Chương 305. Hắc Ngục
Người dịch: Whistle
Phụ cận Xích Hỏa phong.
Hắc ngục Uyên sơn.
"Hoa. . ."
Nham tương cuồn cuộn đang phun trào ở bên dưới, thỉnh thoảng trong dung nham còn có bọt khí bay ra, sau đó nổ tung, bắn tung tóe giống như pháo bông, làm cho nham thạch rung động đùng đùng.
Trong không gian u ám này, nhiệt độ nóng rát làm cho núi đá nóng lên, sinh linh càng gần như tuyệt tích.
Tề Thanh có tóc mai trắng xóa đang đi ở phía trước, giới thiệu với Mạc Cầu đang đi theo ở sau lưng:
"Nơi này chính là Hắc ngục Uyên sơn, nơi giam giữ những tên đạo tặc, cự phỉ giết chóc một phương, còn có. . . Những tên đệ tử phạm phải môn quy."
"Sư đệ yên tâm, trọng phạm đều ở địa phế Hỏa mạch bên dưới, có trưởng lão trong tông môn thay phiên trấn áp, nơi này của chúng ta chỉ là những tên phạm nhân bình thường, còn có một ít người đơn thuần đến đây để làm lao dịch."
"Phạm nhân đều bị đeo còng, tu vi, Pháp lực cũng bị quản chế, rất an toàn. . ."
"Ô ngao!"
Dường như vì chuyên môn đánh mặt người này, lời còn chưa dứt, bên dưới đột nhiên bộc phát ra liệt diễm cao tới mấy chục mét, vô số cự thạch bị nhiệt độ cao hòa tan, hóa thành nham tương chảy xuống bên dưới.
Nếu như đi ngang qua nơi đó, nhất thời không phòng bị, sợ là không chết cũng phải bị trọng thương.
"Ây. . ."
Tề Thanh há to miệng, nói:
"Phía dưới có một loại dị thú tên là Hỏa ngạc, có thể điều khiển lực lượng hệ Hỏa, có đôi khi tính khí của nó có hơi nóng."
"Đề phòng một chút là sẽ không sao."
Nói xong liền tiếp tục tiến lên.
Mạc Cầu nhìn xuống phía dưới một chút rồi cất bước đi theo:
"Tề sư huynh, công việc chủ yếu của ta là gì?"
"Hắc ngục tầng thượng chia làm mười hai khu vực, mỗi khu có hai vị trông giữ, vài ngày trước Lý sư huynh ở khu Dậu đã cáo bệnh trở lại cố hương, cho nên vị trí liền để trống, sau này sư đệ liền phụ trách sự vật ở khu Dậu của Trần sư huynh." Tề Thanh mở miệng:
"Chỗ này của chúng tay tuy không được tính là chuyện tốt, nhưng chẳng có bao nhiêu việc vặt, không có nguy hiểm, sư đệ có thể gặp được chuyện xui xẻo này hẳn là cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ?"
"Ừm."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Việc vặt thiếu, không có nguy hiểm, liền có thể an tâm tu hành.
Xem ra nàng Mục Tình này đúng là đáng tin cậy, tìm cái chuyện xui xẻo này, rất phù hợp với yêu cầu của hắn.
"Sư huynh vừa mới nói là Lý sư huynh ở khu Dậu cáo bệnh trở lại cố hương, là rời khỏi tông môn luôn sao?" Mạc Cầu mở miệng hỏi.
"Ừm." Tề Thanh gật đầu:
"Tu hành gian nan, người có thể có được thành tựu đã ít càng thêm ít, đệ tử Ngoại môn qua tuổi lục tuần đều có thể xin lui."
"Đệ tử Nội môn thì không được, đây cũng là một trong số ít chỗ tốt mà Ngoại môn chúng ta mạnh hơn Nội môn."
Còn về phần Chân truyền. . .
Thân phận của bọn hắn sớm đã trói chặt với tông môn, đương nhiên là càng thêm không có khả năng.
"Tề sư huynh, ta có một chuyện không hiểu." Mạc Cầu hơi trầm tư liền mở miệng hỏi xuất ra chuyện nghi hoặc trong lòng:
"Vì sao trụ sở của Tiên gia môn phái tông môn đều nằm ở những vị trí xa xôi, rời xa thành trì của phàm nhân vậy?"
"Ha ha. . ." Tề Thanh nghe vậy bèn cười khẽ, lắc đầu nói:
"Ta vậy mà quên, sư đệ tuy là đệ tử Ngoại môn nhưng lại là phàm nhân, còn chưa tu thành Pháp lực."
"Đợi khi sư đệ tu thành Pháp lực, bước vào tiên đồ, liền sẽ hiểu rõ vì sao tiên phàm khó mà ở chung."
Thấy Mạc Cầu vẫn còn ra vẻ không hiểu, người này ngừng bước rồi buồn bã nói:
"Tu Tiên giả, toàn thân không ngại, vô cấu, vô hạ, pháp nhãn thông thấu, cảm giác viễn siêu thường nhân."
"Cho dù phàm nhân có rửa rấy sạch sẽ như thế nào thì nhục thân vẫn có ô trọc, còn có mùi vị khác thường mà bọn hắn không phát hiện được."
"Trừ phi chúng ta phong bế cảm giác, không tu hành nữa, nếu không cực ít có người có thể thích ứng với việc ở bên cạnh phàm nhân."
"Huống hồ. . ."
"Thiên địa khí cơ biến huyễn vô tận, phàm là người ở những nơi có trọc khí dày đặc, Linh khí mỏng manh, liền xem như hoàng triều kinh đô, nơi có Long mạch thì Linh khí cũng xa xa không kịp Lăng Vân sơn mạch này."
"Trừ phi không muốn tiến bộ, nếu không phàm là người lòng mang đại đạo thì đều sẽ bỏ đàn mà sống riêng."
Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Khó trách Lục gia muốn dọn ra một vị trách hạch tâm rộng lớn như vậy ở Đông An phủ, còn ngăn phàm nhân tiến vào, khó trách rất nhiều tán tu rõ ràng cần phải mượn lực lượng của phàm nhân, nhưng đa phần đều lựa chọn ở lại nơi dã ngoại hoang vu tu luyện.
Mà tiên tông đại phái thì càng khoa trương hơn, tông nào phái nào cũng đều đặt ở vị trí hoang sơ hẻo lánh, ngoại nhân khó tìm.
Tiên duyên, tự nhiên là hiếm thấy!
Chẳng qua cũng có người sau khi già rồi sẽ trở lại chốn phàm tục giống như đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái.
Tu tiên Thế gia lên lên xuống xuống đại khái cũng là vì vậy.
Còn về phần Linh khí. . .
Người có được thiên phú tu hành thì thân thể sẽ hòa mình với thiên nhiên và khí tức thiên địa, có thể mượn nhờ Linh khí để tu hành.
Linh thạch sở dĩ bị xem như tiền tệ thông dụng giữa những người tu hành là bởi vì bên trong nó có ẩn chứa Linh khí.
Mà phàm nhân hiển nhiên là khó mà cảm nhận được Linh khí.
Liền xem như Tiên Thiên, cũng là người thiếu một cái Khiếu huyệt mấu chốt, khó mà phát giác ra thiên địa khí cơ biến hóa.
"Phía trước là tới." Trong lúc trầm tư, hai người đã đi một số con đường đá, Tề Thanh chỉ về phía trước, nói:
"Hắc ngục có tổng cộng ba vị chủ quản, Túy đạo nhân là tiền bối trong tông môn, phần lớn thời gian đều không ở nơi này."
"Lộc sư huynh chính là đệ tử Nội môn đỉnh tiêm, có triển vọng tấn thăng Chân truyền Xích Hỏa phong, lúc bình thường sẽ ở Hỏa mạch bên dưới tu hành, cho nên người mà chúng ta thường gặp nhất chính là Bạch Cốc Dật Bạch sư huynh, người được xưng là Hỏa Tí Tiên Viên."
Ngoặt qua con đường đá, phía trước xuất hiện một thạch điện rộng lớn được điêu khắc trên ngọn núi.
Trước cửa điện có mấy người đeo còng đang quét dọn bụi đất, còn có những nữ tỳ mặc quần áo thanh lương thỉnh thoảng bước ra bước vào.
Tiến vào đại điện, một người ngồi ngay ngắn ở chính giữa, thân mặc đạo bào, tướng mạo gầy gò, mặt mũi ẩn hàm sự sắc bén.
Chính là đệ tử Nội môn Hỏa Tí Tiên Viên Bạch Cốc Dật.
Nghe nói người này có tu vi Luyện Khí tầng mười, tinh thông Pháp thuật hệ Hỏa, tọa trấn tòa Hắc ngục Uyên sơn này đã có hai mươi năm.
"Mạc sư đệ?" Thấy hai người đi vào, Bạch Cốc Dật cười sang sảng đứng dậy:
"Có thể được Lãnh tiên tử của Mê Nguyệt phong mở miệng giới thiệu, sư đệ thật sự là có bản lãnh, vi huynh bội phục!"
Lãnh tiên tử?
Là Mục Tình sao, ngược lại cũng rất xứng với tính cách của nàng.
Mạc Cầu trong lòng nghĩ vậy, chắp tay mở miệng:
"Mạc Cầu gặp qua sư huynh, đệ mới đến, nếu có chỗ không thích đáng, còn mong sư huynh rộng lòng tha thứ."
"Lời nói này." Bạch Cốc Dật vung tay lên:
"Đều là người trong nhà, không cần khách khí, sau này nếu như có chuyện gì thì cứ tới tìm ta."
Sau khi khách khí mấy câu liền có một lão già tóc trắng xoá bước vào đại điện, khom người nói:
"Bạch sư huynh, ngài tìm ta?"
"Ừm." Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Bạch Cốc Dật hơi trầm xuống, đưa tay chỉ về phía Mạc Cầu:
"Trần sư đệ, vị này chính là Mạc Cầu Mạc sư đệ, đệ ấy vừa mới tới, sau này sẽ phụ trách mọi chuyện ở khu Dậu với với ngươi."
"Mạc sư đệ, người này tên là Trần Thuần, đừng xem y tuổi tác không nhỏ, nhưng vì nhập môn muộn nên hiện giờ chỉ mới Luyện Khí tầng bảy."
"Mạc sư đệ?" Trần Thuần sững sờ:
"Không phải nói. . ."
"Nói cái gì!" Hai mắt Bạch Cốc Dật trầm xuống:
"Đã sớm nói với ngươi là hôm nay có việc, lại còn dám đến muộn như vậy, ta thấy ngươi thật sự là ngày càng bại hoại."
"Nếu như thực sự không được liền giống như Lý sư đệ cứ dứt khoát về nhà dưỡng lão đi, miễn phiền toái cho ta."
"Vâng, vâng." Trần Thuần nghe vậy bèn gượng cười, khúm núm gật đầu.
"Đi thôi!" Dường như Bạch Cốc Dật cực kì không thích Trần Thuần, lập tức vung tay lên:
"Mạc sư đệ, đệ đi theo Trần Thuần làm quen với tình huống nơi này trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ bày tiệc thiết đãi sư đệ."
"Không cần phiền phức như thế." Mạc Cầu chắp tay:
"Mạc mỗ cáo từ!"
Bạch Cốc Dật nhìn mấy người rời đi, đến khi không thấy bóng dáng nữa thì nụ cười trên mặt gã liền thu lại.
"Thúc tổ."
Lúc này, một người trẻ tuổi từ phía sau bước ra, vẻ mặt không cam lòng nói:
"Chúng ta phải vất vả lắm mới đuổi tên họ Lý đi, danh ngạch trông giữ khu Dậu hẳn nên thuộc về ta mới phải, sao lại bị cái tên họ Mạc này chặn ngang một bước."
"Ta cũng không ngờ." Bạch Cốc Dật quay người trở lại chỗ ngồi, sắc mặt âm trầm:
"Nhưng mà Mục Tình cũng không phải dễ trêu, mặt mũi của nàng cũng không thể không cho, vả lại người này cũng không tầm thường."
"Không tầm thường?" Người trẻ tuổi ra vẻ khinh thường:
"Chỉ là một kẻ phàm nhân, ngay cả Pháp lực cũng không có, sợ là nhờ quan hệ mới trở thành đệ tử Ngoại môn."
"Đúng là hắn đã nhờ quan hệ." Bạch Cốc Dật quét người trẻ tuổi một chút, chậm rãi nói:
"Nhưng mà quan hệ mà hắn nhờ là Chân truyền của Yển tông."
"Yển tông, Chân truyền." Sắc mặt người trẻ tuổi trắng xám:
"Tại sao lại như vậy?"
Yển tông chính là Tiên gia đại phái có thực lực viễn siêu Thương Vũ phái, địa vị Chân truyền của Yển tông càng là không thấp.
Liền xem như tiền bối Đạo cơ của bản tông cũng phải nể mặt của đối phương.
"Ta đã hỏi thăm tình huống của hắn rồi." Bạch Cốc Dật mở miệng:
"Người này đến từ Tiên đảo, nhờ quan hệ của Chân truyền Yển tông, hơn nữa bản thân hắn ta cũng tinh thông Yển sư tạo vật."
"Tuy rằng hắn chỉ là Tiên Thiên, nhưng thực lực cũng không yếu, vài ngày trước còn cùng người khác liên thủ đánh chết một vị đệ tử Nội môn của Cửu Sát điện."
"Ngươi cũng biết rồi."
Gã than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
"Người tới từ Tiên đảo đều có thiên phú cực cao, gần một nửa tiền bối Đạo cơ trong tông ta có bối cảnh tiên đảo, hắn lại là Đại sư huynh trong giới đệ tử Ngoại môn này, cho dù là không có kết quả tốt, nhưng sợ là cũng sẽ có không ít quan hệ."
"Lại thêm Mục Tình mở miệng, ta khó mà cự tuyệt!"
"A!" Người trẻ tuổi sững sờ:
"Sao người này lại có bối cảnh sâu như vậy?"
"Cũng không hẳn vậy." Bạch Cốc Dật lắc đầu:
"Tinh thông Yển sư kỹ nghệ, lại chưa thể bái nhập Yển tông, quan hệ thì chắc là có, nhưng còn chuyện khác, trước mắt còn không nhìn ra sâu cạn, chẳng qua ngươi phải tạm thời ủy khuất một chút đi."
"Ta thụ chút ủy khuất này cũng không tính là gì." Người trẻ tuổi than nhẹ:
"Chỉ sợ lầm đại sự của thúc tổ."
"Không sao." Bạch Cốc Dật nhắm mắt:
"Sát khí, hỏa tinh, linh quáng, ít một chút cũng đủ chèo chống. Huống hồ, hắn muốn làm chuyện gì cũng phải dựa vào những người khác, vẫn có chút biện pháp."
"Rõ!"
Người trẻ tuổi đáp lại.
. . .
Trần Thuần đã qua tám mươi, từ trong miệng của lão cũng có thể nghe ra được lão không có ý định cáo bệnh trở lại cố hương.
Gia tộc của lão đã sớm bị phá diệt, một vị tôn nữ duy nhất cũng đã bái nhập Mê Nguyệt phong.
Thương Vũ phái chính là căn nhà sau cùng của lão ta.
"Sư đệ, ta đã lớn tuổi rồi, mắt mờ, chuyện ở khu Dậu này vẫn là phải dựa vào đệ vất vả."
Dọc theo con đường bằng đá tiến lên, Trần Thuần chậm rãi nói:
"Nhưng mà đệ yên tâm, chuyện kế tiếp sẽ có người bên dưới đi làm, đệ chỉ cần quản lý mấy người là được."
"Đến khu Dậu rồi!"
Nham tương cuồn cuộn ở trước mặt, liệt diễm như trụ, một căn phòng có cột cương thiết chèo chống đập vào mi mắt.
Đằng sau căn nhà là vách đác có những cái hang đen như mực, mỗi một huyệt động đều có những đạo xiềng xích khóa lại.
"Ngoài việc phụ trách trông giữ tội phạm ra thì chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là mỗi tháng phải nộp lên một số lượng sản phẩm Hắc ngục nhất định."
"Bao gồm hỏa tinh, sát khí, khoáng thạch vân vân. . ."
Trần Thuần mở miệng giải thích:
"Những vật này đều có hạn ngạch mỗi tháng, đệ chia cho đán tội phạm bên dưới thu hoạch là được, ví như nộp lên đủ nhiều thì tông môn còn sẽ có ban thưởng, nhưng mà ta khuyên sư đệ tốt nhất đừng ôm hi vọng quá lớn."
"Ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, có thể giao nộp đủ số cũng là cực ít."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
Hắn cũng chẳng để bụng công việc này, chỉ cầu tìm một chỗ an ổn để tu hành, trong vòng một hai năm tu luyện Vạn Tượng công tới viên mãn.
Sau đó. . .
Thử chuyển hóa thành Pháp lực!
"Hô!"
Hắn hít sâu một hơi, luồng khí nóng chui vào trong phế phủ, thoáng cái đã bị nhục thân tiêu hóa hấp thu hóa thành chất dinh dưỡng cho Hỏa Sát Chân cương.
Nơi này lại rất thích hợp tu luyện môn pháp quyết này.