Chương 297. Thành Công
Người dịch: Whistle
Trong thạch thất hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng đều nghe được rõ ràng, có mấy người đang nhìn về phía Mạc Cầu.
Ở trước mặt hắn là một chồng sách được chất cao.
Luyện khí sơ giải, Vạn Vật Đồ Lục Thảo Thạch bộ, Bách Công phổ, Khiên Ti Hí, Thần Thông Cơ Quan thuật. . .
Nhiều như rừng, độ dày không đồng nhất, tổng số không dưới mấy chục quyển.
Nhìn xem trước mặt rất nhiều thư tịch được chất cao không theo thứ tự nào, sắc mặt Mạc Cầu đã có chút khó coi.
"Như thế nào?"
Trương Bão Chân thì đang nở một nụ cười lạnh lùng, nói:
"Yển sư là những người học rộng biết nhiều, bách công luyện khí, cơ quan khôi lỗi, kỳ môn độn giáp không gì không biết."
"Những thứ này chỉ là thuật nhập môn, nhưng ngay cả như vậy, không có mấy chục năm khổ tu cũng khó có chỗ thành."
Lời này của gã ta không phải là giả, nhưng vẫn còn một câu chưa nói.
Đó là dù ở trong Yển tông thì cũng không người nào sẽ ngốc đến mức học hết bách công kỹ nghệ, mà là chọn môn thích hợp để ra tay.
Đợi khi tu vi cao thâm, tuổi thọ lâu đời thì mới có thể chậm rãi chuyển tu những môn khác, tiến tới thông hiểu rất nhiều kỹ nghệ.
"Bội phục!" Mạc Cầu nhìn mà than thở, lập tức mở miệng:
"Ta có hay xem được không?"
"Ừm."
Trương Bão Chân gật đầu, vung tay lên, một cây nhang liền xuất hiện ở trong thạch thất, mở miệng nói:
"Trong vòng hai nén nhang ngươi có thể tùy ý quan sát những quyển sách này, nhất mà khi hết thời gian thì nhất định phải dừng lại, bắt đầu đi!"
Nói xong liền chắp hai tay sau lưng bước ra bên ngoài, để lại tu sĩ áo trắng tiếp tục giám sát hai người.
Những vệ thành ở xung quanh hoặc thậm chí là Tiên đảo cũng sẽ không an toàn.
Dù sao danh ngạch thu đồ hàng năm của các môn phái Tiên gia đều có hạn, từ trước đến giờ đều chưa từng đủ số, cũng có không ít người đều bị vong mạng ở bên ngoài.
Ám sát, hành thích, hạ độc, thậm chí là mất tích cũng đều là chuyện bình thường.
Như Mạc Cầu đã nói, nếu như hắn tiếp nhận Linh thạch, Pháp khí thì chẳng khác gì một đứa nhóc đang cầm vàng, tự tìm tai hoạ.
Cho nên sau một hồi cò kè mặc cả thì cuối cùng hắn đã có thể quan sát những quyển bí pháp Yển tông ở trước mắt này.
Mạc Cầu hít sâu một hơi, tập trung tinh thần.
Sau đó cầm lấy một quyển Bách Công phổ rồi bắt đầu nhanh chóng lật xem.
Bách Công phổ là ghi chép về bách công kỹ nghệ, xem như tổng cương của Yển sư, nhiều đến mấy trăm trang, mấy chục vạn câu.
Một người bình thường, chỉ là một quyển sách như vậy, trong thời gian một nén nhang sợ là đều chưa thể xem hết.
Chỉ thấy Mạc Cầu vận chỉ như bay, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những văn tự và hình vẽ trên sách, cau mày.
Không bao lâu sau.
"Ba!"
Hắn khép sách rồi nhắm mắt lại, chỉ thấy mí mắt Mạc Cầu đang giật giật giống như đang tự hỏi gì đó.
Sau một khắc.
"Bạch!"
Mạc Cầu mở hai mắt ra, vươn tay đem rất nhiều thư tịch trước mặt chia ra làm mấy phần.
Gã tu sĩ áo trắng ở bên cạnh thấy vậy liền không khỏi nhướng mày.
Tên tu sĩ áo trắng này xem rất rõ ràng, Mạc Cầu nhìn như tùy ý lật xem nhưng lại chia tách Yển sư chư nghệ ra.
Điều này nói rõ cái gì?
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi, người này thật sự đã xem hết hơn nữa còn hiểu rõ Bách Công phổ?
Không có khả năng!
Cho dù là người có khả năng đã gặp qua là không quên thì cũng không có khả năng lý giải được, bởi vì trong Bách Công phổ có rất nhiều hình ảnh của khí giới.
Sợ là chỉ xem đại khái thì hoặc là đã biết bách công kỹ nghệ, cho nên chỉ chọn những quyển tinh phẩm trong này.
Ngược lại là thông minh!
Quả nhiên, Mạc Cầu lập tức vươn tay, lướt qua những quyển cơ sở nhất, trực tiếp lấy ra một quyển Thần Thông Cơ Quan thuật.
Sau đó, là Phân Thần Liệt Hồn Phụ Vật quyết, Bách Thú Nội Khiếu kiến thiết, Thiên Công Khai Vật Luyện khí thiên. . .
"Đã đến giờ!"
Tu sĩ áo trắng buồn bực quát một tiếng, động tác trên tay Mạc Cầu khựng lại, lưu luyến không rời đặt quyển Cự Linh Chiến Khôi tường giải trong tay xuống.
Ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó.
Đột nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, không thể không dùng tay chống bàn, mới có thể không bị ngã xuống.
"Ngô. . ."
Cơ thể hắn run rẩy, trên trán vả đầy mồ hôi, trên mu bàn tay còn có gân xanh gồ cao, biểu lộ dữ tợn.
"A. . ."
Tu sĩ áo trắng thấy vậy bèn cười khẽ:
"Quá mức chuyên chú trong thời gian ngắn, hao phí rất nhiều tâm thần thì sẽ như vậy, ngược lại cũng là một người hữu tâm."
"Đáng tiếc!"
Tu sĩ áo trắng than nhẹ một tiếng rồi ném ra hai món đồ:
"Mang theo hai thứ này rồi đi đi!"
"Hô. . ." Mạc Cầu thở dài một ngụm trọc khí, ổn định cảm giác hoa mắt váng đầu, tiếp nhận hai thứ đang bay tới, nói:
"Đa tạ!"
Vừa mới nói thành lời thì hắn lại ngẩn ngơ.
Chỉ trong thời gian hai nén nhang ngắn ngủi thôi mà dường như hắn đã hao hết toàn bộ thể lực của mình rồi, ngay cả giọng nói cũng biến khàn.
Mạc Cầu lấy ra một viên đan dược ăn vào, đứng yên tại chỗ điều tức một lát rồi mới chắp tay cáo từ.
Tu sĩ áo trắng cũng không có đuổi đi, chỉ yên lặng chờ đợi hai người Mạc Cầu rời đi, sau đó mới mang theo ánh mắt phức tạp đi về phía trắc thất.
Trong gian phòng, Trương Bão Chân đang chơi với một con mãnh hổ.
Mãnh hổ dài gần một trượng, da lông mềm mại, trong miệng không ngừng nghẹn ngào, nhìn thật kỹ thì có thể phát hiện chỗ không giống.
Con thú này rõ ràng là một con khôi lỗi.
Cặp mắt hổ sáng long lanh là vì dùng bảo ngọc không biết tên khảm nạm vào, lợi trảo như đao, vang lên những tiếng coong coong, lông tóc khẽ động, tựa như ngàn vạn cương châm, dường như lúc nào cũng có thể lao ra giết địch.
Mà vào lúc con cự hổ này há miệng ra thì trong cổ họng có ẩn chứa hồng mang, uy áp kinh khủng như ẩn như hiện.
Tu sĩ áo trắng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa.
Y biết thực lực của con mãnh hổ này có thể dễ dàng nghiền ép những người tu luyện có tu vi Luyện Khí tầng mười trở xuống.
Cho dù là hạng người Luyện Khí viên mãn, nếu như không có Pháp khí Thượng phẩm thì ngay cả chuyện làm nó bị thương cũng không được.
"Hắn đi rồi à?"
"Đi rồi!"
Tu sĩ áo trắng ổn định lại tâm thần rồi trả lời:
"Sư huynh, ta thấy người này rất có thiên phú với Yển sư chi đạo, tại sao lại không chiêu hắn ta vào tông môn?"
"Không cần Yển Sư lệnh, để hắn làm Đạo binh cũng được, vả lại hắn đã xem nhiều Công pháp bí tịch của tông ta như vậy, nếu mà mang ra ngoài, sợ là không tốt bàn giao cho tông môn."
"Hừ!" Trương Bão Chân nghe vậy hừ lạnh:
"Tuy nói hắn ta tự nguyện từ bỏ Yển Sư lệnh, nhưng nếu tin tức này truyền đi thì cũng sẽ không tốt, để hắn ở lại tông môn để làm ta ngột ngạt hay sao? Ta đã giới thiệu với hắn cho hai môn phái Tiên gia rồi, toàn lòng cầu đạo thì hẳn là đã thỏa mãn."
"Còn như phần Công pháp. . ."
Gã ta nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Những thứ đó cũng chỉ là ngoại thuật, không liên quan đến phương pháp tu hành căn bản, học được cũng không có gì, từ trước đến giờ, trong Tu Tiên giới cũng không phải chỉ có Yển tông chúng ta biết Yển sư bách nghệ. Huống hồ, không có danh sư dạy bảo, không có vật liệu khí giới để tập luyện quanh năm suốt tháng, người ngoài không có khả năng chân chính tu thành kỹ xảo Yển sư, chuyện này không cần nhắc lại nữa!"
"Vâng." Tu sĩ áo trắng cúi đầu đáp lại.
"Đi nói cho Lưu Hải một tiếng, nói là trên tay ta có một danh ngạch đệ tử Nội môn, có thể bái nhập danh hạ của tiền bối Đạo cơ." Trương Bão Chân tung tấm Yển Sư lệnh trong tay lên, trên mặt mang cười, nói:
"Nếu như muốn thì lấy thứ mà ta cần tới đổi."
"Rõ!"
. . .
Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, rời khỏi trụ sở Yển tông từ cửa sau, Trần Cập Nham theo ở phía sau, ánh mắt quay một vòng.
"Mạc huynh đệ." Lão ta nhỏ giọng mở miệng:
"Lựa chọn của huynh đệ không sai, đắc tội với một vị đệ tử Chân Truyền để vào Yển tông là không có tiền đồ gì."
"Hiện nay đã học được Yển sư chi thuật, còn có thể bái nhập những tông môn khác, đây mới là nhất cử lưỡng tiện a!"
"Ừm." Mạc Cầu ngừng chân:
"Tiền bối định tiếp tục đi theo ta sao?"
"Hắc hắc. . ." Trần Cập Nham ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
"Mạc huynh đệ, Trương Bão Chân cho huynh đệ hai bức thư đề cử, nhưng huynh đệ chỉ có thể gia nhập một môn phái, không biết có dự định chuyển tay một phong hay không?"
"Tiền bối." Mạc Cầu than nhẹ:
"Ngài cũng nghe rồi, hai phong thư này chỉ có thể giúp ta gặp được người, lại không đảm bảo có thể bái nhập tông môn."
"Vả lại nếu như lấy dùng thân phận Đạo binh để gia nhập tông môn thì Mạc mỗ cũng chưa chắc nguyện ý, được hay không được vẫn là hai chuyện."
Nói xong bèn lắc đầu, cất bước tiến lên.
"Đừng nha!" Trần Cập Nham đưa tay ngăn cản:
"Ngươi lại suy nghĩ thêm chút nữa đi."
"Tiền bối, ngài muốn làm gì?" Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trên thân liên tục có khói đen, Linh quang xuất hiện:
"Ta nhớ được, động võ ở trên Tiên đảo chính là chuyện tối kỵ!"
"Nói đùa, nói đùa." Sắc mặt Trần Cập Nham biến đổi, liên tục khoát tay:
"Là như vầy, ta muốn đi theo Mạc huynh đệ để xem một chút, ví như môn phái đầu tiên đã xem trọng huynh đệ, vậy thì bức thư thứ hai. . ."
Đúng là vừa rồi lão ta cũng có tâm tư động thủ, nhưng lại không ngờ là cảm giác của Mạc Cầu lại nhạy cảm như vậy, có thể phát hiện ra chỉ trong chớp mắt.
Vả lại.
Làm người trông coi Tiên đảo, kì thực đã nhiều năm rồi mà lão ta chưa từng động võ với người khác, trong lòng cũng rất thấp thỏm.
"Vậy thì không thành vấn đề!" Mạc Cầu gật đầu:
"Tại hạ lại không biết thuật phân thân, nhất môn phái cũng đã đủ rồi."
"Vậy thì tốt." Trần Cập Nham chìa tay ra:
"Chúng ta đi thôi, đi Liệt Sơn phái trước, Hồng đạo hữu chính là người chiêu thủ đệ tử của môn phái này, ta cũng coi như nhận biết."
Liệt Sơn phái là tiên phái bắt đầu chiêu thu đệ tử từ năm ngoái, bây giờ đã tới gần hồi cuối, đã chuẩn bị xuất phát.
Hồng đạo trưởng tuổi chừng năm mươi, mặt mũi đỏ hồng, toàn thân đều là lông tóc, sau khi nhìn qua giấy viết thư liền lộ ra vẻ ngượng ngùng:
"Trương đạo hữu giới thiệu, theo lý mà nói thì Hồng mỗ không nên cự tuyệt, nhưng. . . , để một giới Tiên Thiên trở thành đệ tử Ngoại môn, ta nói không tính, cần phải chờ Triệu tiền bối trở về mới có thể định đoạt."
Mạc Cầu cẩn thận mở miệng:
"Không biết khi nào thì Triệu tiền bối mới trở về?"
"Ngắn thì ba năm ngày, lâu thì. . . Có thể đã trực tiếp hồi tông môn." Hồng đạo trưởng than nhẹ một tiếng, đưa lại bức thư:
"Hay là, hai vị đợi thêm mấy ngày nữa đi?"
"Làm phiền." Mạc Cầu bất đắc dĩ, chỉ đành chắp tay cáo từ.
"Đáng tiếc." Trên đường đi, Trần Cập Nham tỏ vẻ tiếc nuối:
"Nếu như ngươi không phải một phàm nhân, cho dù tu vi lại thấp, có thư đề cử của Trương Bão Chân - đệ tử Chân truyền của Yển tông tin, đại đa số tông môn đều sẽ tiếp nhận."
"Ai!"
Tiếng thở dài này tràn đầy bất đắc dĩ.
Nếu như bức thư trong Mạc Cầu mà rơi vào trong tay lão ta thì chắc chắn sẽ có thể bán được một cái giá tốt.
"Môn phái tiếp theo chính là Thương Vũ phái." Mạc Cầu ngược lại là mặt không đổi sắc, mở phong thư thứ hai ra rồi hỏi:
"Tiền bối có biết môn phái này không?"
"Ừm." Trần Cập Nham gật đầu:
"Năm trăm năm trước, Kim Đan tông sư Thương Vũ Chân nhân tại Lăng Vân sơn mạch lập xuống truyền thừa, thu môn đồ khắp nơi."
"Sau khi Chân nhân vẫn lạc, Thương Vũ phái do Tứ Trụ phong thay phiên chưởng khống, nội tình trong này thì ta không rõ lắm."
"Tính thời gian thì cũng sắp tới Thương Vũ phái rồi!"
Hai người tăng thêm tốc độ chạy tới nơi ở tạm thời của Thương Vũ phái ở trên Tiên đảo.
Lần này, người tiếp đãi hai người chính là một lão giả có mái tóc trắng xoá, lão giả cầm bức thư trong tay nhíu mày:
"Phàm nhân, nhập môn làm đệ tử?"
"Nếu như là Đạo binh thì đương nhiên là không có gì, nhưng để một kẻ phàm nhân trở thành đệ tử chính thức. . ."
Mạc Cầu nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, nếu như phải trở thành Đạo binh thì hắn thà gia nhập thế lực triều đình còn hơn, ít nhất thì khả năng lấy được chiến công còn lớn hơn.
"Haizz!" Lão giả than nhẹ một tiếng, giọng nói đột nhiên thay đổi:
"Tiểu hữu có thể được Chân truyền Yển tông tiến cử thì hẳn là có bất phàm chỗ, không biết tiểu hữu am hiểu những gì?"
Mạc Cầu thấy chuyện có chuyển cơ bèn vội vàng mở miệng:
"Tại hạ thông hiểu Y thuật, biết luyện đan."
"Luyện đan?" Lại không ngờ rằng, lão giả nghe vậy bèn nhướng mày:
"Đan dược của phàm nhân. . ."
"Cũng không phải." Mạc Cầu lắc đầu, từ trên người lấy ra hai viên đan dược:
"Tại hạ có thể luyện chế Tiên Thiên đan, Thông Khiếu đan, cũng từng luyện thử những đan dược phụ trợ Luyện Khí tu hành, chỉ tiếc là dược liệu khó được."
"Thông Khiếu đan!" Hai mắt lão giả khẽ động, loại đan dược này rất khó luyện chế, so với những đan dược luyện khí bình thường cũng chẳng kém bao nhiêu, sau khi trầm tư một hồi, lão giả liền từ từ thu hồi giấy viết thư:
"Nếu vậy thì cũng không phải là không thể cho một danh ngạch đệ tử Ngoại môn."
Nói xong liền nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay.
Mạc Cầu sững sờ, lập tức liền hiểu rõ, lấy hết toàn bộ Linh thạch trên người ra, đưa tới:
"Một chút ngoại vật, không thành kính ý."
"Bảy viên?" Lão giả mếu máo, mắt hiện không vui, chút Linh thạch này còn không thể bị lão ta nhìn ở trong mắt.
"Còn có, còn có." Trần Cập Nham ở bên cạnh vội vàng vươn tay, lấy ra mười mấy viên Linh thạch, góp thành số chẵn hai mươi viên, lúc này thì trên mặt đối phương mới lộ ra ý cười.
"Được rồi, ngươi tên là gì?"
"Mạc Cầu!"
"Ừm."
Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, bèn đưa phong thư tiến cử vào Liệt Sơn phái cho Trần Cập Nham.