Chương 301. Khôi Lỗi
Người dịch: Whistle
Xích Hỏa phong nằm cách Thương Vũ phong hơn trăm dặm về phía nam.
So với Thương Vũ phong sơn thanh thủy tú, cảnh sắc dạt dào thì ngọn núi này có thể nói là hoang vu tiêu điều.
Núi cao mấy trăm trượng, trực trùng vân tiêu.
Đỉnh núi không có mây trắng lượn lờ, tiên hạc trình tường, chỉ có là một ngọn liệt hỏa bốc lên những làn khói đặc.
Khói đặc trải qua nhiều năm mà không tiêu tan!
Xung quanh hơn mười dặm đều là bị khói đặc bao phủ, quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời, trên núi cũng chẳng có lấy một ngọn cỏ, là một ngọn hắc hỏa sơn trụi lụi.
Ngoài những đệ tử thuộc Xích Hỏa phong hoặc là những người tu hành Pháp thuật hệ hỏa ra thì sợ là chẳng có mấy ai muốn ở lại chỗn này.
Trong núi có rất nhiều thạch thất, bởi vì thưa thớt đệ tử, cho nên có thể tùy ý lựa chọn.
Mạc Cầu đăng ký danh sách ở chỗ Trưởng lão Xích Hỏa phong rồi đi tìm chỗ ở, cũng không có rảnh quan sát tình huống trên núi mà đã vội vã bắt đầu bế quan.
Vừa lúc trong tay của Xa Chí Đạo có một thứ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Hồn châu!
Một loại bảo châu có thể ký túc hồn phách, đồng thời cũng là vật liệu quan trọng nhất của khôi lỗi Yển tông.
Có nó, cơ quan khôi lỗi vốn nên là tử vật mới có thể có được linh tính.
Diều hâu. . .
Cũng có thể nhờ vào đó mà kéo dài tuổi thọ.
"Ục ục. . ."
Trong thạch thất, con diều hâu đi theo Mạc Cầu nhiều năm dù cho đã phục dụng rất nhiều Linh dược nhưng thọ nguyên cũng đã sắp hết.
Bộ lông vốn đã từng sáng ngời thuận hoạt, nay đã trở nên khô héo thô ráp, đôi mắt sắc bén cũng đã đục ngầu.
Nó đang nằm trên mặt đất, trong miệng kêu ục ục, ngay cả lực lượng để tự sát cũng đã không còn.
Mạc Cầu nhìn nó một chút, tay bấm ấn quyết, trong miệng quát khẽ:
"Thiên Cơ Diễn pháp, khởi!"
"Rầm rầm. . ."
Những tiếng động kỳ lạ vang lên, rất nhiều khí giới kim loại nhao nhao hội tụ ở giữa không trung ôm thành một đoàn.
Nhìn thật kỹ, ở trong đó có vật cùng loại với xương cốt, có mỏ chim lợi trảo, càng có ngũ tạng, huyết dịch được chế từ linh nê ngọc dịch.
Không bao lâu sau, rất nhiều khí giới nhỏ bé đã hoàn thành việc hợp lại, một con hùng ưng dài ước chừng ba thước xuất hiện.
Ưng trảo phản xạ ra ánh hàn mang sắc bén, mỏ ưng uốn lượn giống như lưỡi dao, mắt còn được dùng bảo ngọc tô điểm, lấp lóe thất thải quang mang.
Mà bề ngoài của con hùng hưng lại dùng thiết tinh luyện chế mà thành.
Thiết tinh chính là vật liệu luyện khí cực kỳ hiếm thấy, có thể luyện thành Pháp khí Thượng phẩm, lúc trước khi ở Giác Tinh thành thì Mạc Cầu đã lấy được.
Cho đến hôm nay mới được tính là phát huy tác dụng.
Dùng vật này để luyện chế thành xác ngoài, tu sĩ Luyện Khí tầng mười trở xuống, sợ là khó mà phá vỡ thân thể của con khôi lỗi này.
Hùng ưng sinh động như thật, nhưng chung quy vẫn là tử vật.
Mà pháp môn của Yển tông lại có thể hóa tử mà sinh, điều khiển cơ quan khôi lỗi chẳng khác gì vật sống.
Căn bản nằm ở chỗ Thu Hồn Phụ Vật chi thuật.
Trương Bão Chân cũng không cho Mạc Cầu quan sát thuật này, nhưng ngày đó trong rất nhiều bí tịch cũng có nói bóng nói gió điểm này.
Mượn dùng tinh thần cảm ngộ, cuối cùng cũng bị Mạc Cầu tìm được phương pháp.
"Đinh linh linh. . ."
Nhiếp Hồn linh bên hông run rẩy, tiếng chuông quỷ dị bồi hồi trong thạch thất, hai mắt của con diều hâu vốn đang ngơ ngơ ngác ngác lập tức trầm xuống.
Mạc Cầu bấm tay nhất dẫn, một làn khói đen từ trong Nhiếp Hồn linh bay ra, bồi hồi trên đầu của con diều hâu:
"Hồn xiêu phách lạc, xuất!"
"Hô. . ."
Âm lạc, âm phong lóe sáng.
Diều hâu giương cánh theo bản năng, hiện giờ thân thể đã trầm xuống, triệt để mất đi sức sống.
Một làn khói từ trên đầu nó bay ra, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Hồn linh, trôi về phía Hồn châu.
Sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, nhìn chằm chằm biến hóa trong sân mà không hề nháy mắt, chân khí trong cơ thể lập tức biến đổi:
"Ngũ quỷ Hỗn Thiên, phong!"
"Ông. . ."
Hồn châu run rẩy, một cỗ gợn sóng vô hình quấn lấy hồn phách của diều hâu rồi thu nó vào trong đó.
Sau đó, một luồng sáng u ám xuất hiện bên ngoài của viên Hồn châu.
Nếu như có người tu thành pháp lực ở đây, dùng pháp nhãn quan sát là có thể nhìn thấy ở bên trong Hồn châu có thêm một vật.
Hồn phách của con diều hâu!
"Thiên Cơ phụ vật, đi!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, bấm tay điểm ra, Hồn châu lập tức nhảy lên rồi chui vào trong miệng của con hùng ưng khôi lỗi.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Những tiếng động răng rắc vang lên, hai mắt của con hùng ưng sáng lên rồi đột nhiên nở rộ ra quang mang.
Dường như, sống lại!
Hai ngày sau.
"Thật là thần kỳ." Mạc Cầu quan sát con hùng ưng khôi lỗi ở trước mặt, trong miệng chậc chậc tán thưởng:
"Không hổ là Tiên gia đại phái, bí pháp này quả thực là không thể tưởng tượng nổi."
Dù cho con khôi lỗi này do tự tay hắn hoàn thành từng chút một, nhưng trong lòng Mạc Cầu vẫn kinh ngạc không thôi.
Đem tử vật hóa thành vật sống, trong mắt của phàm nhân, đây chính là thần tích!
"Đi hai bước, không, bay thử xem?"
"Oa oa. . ."
Hùng ưng há mồm, tiếng kêu thì giống như ếch xanh, ngột ngạt và quái dị, làm cho người ta vô thức muốn che lỗ tai.
Cánh đập đập, nhìn ra được, hồn phách của diều hâu vẫn chưa thể thích ứng với cơ thể này, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo.
May mà cuối cùng cũng bay lên được, chẳng qua lúc đông lúc tây, thỉnh thoảng còn đâm trúng vách tường.
"Tốc độ thật nhanh!"
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động:
"Gần như vượt qua người tu hành ngự sử Pháp khí rồi, võ giả Tiên Thiên bị nó va phải thì chắc là cũng không ngăn được."
Đương nhiên, năng lực của con khôi lỗi này xa xa không chỉ như vậy.
"Cẩn thận một chút, công kích thử đi."
Mạc Cầu ra lệnh một tiếng, đôi mắt giống như thất thải bảo châu của con hùng ưng này sáng lên, lợi trảo bắn lên.
"Bạch!"
Một đạo lưu quang lướt qua tường bắc, trên vách tường cứng rắn đột nhiên xuất hiện thêm một dấu vết rất sâu.
Vách tường ở chỗ này có trận pháp gia trì, hết sức cứng cỏi, có thể so với áo giáp nhất đẳng của chốn phàm tục.
Lúc này lại bị mở ra một cách dễ dàng!
"Oa oa!"
Hùng ưng hưng phấn kêu to, hơn trăm cái lông trên hai cánh dựng thẳng lên, giống như những thanh lợi kiếm, nhanh chóng bắn ra phía trước.
Thế đi như điện!
Cũng chỉ chậm hơn Thập Bộ Nhất Sát của Mạc Cầu một chút.
Kiếm vũ liên miên bao phủ một phương, hung hăng đâm xuyên vào vách tường, lập tức kéo mạnh về phía sau một phát.
"Soạt. . ."
Cả tòa thạch thất gần như sắp đổ sụp.
"Cô. . ."
Hùng ưng thu hồi lông vũ, há miệng ra, trong cổ họng có bạch mang nhảy nhót, giống như một vật rục rà rục rịch.
"Ngừng!"
Mạc Cầu vội vàng mở miệng ngăn cản động tác của hùng ưng.
Nếu mà tiếp tục nữa, sợ là nó có thể phá hủy thạch thất này, bồi thường là việc nhỏ, giải thích liền rất phiền phức.
"Không sai." Mạc Cầu đối chiếu với những đối thủ mà hắn đã từng giao thủ rồi chậm rãi gật đầu:
"Trừ phi người mang pháp khí có uy lực cường hãn, Luyện Khí tầng tám trở xuống chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của khôi lỗi."
"Mà muốn phá hủy khôi lỗi thì sợ là phải có tu vi Luyện Khí tầng mười mới được!"
Như vậy xem ra, thực lực mà con khôi lỗi này có thể bộc phát còn mạnh hơn hắn một đoạn.
Đương nhiên.
Thiếu hụt cũng rất rõ ràng.
Khôi lỗi muốn di động được thì cần hao phí Linh thạch Linh khí, toàn lực ứng phó thì nhiều nhất chỉ có thể chiến đấu trong một nén nhang.
May mà lúc bình thường vật này có thể tĩnh trệ bất động, gần như không có tiêu hao, nếu không chính là con thú nuốt Linh thạch.
Ngoài ra, chính là một chút thiếu hụt trong quá trình chế tác.
Ví như hai cái trảo của nó lớn một cách không tầm thường, tiếng kêu thì kỳ quái, có đôi khi phi hành sẽ có cảm giác trầm bổng.
Nhưng mà đây cũng đều là bệnh vặt, sau này có thể cải biến.
"Cứ như vậy trước đi, ủy khuất một chút, tạm thời đừng lộn xộn, đợi sau này ta sẽ đổi cho ngươi một bộ thể xác tốt hơn."
"Oa oa. . ."
. . .
"Đát đát. . . Đát đát. . ."
Một thớt ngựa có huyết mạch dị thú cao chừng một trượng, bốn con ngựa lao nhanh, kéo theo một chiếc xe ngựa xuôi theo sơn đạo.
Đường núi gập ghềnh, long đong, bốn ngựa lại lao nhanh như bay, dù đường đi có nguy hiểm như vậy cũng đều có thể nhảy qua.
Sau lưng xe ngựa thì càng thần dị, trên đỉnh có hùng ưng chiếm cứ, tầng ngoài hiện lên Linh quang, dưới bánh xe như có thanh phong nâng lên, mặc cho bốn vó nhảy lên nhảy xuống mà vẫn ổn định không rung lắc.
Trong toa xe.
Có hai người đang ngồi ngay ngắn.
Mạc Cầu thân mặc lam sam, eo quấn đai lưng ngọc, giống như một phú gia công tử, hắn đang vén rèm xe lên thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Người ngồi ở đối diện có vầng trán trắng bệch, mắt đầy tang thương, mở miệng nói:
"Lăng Vân sơn mạch không chỉ có địa thế phức tạp, còn có vô số thế lực lớn nhỏ nhiều không kể xiết. Ngoại trừ chúng ta và Cửu Sát điện ra thì còn có rất nhiều tán tu, thế gia tu hành ở chỗ này."
"Nhâm gia mà chúng ta đi hôm nay chính là một trong số đó."
"Nhâm gia vốn là hào môn ở Ngụy quốc, mấy năm trước đắc tội với ngoại thích, chạy nạn đến tận đây, cách nay đã có mấy đời."
Người này chậm rãi nói:
"Nhâm gia tinh thông hái thuốc, luyện kim, là nơi sản xuất tài nguyên quan trọng của Xích Hỏa phong chúng ta, sau khi tới đó, ngươi nhớ phải làm thân với Nhâm gia chủ, sau này sẽ có không ít chỗ tốt."
"Mạc mỗ cũng muốn vậy." Mạc Cầu thu hồi tầm mắt, than nhẹ một tiếng, nói:
"Chẳng qua tại hạ chỉ là một kẻ phàm nhân, sợ là Nhâm gia chủ cũng giống như hai nhà trước, hờ hững với Mạc mỗ."
"Hết thảy vẫn là do Thẩm sư huynh làm chủ đi!"
"Sẽ không, sẽ không." Thẩm sư huynh cười khoát tay:
"Tính tình của Nhâm gia chủ hiền hoà, tuyệt đối sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, sư đệ cứ việc yên tâm là được."
Mạc Cầu lắc đầu, không tiếp lời.
Hắn mới vừa vào Xích Hỏa phong có mấy tháng, theo lý mà nói thì hẳn là còn có hai năm thời gian để tu hành mà không cần phải quan tâm tới ngoại vật.
Nhưng mà, chỉ với một câu của thượng cấp, hắn liền phải sớm bôn ba, chấp hành nhiệm vụ, thậm chí còn chưa quen với tình hình ở trong phái.
Lần này thì là đi xử lý công việc Ngoại môn của Xích Hỏa phong.
Rất rõ ràng, tiền bối trong môn cũng không trông cậy vào Mạc Cầu có thể học được cái gì, mà dự định bồi dưỡng hắn thành Chấp sự Ngoại môn để làm mấy chuyện vặt.
Giống như vị Thẩm Tuyền Thẩm sư huynh đang ngồi ở đối diện.
Thẩm Tuyền đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng khó khăn lắm mới có được tu vi Luyện Khí tầng bảy, đã không còn hi vọng tiến thêm một bước nữa.
Ở trong mắt người khác, Mạc Cầu không phải cũng là như vậy sao.
Hơn 30 tuổi, Vạn Tượng công đệ bát trọng, cách viên mãn còn kém một bước, càng đừng đề cập chuyện tu thành Pháp lực hay là tiến giai Nội môn.
"Đát đát. . ."
Phía trước, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Đạo binh đi trước dò đường giục ngựa lao đi, cao giọng hô to:
"Thẩm tiền bối, Nhâm gia đại hỏa, sợ rằng đã xảy ra chuyện!"
"Hả?"
Hai người sững sờ, đồng thời vén rèm xe lên, nhảy lên thật cao, đáp xuống một cây đại thụ rồi nhìn ra phía trước.
Lửa!
Đại hỏa trùng thiên!
Thế lửa còn đang lan tràn, ánh nắng chiều đỏ phủ kín một góc chân trời.
"Đi xem thử một chút." Sắc mặt Thẩm Tuyền âm trầm:
"Nhâm gia chính là thế lực phụ thuộc Thương Vũ chúng ta, ta cũng muốn xem là ai dám to gan như vậy!"
Ở Lăng Vân sơn mạch này, Thương Vũ phái hoàn toàn xứng danh đệ nhất tiên phái, ngay cả Cửu Sát điện cũng phải bị nó đè xuống dưới, là thế lực không người dám trêu chọc.
. . .
Hơn mười dặm bên ngoài.
Một vài Đạo binh của Thương Vũ phái đang cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó.
Bọn hắn người khoác trọng giáp, tay cầm binh khí, ánh mắt ngưng trọng, không bỏ qua bất kỳ dị trạng nào ở trước mắt.
"Xoạt xoạt. . ."
Một bụi cỏ ở phía trước đột nhiên rung lắc, mấy người không nói hai liền lập tức bạo khởi, Tiên Thiên kình khí gào thét bổ nhào tới đó.
"Bành!"
Bùn đất nổ tung, một con thỏ rừng bị kình khí xé nát.
"A, chỉ là một con thỏ, đừng đại kinh tiểu quái."
"Đúng vậy nha, người kia chính là đệ tử Chân Truyền của Cửu Sát điện, cho dù bản thân bị trọng thương cũng sẽ không bị chúng ta phát hiện dễ dàng như vậy."
"Không. . ."
"Phốc!"
Một người há miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên thân thể trì trệ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo huyết quang đã xuyên qua ngực mình.
Huyết quang linh động như cá bơi, nhanh chóng lấp lóe, du tẩu, trong chớp mắt đã liên tiếp xuyên thủng mấy người, mặc cho trọng giáp, Linh phù, Pháp khí thì cũng không thể ngăn cản.
Sau đó tranh nhiên vang động, huyết quang hiện ra thân hình trước mặt một vị Đạo binh trẻ tuổi cuối cùng, chính là một thanh trường đao lóe lên những quang mang màu máu quỷ dị.
"Ta có thể cảm nhận được ngươi đang sợ hãi, trong lòng ngươi có nỗi sợ, nhưng càng nhiều là không cam lòng."
Gió nhẹ lướt qua, bên cạnh bụi cỏ tản ra, một vị nam tử trung niên tuổi hơn bốn mươi, ngực nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch dựa vào đại thụ nhìn về phía Đạo binh tuổi trẻ.
Người này cười nhạt một tiếng, ung dung mở miệng:
"Ngươi không cam lòng bản thân tuổi nhỏ liền sớm tạ thế, không cam lòng bản thân không có thiên phú, cực khổ tu hành lại không địch lại người khác bẩm sinh đã có thiên phú dị bẩm."
"Muốn trở thành Tu Tiên giả, kỳ thực cũng rất dễ dàng!"
Trong mắt của nam tử trung niên hiện ra kỳ quang, giống như trưởng giả ân cần thiện dụ, nói:
"Cầm lấy cây đao ở trước mặt ngươi. . ."
"Đi giết người đi!"
. . .
Mà lúc này, nhóm người Mạc Cầu đang bị một đám đồng môn ngăn cản.
"Các ngươi tới rất đúng lúc." Đệ tử Nội môn của Mê Nguyệt phong Mục Tình mắt đẹp phiếm hồng, hàm răng nghiến chặt:
"Đệ tử Chân truyền của Cửu Sát điện - Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai đánh lén đệ tử Chân truyền của phong ta là Vương sư tỷ, làm cho sư tỷ trọng thương hôn mê, đến nay còn chưa tỉnh lại, may mà họ Triệu kia cũng chẳng tốt đến đâu, đã bị trọng thương bỏ chạy, gã vừa mới diệt Nhâm gia, thôn phệ tinh huyết của người sống để kéo dài tính mạng, hiện giờ chắc chắn đang ở gần đây khôi phục thương thế, không có khả năng trốn xa."
"Tìm đi!"
"Bắt gã ta lại rồi giết gã!"
Mạc Cầu, Thẩm Tuyền liếc nhau, sắc mặt đều trắng bệch.