạn tăng phúc!
Một quyền này của hắn, Tu Tiên giả Luyện khí tầng bảy trở xuống, trừ phi có Pháp khí phòng ngự, nếu không thì sẽ chẳng có người nào có thể thắng được hắn.
Liền xem như có Kim Cương phù, Hộ Thân chú thì cũng giống vậy.
"Ông. . ."
Bên hông run rẩy, khí tức khủng bố trên người lập tức thu liễm, đều quán chú trên trường kiếm.
Thập Bộ Nhất Sát!
Khi kiếm quang sắp xuất hiện thì Mạc Cầu lại đột nhiên nhíu mày, ngừng tay lại, cũng thu hồi Tiên Vân chướng.
Sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt tu hành.
Trên mái hiên.
Một làn âm phong thổi qua, giống như có một con mắt nhìn vào trong phòng, rồi lại lặng yên tán đi.
Sớm tại một tháng trước, Mạc Cầu liền phát hiện Linh giác của mình còn mạnh hơn Lục Mộc Hủy rất nhiều.
Cái môn Pháp thuật dò xét trong miệng của nàng, Mạc Cầu chỉ cần khẽ động là có thể phát giác được.
Lúc này cũng giống như vậy.
Khi phát giác có người đang dò xét thì hắn lập tức thu liễm khí tức, ngồi xếp bằng tu hành điềm nhiên như không có việc gì.
. . .
Ngày thứ hai.
Lục Mộc Hủy thụ Phan đạo trưởng mời, tham gia một buổi tụ hội cỡ nhỏ của một vài người tu hành.
Còn về phần Mạc Cầu, đương nhiên là không được mời rồi.
May mà trong đạo quan ngoại trừ người tu hành ra thì cũng còn có không ít người tập võ.
Trong đó đa phần đều là Tiên Thiên.
Những vị Tiên Thiên này đều có niên kỷ không nhỏ, đã không còn tiềm lực để tiến thêm một bước, phần lớn là tôi tớ.
Trong những người này có rất nhiều người từ nhỏ đi theo sinh hoạt với Tu Tiên giả, cho nên có hiểu biết khá rõ về tình huống của Tu Tiên giới.
Một đám Tiên Thiên tụ hợp với nhau cũng có thể trao đổi tin tức, vật tư.
Mạc Cầu người mang rất nhiều pháp môn Võ kỹ, còn tinh thông y đạo, lại thêm tiền đồ chưa định, nên có phần bị hoan nghênh.
Có một số việc, chỉ cần nghe ngóng liền có thể đạt được đáp án.
Giống như hàng xóm của hắn, là một vị tiên sư tên là Ngô Pháp Thông, tinh thông thuật Câu hồn Ngự quỷ.
Vào đạo quán từ một tháng trước, hiếm khi lộ diện, cả người âm khí âm u, không được người thích, nghe nói là chạy nạn tới đây.
"Mạc huynh đệ." Một vị hán tử dáng người tráng kiện sải bước đi tới, nói:
"Chủ nhân nhà ta nói, có thể bán Thông Khiếu đan, một viên Linh thạch ba viên, mười viên thì là ba Linh thạch."
"Huynh đệ cảm thấy thế nào?"
Đại hán họ Vi, chủ thượng trong miệng đại hán chính là vị Tư Mã Tiên sư mà Phan tiên sinh nhắc tới ngày hôm trước.
Tư Mã Tiên sư là một bậc thầy luyện đan.
Cũng giống như Ngô Pháp Thông ở bên cạnh, vị tiên sư này cũng rất ít khi đi ra ngoài, càng không nguyện hạ thân phận để giao dịch với võ giả Tiên Thiên.
Cho nên các loại đan dược của phàm nhân trên tay vị tiên sư này đều đã được định giá, để cho gia phó của mình đi xử lý.
Chuyện này thì Lục Mộc Hủy cũng không giúp được gì.
"Ba viên Linh thạch. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, cân nhắc một lát, chậm rãi gật đầu:
"Có thể!"
Trên tay hắn có mười mấy viên Linh thạch, trong đó có một nửa là hoàn hảo không chút tổn hại, vẫn có thể lấy ra ba viên.
"Vậy thì tốt." Đại hán gật đầu:
"Đêm nay, Đồng huynh mời chúng ta tụ hội, đến lúc đó giao dịch luôn, như thế nào?"
"Tốt!"
Mạc Cầu đáp ứng.
Ngày đó, Mạc Cầu liền mua được thập viên Thông Khiếu đan, bắt đầu phục dụng tu luyện, nhoáng một cái đã qua mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Lục Mộc Hủy thường xuyên đi ra ngoài, thậm chí có đôi khi tới hơn nửa đêm mới theo men say trở về.
Là một vị nữ tu có tướng mạo và khí chất cực kỳ trưởng thành, hơn nữa còn là người độc thân (Mạc Cầu không bị Tu Tiên giả để vào mắt), ở chỗ này nàng cũng rất được hoan nghênh, bất ngờ được mời.
Từ nhỏ Lục Mộc Hủy đã lớn lên ở hồ Quỳnh Nguyệt, bên cạnh ngoài mấy vị thân nhân ra thì không có nhiều đồng đạo để giao lưu, lần đầu gặp phải loại tình huống này, trong lúc nhất thời nàng liền trầm mê trong đó.
Nhất là một vài người tu hành tuổi trẻ còn tận lực lấy lòng nàng, nên không nhịn được tâm hoa nộ phóng.
Một ngày này.
Nàng mang theo men say trở lại tiểu viện, liền thấy Mạc Cầu đang đứng trung bình tấn ở cách đó không xa, diễn luyện Võ kỹ.
Mỗi ngày trở về nàng đều thấy cảnh này.
"Nước!"
"Mạc đại ca, giúp ta rót nước!"
Lục Mộc Hủy há to miệng, tay vịn vách tường, đi tới ghế đá trong nội viện rồi nằm xuống.
Đợi nửa ngày, cổ họng khô nóng nhưng vẫn không thấy người đưa nước trà tới.
Một cơn lửa giận vô hình xông thẳng lên đầu, làm cho nàng không nhịn được hét lên:
"Ta nói, rót cho ta ly nước!"
"Đát. . ."
Mạc Cầu ngừng việc tu luyện lại, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt băng lãnh:
"Nước ở trong phòng, ngươi có tay có chân, chẳng lẽ không biết đi rót sao?"
". . ."
Thần sắc của Lục Mộc Hủy rối bời, ánh mắt hiện vẻ mờ mịt, lập tức nước mắt rơi như mưa.
"Thật xin lỗi, muội cũng không muốn."
Nàng dùng hai tay ôm vai, khóc nức nở, khàn giọng nói:
"Nhưng mà mỗi ngày tỉnh lại thì muội sẽ nghĩ đến cha, nghĩ đến Thất thúc, Nhị tỷ, muội không biết nên làm gì bây giờ."
"Hu hu. . ."
Nói xong cất tiếng khóc.
Mạc Cầu nhăn mày.
Đối phương phóng túng mấy ngày nay, hắn nhìn ở trong mắt, cũng có thể nhìn ra tinh thần của Lục Mộc Hủy có chút không bình thường.
Cho là đang mượn rượu tiêu sầu.
Nhưng mà. . .
"Từ lúc còn rất nhỏ ta liền không có thân nhân, ít nhất ngươi còn có thúc phụ ở xa, Nhị tiểu thư có lẽ cũng không có việc gì."
Hắn nói bằng giọng đạm mạc, tiếp tục rèn luyện võ nghệ, trên mặt không có chút ba động nào:
"Ta không biết ngươi nên làm gì, nhưng trong nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn sống một mình."
"Bành!"
Một kích ban lan chùy, quật cho hư không chấn động không ngớt.
"Ta học y, luyện võ, vất vả nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều ma luyện, cho tới bây giờ, thậm chí còn không bằng ngươi vừa ra đời đã có thiên phú."
"Hô. . ."
Mạc Cầu thở ra một hơi, một đạo Kình lực bay thẳng ra hơn một trượng rồi mới lượn lờ tán đi.
"Nếu như ngươi muốn ta khuyên ngươi, vậy thì không cần thiết, trong thiên hạ này có không biết bao nhiêu người đang hâm mộ ngươi."
"Ta nghe Nhị tiểu thư nói, thiên phú tu hành của ngươi còn tốt hơn nàng, nhưng tu vi lại xa xa không bằng nàng."
"A. . ."
Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, quay người trở về gian phòng của mình.
Trong nội viện.
Vẻ mặt Lục Mộc Hủy đờ đẫn , mặc cho nước mắt chảy xuôi.
. . .
Đêm đã khuya.
Bên trong phòng khách, hai người tu hành đang ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó tai to mặt lớn, diện mạo chất phác, cười ha hả rót cho đối phương một chén rượu đầy.
"Ngô huynh, nghe nói ngươi đắc tội Ninh gia Ma sơn?" Tai to mặt lớn mở miệng cười:
"Ở chỗ này, Ninh gia nể mặt của Phan đạo trưởng nên sẽ không động thủ, sau khi rời khỏi đây thì sợ là khó mà nói."
"Hanh!" Ngô Pháp Thông hừ lạnh một tiếng:
"Ta chẳng qua chỉ bắt sinh hồn của một phàm nhân có huyết mạch Ninh gia mà thôi, vậy mà lại bám đuổi gắt gao như vậy."
"Yên tâm, tuy rằng ta không phải đối thủ của Ninh gia, nhưng thiên hạ lớn như vậy, bọn hắn muốn tìm được ta thì cũng không dễ như vậy."
"Nói thì nói như vậy." Mập mạp gật đầu:
"Nhưng cứ trốn trốn tránh tránh như vậy thì cũng không phải biện pháp!"
"Hả?" Ngô Pháp Thông nhìn lên:
"Đào huynh, lời này của huynh là có ý gì?"
"Hắc hắc. . ." Đào huynh cười cười, nói:
"Không biết Ngô huynh có biết không, mấy tháng trước, Đông An phủ đại biến, Lục gia bị người ta lật đổ."
"Nghe nói." Ngô Pháp Thông lạnh lùng nói:
"Thay gia đổi tộc là chuyện thường trong Tu Tiên giới, Lục lão thái gia bỏ mình, những người này lại còn muốn độc chiếm một phủ phồn hoa, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Nói không sai." Đào huynh gật đầu:
"Chẳng qua thế lực hiện giờ chiếm cứ Đông An phủ là Huyền Y giáo cũng đã bị hao tổn nghiêm trọng, gần đây bọn hắn đang mời chào tán tu khắp nơi."
"Không biết, Ngô huynh có hứng thú hay không?"
"Nha!" Hai mắt Ngô Pháp Thông sáng lên:
"Đào huynh có ý là. . ."
"Lấy thực lực của Mộ Thiên Phong Huyền Y giáo, ngăn cản Ninh gia thì cũng không phải việc khó." Đào huynh mở miệng cười.
Ngô Pháp Thông híp mắt:
"Ninh gia cũng không phải là người lương thiện, tên Mộ Thiên Phong kia sẽ vì một mình ta mà đắc tội Ninh gia sao?"
"Nếu như có thêm một cái công lao thì sao?" Đào huynh bưng chung rượu lên, chậm rãi nói:
"Huyền Y giáo đang đuổi giết những người Lục gia còn sống sót, hứa thưởng trọng thù, ví như Ngô huynh hoàn thành chuyện này, sao Mộ Thiên Phong dám không hàm ơn chứ."
Nghe vậy, Ngô Pháp Thông mím môi.