Chương 293. Tiểu Uyển
Người dịch: Whistle
Một tháng sau.
Ba người xuất hiện trên quan đạo với bộ dạng phong trần mệt mỏi, nhìn một hòn đào nằm ở phía xa trong biển rộng mênh mông.
Đôi mắt đẹp của Lục Mộc Hủy nổi lên gợn sóng, thì thào mở miệng:
"Đó chính là Tiên đảo?"
Chỉ thấy phía trên mảnh hải vực này, mây mù tốt tươi, một hòn đảo giống như cự thú đang nằm trên mặt nước, diện tích của hòn đảo rất rộng, sợ là không thua gì phủ thành ở Đông An phủ.
Mắt trần có thể nhìn thấy, từng chiếc thuyền hàng to lớn đang không ngừng lui tới trên đảo, phun ra nuốt vào lấy rất nhiều hàng hóa.
Tinh tế tưởng tượng, tự khi Lục phủ gặp nạn đến nay đã trôi qua một năm.
Rốt cục. . .
Đã đến được Tiên đảo trong truyền thuyết!
Lục Mộc Hủy tâm niệm chuyển động, trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
"Hẳn không phải là." Đồng Nguyên Phụ đối chiếu với thuyết pháp của Đồng lão một chút rồi nói:
"Đó là vệ thành của Tiên đảo."
Xung quanh Tiên đảo có mười mấy hòn đảo to to nhỏ nhỏ, rất nhiều đảo nhỏ giống như vệ thành bảo vệ lấy Tiên đảo.
Những quốc gia xung quanh đều chiếm cứ một hòn đảo nhỏ, bọn hắn từ Đại Tấn mà đến, hòn đảo trước mắt này hẳn là thuộc về Đại Tấn.
"Các vị, muốn ngồi thuyền sao?"
Khắp nơi đều có thể thấy được nhà đò đang mời chào khách, lúc này liền có một người tới mời đám người Mạc Cầu.
So với địa phương khác, nhà đò nơi này đều thân mặc gấm vóc, thái độ khi đối mặt với Tu Tiên giả cũng là không kiêu ngạo không tự ti.
Mạc Cầu thuận miệng hỏi:
"Thuyền tư nhân giá cả thế nào?"
"Đi Tiên đảo thì một người một lượng vàng, đi vệ thành Đại Tấn thì mười lượng bạc."
"A. . ."
Mạc Cầu cũng đã không cạn lời với giá hàng nơi này, chỉ đành lắc đầu lấy ra một khối vàng đưa tới:
"Vệ thành Đại Tấn!"
"Có ngay!" Trên mặt nhà đò hiện lên vẻ mừng rỡ, nói một tiếng liền bước đến giúp đỡ dẫn ngựa nhấc hàng.
"Thật là nhiều Tu Tiên giả." Lục Mộc Hủy quét mắt nhìn những người đang đi tới đi lui trên đường, không nhịn được thấp giọng mở miệng:
"Ta đã lớn như vậy rồi, đây còn là lần đầu nhìn thấy nhiều Tu Tiên giả như vậy."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
Không chỉ Tu Tiên giả, võ giả cũng càng nhiều, vả lại đã phần đều là tôi tớ.
Đưa mắt nhìn lại, có thể nói là Nhất lưu cao thủ không bằng chó, khắp nơi trên mặt đất đều Tiên Thiên cường giả, ngay cả người chèo thuyền cũng là võ giả Luyện thể Hậu Thiên có thành tựu.
"Lái thuyền đi!"
Đợi khi tập hợp đủ khách, thuyền chở khách liền nhổ neo khởi hành, dưới sự điều khiển của người chèo thuyền, con thuyền chở khách tiến lên với tốc độ kinh người.
Nửa canh giờ sau.
Hòn đảo vệ thành Đại Tấn cũng đã là hiện rõ trước mắt.
Tiếng hò hét không ngừng vang lên.
"Người từ Ký châu tới thì tụ hợp ở đây!"
"Chư vị đạo hữu đến từ Vân châu, nếu như không có chỗ đi thì có thể đến nơi này, An Thân vương đã chuẩn bị chỗ ở cho chư vị."
"Tu Tiên giả đến từ ba châu Nam Man có thể đến khách sạn thuộc quyền quản lý của Trấn Nam tướng quân, có chư vị đồng đạo, thuận tiện giao lưu."
"Triều đình đã xây dựng một tòa Quần Tiên các ở nơi này, các vị tu sĩ Luyện khí tâng tầng trở lên, nếu như chưa thể gia nhập môn phái Tiên gia thì có thể ở lại trong đó nhậm chức, hàng năm đều có Linh thạch, Đan dược làm bổng lộc."
". . ."
Ba người đối mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Không ngờ là triều đình lại xây dựng nha môn ở chỗ này để mời chào Tu Tiên giả.
Có lẽ. . .
Sở dĩ Lục gia có thể chiếm được Đông An phủ cũng là bởi vì triều đình cho phép.
Đại Tấn như thế, nghĩ đến những hòn đảo vệ thành cũng sẽ giống vậy.
Chỉ bất quá.
So với dấn thân vào triều đình, ăn bổng lộc cung phụng, thì việc gia nhập môn phái Tiên gia hiển nhiên càng có lực hấp dẫn hơn.
Lục Mộc Hủy quét mắt nhìn đám người đang rộn rộn ràng ràng, không khỏi thấp giọng nói: "Nơi này không giống với trong tưởng tượng của ta lắm."
"Ừm." Đồng Nguyên Phụ gật đầu:
"Giống như phường thị của phàm nhân, không có điểm khí tượng nào của Tiên gia."
Mạc Cầu lại không phản ứng gì, xung quanh Tiên đảo trải qua nhiều năm phát triển như vậy, trở thành bộ dáng như hiện giờ thì tất nhiên có nguyên nhân của nó.
Mới đến, thích ứng trước rồi tính.
"Nguyên Phụ!"
Lúc này, một người lớn tiếng la lên, còn dùng sức tách đám người ra, đi về phía ba người.
"Ngài là. . ." Đồng Nguyên Phụ xem kỹ người tới, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ:
"Trần gia gia?"
"Làm sao, mấy năm không gặp liền không nhận ra ta rồi?" Người tới thân mặc trường bào, đạo cốt tiên phong, thấy thế bèn cười ha ha:
"Đồng huynh đâu rồi? "
Trong khi hỏi, người này liền nhìn chung quanh, ánh mắt vội vàng tìm kiếm những người khác.
"Nhị gia gia. . ." Hai mắt Đồng Nguyên Phụ đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nức nở:
"Ngài ấy, qua đời rồi."
"A!" Người tới biến sắc:
"Tại sao lại như vậy?"
Người này nhìn Đồng Nguyên Phụ, trong mắt có linh quang thiểm động, lập tức có chút không kịp chờ đợi nhỏ giọng nói:
"Tại sao có thể như vậy, Đồng huynh có để con mang. . ."
Vừa nói được một nửa, dường như là đã ý thức được không đúng chỗ, cũng không đúng thời điểm, nên liền dừng lại.
"Về trước rồi nói!"
Người này vẫy vẫy tay, mấy vị tôi tớ ở sau lưng liền tiến lên vây quanh mấy người, sau đó liền bước đi trên đảo.
Trên đường đi, Đồng Nguyên Phụ cũng kể lại những chuyện đã trải qua trước đây, cũng làm sáng tỏ thân phận của mấy người này.
Trần Cập Nham, một vị quản sự nội vụ trên Tiên đảo, tu sĩ cao giai có tu vi Luyện Khí tầng mười.
Lấy thân phận của người này, khi biết được đưa tin có thể lập tức chạy đến, chuyện này sợ là không phải dùng lý do quan hệ không tệ có thể giải thích được.
Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương, như có điều suy nghĩ.
"Kính Không môn!" Sau khi nghe được tin tức này, vẻ chờ mong trong mắt Trần Cập Nham đã biến mất không thấy, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lấp lóe, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, mang theo vẻ không cam lòng nói:
"Chuyện của Đồng huynh đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, thiên phú của Nguyên Phụ con không sai, ta sẽ tìm cơ hội để mấy vị Chấp sự chiêu thu đệ tử của tiên phái đến gặp con một lần, xem thử có thể đi cửa sau gia nhập vào tông môn nào không."
"Đa tạ Trần gia gia!" Đồng Nguyên Phụ vội vàng khom người, lại nói:
"Chuyện của Lục tỷ tỷ cũng phải làm ngài hao tâm tổn trí."
Dọc đường đi, có lẽ là do gặp phải chuyện tương tự, Lục Mộc Hủy chiếu cố cho y rất nhiều, đương nhiên y cũng đều ghi ở trong lòng.
"Nàng. . ."
Ánh mắt Trần Cập Nham lấp lóe, nói:
"Trước mắt cũng không có bao nhiêu môn phái trên Tiên đảo chiêu thu đệ tử, các ngươi đợi một hai năm rồi mới quyết định đi."
"Ta đang làm việc ở nơi chiêu thu đệ tử, có tin tức sẽ thông báo cho các ngươi biết trước."
"Đa tạ tiền bối." Lục Mộc Hủy chắp tay.
Nghe ra được, đối phương cũng chẳng có bao nhiêu thành ý, nhưng mà có thể nhờ vả một chút quan hệ đã là không sai rồi.
Có người biết rõ tình huống trên Tiên đảo, còn làm việc liên quan đến phụ trách chiêu thu đệ tử, đã là rất tốt rồi.
Chỉ tiếc, tu vi của Lục Mộc Hủy không cao, tuổi tác cũng đã vượt qua hai mươi, cơ hồ không có cơ hội bái nhập tiên phái.
Lão ta không coi trọng, cho nên thái độ sẽ lãnh đạm.
"Trước tiên cứ ở lại nơi này đi." Trần Cập Nham dẫn mấy người đến một khách sạn rồi than nhẹ:
"Gần đây đừng nên chạy loạn, ở bốn phía nhìn xem là được, ta sẽ mau chóng sai người tới thông báo."
Lời này đương nhiên là đang nói cho Đồng Nguyên Phụ nghe rồi.
"Vâng."
Sau đó lại bàn giao một hồi, đối phương liền cáo từ rời đi, lưu lại mấy người ở trong một căn viện lạc.
"Ta đi ra ngoài một chuyến." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, nói:
"Vừa rồi có lẽ ta đã gặp phải một vị bằng hữu."
. . .
Vệ thành rất rộng lớn.
Ngoại trừ Tu Tiên giả đến từ khắp nơi trong Đại Tấn thì còn có rất nhiều phàm nhân đã cư trú mấy đời ở nơi này.
So với những nơi khác thì cuộc sống của phàm nhân ở nơi này hiển nhiên là hậu đãi hơn quá nhiều.
Trên đường phố.
Gạch xanh được quét dọn không nhuốm bụi trần, cây cối hai bên đường cũng được các gia các hộ quản lý rất tốt.
Ra khỏi căn cứ của Tu Tiên giả, đi vào trong thành, phàm nhân rộn rộn ràng ràng lập tức lọt vào trong tầm mắt.
Mạc Cầu lần theo khí tức đi qua mấy con đường, cuối cùng đứng ở trước mặt một tửu lâu.
Vào lúc này, trong quán rượu cơ hồ không có một ai.
"Khách quan, mời vào bên trong!" Tiểu nhị nhiệt tình nghênh đón:
"Ngài cần gì?"
"Ta tìm người." Mạc Cầu phất phất tay, đưa tới nhất mảnh bạc vụn, bước lên lầu hai.
Ở vị trí bên cạnh cửa sổ quả nhiên có một bóng người quen thuộc.
Đổng Tiểu Uyển!
Đổng Tiểu Uyển lúc này có khí tức suy yếu, thần sắc tinh thần sa sút, trên người còn giống như đã mấy tháng trời chưa tắm, mái tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, một đôi mắt đẹp tràn đầy tơ máu.
Nếu như không phải đã quá quen thuộc, Mạc Cầu cũng chưa chắc có thể nhận ra, vừa rồi còn chần chờ suốt một đoạn đường.
"Sư tỷ?"
Thân thể Đổng Tiểu Uyển run lên, chậm rãi nghiêng đầu, đợi khi nhìn thấy Mạc Cầu, trong con ngươi hoàn toàn tĩnh mịch rốt cục cũng lộ ra một vẻ vui mừng:
"Đệ cũng tới rồi à."
Giọng nói khàn khàn làm cho Mạc Cầu vô thức nhíu mày.
Ở trong ấn tượng của hắn, Đổng Tiểu Uyển vẫn luôn triều khí phồn thịnh, tràn ngập sức sống, cho dù trải qua biến cố trong Lục phủ, thân thụ trọng thương cũng mặt không đổi sắc.
Hiện giờ tại sao lại như vậy?
"Thế nào?"
Hắn ngồi ở phía đối diện, rót cho mình một chén rượu đầy:
"Khí sắc kém như vậy, còn một thân một mình mua rượu, không phải là Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
". . ." Đổng Tiểu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nhị tiểu thư đã đi Tiên đảo, trên người chúng tôi không có Linh thạch, ta chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này."
"Vậy thì vì sao?" Mạc Cầu càng không hiểu.
"Ta. . ." Đổng Tiểu Uyển ngẩng đầu, trong con ngươi tràn đầy tơ máu run nhè nhẹ:
"Ta gặp được mẹ ta."
"Nha!" Động tác trên tay Mạc Cầu khựng lại:
"Tiền bối hiện giờ thế nào?"
"Nàng rất tốt." Khóe miệng Đổng Tiểu Uyển cong lên, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, gục đầu xuống, tiếng nói nghẹn ngào:
"Nàng sống rất tốt."
"Chẳng lẽ chuyện này không phải chuyện tốt sao." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Sư tỷ khổ sở vì chuyện gì?"
"A. . ." Đổng Tiểu Uyển a nhẹ một tiếng, bả vai run run.
Thật lâu sau.
Đổng Tiểu Uyển mới khôi phục được một chút tinh thần, ổn định nói:
"Hơn hai mươi năm qua, cha ta vẫn luôn nhớ nàng, ta. . . Cũng luôn muốn nhìn thấy nàng."
Đổng Tiểu Uyển bưng mặt vò rượu lên rồi uống một hớp, mặc cho rượu tràn rơi xuống người mình.
Đổng Tiểu Uyển ợ một tiếng rồi mới tiếp tục nó:
"Lúc đó, nàng bị người ta bắt đi, ta và phụ thân. . . Đều rất lo lắng nàng, sợ nàng chịu khổ."
"Hiện nay, nàng lại. . . Sống rất tốt!"
Mạc Cầu trầm lặng.
"Sống rất tốt, đây là chuyện tốt sao!" Đổng Tiểu Uyển liên tục gật đầu, hàm răng gần như muốn cắn nát bờ môi:
"Nam nhân kia cũng không bạc đãi nàng, thậm chí còn chăm sóc cho nàng rất chu đáo, còn giúp nàng thành tựu Tiên Thiên."
"Nhưng mà ta không hiểu!"
Đổng Tiểu Uyển nắm chặt hay tay, gân xanh gồ cao trên mu bàn tay, đôi mắt đẹp phẫn nộ trừng to:
"Nếu như nàng đã chẳng có chuyện gì thì tại sao không thể gởi một phong thư về nhà. . . Về Đông An phủ?"
"Cho dù chỉ là một lời nhắn cũng được!"
"Có lẽ. . ." Mạc Cầu há hốc mồm:
"Tiền bối chỉ là không muốn làm cho hai người cảm thấy khó chịu?"
Lời nói vừa nói ra, ngay cả bản thân Mạc Cầu cũng lắc đầu, giơ rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha. . ." Đổng Tiểu Uyển thì càng dở khóc dở cười, thần sắc điên cuồng:
"Lúc mà ta gặp được nàng, nàng đang đi dạo phố với người nam nhân kia, đệ có biết biểu lộ lúc đó của nàng ra sao không?"
"Cao hứng bừng bừng, tràn đầy vui vẻ, trong mắt chỉ có người nam nhân kia, rõ ràng tuổi đã cao rồi còn giả bộ nững nịu giống như một thiếu nữ tuổi xuân thì."
"Ta. . . Lúc đó ta liền đứng cách hai người họ có mấy bước, lúc đầu khi nhìn thấy nàng, ta chỉ cảm thấy nàng giống như người bước ra từ trong bức họa mà cha vẽ vậy, ta gần như không dám tin vào mắt mình, đang định tiến lên chào hỏi."
"A!"
Đổng Tiểu Uyển ngẩng đầu, muốn kiềm lại nước mắt, nhưng lại vô dụng.
"Ta hoài nghi là nàng đang cố giả bộ vui vẻ, cho nên sau khi nam nhân kia rời đi ta liền lén lút đi gặp nàng, kết quả. . ."
"Nàng cho ta Linh thạch, cầu xin ta rời đi nơi này, đừng quấy rầy cuộc sống của nàng?"
"Hu hu. . ."
"Nàng là mẹ ta!"
"Mẹ ta đó!"
Mạc Cầu ngồi ở đối diện, không rên một tiếng.
Đổng Tiểu Uyển khóc xong một trận, run run rẩy rẩy ngẩng đầu:
"Sư đệ, ta không oán nàng, thật sự, ta không oán nàng, ta và cha vẫn luôn hi vọng nàng có thể sống tốt, chẳng qua ta chỉ cảm thấy không cam tâm."
"Tại sao nàng có thể sống một cách yên tâm thoải mái như vậy?"
"Cha ta lại phải chịu tra tấn nhiều năm như vậy, ta cũng luôn luôn xem chuyện tìm thấy nàng như nguyên nhân cố gắng liều mạng của mình."
"Vì nàng, ta và cha phải chịu dày vò mỗi ngày, mà nàng, lại có thể vì người đàn ông kia mà quên hết quá khứ, thậm chí ngay cả đứa con gái ruột như ta đều có thể đuổi đi. . ."
"Ta thật sự không cam lòng. . ."
"Ta nên làm gì bây giờ?"
"Ngô. . ."
Niềm bi phẫn, không cam lòng, ủy khuất trong lòng nhiều ngay qua đều đã phát tiết ra ngoài, cơn say ập tới, tiếng nói của Đổng Tiểu Uyển dần dần sa sút, cuối cùng thân thể nghiêng một cái, cắm đầu ngã xuống đất.
"Sư tỷ, ta còn chưa nói cho tỷ biết tin tức của Đổng tiền bối mà." Mạc Cầu cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Còn có. . ."
"Linh thạch thì phải nhận chứ."