Chương 316. Tử Mâu Thần Lôi
Người dịch: Whistle
Trước đây, dù là phong cách làm việc của Bạch Cốc Dật vẫn lộ ra một cỗ điên cuồng, nhưng vẫn còn giữ được lý trí nhất định, mặt ngoài không khác gì người thường.
Nhưng bây giờ.
Hai mắt lão ta xích hồng, giống như điên dại, trong miệng không ngừng gào thét.
"Ngươi đáng chết!"
"Là ngươi ép ta!"
"A. . ."
Từ mấy năm trước, Bạch Cốc Dật ngẫu nhiên lấy được Quỷ đạo pháp môn, lão ta cũng đã tính đến chuyện xảy ra hôm nay.
Vì hôm nay, lão ta đã hao phí khổ tâm.
Nhất là sau khi tu tập tà công, tâm tính dần dần trở nên cực đoan hơn, lão ta đã sớm phát hiện ra không đúng, nhiều phen nghĩ cách áp chế.
Tuy rằng Thần hồn không mạnh, nhưng cuối cùng lão ta cũng đã nắm được một chút manh mối, cho nên vẫn còn giữ được sự bình tĩnh.
Thậm chí vì thoát khỏi sự khống chế của người này, lão ta đã cắn răng để món đồ kia ở lại chỗ đó mà không hề mang theo nó rời đi.
Chỉ có huyết mạch hậu duệ Bạch Lãng mới là nỗi nhung nhớ trong lòng lão.
Lần này, còn chưa đè xuống phản phệ khi chưởng khống Ngự Quỷ phiên liền bị Mạc Cầu kích thích.
Trong lúc nhất thời, lão ta đã triệt để điên cuồng.
Hắc phong rít rào, kiếm ảnh điên cuồng gào thét, trong phạm vi hơn hai mươi trượng trước mặt bị cự lực xuyên thủng.
Mạc Cầu thì đã cắm đầu chạy ra ngoài.
Trên người hắn có Tiên Vân chướng bao phủ, Tiên Thiên chân khí ở trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển, Đạp Hư Thân pháp đã thi triển tới cực hạn, thân như một đạo hỏa tuyến, nhanh chóng xuyên thẳng giữa các huyệt động.
Lắc người một cái đã chạy xa hơn mười trượng, dù cho là phi kiếm bình thường thì cũng không sánh bằng.
Nhưng hắn cũng không kịp chuyển hướng, chỉ đành vung tay lên, Hỏa Sát Chân cương lập tức xuyên thủng một mảng lớn núi đá, đả thông hai cái thông đạo.
Hai người một đuổi một chạy, không bao lâu sau đã chạy vào chỗ sâu trong Hắc ngục.
Cuối cùng, vẫn là Bạch Cốc Dật dùng cây cờ bao phủ lấy nhục thân, phi độn cách mặt đất ba thước nhanh lên một bậc.
Luyện Khí hậu kỳ, Pháp khí Thượng phẩm, người sở hữu cả hai điều kiện này thì có thể phi hành ở một trình độ nhất định.
Bạch Cốc Dật cũng là người sở hữu hai điều kiện này.
"Lưu lại cho ta!"
Lão gầm lên một tiếng, thanh đồng cổ kính nổ bắn ra một đạo linh quang.
"Bành!"
Linh quang bạo tán, Tiên Vân chướng co vào hiện ra nguyên hình, Hỏa Sát Chân cương cũng bị xuyên thành một cái lỗ thủng.
Mà đằng sau lỗ thủng lại không có bóng người.
"Ra đây!"
Bạch Cốc Dật ngửa mặt lên trời gào thét, cầm gương đồng quét ngang bốn phía, chỗ bị chiếu núi đá đều vỡ nát.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang nối liền không dứt.
Đúng vào lúc lão ta đang điên cuồng thì trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cảm giác trống rỗng, động tác trên tay cũng không khỏi ngừng lại.
Tu Tiên giả, cảnh giới pháp lực là nhất.
Tu vi của Bạch Cốc Dật không thấp, không phải là Luyện Khí tầng mười giống như những gì mà người khác biết, mà đã tăng lên tầng mười một.
Chỉ còn cách Luyện Khí viên mãn một bước xa nữa thôi.
Nhưng một lão ta lại đồng thời ngự sử Vạn Quỷ phiên, gương đồng, phi kiếm, còn độc đấu rất nhiều đệ tử chấp pháp của tông môn, cho nên Pháp lực cũng bị hao tổn rất nhiều.
Chẳng qua bởi vì ngự sử ác quỷ, bị Công pháp phản phệ, trong lúc điên cuồng nên không phát hiện ra.
Lúc này, động tác của lão ta đã dừng một chút, đột nhiên bên trên có cự thạch rơi xuống.
"Muốn chết!"
Bạch Cốc Dật ngẩng đầu lên rồi giận dữ hét lên, Lưu Ảnh kiếm bay vụt ra chém, khi cự thạch cách thân thể lão ta chừng ba thước liền lập tức nổ tung.
Chỉ một cái chớp mắt, trong lòng Bạch Cốt Dật cuồng loạn, thân thể kéo căng.
"Hô. . ."
Mạc Cầu ẩn thân ở phía sau cự thạch, thân hình biến cao hơn một trượng, toàn thân cơ bắp đang nhanh chóng run rẩy, trong tay cầm Hắc Huyền bổng giống như hung vượn giương cao thiên quân bổng, mang theo cự lực hung hăng đánh tới.
Cực hạn bộc phát!
Trọng Huyền Linh quang!
"Oanh. . ."
Không khí ở trong phạm vi vài trượng trước mặt đột nhiên áp súc lại, sau đó liền lập tức điên cuồng bạo khởi, quét sạch tứ phương.
Một vết lõm không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện ở đằng trước côn bổng, linh quang bị Pháp Khí Trung Phẩm kích phát không ngừng oanh kích.
"Bành!"
Bạch Cốc Dật giống như một trái bóng da bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp xuyên thủng một mặt núi đá.
Đằng sau lớp đất đá chính là hư không trăm trượng.
"Li!"
Con hùng ưng khôi lỗi chờ đợi ở đây đã lâu thét dài một tiếng, hai cánh chấn động, trăm ngàn mũi tên có thể tuỳ tiện xuyên thủng kim thạch lao xuống.
Đồng thời còn há mồm ra, linh quang hội tụ trong miệng, bắn ra một cột sáng có kích thước lớn chừng cánh tay.
Dù rằng Bạch Cốc Dật không yếu, còn mang trọng bảo trong người, nhưng liên tiếp bị công kích không ngừng như vậy cũng phải luống cuống tay chân.
Ngay cả việc ngự sử Vạn Quỷ phiên để ngăn cản mà lão cũng không làm được, chỉ đành cắn răng cắm đầu lao xuống dòng nham tương bên dưới.
"Ừng ực!"
Nham tương sền sệt nổi lên gợn sóng.
Mạc Cầu nhảy lên vách núi, cầm côn bổng trong tay, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Biểu lộ băng lãnh túc sát, dòng nham tương cuồn cuộn bên càng tôn lên một cỗ uy thế khiếp người.
Hắn nhìn xuống dòng nham tương bên dưới, đôi mắt hờ hững không nói gì.
"Ùng ục ục. . ."
Đột nhiên, bên trong nham tương liên tiếp có bọt lửa toát ra, bắn lên giữa không trung, nổ tung thành những đóa diễm hỏa.
"Xoạt!"
Một cái bóng đen từ trong đó lao ra, chân đạp mây đen, lơ lửng giữa không trung, run rẩy ngẩng đầu nhìn tới.
Bạch Cốc Dật!
Lúc này, tình huống của lão ta trông rất bất ổn.
Trong mắt đều là vẻ mỏi mệt, khí tức trên thân suy yếu, nhìn qua sẽ cảm thấy ngay cả việc ngự sử Pháp khí cũng cực kỳ khó khăn.
Trên thân còn có nhiều chỗ bị nham tương ăn mòn, lộ ra xương trắng âm u.
Theo lý mà nói, lấy thực lực và thủ đoạn của Bạch Cốt Dật thì cho dù có rơi xuống dung nham cũng không nên thê thảm như vậy.
Nhưng mà, phải liên tục chém giết đã khiến cho lão ta hao hết Pháp lực, tà pháp phản phệ càng làm cho hắn không có cách ứng đối.
Cộng thêm việc phải đỡ một côn trực diện của Mạc Cầu, bản thân lão ta sớm đã bị trọng thương, cho nên lúc này mới bị nham tương ăn mòn nhục thân.
"Hảo thủ đoạn!"
Lão ta khàn giọng nói, âm thanh có vẻ hơi run rẩy:
"Chỉ là một kẻ phàm nhân, lại có thể dồn ép ta tới nước này, Mạc giám ngục có thể kiêu ngạo rồi."
Nói xong, thở dốc một hơi, lại nói tiếp:
"Hôm nay, ngươi không chết, thì chính là ta vong, không biết Mạc giám ngục có thể thống khoái trả lời một câu hỏi của ta được không?"
Mạc Cầu mở miệng:
"Ngươi nói đi!"
Hắn đang muốn chờ viện binh, còn đang âm thầm dẫn động Tử Mẫu Thần Lôi, đương nhiên là kéo dài được giây nào hay giây đó.
"Lãng nhi có phải là do ngươi giết hay không?" Bạch Cốc Dật ngẩng đầu, gương mặt già nua, hai mắt tiều tụy có chút tỏa sáng, dường như là đang mong đợi điều gì đó:
"Ngươi có thể từ trong miệng của Hỏa ngạc thoát khốn, trên tay còn có Pháp khí tùy thân của nó, khẳng định là do ngươi làm, đúng không?"
"Trương Thanh chết trong tay ngươi, ngươi vì không muốn bị trả thù cho nên liền dứt khoát trảm thảo trừ căn, giết Du Đức, cùng liên đới cả Lãng nhi."
"Có phải là vậy hay không?"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, không thể không nói, Bạch Cốc Dật không hổ là chủ quản quản lý tục sự trong Hắc ngục, tâm tư thông thấu, một khi thoát khỏi trạng thái điên cuồng, trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Cũng đã đoán trúng tám chín phần mười.
Đáng tiếc. . .
"Không phải."
Mặc kệ hôm nay ai chết ai sống, Mạc Cầu đều không có ý định thừa nhận, hắn lạnh lùng lắc đầu nói:
"Món pháp khí này là do ta ngẫu nhiên nhặt được ở phụ cận địa phế hỏa mạch, cái chết của Bạch Lãng không liên quan gì đến ta."
"Ngươi nói láo!" Bạch Cốc Dật gầm thét:
"Chuyện đã nước này rồi, ngươi còn không thừa nhận, có ý nghĩa gì không?"
"Đi chết đi!"
Tiếng rống chưa lạc, Lưu Ảnh kiếm đã lao ra nhanh như điện thiểm.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Ngự kiếm pháp của đối phương cực kỳ tinh diệu, viễn siêu võ học của phàm nhân, nhưng luận về uy năng thì lại không bằng cây cờ màu đen kỳ lạ kia.
Hiện giờ, trong lúc nóng giận, lão ta lại không dùng cờ đen giết địch, tám chín phần mười là vì Pháp lực trong cơ thể không đủ.
Nếu vậy thì dễ làm hơn rồi!
Trong lòng nghĩ vậy, động tác của Mạc Cầu cũng không chậm chút nào.
Hắn vươn một tay ra trước, chẳng biết lúc nào Hỏa Long bội đã xuất hiện trong lòng bàn tay, tầng ngoài lấp lóe hồng mang.
Huyền Hỏa Đằng Long!
"Oanh. . ."
Đầu tiên là một đoàn hỏa diễm lớn chừng bàn tay.
Trong chớp mắt, đoàn hỏa diễm nhìn như vô hại này lại đột nhiên bộc phát, tựa như hung thú lộ ra răng nanh dữ tợn.
Ngọn lửa nhanh chóng bành trướng với tốc độ vượt xa cảm giác của người thường. . . , rồi lao xuống dưới.
Ánh nắng chiều đỏ tung bay, liệt diễm ngập trời.
Tuy rằng uy thế của kiếm quang đột kích cũng rất bất phàm, nhưng khi vừa chạm vào liền bị ép xuống.
"Hô. . ."
Phía trên, Mạc Cầu thở dài một hơi, thân thể ưỡn lên cao thẳng, cánh tay lui về phía sau, đột nhiên phát lực.
"Bạch!"
Thanh Hắc Huyền bổng nặng đến mấy ngàn cân ở trong tay hắn lập tức hóa thành một tia ô quang, lao vọt tới bóng người bên dưới.
Cái này vẫn chưa xong.
Thân thể hắn chấn động, Hỏa Sát Chân cương có thể tan rã vạn vật thấu thể mà ra, rồi đột nhiên xông xuống biển lửa bên dưới.
Lưỡng hỏa tương dung, uy thế càng lớn hơn, giống như trên trời có một màn lửa phô thiên cái địa đang rơi xuống vậy.
Trong cảm giác của Bạch Cốc Dật, ngoại trừ liệt diễm ở xung quanh thì cũng không vật gì khác, ngay cả thanh Hắc Huyền bổng đang đột kích cũng không kịp phát giác.
"Oanh!"
Nham tương chậm rãi chảy xuôi, gợn sóng lăn tăn, dung nham giống như thủy triều bay thẳng lên hơn mười trượng.
"Ô ngao. . ."
Bên trong nham tương có một con Hỏa ngạc đang vui sướng bơi lại, há cái mồm to lớn của nó ra rồi táp về phía Bạch Cốc Dật.
"A!"
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Trong giọng nói có đau đớn, có không cam lòng, nhưng càng nhiều là sự phẫn nộ.
"Ngự sử Hỏa ngạc. . ."
"Ngươi còn nói không phải là ngươi!"
Lão ta nhìn thấy Hỏa ngạc không thèm quan tâm con hùng ưng khôi lỗi ở bên cạnh mà chỉ nhào về phía mình, Bạch Cốc Dật liền hiểu rõ mọi chuyện.
Ngươi ngự sử Hỏa ngạc giết chết cháu trai của mình chính là Mạc Cầu!
"Răng rắc!"
Con Hỏa ngạc này dài hơn mười mét, lại trời sinh cự lực, há miệng lớn cắn xuống, cho dù là pháp khí hộ thân cũng có thể bị nó cắn nát.
Trên người Bạch Cốc Dật chằng chịt vết thương, Pháp lực thiếu thốn, đương nhiên là không thể tránh được, cánh tay của lão ta lập tức bị xé xuống.
Nhưng mà chỉ sau một khắc, thân thể khổng lồ của Hỏa ngạc liền bị những làn khói đen như mực trói chặt.
"Chết!"
"Răng rắc răng rắc. . ."
Dưới đòn công kích của Vạn Quỷ Phiên, lân giáp cứng rắn của con Hỏa ngạc liên tục bị vỡ, máu tươi ở trong cơ thể của Hỏa ngạc giống như nham tương bắn ra .
"Ngao!"
"Li!"
Phía dưới, hỏa diễm cuồng quyển, thủy triều dâng trào.
Mạc Cầu lại đứng ở phía trên không nhúc nhích, tay nâng hai viên đan hoàn, liều mạng thôi động chân khí trong cơ thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếng gào thét ở trong hỏa diễm cũng bắt đầu yếu dần, mùi máu gay mũi từ trong đó toát ra.
Hỏa ngạc tuy mạnh, nhưng khi đối mặt với Bạch Cốc Dật nổi giận lại điên cuồng trả thù, dù cho đối phương đang bị trọng thương, nhưng nó vẫn không phải là đối thủ của lão ta.
"Đôm đốp. . ."
Trong lòng bàn tay Mạc Cầu bắt đầu xuất hiện những tia điện.
"Bành!"
Nham tương ở bên dưới nổ tung, một bóng người từ trong đó lao ra.
"Đi!"
Sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, cổ tay rung lên, hai viên đan hoàn trong lòng bàn tay lập tức hóa thành một sợi lưu quang nhào về phía người tới.
"Đôm đốp. . ."
"Oanh!"
Trước mắt lóe sáng, giống như một đoàn điện tương(plasma) nổ tung giữa không trung, chỉ trong nháy mắt, trong phạm vi một trượng tràn đầy điện quang.
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Tuy rằng uy lực của Tử Mẫu Thần lôi không nhỏ, nhưng cũng không lớn như trong tưởng tượng, một kích này không làm cho Bạch Cốc Dật bị trọng thương, mà chỉ khiến cho lão ta bị cứng đờ tại chỗ.
Nhưng sau một khắc.
"Oanh!"
Một luồng điện quang thô to hơn trước đó gấp mười lần, ngang nhiên xé rách hư không, xuất hiện trên người Bạch Cốc Dật rồi nổ tung, lôi đình chói mắt nổ tung quét qua phạm vi hơn mười trượng.
Hết thảy tại điện quang bên trong đều đang nhanh chóng tan rã với tốc độ có thển nhìn thấy bằng mắt thường , thoáng qua đã hóa thành hư vô.
"Lạch cạch!"
Lôi đình qua đi, một cỗ thây khô rơi xuống.
. . .
"Sư đệ."
Kỷ Thiên Vân kéo le thân thể đang bị thương giới thiệu với Mạc Cầu:
"Vị này là Trịnh tiền bối của Xích Hỏa phong, người xưng Hỏa Nhiêm Tiên, còn không mau mau qua chào hào."
"Tiền bối, Bạch Cốc Dật nhập ma đã bị sư đệ dẫn vào biển lửa, cuối cùng dùng Tử Mẫu Thần lôi oanh sát."
Đang khi nói chuyện, ánh mắt của nàng nhìn về phía Mạc Cầu cũng không khỏi mang theo vẻ ngạc nhiên.
Bạch Cốc Dật lấy lực lượng một người độc đấu rất nhiều Chấp Pháp sứ, hơn nữa còn chiến thắng, vậy mà lại chết tại trong tay đối phương.
Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi, tiên sư Đạo cơ!
Trong lòng Mạc Cầu ngưng tụ, chắp tay thi lễ với một lão giả có thân hình cao lớn, râu đẹp hỏa hồng ở trước mặt:
"Đệ tử Ngoại môn Mạc Cầu, gặp qua tiền bối."
Tu sĩ Đạo cơ có thọ nguyên lâu đời, ví như vô bệnh vô tai, ít nhất có sống được ba trăm năm.
Chỉ là thọ nguyên cũng đã làm cho người ta ghen tị rồi.
Ông lão trước mặt này tiến giai Đạo cơ từ hai trăm năm trước.
Là một trong mấy vị tiền bối ở Xích Hỏa phong, đương nhiên Phong chủ có địa vị lớn nhất, nhưng bàn về tuổi tác thì ông ta là người lớn nhất.
Có thể nói, bao gồm cả Phong chủ Hỏa Nha đạo nhân, trong Xích Hỏa phong không có người nào có bối phận cao hơn ông ta.
Không ngờ là chuyện hôm nay lại kinh động đến vị này.
"Ừm."
Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi gật đầu, mục hiện Linh quang nhìn lại, chỉ khẽ liếc qua liền thu hồi ánh mắt.
Một kẻ phàm nhân, tuy rằng thực lực không yếu, nhưng cũng không đáng để ông ta quan tâm.
Trịnh Vi nhìn về phía ba món Pháp khí ở trước mặt, nhất là cây cờ đen có cái cán dài gần một trượng kia.
"Không sai, có thể lấy thân thể phàm nhân lừa giết Bạch Cốc Dật, cho dù là dùng mưu kế thì cũng rất không sai."
Lão ta vươn tay nhiếp cờ đen lên, khẽ vuốt mặt cờ, trong mắt như có điều suy nghĩ:
"Vật này là Vạn Quỷ phiên, pháp khí thành danh của Bách Quỷ Tẩu Tẩu. Năm đó, Bách Quỷ Tẩu bị giải vào Hắc ngục, vật này liền biến mất không thấy, không ngờ lại rơi vào tay của Bạch Cốc Dật."
Nói xong, trong mắt lão ta cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hình như cây cờ này không giống với thứ trong trí nhớ của mình lắm.
Trịnh Vi lắc đầu, phất ống tay áo một cái, phi kiếm, cổ kính ở trên mặt đất liền bay vào trong ngực Mạc Cầu:
"Vạn Quỷ phiên nội uẩn tà pháp, ngươi giữ sẽ chẳng lành, dễ dàng lạc lối. Nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, ta cũng kiểm tra một chút hai món Pháp khí này, sau đó sẽ trả lại cho ngươi."
"Vâng." Mạc Cầu khom người, mặt lộ vẻ đắng chát:
"Tạ tiền bối."
Không phải là hắn không muốn độc chiếm những món pháp khí này, mà là vì ông lão ở trước mặt này tới quá nhanh, Mạc Cầu còn chưa kịp thu thập hiện trường thì ông ta đã xuất hiện ở phụ cận, chỉ có thể chủ động giao nộp.
Dù sao cũng có người biết được sự tồn tại của cây cờ đen kia rồi, nếu không nộp lên trên, tiền bối tông môn cũng sẽ soát người hắn.
May mà, hắn cũng không phải là không mò được cái khác.
"Cái này là ngươi nên được." Trịnh Vi khoát tay:
"Nói cho ta nghe tình huống cự thể đi, với thực lực của Bạch Cốc Dật, dù có muốn thì ngươi cũng không thể giết lão ta mới phải."
"Xác thực." Mạc Cầu hẳn là, nói:
"Lúc đó Bạch chủ quản đang bị trọng thương, Pháp lực tiêu hao không sai biệt lắm, lại thêm tẩu hỏa nhập ma, thần chí không rõ ràng. . ."
Hắn cúi đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.
Đương nhiên là sẽ hơi che đậy thực lực của mình một chút, dùng sự may mắn ra làm lý do.
"Cho nên, vãn bối có thể thắng được trận chiến này, đầu tiên là vì bản thân của Bạch Cốc Dật đang bị trọng thương, thứ yếu là do chư vị đồng môn tề tâm hợp lực, còn nhờ vào Tử Mẫu Thần lôi mà Kỷ sư tỷ lưu lại, Mạc mỗ chẳng qua chỉ bồi thêm một kích cuối cùng."
"A. . ."
Trịnh Vi cười khẽ, quan sát Mạc Cầu một hồi, trong pháp nhãn của ông ta cũng không phát hiện có gì không đúng, thân không pháp lực, chỉ có nhục thân hơi cường tráng.
"Ngươi cũng rất khiêm tốn, chẳng qua có đôi khi quá khiêm tốn cũng không phải là chuyện tốt, ngươi phải tự hiểu lấy."
"Vâng."
"Cứ như vậy đi."
Trịnh Vi thu hồi cờ đen, quét mắt bốn phía:
"Dọn dẹp một chút, lát nữa sẽ có người của Chấp Pháp đường đến, cũng là thời điểm để thanh lý Hắc ngục một phen rồi."
. . .
Chỗ ở của Bạch Cốc Dật.
Bóng người của Lý Nguyên Cảnh xuất hiện ở đây, gã ta tùy ý mở cửa ra, ánh mắt lập tức bị một tấm vải màu đen hấp dẫn.
Trên tấm vải này dường như có một lực hấp dẫn kỳ dị khiến cho gã ta mục hiện dị mang, không tình nguyện dời khỏi.
"Cái này là. . ."
"Cái gì?"