Chương 294. Đảo Tấn
Người dịch: Whistle
Sau khi Mạc Cầu mang Đổng Tiểu Uyển về khách sạn, bộ dáng hiện giờ của nàng lại khiến cho Lục Mộc Hủy cũng không nhận ra.
Đợi đến khi biết Lục Dung cũng đã an toàn tới được Tiên đảo thì trong lòng Thập Cửu Nương tất nhiên là vô cùng vui vẻ rồi.
Nào ngờ. . .
Hôm sau.
"Họ Mạc, ngươi cút ra đây cho ta!"
Tiếng gầm thét bén nhọn phá vỡ sự yên tĩnh của khách sạn, cũng làm cho Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng vận công nhăn mày.
"Bành!"
Không có tiếng la thứ hai vang lên, đại môn lập tức vỡ nát, một luồng kiếm quang dữ dằn chém vụt m tới.
Phi kiếm!
Kiếm quang lao tới nhanh như kinh lôi, còn mang theo tiếng rít ngột ngạt, chính là Bôn Lôi Kiếm quyết gia truyền của Lục gia.
"Bạch!"
Thân hình Mạc Cầu thiểm động, Tiên Vân chướng bao phủ khắp toàn thân, cả người hóa thành một luồng hư ảnh phá cửa sổ lao ra ngoài.
Trong nội viện, gương mặt xinh đẹp của Lục Dung nén giận, một tay bấm pháp quyết rồi vạch một cái, phi kiếm liền lập tức chém tới.
"Tỷ tỷ, đừng mà!"
Lục Mộc Hủy vội vàng hô lên, luống cuống tay chân nói:
"Chuyện này là hiểu lầm!"
"Hiểu lầm?" Lục Dung hừ lạnh:
"Ta chỉ là chưa về mấy ngày mà thôi, Tiểu Uyển liền trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy."
"Chắc chắn là do họ Mạc làm hại!"
"Đừng tưởng rằng giúp muội muội ta thì có thể khi dễ Tiểu Uyển!"
Đang khi nói chuyện, động tác trên tay nàng cũng không đình chỉ, phi kiếm nhiễu không, điên cuồng tấn công về phía Mạc Cầu.
"Lục Dung." Thân hình Mạc Cầu biến hóa, sắc mặt băng lãnh:
"Thật sự cho rằng Mạc mỗ sợ ngươi sao?"
"Ngươi tới a!" Lục Dung mặt hiện khinh thường:
"Một kẻ phàm nhân. . ."
"Coong!"
Nàng lời còn chưa dứt, kiếm quang lập tức lóe lên, một vết kiếm đột ngột lướt qua khoảng cách hai mươi mét, xuất hiện trong cảm giác của Lục Dung.
Thập Bộ Nhất Sát!
Hiện giờ, khi Mạc Cầu thi triển sát chiêu này đã không cần phải tụ lực nữa, mà có thể tùy thời bộc phát.
Không được!
Hai mắt Lục Dung co rụt lại, không kịp suy nghĩ gì nữa, một tầng Linh quang, một viên bảo châu liên tục hiện ra.
Kim Cương phù!
Phong Linh châu!
"Bành!"
Nhưng mà khi Kim Cương phù kháng cự kiếm quang thì cũng chỉ giữ vững được một chớp nhoáng liền vỡ vụn rực rỡ.
Chỉ là chậm lại trong chớp nhoáng này thôi cũng đã đủ Phong Linh châu chém xuống một đạo phong nhận.
Phong nhận tùy tế, uy năng lại không thể coi thường, lưỡi kiếm đột kích lập tức bị kích đàu tiên chém xuống.
Đồng thời, phi kiếm khẽ quấn lại để bảo vệ bản thân.
"Hô. . ."
Thân hình Mạc Cầu xoay tròn, nhanh chóng di động ở trong phạm vi ba trượng, vô số kiếm ảnh tuôn ra, tựa như muốn bao phủ đối thủ.
Sắc mặt Lục Dung âm trầm, bấm tay niệm pháp quyết, kiếm quang trên phi kiếm lập tức rực rỡ.
"Đôm đốp. . ."
"Oanh!"
Một luồng điện quang từ trên phi kiếm hiện lên, trong chớp mắt đã phát ra nhưng tiếng sấm rền, điện quang chói mắt quét ngang toàn trường.
Bôn Lôi Kiếm quyết —— Điện Thiểm Lôi Minh!
"Bạch! Bạch! Bạch!"
Thân hình Mạc Cầu lấp lóe, lệch một ly tránh đi kiếm quang, trong lòng cũng dâng trào lửa giận, lập tức bấm tay gảy nhẹ, hai làn khói đen từ trong Nhiếp Hồn linh ở bên hông bay ra, quỷ khóc thần hào nhào về phía đối thủ.
Viện lạc mà hai người đang giao thủ nằm ở hậu phương của khách sạn, mà trên lầu hai khách sạn lúc có mấy người đang đứng ngoài quan sát chiến cuộc.
"Có ý tứ." Một vị công tử thân mặc hoa phục đang cầm quạt xếp trong tay, quạt nhẹ nói:
"Một kẻ phàm nhân, có thể giao đấu ngang hàng với một tu sĩ Luyện Khí tầng tám, thủ đoạn không sai."
"Thế tử." Một vị nam tử trung niên khom người mở miệng:
"Người này xác thực bất phàm, chẳng qua cũng vì Lục tiểu thư đã thủ hạ lưu tình, chưa từng hạ tử thủ."
Mấy người đều nhìn rõ ràng, Lục Dung chỉ muốn dạy dỗ đối phương một chút, cũng không định lấy mạng của người này, lại thêm nhất thời chủ quan, lúc này mới bị người ta cận thân, dẫn đến xuất hiện tình huống nguy hiểm.
"Hừ!" Một vị đại hán ở bên cạnh nghe vậy hừ lạnh:
"Chân chính giao thủ, không ai có thể thủ hạ lưu tình, chỉ cần sai một chiêu là sẽ làm hại đến tính mạng của mình."
"Vả lại Võ kỹ của tên phàm nhân này rất tinh xảo, dường như còn thông hiểu ngự kiếm chi pháp, mỗi lần đều có thể lệch một ly tránh thoát phi kiếm, nhìn như mạo hiểm, kì thực đã tính trước, còn có huyết luyện Pháp khí."
"Vị Lục tiểu thư này cuối cùng vẫn là cờ kém một nước!"
"Ngô Tướng quân." Phụng Tiên bên người Lục Dung cũng ở chỗ này, nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ không cam lòng:
"Tên Mạc Cầu này quả thật không tệ, nhưng nếu như tiểu thư nhà ta thật sự xuất thủ, muốn bắt được hắn cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Ha ha. . ."
Đám người trên lầu cười khẽ.
Bọn hắn đương nhiên là có thể nhìn ra, tu vi và thực lực của Lục Dung đều vượt xa Mạc Cầu.
Chẳng qua Mạc Cầu chỉ là một phàm nhân, có thể làm được như thế đã không tệ rồi.
Giữa sân.
Hai người càng đánh càng ác liệt, Lục Dung cũng không còn khách khí nữa, liên tục thi triển Pháp khí, Pháp thuật.
Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã thủ!
Bôn Lôi Kiếm quyết!
Phong Linh châu!
Các loại thế công đồng thời tiến lên, tiểu viện lập tức nổ vang không ngừng, Mạc Cầu cũng bị đánh đến phải né trái tránh phải.
Tuy rằng hắn còn có thủ đoạn, nhưng nếu thật sự muốn thắng, trừ phi toàn lực kích phát Hỏa Long bội.
Khi đó sẽ thật sự là không chết không thôi.
Đối địch với Tu Tiên giả, nhất là hạng người có Pháp lực cao thâm, thủ đoạn của phàm nhân thật sự là có hạn.
"Dung Dung!" Lúc này, cửa phòng bên cạnh bị người đẩy ra, Đổng Tiểu Uyển thần sắc tiều tụy đưa tay ngăn cản:
"Mau dừng tay!"
Lục Dung dừng tay lại, hung hăng trừng Mạc Cầu một hồi lâu mới thu hồi phi kiếm với vẻ mặt không cam lòng.
Nàng có thể cảm giác được, đối phương vẫn chưa thật sự toàn lực ứng phó, hẳn là còn át chủ bài chưa xuất ra.
Chẳng qua lúc này chỉ đành thả trước một chút.
"Tiểu Uyển." Lục Dung chạy về phía Đổng Tiểu Uyển, vẻ mặt lo lắng:
"Ngươi có chuyện gì vậy, mấy ngày nay đã đi nơi nào, ngay cả Phụng Tiên cũng không có tin tức của ngươi, làm ta lo muốn chết."
"Ta. . ." Đổng Tiểu Uyển há to miệng, lộ vẻ mặt đắng chát:
"Ta không sao."
"Làm sao có thể không sao được?" Lục Dung nhíu mày, lặng lẽ nhìn về phía Mạc Cầu:
"Có phải là hắn ta bắt nạt ngươi đúng không?"
"Chuyện không liên quan tới sư đệ." Đổng Tiểu Uyển vội vàng lắc đầu, sắc mặt biến đổi, lập tức nhỏ giọng than nhẹ:
"Là mẹ ta. . ."
"Mẹ ngươi?" Biểu lộ Lục Dung khẽ biến, nhìn đám người trong viện một chút rồi lập tức ngoắc tay với Lục Mộc Hủy:
"Thập cửu muội, muội đi cùng ta về Phong Tương viện của An Thân vương đi, trên đường về nói rõ chuyện này cho ta nghe."
"A!" Lục Mộc Hủy sững sờ, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Vậy Mạc đại ca thì làm sao bây giờ?"
Tuy rằng Thập Cưu nương mới đến chỗ này, nhưng cũng biết là trên hòn đảo này mấy chỗ đặc thù, Phong Tương viện của An Thân vương, Quần Tiên các mà triều đình xây dựng, còn có Tiên Đài uyển mà Trấn Nam Vương quản hạt.
Bất quá, chỉ có Tu Tiên giả mới có thể vào ở những địa phương này, phàm nhân tùy tùng thì cần phải an bài ở chỗ khác.
"Hắn?" Lục Dung hừ nhẹ, đôi mắt đẹp lấp lóe, nói:
"Họ Mạc, ngươi có chỗ ở không?"
"Không nhọc Nhị tiểu thư nhọc lòng." Mạc Cầu đạm mạc nói:
"Mạc mỗ tự có tính toán."
"Vậy là tốt rồi." Lục Dung gật đầu, nhìn thấy trên mặt Lục Mộc Hủy có chút không bỏ, không khỏi trợn trắng mắt:
"Không có bao xa, muốn gặp mặt thì cứ tới gặp là được, không cần thiết phải trưng cái vẻ mặt sinh ly tử biệt này ra đây."
"Thu dọn một chút, chúng ta đi!"
Lục Dung thúc giục, lôi lệ phong hành, không bao lâu liền kéo theo hai nữ lưu luyến không rời đi xa.
Mạc Cầu ở sau lưng lắc đầu, quay người trở về phòng.
Nữ nhân này đơn giản là không nói đạo lý!
. . .
Hòn đảo này chính là vệ thành mà Đại Tấn dùng để bảo vệ Tiên đảo, cho nên cũng bị người địa phương gọi là đảo Tấn.
Ra đảo, đi theo hướng nam ba trăm hải lý chính là Tiên đảo.
Tiên đảo đều bị vân vụ bao phủ, thường nhân trông về phía xa thì căn bản không thể nhìn thấy chân dung của nó.
Tu Tiên giả trên đảo Tấn đến từ khắp nơi trong Đại Tấn, tuyệt đại đa số người đều muốn bái nhập tiên phái.
Nhưng mà, yêu cầu thu đồ của tiên tông đại phái rất hà khắc, những người có thể đạt được ước muốn đã ít càng thêm ít.
Lùi lại mà cầu việc khác, chính là gia nhập thế lực triều đình.
Triều đình dùng vạn dân để cung cấp nuôi dưỡng, có lẽ tiên đồ long đong, nhưng cầu một đời phú quý thì lại dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, cũng có một chút môn phái nhỏ, chẳng qua nếu như so sánh thì đây là lựa chọn kém cỏi nhất.
Ba tháng sau.
"Đáng tiếc!" Trên bàn rượu, một vị đại hán có râu quai nón than nhẹ một tiếng:
"Những lựa chọn này đều chỉ nhằm vào Tu Tiên giả, những người tập võ như chúng ta ngay cả tiên phái kém cỏi nhất cũng không nhận."
"Ngược lại là gia nhập triều đình thì còn có thể liều một phen tiền đồ, nhất là Trấn Nam Vương không bám vào khuôn mẫu, gia nhập vào dưới trướng của ngài ấy thì còn có cơ hội trở thành Tu Tiên giả chân chính."
"Làm sao." Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn tới:
"Hàn huynh dự định đi theo Trấn Nam Vương trấn áp tam man sao?"
"Ai!" Động tác trên tay đại hán khựng lại, thở dài, nói:
"Mạc huynh đệ, tuổi ta đã gần bốn mười, nhưng Khiếu huyệt chỉ mới đả thông có một nửa, xem ra đã không có hi vọng."
"Ngược lại là ngươi, còn có thể cố gắng kiên trì thêm mấy năm."
"Cố gắng kiên trì thêm mấy năm?" Mạc Cầu nhíu mày, giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ:
"Đan dược có thể trợ giúp khai thông Khiếu huyệt đều có giá không rẻ, sợ là ta cũng không kiên trì được mấy năm nữa."
Mà nếu như không có Đan dược, trong vòng mười năm, hắn không nắm chắc có thể khai thông trăm khiếu, Tiên Thiên viên mãn.
Chớ nói chi là chuyển hóa Tiên Thiên chân khí thành Pháp lực, người có thể thành công đã ít càng thêm ít.
"Chuyện này cũng không còn cách nào." Đại hán buông tay:
"Thông Khiếu đan chỉ là vật có thể cải thiện thể chất và căn cốt của con người, Linh dược luyện chế đều cực kỳ hiếm thấy, Tu Tiên giả cũng rất cần những dược liệu này, đối bọn hắn mà nói thì việc dùng những dược liệu này để luyện chế Thông Khiếu đan có thể nói là đại tài tiểu dụng."
"Giá tiền đương nhiên sẽ không rẻ."
Y nhấp một hớp rượu rồi đột nhiên nở một cười quỷ dị, nói:
"Kỳ thực, ngươi còn có thể lựa chọn một con đường khác."
"Con đường mà Hàn huynh nói là làm Đạo binh người khác để gia nhập môn phái tu tiên?" Mạc Cầu tự giễu cười một tiếng:
"Ta cũng không phải không nghĩ tới, chẳng qua nơi này đã có không biết bao nhiêu người muốn làm Đạo binh Tu Tiên giả, chỗ nào tới phiên Mạc mỗ?"
Những Tu Tiên giả có thể bái nhập tiên phái đều có thiên phú xuất chúng, người muốn làm Đạo binh cho bọn hắn nhiều không kể xiết.
Thậm chí có một ít Thế gia nguyện ý hao phí một số tiền khổng lồ chỉ vì để cho con cháu của mình lấy thân phận Đạo binh gia nhập tiên phái.
Mạc Cầu lẻ loi một mình, há có thể cướp nổi bọn hắn?
"Không, không." Đại hán lắc đầu, nói:
"Ngươi quên, mấy ngày trước có một vị tiên tử tìm tới cửa, chỉ cần ngươi mở miệng, chuyện này chắc chắn có thể thành."
Sắc mặt Mạc Cầu phát lạnh.
Nhắc tới chuyện này hắn liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đúng như vị đại hán này nói, vị tiên tử kia tuổi không lớn lắm, đã là Luyện khí tầng bảy, cơ hội bái nhập tiên phái cũng không nhỏ.
Chỉ bất quá, Công pháp mà nàng tu hành chính là thuật Âm Dương Hợp Hòa, cần mượn nguyên dương của nam tử để tu hành.
Mạc Cầu thân là Tiên Thiên, nhưng vẫn còn đồng tử thân, nguyên dương không mất, không biết tại sao lại hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Đối phương còn hứa hẹn, nếu hắn trao ba mươi năm đồng tử thân cho nàng thì sẽ có thể đạt được một cái thân phận Đạo binh.
Không nói chuyện mất đi nguyên dương sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện tu hành sau này, chỉ là thái độ của đối phương thôi cũng đã làm cho Mạc Cầu không chịu được rồi.
Nữ nhân kia cũng không phải kia xấu.
Thật ra, đối phương không chỉ có không xấu, ngược lại còn rất đẹp, tư thái cũng rất diệu, còn tinh thông thuật mê hoặc.
Chẳng qua. . .
"Đừng nói nữa!" Mạc Cầu lắc đầu, bưng chén rượu lên:
"Nếu Hàn huynh đã có quyết định, vậy Mạc mỗ chỉ đành dùng chén rượu này để chúc Hàn huynh thuận buồm xuôi gió."
"Cám ơn!"
Đại hán gật đầu, nâng chén lên rồi uống một hơi cạn sạch:
"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi cự tuyệt lời mời chào của An Thân vương?"
"Ừm."
"Đây không phải là một lựa chọn tốt sao."
"Ta chỉ không thích cách làm việc của triều đình mà thôi, cũng không muốn làm tay chân."
"Quên đi!"
Hai người nói chuyện với nhau một hồi liền đứng dậy ôm quyền cáo từ, trong lòng đã có suy đoán, hôm nay từ biệt, sau này sợ là sẽ không gặp lại.
Mạc Cầu bước đi trên con phố dài, nhìn những người ở xung quanh mình vội vàng qua lại, bất luận là Tu Tiên giả hay là võ giả, bọn họ đều vắt hết óc để tìm tiền đồ của riêng mình, Mạc Cầu không khỏi bật cười, lại lập tức than nhẹ.
Bản thân mình không phải cũng nằm trong số đó sao?
Trở lại chỗ ở, Mạc Cầu lấy Yển Sư lệnh trên người ra, nhẹ nhàng mơn trớn.
May mà, còn có chuyển cơ.