Chương 306. Kỳ Công
Người dịch: Whistle
Mạc Cầu không hề biết là bản thân mình cưỡng ép chen ngang đã nhấc lên một chút gợn sóng trong tòa Hắc ngục này.
Lúc này, hắn đang cùng với Trần Thuần đi tiếp kiến sáu vị thuộc hạ thuộc khu Dậu.
Cũng chính là cai tù trong miệng của đám tội phạm ở nơi này.
"Người này là Phùng Ngũ, trước kia là Đạo binh của Xích Hỏa phong, cách đây ít năm tu thành Pháp lực, hiện giờ tu vi đã là Luyện Khí tầng sáu."
Mạc Cầu xem kỹ gã hán tử cường tráng trước mặt, nói:
"Phùng huynh có thể dùng võ nhập đạo, quả thật tấm gương của chúng ta, Mạc mỗ bội phục, sau này giao lưu nhiều hơn."
Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy người dùng võ nhập đạo, trong lòng đương nhiên là hết sức tò mò.
Nếu như có thể tham khảo một chút kinh nghiệm của đối phương, vậy thì không thể tốt hơn!
"Không dám." Phùng Ngũ dáng người cao lớn, lại tỏ ra vẻ khúm núm, chắp tay mở miệng:
"Nếu Mạc giám ngục có chuyện thì cứ việc phân phó, Phùng Ngũ chắc chắn sẽ tuân theo."
"A. . ." Trần Thuần cười khẽ lắc đầu, dường như không hề ngạc nhiên với chuyện này chút nào, đưa tay hướng sang một người khác:
"Người này tên Lăng Quân, vừa mới nhập môn không lâu, có một người tỷ tỷ là đệ tử Ngoại môn ở Mê Nguyệt phong."
"Lăng Quân gặp qua Mạc giám ngục!"
"Đây là Chu Khang, từ tạp dịch chuyển chính thức, Luyện khí tầng năm, sở trường về Pháp thuật hệ Hỏa, thiên phú không tồi."
"Gặp qua Mạc giám ngục."
"Đây là. . ."
Sáu người đều đã gặp qua, tu vi cũng đều là Luyện Khí tầng năm tầng sáu, lúc này mới thuộc về phạm trù bình thường.
Những người ở Tiên đảo đều là tinh anh đến đến từ rất nhiều quốc gia, không thể lấy mấy người này so sánh với người bình thường được.
Ánh mắt mà đám người này nhìn về phía Mạc Cầu đều mang theo vẻ ngạc nhiên và không hiểu.
Một giới Tiên Thiên, lại là đệ tử Ngoại môn, còn có thể cướp được việc cần làm từ trong tay Bạch công tử, không biết lai lịch ra sao?
"Mạc sư đệ." Sau khi giới thiệu mấy người này xong, Trần Thuần mở miệng nói tiếp:
"Hiện giờ thì khu Dậu của chúng ta quản lý 313 tên tội phạm, còn có lao dịch đến đây phục dịch."
"Nhiệm vụ mỗi tháng là ba trăm cân Hỏa tinh, tám trăm sợi Sát khí, còn những loại khoáng thạch là mười vạn cân."
"Các loại vật tư đều có thể khấu trừ cho nhau, tỉ lệ cụ thể đều ở chỗ này."
Nói xong lão đưa cho Trần Mộc một quyển sổ rất dày.
"Quyển Hắc ngục ngục điển này ghi lại quy củ của nơi này, đằng sau là cách dung luyện Hỏa tinh, kiềm chế Sát khí, tìm kiếm khoáng mạch, nếu như sư đệ rảnh rỗi cũng có thể luyện thử một chút."
"Nếu có thu hoạch đặc thù cũng có thể bán ra ngoài, đây cũng là một trong những chỗ mà ở trong Hắc ngục chúng ta."
"Đa tạ sư huynh!"
Mạc Cầu đưa tay nhận lấy, gật đầu nói lời cảm ơn.
"Cũng không có chuyện gì nữa." Chỉ mới nói mấy câu thì trên mặt Trần Thuần đã lộ ra vẻ mỏi mệt, khoát tay nói:
"Công việc cụ thể thì sư đệ có thể hỏi bọn hắn, vi huynh mệt mỏi, nên liền đi về trước nghỉ trước."
Nói xong, không đợi những người khác khuyên can liền khẽ vung tay áo, lung la lung lay bước đi.
Những người khác cũng đã quen rồi, thấy vậy cũng không có người ngăn cản.
"Mạc giám ngục." Phùng Ngũ hợp thời tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt ý cười:
"Vì nghênh đón giám ngục, chúng tôi đã chuẩn bị xong thịt rượu, chỉ chờ giám ngục ngài vào chỗ nữa thôi."
Nói xong liền vỗ nhẹ hai tay.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, ngoài cửa liền có bốn vị thiếu nữ tuổi trẻ bước đến.
Các nàng đều mặc những bộ quần áo mỏng manh, hiện ra đường cong ngạo nhân, gương mặt xinh đẹp xấu hổ, đôi mắt đẹp mang mị, đồng thời khuất thân thi lễ:
"Mạc giám ngục, mời vào chỗ!"
"Làm cái gì vậy?" Mạc Cầu sững sờ.
"Giám ngục không nên hiểu lầm." Chu Khang có màu da đen hợp thời mở miệng:
"Những người này đều là nữ tỳ ở trong khu vực phàm tục mà tông ta quản lý cung phụng, chuyên môn làm một chút việc thô thiển."
"Đương nhiên, vì không làm bẩn pháp nhãn của tiên, cho nên các nàng đều đã trải qua linh dịch tẩy thể, tuy răng tu vi không cao, nhưng nhục thân lại không có trọc vật, nếu như giám ngục muốn thì cũng có thể tùy ý thưởng thức."
Tứ nữ ngẩng đầu, trong mắt không có e ngại, ngược lại tràn đầy chờ mong.
Mục đích quan trọng nhất mà các nàng bị gia tộc đưa tới chính là có thể mang thai huyết mạch của Tu Tiên giả.
Một khi mang thai liền sẽ trở thành công thần của gia tộc, nếu như sinh hạ huyết mạch có thiên phú tu hành, thậm chí có nhờ vả một chút quan hệ với cha ruột, toàn bộ gia tộc cũng vì đó mà vẻ vang.
Mọi người đều biết, người có địa vị càng cao thì tu vi sẽ càng mạnh, dòng dõi của những người có tu vi càng cao thì tỉ lệ có được thiên phú Tu Tiên giả sẽ càng cao, nếu như có thể mang thai huyết mạch của người này. . .
Nhưng mà các nàng không biết, người trước mặt này ngay cả việc tu thành Pháp lực cũng chưa từng.
"Được rồi." Mạc Cầu nhìn tứ nữ, chậm rãi lắc đầu:
"Mấy ngày nay ta đều không ngừng bôn ba, thân thể sớm đã mệt mỏi, chuyện tiệc rượu thì quên đi."
"Còn những chuyện ở nơi này. . ."
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
"Hết thảy như cũ!"
Sau đó liền ngoắc tay ra hiệu với tôi tớ ở bên cạnh:
"Mang ta quay về chỗ ở."
"Vâng."
Đam người sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy Mạc Cầu sải bước về phía căn phòng đá ở sau lưng.
"Tính tình của vị này cũng thật là kì lạ." Chu Khang xấu hổ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phùng Ngũ:
"Phùng huynh, huynh cũng là phàm nhân chứng đạo, tình huống cùng loại với người này, có nhìn ra một chút gì không?"
Phùng Ngũ lộ vẻ trầm ngâm, mở miệng nói:
"Hắn rất mạnh!"
"Ồ?"
Mấy người nhíu mày.
Chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, có thể mạnh đến mức nào?
"Chư vị chắc cũng biết rõ, trong môn Võ kỹ mà Phùng mỗ tu hành có một loại bí pháp có thể điều tra khả năng uy hiếp tiềm ẩn của người khác." Ánh mắt Phùng Ngũ thiểm động, nói:
"Khi ở trước mặt Mạc giám ngục, ta có thể cảm nhận được áp lực mạnh hơn cả Trần giám ngục, nếu như thật sự động thủ, ta không phải là đối thủ."
"Có đúng không." Lăng Quân như có điều suy nghĩ:
"Xem ra vị này cũng không phải là không có cân cước, không biết hắn có thể giải quyết chuyện phiền phức trước mắt của chúng ta hay không."
"Sợ là không được." Chu Khang lắc đầu:
"Dù sao chỉ là một phàm nhân, thực lực chung quy cũng có hạn, huống hồ hắn cũng chưa chắc dám đắc tội với khu khác."
"Không sai." Phùng Ngũ gật đầu:
"Lấy niên kỷ Mạc giám ngục, có thể có thành tựu hôm nay thì chắc chắn là một người thành nhờ Võ đạo."
"Loại người này phần lớn đều không thích tục sự, chúng ta cầm việc vặt đăng môn, sợ là sẽ phải oán trách đối phương."
"Ai!" Lăng Quân than nhẹ:
"Xem ra lại là một vị không quản sự, khu Dậu của chúng ta vẫn tiếp tục bị người ta khi dễ."
Hai người dẫn đầu đều có tính cách nhàn tản, cho dù bọn hắn có lòng nhiệt huyết vươn lên thì cũng bất lực.
Xem ra khu Dậu vẫn không thể nghênh đón ngày tốt lành.
Đám người nghe vậy sắc mặt cũng trở nên ảm đạm.
. . .
Đối Mạc Cầu mà nói, thời gian ở Hắc ngục rất nhàn nhã, thoải mái dễ chịu, an toàn, có thể nói là vừa lòng đẹp ý.
Hắn không có ý định nhúng tay vào chuyện ở khu Dậu, người bên dưới cũng rất thức thời không đến gây phiền phức cho hắn.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người trong Hắc ngục đều biết hai vị giám ngục ở khu Dậu đều là người trong suốt.
Một kẻ thì vừa già lại phế, người còn lại thì chỉ là phàm nhân.
Một ít người khó tránh khỏi sẽ có một chút động tác.
Thạch thất.
Mạc Cầu mở mắt ra, trầm ngâm một lúc mới vươn tay cầm một cuốn sách ở bên cạnh lên.
Vạn Thú Ngưng Huyết công!
Môn công này đã vào tay hắn hơn hai năm rồi, tăng thêm nhiều phiên tham ngộ, thậm chí ăn vào Linh dược, cuối cùng thì thức hải cũng tích lũy đủ số lượng tinh thần.
Nhưng mà hiện giờ hắn lại có chút chần chờ.
Một tháng trước, Vạn Tượng công đã tu tới đệ cửu trọng, nhiều nhất nửa năm liền có thể thử cô đọng Pháp lực.
Nếu như công thành liền có rất nhiều tiên pháp để hắn lựa chọn.
Ví như lúc này tiêu hao đại lượng tinh thần để lĩnh ngộ môn võ học phàm nhân này, sợ là đến lúc đó sẽ khó mà lĩnh ngộ tiên pháp.
Nhưng. . .
Đối với hắn thì một môn Võ kỹ tiêu hao tinh thần vượt qua cả tiên pháp rất có sức hấp dẫn.
Vả lại qua những ngày tham ngộ vừa rồi cũng làm cho Mạc Cầu có hiểu biết nhất định về Vạn Thú Ngưng Huyết công.
Nếu như thật sự giống như Công pháp miêu tả, dù cho có cảm ngộ tu tập cũng tuyệt đối không tính là lãng phí.
Nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cũng đã làm ra lựa chọn.
Hai mắt ngưng tụ, màn sáng trong thức hải sáng lên, từng cái văn tự vuông vức phục khắc trên đó.
Trong một chớp mắt tiếp theo.
"Ông. . ."
Thức hải run nhẹ, một cỗ cảm ngộ không hiểu nổi lên trong lòng.
"Chu thiên chi nội có ngũ tiên, chính là thiên địa thần nhân quỷ; có ngũ trùng, chính là doanh lân mao vũ côn. . ."
"Ngưng Vạn Thú chi huyết, đúc vô thượng Đạo thể!"
"Ngũ trùng phân thuộc Ngũ hành, có thể sinh thiên địa vạn vật, có thể thiên biến vạn hóa, có thể làm những việc mà người khác không thể làm. . ."
"Bạch!"
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, Linh quang nhảy nhót, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Không bao lâu sau.
Hắn lại trở về, trong tay đã có thêm một cái bình sứ.
Mở bình sứ ra, một mùi hương gay mũi lập tức tuôn trào, giống như mùi huyết dịch hỗn tạp với lưu huỳnh vậy.
Đây là Hỏa ngạc tiên huyết.
Hơn nữa, còn là vừa mới lấy không lâu, không cao hơn một ngày, phù hợp với vật liệu cần dùng của Vạn Thú Ngưng Huyết công t.
"Hỏa ngạc da thô thịt thô, lực lớn vô cùng, có thể điều khiển liệt diễm, một khi trưởng thành thì thực lực có thể so sánh với đệ tử Nội môn."
"Trong rất nhiều dị thú thì nó cũng được xếp ở hàng đỉnh tiêm, dùng nó để tu luyện thì cũng không được tính là lãng phí."
Tâm niệm chuyển động, Mạc Cầu cúi đầu nhìn về phía bình tiên huyết, cắn răng, nhấc tay uống một hơi cạn sạch.
Hỏa ngạc tiên huyết nội uẩn tinh nguyên cường đại, sau khi trải qua xử lý liền có thể xem như dược liệu để sử dụng.
Nhưng. . .
Phương pháp uống mạnh mẽ như cũng có chút dọa người.
Phải biết, huyết dịch của Hỏa ngạc có nhiệt độ vượt qua cả nham tương, thậm chí ở một mức độ nào đó còn có thể làm rã cả Pháp khí.
Nhục thể phàm thai căn bản không có khả năng tiếp nhận!
"Oanh. . ."
Mạc Cầu giống như vừa nuốt một đống nham tương vào trong bụng, sắc mặt đỏ lên, Ngũ tạng lăn lộn không ngớt, cảm giác nhói nhói tuôn ra từ trong trán.
Hắn nhanh chóng kết ấn quyết, dẫn động nhục thân, Chân khí tùy theo mà biến.
"Lấy huyết làm dẫn, lấy linh vì lặc, khởi!"
Sóng âm chấn động, nhục thân, Chân khí, ý thức tùy theo mà phát sinh biến hóa rất nhỏ, mạnh mẽ trùng kích số huyết dịch dị chủng ở trong cơ thể.
"Rầm rầm. . ."
Huyết dịch Hỏa ngạc dưới sự dẫn dắt của Công pháp đâm vào huyết mạch của bản thân giống như vô số cây châm nhỏ, rất nhiều cảm nhận như nhiệt độ cao, nóng rực, thô bạo dâng lên đầu.
Công pháp vận chuyển, bị huyết dịch ngoại lai kích thích, huyết dịch bản thể cũng bắt đầu phát sinh một ít phản ứng vi diệu.
Chuyển biến về hướng Hỏa ngạc.
"Hô!"
Trên người Mạc Cầu chợt xuất hiện một đoàn liệt diễm, liệt diễm bao phủ toàn thân, làm cho mái tóc dài của hắn quăn xoắn lại, cuồng vũ, tựa như một tôn hỏa nhân, ngay cả đất đá dưới thân cũng bắt đầu hòa tan.
Quần áo trên người bị đốt cháy sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
Làn da tầng ngoài thì bắt đầu xuất hiện những đường vân nhỏ bé giống như lân giáp của Hỏa ngạc, đầu ngón tay trở nên sắc nhọn, da thịt căng cứng.
Nếu như Mạc Cầu mở mắt ra thì có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn cũng xuất hiện những tia hỏa hồng giống như một đoàn liệt diễm, cũng giống như một đôi mắt thú, hung lệ, tàn bạo như ẩn như hiện.
Đây chính là chỗ kỳ lạ của Vạn Thú Ngưng Huyết công.
Môn công này có thể mượn nhờ huyết dịch của dị loại để kích thích huyết mạch bản thể, làm cho huyết mạch bản thể phát sinh một loại biến hóa nào đó khó nói lên lời.
Không phải huyết mạch giao hòa, càng giống như là. . .
Tiến hóa!
Để huyết mạch của phàm nhân bị kích phát tiềm năng, có được một chút năng lực của huyết mạch dị loại, lại không thay đổi thuộc tính của con người.
Không thể không nói, người sáng tạo ra môn công pháp này quả thực là ý nghĩ hão huyền.
Bất quá từ những dòng miêu tả trên Công pháp có thể nhìn ra là người này đã tham khảo một môn công pháp tên là Chân Linh Pháp Thể Huyền Công, cũng không tính là tự mình sáng tạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
"Bành!"
Hư không chấn động, liệt diễm bạo tán.
Mạc Cầu mở mắt ra, trong con ngươi có hỏa diễm nhảy nhót, trọn vẹn qua hết một nén nhang mới chậm rãi giảm đi.
Hắn duỗi hai tay ra, một loại cảm giác mạnh mẽ mà trước nay chưa từng có xông lên đầu.
Nắm chặt tay một cái.
"Bành!"
Không khí nổ vang.
"Lực lượng đã tăng lên chừng một thành."
Ánh mắt thiểm động, hắn bấm tay gảy nhẹ, một đạo kình khí sắc bén vạch về phía cổ tay, nhưng chỉ đánh ra những tia lửa chói mắt.
"Lực phòng ngự cũng tăng lên hai thành!"
"Ngoài ra. . ."
Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ, Hỏa Long bội ở trước ngực run rẩy, một sợi liệt diễm từ trong đó tuôn ra, thoáng cái đã hóa thành một con hỏa long dài hơn một trượng.
"Năng lực thao túng hỏa diễm cũng tăng lên năm tầng!"
Mạc Cầu hơi trầm tư một chút, mở cái túi trữ vật rồi lấy ra một bình Địa hỏa Sát khí, thử nghiệm dung nhập với Hỏa Sát Chân cương trên người.
Sớm tại nửa năm trước, năng lực chịu đựng của nhục thân đã đạt tới giới hạn, uy lực của Hỏa Sát Chân cương cũng đã không còn.
Bây giờ. . .
Từng sợi Địa hỏa Sát khí đang dung nhập vào trong đó, Hỏa Sát Chân cương cũng càng lúc càng nồng nặc, nặng nề, tràn ngập lực bộc phát.
Mấy ngày sau.
"Oanh!"
Hỏa Sát Chân cương dài đến mấy trượng giống như một mảnh hỏa vân dữ dằn, cuồng quyển một phương, những nơi đi qua vạn vật đều tan rã, đá núi vô tồn.
Uy lực còn mạnh hơn Pháp khí Hạ phẩm bình thường một phần.
Đây vẫn chỉ là lần đầu tiên tu luyện!