Chương 289. Phản Sát
Người dịch: Whistle
Âm phong gào thét, quỷ khóc thần hào, giống như ngàn vạn oan hồn đang gào thét bên tai, không ngừng xung kích não hải.
Thế công như này có chút giống với Mê Thần Âm trong võ học.
Nhưng uy năng lại vượt xa.
Dù là Mạc Cầu tâm tính kiên định, Thần niệm cường đại, nhưng cũng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình cũng trở nên chậm lại.
Mà thế công của lệ quỷ hoàn toàn không chỉ như thế!
Âm phong mang theo hắc vụ, bốc lên giữa không trung, giống như mực nước đậm đặc, toát ra một cảm giác quỷ dị làm cho người ta sợ hãi, còn có từng cái quỷ trảo dữ tợn to lớn từ trong đó nhô ra.
Quỷ trảo nhẹ nhàng chụp tới, những nơi đi qua, đá núi hóa thành bột phấn, cây cối lập tức bị cháy khô, hoàn toàn không còn sinh cơ.
Tiên Vân chướng bao phủ ngoài thân Mạc Cầu chỉ vừa mới bị chạm vào đã phát sinh ra những cơn chấn động kịch liệt, còn có một âm khí lạnh lẽo thẩm thấu vào trong cơ thể.
May mà đột một chút Âm khí phá Tiên Vân chướng này còn không phá được Hắc Sát chân thân, ngược lại không đến mức bị người đánh bại chỉ với một chiêu.
"Động thủ!"
Mạc Cầu hét lớn một tiếng, thân hình lập tức biến hóa, phát huy thân pháp khinh công mà bản thân học được đến cực hạn.
Có Tiên Vân chướng gia trì, toàn lực ứng phó Đạp Hư Bộ, chợt trái chợt phải, khó mà đoán được.
Chốc chốc lại đột nhiên bạo phát, Chân khí chí cương chí dương trong quyền chưởng cũng có thể khiến cho quỷ vật tạm thời tránh lui.
Chẳng qua quỷ vật không giống với đối thủ trước kia của Mạc Cầu, nó dường như không có thực thể, cũng không thể nào phản kích.
"Đi!"
Nơi xa, Lục Mộc Hủy nghiến chặt hàm răng, trong miệng quát một tiếng, ngọc trâm ở trên đỉnh đầu liền hóa thành một luồng lưu quang bay ra ngoài.
Lưu quang run rẩy giữa không trung, giống như mây mù mịt mờ, tụ tán bất định, nhanh chóng đâm tới mi tâm của Ngô Pháp Thông.
Vân Vụ Ngự Kiếm Chân quyết!
"Hanh!"
Ngô Pháp Thông người khoác hắc bào, thấy thế bèn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng giơ một tay giơ, một cái khiên tròn màu đen lập tức xuất hiện trước người.
Khiên tròn chỉ lớn chừng bàn tay, giống như là một cái mai rùa, nhẹ nhàng nhoáng một cái đã ngăn cản được lưu quang đột kích.
Đồng thời trong miệng Ngô Pháp Thông còn quát khẽ, một luồng ô quang từ trong ống tay áo bay ra, giống như một con linh xà đang lao thẳng tới Lục Mộc Hủy.
"Đinh linh linh. . ."
Ở bên hông Ngô Pháp Thông, hai cái linh đang màu đỏ đang rung động nhè nhẹ, Lệ quỷ đang công kích Mạc Cầu cũng từ một phân thành hai, bay nhào ra hai bên trái phải.
Khiên tròn, ô quang, linh đang. . .
Trên người của kẻ này lại có ba loại Pháp khí!
Lục Mộc Hủy nói tế luyện Pháp khí sẽ bị hao tổn rất nhiều tinh thần, lúc này hiển nhiên không quá tương xứng với những lời nàng nói.
Chẳng qua bây giờ không phải là lúc để cân nhắc những chuyện này.
Hai con Lệ quỷ gào thét giữa không trung, âm phong quét sạch tứ phương, quỷ trảo đột nhiên toát ra không có chút manh mối nào.
Quỷ vật không có thực thể, khi di động lại có thể so với phi kiếm, tuy rằng thân pháp của Mạc Cầu rất mạnh, nhưng muốn né tránh cũng phải cực kỳ mạo hiểm.
Chỉ một cái vồ bắt đơn giản, dù cho không có một chút kỹ xảo nào thì cũng đã làm cho hắn luống cuống tay chân.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Cây cối liên tục ngã xuống đất, âm phong, sương khói từ khe hở trong cây thoát ra, huyễn hóa thành quỷ trảo kinh khủng.
Song trảo hợp lại, chụp tới, một tiếng chói tai vang lên.
"Bạch!"
Mạc Cầu thân như điện thiểm, từ trong khe hở của quỷ trảo thoát ra, tiện tay vung lên, từng luồng Viêm Dương kình khí bắn ra.
Kình khí và Âm khí đụng vào nhau, lập tức ngăn cản quỷ trảo, nhưng lại khó mà tiêu diệt triệt để Lệ quỷ.
Một bên khác.
Bóng người ở bên cạnh Lục Mộc Hủy duỗi hai tay ra trước, thân thể bổ nhào tới, đột kích về phía ô quang.
"Bành!"
Một người, một vật, bay ngược ra sau.
"Hả?"
Trong miệng Ngô Pháp Thông phát ra một tiếng kinh nghi, mắt hiện Linh quang nhìn kỹ bóng người:
"Lại là Cương thi."
Cương thi xuất hiện tuy rằng nằm ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể làm cho Ngô Pháp Thông cảm thấy e ngại.
Nói xong trên tay khẽ động, ô quang kia ngừng lại, hiện ra chân hình, lại là một thanh đoản trùy.
Chùy phong bén nhọn, trên thân chùy có ô quang du tẩu, khẽ run lên, lập tức bay tới trước rồi đập xuống.
Cương thi, Pháp khí, triền đấu cùng một chỗ.
Cùng lúc đó.
Lục Mộc Hủy kéo căng khuôn mặt, liều mạng ngự sử Pháp khí, thi triển Vân Vụ Ngự Kiếm Chân quyết mưu toan đột phá phòng ngự của cái khiên tròn.
Nhưng mà mặc dù kiếm pháp của nàng kiếm quyết tinh diệu, nhưng tu vi lại cạn, mỗi lần thử nghiệm đột phá đều bị đối phương ngăn lại.
Trong lúc nhất thời, mấy người đều thi triển thủ đoạn của riêng mình, khó phân thắng bại.
'Đây chính là thực lực của Luyện Khí tầng tám sao?'
Mạc Cầu trải qua chém giết, dù cho dưới loại tình huống này, nhưng vẫn còn dư lực để quan sát toàn trường:
'May là đã sớm giải quyết một người, nếu không hậu quả khó liệu.'
Nghĩ như vậy, động tác trên tay hắn cũng không hề chậm.
Liệt Diễm đao, Tử Dương chưởng, Huyền Cực công. . .
Rất nhiều võ học chí cương chí dương từ trong tay Mạc Cầu tuôn ra, Tiên Thiên chân khí đều hóa thành Viêm Dương chi lực.
Quỷ vật chính là nơi tập trung Âm hồn, theo thuyết pháp của Lục Mộc Hủy, phàm nhân võ giả thì chỉ có dương cương chi lực mới có thể chống đỡ được, nhưng mà nhiều nhất chỉ có thể trốn thoát, khả năng phản sát không lớn.
Nếu như Liệt Hỏa Lão Tổ ở chỗ này thì chắc là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ân. . .
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, thân hình đột nhiên phi nước đại nhanh như điện thiểm, chớp mắt đã xông ra xa ngoài hơn mười trượng.
"Ô!"
Hậu phương, quỷ khiếu đột kích, âm phong quét sạch.
Thân hình Mạc Cầu dừng lại, một tay hơi nâng lên, Tiên Vân chướng cũng tăng theo, hóa thành hơn một trượng rồi rơi xuống.
Âm phong va chạm vào Tiên Vân chướng, lập tức chấn động kịch liệt, giống như chỉ trong nháy mắt tiếp theo liền sẽ sụp đổ vậy.
Thân ở trong đó, Mạc Cầu lại mặt không đổi sắc, tay kia lấy Hỏa Long bội ra.
pháp thuật nội tàng trong Hỏa Long bội có uy lực cường hãn, nhưng mà chỉ có thể thi triển một kích, một kích không trúng thì chỉ có ngồi chờ chết, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thi triển.
Nhưng mà đó là trước kia.
Hiện giờ thì lại không giống.
"Đốt!"
Trong miệng quát khẽ, Hỏa Long bội trong tay đột ngột sáng lên, một ngọn lửa yên lặng từ đó bay ra.
Có cửa!
Dung Hỏa quyết.
Đây là một pháp môn đến từ Pháp thuật Ngự Hỏa quyết của Tiên gia, có năng lực điều khiển, dung luyện liệt diễm.
Tuy là quan khiếu trong đó không hề liên quan đến Pháp lực, theo lý mà nói thì phàm nhân cũng không thể tu hành.
Chẳng qua luôn có ngoại lệ.
Năm đó Liệt Hỏa Tôn giả rơi vào trong một hoàn cảnh băng hỏa kỳ lạ, thân thể nhiễm phải một loại kỳ hỏa nào đó, cơ duyên xảo hợp nên đã nhập môn.
Mạc Cầu không có kỳ ngộ như lão ta, nhưng lại có tinh thần trong thức hải, trong cơ thể không có kỳ hỏa, nhưng trên người lại có Hỏa Long bội.
Lúc này khi hành động, Chân khí dẫn ra Hỏa Long bội, lại thật sự lấy được một đạo hỏa diễm từ đó.
"Đi!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, liệt diễm lập tức bay ra.
Mới đầu, liệt diễm chỉ lớn bằng một sợi, sau khi bay ra ngoài liền to bằng cánh tay trẻ con, dài đến gần một trượng, giống như một cây trường tiên hỏa diễm.
"Bạch!"
Ô Long bàn trụ!
Suy nghĩ khẽ động, roi lửa khẽ quấn giữa không trung, cuốn lấy một cái quỷ trảo rồi kéo lại.
Rõ ràng là Âm hồn hư vô, bị liệt diễm quấn chặt lại như có thực thể, điên cuồng bốc cháy.
"Li!"
Tiếng gào thét sắc nhọn từ trong hắc vụ, âm phong truyền đến, cũng làm cho thân thể của Ngô Pháp Thông run lên.
"Tại sao lại như vậy?"
Ngô Pháp Thông lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.
Tuy rằng Mạc Cầu đã đánh gục Đào Cảnh chỉ với một kích, uy thế kinh người, nhưng mà Ngô Pháp Thông lại không hề để ý một chút nào.
Dù sao chỉ là một giới Tiên Thiên, cho dù lực bộc phát có mạnh thì chỉ cần cẩn thận một chút đừng để hắn ta tới gần thì sẽ không sao.
Chỉ cần bắt được Lục Mộc Hủy thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.
Nhưng mà tình huống hiện giờ lại nằm ngoài dự liệu của Ngô Pháp Thông, lại thêm những biến cố khác, trong lòng họ Ngô đã có thoái ý.
Đúng lúc này.
"Rống!"
Con Cương thi vẫn luôn chém giết với Pháp khí đột nhiên gào lên một tiếng, trên thân tuôn ra một luồng Âm Sát khí nồng đậm.
Âm Sát khí bổ nhào về phía trước, dính chặt vào Pháp khí.
Đồng thời nó còn duỗi hai tay ra trước, móng tay bén nhọn bắn ra giống như mười cái lưỡi dao, điên cuồng gọt cắt Pháp khí.
Mạc Cầu cũng quát khẽ một tiếng, bộc phát Bất Động Như Sơn, khí tức trên người lập tức tăng lên mấy lần.
Cực hạn tăng phúc!
"Oanh!"
Hắn cầm Hỏa Long bội trong tay, quyền phong bị liệt diễm bao phủ, một quyền đánh ra, trong nháy mắt đã ngăn chặn con Lệ quỷ bên kia, đồng thời trong miệng còn hét lớn:
"Ngay tại lúc này!"
"Không được!" Ngô Pháp Thông biến sắc, trong lòng cuồng loạn, không kịp nghĩ nhiều, định bứt ra rồi nhanh lùi lại.
Nhưng vào lúc này, lồng ngực của họ Ngô đột nhiên buồn bực.
Quyền phong của Mạc Cầu đã đánh trúng một con Lệ quỷ, quyền phong liệt diễm, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân của Lệ quỷ, hắc vụ lập tức bị liệt diễm đốt cháy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà mười móng tay của Cương thi cũng trảm trên Pháp khí đoản trùy, cùng với Âm Sát khí liều mạng làm hao mòn linh tính của Pháp khí.
Bất luận là Lệ quỷ hay là Pháp khí đều có tâm huyết tương liên với Ngô Pháp Thông, lúc này bị hao tổn, khí tức của họ Ngô lập tức loạn.
Lúc này, sắc mặt của Lục Mộc Hủy cũng nghiêm lại, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, bấm tay làm kiếm, hướng hư không trước người điên cuồng nắn ấn quyết:
"Lấy huyết làm dẫn, thiên hồn địa khiên, tật!"
"Vân vụ phiếu miểu!"
"Đi!"
"Ông. . ."
Trong hư không, ngọc trâm run rẩy, lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
"Bạch!"
Lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mức Pháp khí khiên tròn cũng không kịp chặn lại, vòng qua một đường vòng cung đạo quỷ dị giữa không trung, xuyên qua sau đầu của Ngô Pháp Thông rồi lại chui ra từ mi tâm.
Ngọc trâm lơ lửng trước mặt Ngô Pháp Thông, ánh sáng long lanh, không nhuốm một giọt máu, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, lại trảm diệt tất cả sinh cơ của họ Ngô.
"Phù phù!"
Thi thể rơi xuống đất.
Lệ quỷ, Pháp khí trong sân cũng đồng thời trì trệ, lập tức hóa thành khói xanh chui vào trong linh đang, rơi xuống đất phát ra những tiếng leng keng.
"Hô. . . Hô. . ."
Gương mặt xinh đẹp của Lục Mộc Hủy trắng bệch, hai tay run rẩy, đôi mắt đẹp quét qua toàn trường, không khỏi vừa kinh vừa sợ, còn có một cỗ cuồng hỉ làm cho nàng không nhịn được thân thể phát run.
"Chúng ta thắng!"
Trong miệng nàng thì thào, trong giọng nói mang theo vẻ khó có thể tin nổi:
"Một vị Luyện Khí tầng bảy, một vị Luyện Khí tầng tám, chúng ta vậy mà. . . Vậy mà thật thắng?"
Chuyện này đối với nàng mà nói quả thật chính là kỳ tích!
Phải biết, nàng chỉ có tu vi Luyện khí tầng năm, vả lại còn bất thiện chém giết, Mạc Cầu còn chỉ là một vị phàm nhân Tiên Thiên.
Dù cho có thêm một con Cương thi, trước đó, nàng cũng không cảm thấy phe mình có chút cơ hội nào.
"Còn không có."
Mạc Cầu lạnh lẽo nói, nhẹ nhàng giơ tay lên, một cục đá liền bay về phía xa.
"Ba!"
Cục đá rơi xuống đất, Đào Cảnh vốn đang nằm ở nơi đó không nhúc nhích, lập tức bị một cơn gió màu xanh lá nâng lên, bỏ chạy về phía xa.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, một tay huy động, Cương thi ở bên cạnh đã nhào tới ngăn lại đường đi của đối phương.
Nương theo một trận gào thét, trong rừng triệt để yên tĩnh trở lại.
. . .
Trong rừng, trong một khu vực rộng lớn, đống lửa bập bùng, bóng người lắc lư, Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở một bên.
"Xem ra Tu Tiên giới cũng rất nguy hiểm."
Hắn sờ lên ngực, mày nhăn lại, ở nơi đó có một luồng âm khí lạnh lẽo đang xoay quanh không tiêu tan.
Đây là vết thương bị hai con Lệ quỷ phản phệ vào thời khắc cuối cùng tạo thành.
Âm khí quấn thân, không mất mạng, chẳng qua thân thể sợ là không tránh khỏi phải suy yếu một hồi.
"Đúng vậy nha!" Lục Mộc Hủy ngồi xổm ở bên cạnh, cầm lấy một cành cây nhẹ nhàng khều khều đống lửa, cảm khái nói:
"Hôm nay may mắn là có Mạc đại ca ở đây, nếu không. . ."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không cần nhiều lời nữa.
Đối phương đã cứu mạng nàng nhiều lần, dù có nói nhiều lời cảm kích thì cũng có vẻ hơi bất lực.
"Ừm." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, đẩy mấy món đồ ở bên cạnh lên trước:
"Đếm chiến lợi phẩm một chút đi!"
"Không cần, không cần." Lục Mộc Hủy vội vàng khoát tay, vẻ mặt áy náy:
"Bọn hắn vốn là vì muội mà tới, Mạc đại ca là bị tai bay vạ gió, huống hồ muội cũng không hỗ trợ được gì, đồ vật huynh cứ giữ lại là được."
"Dù gì thì tên Ngô Pháp Thông kia cũng là bị ngươi giết, không có ngươi, ta cũng không làm gì được gã." Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Không cần nhiều lời, đồ của Tu Tiên giả có rơi vào trong tay thì ta cũng không sử dụng được, đường đi sau này còn rất dài, ngươi cũng cần phải gia tăng thực lực."
"Cái này. . ." Lục Mộc Hủy chần chờ một chút rồi mới nhẹ nhàng gật đầu:
"Được thôi."
"Đúng rồi Mạc đại ca, muội có một tin tức tốt muốn nói."
"Tin tức gì?"
"Muội đã Luyện Khí tầng sáu!"
Mạc Cầu ngẩng đầu.
Đây thật sự là một tin tức tốt.