Chương 287. Dung Hỏa Quyết, Yển Sư Lệnh
Người dịch: Whistle
Đạo quán chiếm diện tích không nhỏ, có hơn mười tòa viện lạc lớn nhỏ khác nhau, đại khái có thể chia làm tiền hậu hai viện.
Hậu viện là nơi tụ hội của Tu Tiên giả, nếu như không có tình huống đặc biệt thì phàm nhân không được đặt chân vào nơi này.
Cho dù là võ giả Tiên Thiên thì cũng giống vậy.
May mà theo thời gian trôi qua, người tu hành tới đây càng ngày càng nhiều, số lượng tùy tùng đi theo cũng tăng lên.
Rất nhiều võ giả phàm nhân đang tụ tập ở tiền viện, nên cũng không tịch mịch.
Tu Tiên giả đên tham gia giao lưu hội đến từ khắp nơi trong Đại Tấn, võ công của tùy tùng cũng sẽ khác nhau.
Mọi người tụ hội ở tiền viện, trao đổi thứ mà bản thân cần, diễn luyện Võ kỹ, rất nhiều bí kỹ, kỳ công liên tiếp đăng tràng, dù là Mạc Cầu tinh thông rất nhiều võ học, mấy ngày nay cũng là mở rộng tầm mắt.
Đương nhiên.
Lấy thực lực hiện nay của Mạc Cầu, cho dù nơi này có không ít Tiên Thiên, nhưng lại không nhiều người có thể lọt vào mắt hắn.
Liệt Hỏa Tôn giả chính là một trong số đó.
"Mạc huynh đệ, cẩn thận."
Giữa sân, một lão giả râu tóc đều biến thành màu đỏ đang đứng ngạo nghễ, song quyền nắm nhẹ:
"Môn Liệt Hỏa chùy pháp này của ta tuy rằng chỉ có cửu thức, nhưng chiêu chiêu đều bất phàm, lực sát thương kinh người."
"Cho dù là Tiên Thiên đã tu thành cương khí, chỉ cần hơi không cẩn thận thì cũng có thể bị gãy xương toái gân."
Người này chính là Liệt Hỏa Tôn giả.
Tuy là lão ta cũng đi theo một vị Tu Tiên giả đến đây, nhưng địa vị lại không giống với những người khác.
Không phải là tôi tớ, càng giống như là bạn tốt.
Có thể làm cho một vị Tu Tiên giả hạ mình tương giao, hiển nhiên người này thực lực bất phàm.
"Đang muốn lĩnh giáo." Mạc Cầu đứng ở ngoài ba trượng, hai tay ôm quyền, thi lễ với đối phương từ xa:
"Môn Luyện Thiết Huyền thủ này của ta không rõ lai lịch, nhưng cũng được xem như một môn chưởng pháp thượng thừa."
"Có thể thôi phát Viêm Dương hỏa lực, ngưng tụ Kình lực, một khi nhập thể, có thể sẽ tổn hại đến kinh mạch, Tôn giả cũng phải cẩn thận."
"Ha ha. . ." Liệt Hỏa Tôn giả ngửa mặt lên trời cười to:
"Mạc huynh đệ, nếu như ngươi thi triển pháp môn khác thì ta còn cẩn thận một chút, nhưng nếu mà là Viêm Dương hỏa lực thì lại không đáng chú ý!"
"Tiếp chiêu!"
Trong tiếng cười lớn, lão ta nhảy lên, quyền thân tương hợp, thi triển một chiêu Phi Thân chùy.
Người ở giữa không trung, một luồng hỏa khí cực nóng từ trong người lão ta bay ra, chớp mắt đã quét sạch tứ phương.
Những người đang vây xem đều không có kẻ yếu, ngoại trừ một vài võ giả Hậu Thiên ra, gần như đều là cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng khi luồng nhiệt khí này xuất hiện, sắc mặt của đám người lập tức thay đổi, liên tục lùi lại.
"Đến hay lắm!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trên thân hiện lên quang trạch huyền hắc, một tay làm đao, bổ về phía trước.
Thân hình hắn xoay tròn, kình thành xoắn ốc, giống như một viên đan dược đang xoay tròn.
Mà chưởng thế cũng theo đó chém ra, giống như cánh hoa đang nở rộ, cuốn về phía quyền phong đột kích.
"Bành!"
Quyền chưởng đụng nhau, thân thể của hai người hơi ngừng lại, chiêu thức đồng thời biến hóa.
Mắt của Liệt Hỏa Tôn giả co rụt lại, thân thể cong lên giống như một tôm bự, đánh ra liên hoàn song quyền như chậm mà nhanh.
Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng, cảnh giới võ học như vậy, ở trên người lão ta lại là nhấc tay là tới.
Mạc Cầu thối lui vài bước, song chưởng hiện lên hồng mang, chưởng đao chém ra hơn một trượng, đao mang quét sạch phía trước.
"Oanh. . ."
Kình khí đụng nhau, tiếng nổ ngột ngạt vang lên, liệt diễm bắn ra tứ phía, đám người đang vây xem không thể không lui về phía sau.
Hai người đang giao thủ lại là mặt không đổi sắc, thân hình xê dịch trong phạm vi vài thước, liên tục va chạm.
"Hảo ngạnh công!" Liệt Hỏa Tôn giả vừa thay đổi bộ pháp đánh tới, vừa mở miệng khen:
"Có thể ngạnh kháng Liệt Hỏa Kình lực lão hủ mà không tổn hại, ngạnh công của Mạc huynh đệ khiến cho người nhìn than thở."
"Tôn giả cũng không kém." Nét mặt của Mạc Cầu không thay đổi:
"Mạc mỗ xem như cũng từng giao thủ với không ít Tiên Thiên, nhưng còn chưa bao giờ gặp phải Chân khí nào nóng bỏng giống như Tôn giả."
"Tại hạ bội phục!"
Cho dù hắn công tụ toàn thân, thôi phát ngạnh công đến cực hạn, nhưng ở trước mặt đối phương, làn da giống như đang bị đốt cháy.
Giống như người đối địch với hắn không phải một người, mà là một cái lò lửa lớn đang tản ra nhiệt độ cao.
Phải biết, hiện giờ ngạnh công của Mạc Cầu có thể ngăn cản được một chút Pháp khí của Tu Tiên giả.
Chẳng lẽ Chân khí của người này. . .
Lại có thể so sánh với Pháp lực?
Thật tình không biết, trong lòng Liệt Hỏa Tôn giả cũng kinh ngạc không thôi.
Công pháp mà lão ta tu luyện rất kì lạ, lại còn có cơ duyên bất phàm, lúc này mới tu thành một thân Viêm Dương Chân khí cực hạn.
Ngày thường khi động thủ với người khác, chỉ cần không phải Tu Tiên giả, mọi việc đều sẽ thuận lợi.
Hôm nay là lần đầu tiên mà lão ta gặp khó!
Không chỉ như vậy.
Ngạnh công của đối thủ kinh người, chiêu thức tinh diệu, chưởng pháp còn có thể mượn hỏa lực của bản thân để phản kích.
Giống như lúc này, hai tay Mạc Cầu run rẩy, từng tầng Kình lực tràn ra, giống như cối xay vô hình, nhanh chóng làm hao mòn lực lượng của bản thân.
Luyện Thiết Huyền thủ?
Môn Võ kỹ này rất cao minh, vả lại còn tương thông với công pháp của mình, nếu như có thể lấy được. . .
Hai người suy nghĩ trong đầu, trong chớp mắt đã giao thủ hơn mười chiêu, bất phân thắng bại.
"Hô. . ."
Nhiệt độ cực cao làm cho mặt đất cứng rắn bị nứt ra, xoắn lại, hoa cỏ nằm cách đó không xa cũng bị đốt cháy.
Thậm chí đã bắt đầu lan ra phòng ốc xung quanh.
"Hai vị!" Một người lớn tiếng hô:
"Nơi này là đạo quan của Phan đạo trưởng, hai vị thu liễm một chút, nếu không sợ là sẽ phải khó coi."
"Biết!"
Liệt Hỏa Tôn giả nghe vậy bèn gầm lên một tiếng, kình khí trên thân chấn động mãnh liệt, liệt diễm quấn thân, mạnh mẽ lui về phía sau.
Mạc Cầu cũng một thu hồi chưởng thế, đứng yên tại chỗ.
Hai người nói đánh là đánh, nói lui liền lui, hiển nhiên là lần giao thủ vừa rồi cũng không dốc hết toàn lực.
Bất quá từ khi giao thủ đến nay cũng coi như biết được mấy phần chất lượng của nhau.
Mạc Cầu chưa từng thi triển Bất Động Như Sơn ấn, cực hạn tăng phúc, nhưng đối phương cũng chưa từng cầm binh khí.
Binh khí của Liệt Hỏa Tôn giả là một cây chùy nặng đến ngàn cân, đồng thời còn là Pháp khí Hạ phẩm, uy lực kinh người.
"Ha ha. . ."
"Thống khoái! Thống khoái! Mạc huynh đệ, vào trong ngồi."
"Tôn giả mời!"
Hai người từ chối nhã nhặn lời mời của đám người, tìm một gian phòng gần cửa sổ, lấy chút rượu ra rồi ngồi đối diện nhau.
"Mạc huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã có tạo nghệ như vậy, ngày khác tiến thêm một bước cũng là chuyện đương nhiên." Trên mặt Liệt Hỏa Tôn giả đầy vẻ cảm khái, bưng chung rượu lên ra hiệu:
"Lão hủ ở đây trước chúc cho Mạc huynh đệ bước vào con đường tu hành."
"Tôn giả quá khen." Mạc Cầu nâng chén lắc đầu:
"Từ xưa đến nay, người có thể dùng võ nhập đạo đã ít càng thêm ít, Mạc mỗ cũng không dám nói ra hào ngôn này."
"Quá khiêm tốn, quá khiêm tốn." Liệt Hỏa Tôn giả cười to, lập tức từ trên người lấy ra một vật, nói:
"Mạc huynh đệ, thứ này là do huynh đệ bán ra phải không?"
"Ừm." Mạc Cầu nhìn qua vật trên bàn rồi gật đầu:
"Không sai."
Thứ ở trên bàn là Phi Thiên Thần trảo.
Lúc mà hắn vừa vào Tiên Thiên thì vật này còn có chút tác dụng, hiện giờ đã có Tiên Vân chướng rồi thì thứ này đã vô dụng, may mà hôm trước đổi được một môn bí thuật liễm tức đặt biệt từ trong tay người khác.
"Đây là đồ tốt nha!" Liệt Hỏa Tôn giả khẽ vuốt Phi Thiên Thần trảo, ánh mắt thiểm động:
"Không biết Mạc huynh đệ lấy được vật này ở chỗ nào?"
"Nha." Mạc Cầu nhướng mày:
"Thế nào, Tôn giả rất hứng thú với thứ này sao?"
Phi Thiên Thần trảo quả thật không tệ, nhưng dường như cũng chẳng có ích lợi gì với đối phương.
Cũng không đáng được tán dương như vậy.
Ngày hôm nay người này đột nhiên cảm thấy hứng thú với mình, thậm chí còn chủ động mời mình tỷ thí võ nghệ.
Chẳng lẽ có liên quan đến vật này sao?
"Ngô. . ." Trên mặt Liệt Hỏa Tôn giả lộ ra vẻ trầm ngâm, dừng một chút, mới nói:
"Thực không dám giấu giếm, Công pháp mà lão hủ tu hành vô cùng có khả năng có liên quan đến người đã rèn đúc ra vật này."
"Cho nên, xin Mạc huynh đệ cáo tri, ta tất có thâm tạ!"
"Còn có chuyện như thế." Trong mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nhưng mà sợ là làm cho Tôn giả thất vọng rồi, theo ta được biết, gia tộc rèn ra vật này đã bị diệt môn."
"Cho dù là có huyết mạch còn sống, sợ là cũng không có thể tái hiện kỹ nghệ luyện chế vật này."
"A!" Sắc mặt Liệt Hỏa Tôn giả trắng xám:
"Tại sao lại như vậy?"
"Sự thật chính là như vậy."
Mạc Cầu gật đầu, cũng không giấu diếm, kể lại chuyện lúc trước Nhạc gia bị Lục phủ hạ lệnh diệt môn như thế nào.
Đương nhiên, hắn chỉ nói là mình chỉ nghe nói, cũng không đề cập đến mình.
"Thật là không ngờ. . ."
Liệt Hỏa Tôn giả há to miệng, gượng cười, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu:
"Đúng là cao hứng hụt một tràng."
"Sao vậy?" Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, nói:
"Nhạc gia rất quan giọng với Tôn giả sao?"
"Ngô. . ." Liệt Hỏa Tôn giả chần chờ một chút, nghĩ nghĩ, mới nói:
"Mạc huynh đệ có biết ta làm nghề gì không?"
"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu:
"Tôn giả dùng thân thể phàm nhân để luyện chế Pháp khí, còn là thượng khách của rất nhiều Tu Tiên giả."
"Chuyện này cũng đã truyền khắp toàn bộ đạo quán."
Liền ngay cả Lục Mộc Hủy khi nghe nói chuyện này cũng kinh ngạc nửa ngày, liên tục lắc đầu kêu lên không thể tưởng tượng nổi.
"Ha ha. . ." Liệt Hỏa Tôn giả cười tự đắc một tiếng, lại than nhẹ một tiếng, nói:
"Thực không dám giấu giếm, thật ra bản lĩnh Luyện khí này của ta đến từ một môn phái Tiên gia tên là Yển tông."
"Yển tông xuất Yển sư, sở trường về cơ quan tạo vật, mà đa phần môn hạ đệ tử đều được xưng là Yển sư."
"Yển sư?" Mạc Cầu lộ ra vẻ suy tư, nói:
"Nhạc gia sở trường về cơ quan, ám khí, cho nên cũng là truyền thừa của Yển sư?"
"Chắc vậy." Liệt Hỏa Tôn giả gật đầu:
"Môn Công pháp ta tu hành tên là Dung Hỏa Quyết, đến từ tiên môn Yển tông mới có uy năng như thế."
Thấy nét mặt Mạc Cầu biến đổi, lão ta lại nói:
"Mạc huynh đệ, người thường không thể tu hành môn công pháp này, lão hủ là vì cơ duyên xảo hợp mới nhập môn được."
"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Liệt Hỏa Tôn giả cười cười, tiếp tục mở miệng:
"Năm đó, lão hủ tỉnh tỉnh mê mê tu thành Dung Hỏa quyết, sau này có chút danh tiếng, nghe ngóng nhiều mặt mới biết chuyện của Yển tông."
"Ta nghe nói. . ."
Lão ta khẽ vuốt chòm râu, nói:
"Nếu như tu thành Dung Hỏa quyết, luyện thành mấy loại khí giới mà Yển sư lưu lại trong phàm trần liền có thể đạt được một viên Yển Sư lệnh."
"Mà cái Phi Thiên Thần trảo này chính là một trong mấy loại khí giới đó."
"Yển Sư lệnh?" Mạc Cầu giật mình trong lòng:
"Đây là vật gì?"
"Một tấm Lệnh bài, bằng vào vật này có thể bái nhập tiên môn Yển tông." Liệt Hỏa Tôn giả tự giễu một chút, nói:
"Kỳ thực lão hủ cũng đã cao tuổi, không nói có thể luyện ra mấy thứ kia hay không, cho dù có Yển Sư lệnh, sợ là cũng sẽ không cầm đi bái nhập Yển tông, mà sẽ để lại cho hậu nhân hưởng dụng."
Yển Sư lệnh. . .
Mạc Cầu cuồng loạn trong lòng.
Năm đó hắn đi theo Nhạc gia chủ tìm kiếm di vật của tiền nhân, lúc đó liền có một tấm Lệnh bài.
Sau này khi đoàn người gặp được cao thủ Tiên Thiên của Huyền Y giáo, Nhạc gia chủ bỏ mình, vật này liền nằm trong tay hắn.
Mặt chính diện của tấm Lệnh bài này có khắc một chữ Yển.
Có lẽ, khả năng, đại khái, hẳn là. . . , chính là Yển Sư lệnh!
Mạc Cầu cố gắng kiềm chế xúc động muốn vội vàng trở về phòng nghiên cứu, nhìn về phía Liệt Hỏa Tôn giả đang lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
"Tôn giả."
Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi nói:
"Tuy rằng Nhạc gia đã bị diệt môn, nhưng không có nghĩa là phương pháp luyện khí của Nhạc gia không còn."
"Hả?" Liệt Hỏa Tôn giả sững sờ, mắt hiện kỳ quang:
"Mạc huynh đệ, ngươi biết ở đâu sao ?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Nhưng mà ta cần một vật để trao đổi."
". . ."
Liệt Hỏa Tôn giả nhướng mày, nhìn Mạc Cầu thật lâu rồi mới chậm rãi gật đầu:
"Nói nghe một chút."
. . .
Đợi khi Mạc Cầu trở về tiểu viện thì sắc trời đã không còn sớm nữa.
Trong tay hắn có thêm một quyển bí tịch.
Dung Hỏa quyết!
Một môn Công pháp Ngự Hỏa quyết bắt nguồn từ Tiên gia, có thể ngưng tụ thành chân hỏa, có thể dung luyện vạn vật.
Thậm chí. . .
Có thể xóa đi khí tức của người khác trên Pháp khí.
Mạc Cầu dùng Thiên Cơ bí lục của Nhạc gia và Luyện Thiết Huyền thủ đổi được từ trong tay của Liệt Hỏa Tôn giả.
Lật bí tịch ra, màn sáng trong thức hải sáng lên, từng cái văn tự được khắc lên đó.
"Một vạn bảy ngàn tinh thần!"
Mạc Cầu mở mắt ra, không khỏi hít sâu một hơi.
Dung Hỏa Quyết chẳng qua chỉ có ngàn chữ, nhưng muốn lĩnh ngộ thì phải tiêu hao số lượng tinh thần lớn nhất từ trước nay.
So với ba quyển Phù Đồ còn nhiều hơn!
May mà những năm này hắn có tích lũy, tuy rằng đã dùng mất không ít để cảm ngộ võ học lấy được từ trong Lục phủ, nhưng vẫn còn hơn hai vạn tinh thần đang sáng lấp lánh.
"Mạc đại ca!"
Còn chưa chờ Mạc Cầu làm ra quyết định, ngoài cửa liền truyền đến tiếng nói của Lục Mộc Hủy.
Sau trận khóc ngày hôm đó, dường như cô nàng này đã tỉnh ngộ lại, không còn làm mình làm mẩy nữa.
Lúc này Lục Mộc Hủy vội vàng đẩy cửa phòng ra, nói:
"Có tin tức!"
"Nha." Mạc Cầu quay đầu:
"Nói thế nào?"
"Qua một thời gian ngắn nữa sẽ có người của Đồng gia ở Thái Bạch sơn muốn đi Tiên đảo, chúng ta có thể đồng hành với họ." Khuôn mặt nhỏ của Lục Mộc Hủy phiếm hồng, nói:
"Muội xin Phan đạo trưởng một phong thư, có thể dùng làm tín vật, đến lúc đó chúng ta đi theo là được."
"Được." Trên mặt Mạc Cầu cũng hiện ra vẻ vui mừng, sau đó lại nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt kinh ngạc:
"Thập Cửu nương định đi ngay bây giờ sao?"
"Đương nhiên." Lục Mộc Hủy ra vẻ đương nhiên nói:
"Chuyện này nên sớm chứ không nên chậm trễ."
"Ngô. . ." Mạc Cầu mở miệng:
"Ngươi không đi giao lưu với những đồng đạo khác thêm mấy ngày sao? Theo ta được biết, loại cơ hội này cũng không nhiều."
"Ai!" Trên mặt Lục Mộc Hủy hiện ra vẻ bất đắc dĩ:
"Ta cũng muốn, chỉ tiếc là trong ví tiền rỗng tuếch, mấy khối Linh thạch mà ta mượn của huynh cũng đã tiêu hết sạch."
"Tiếp tục ở nữa chỉ có thể nóng mắt."
Nói xong liền giang tay ra:
"Chẳng bằng đi sớm!"
Mạc Cầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút, chậm rãi gật đầu.