Chương 317. Tu Luyện
Người dịch: Whistle
Vụ huyện náo ở Hắc ngục liên lụy rộng hơn Mạc Cầu tưởng tượng rất nhiều.
Số Linh thạch, khoáng sản mà Bạch Cốc Dật thu thập trong nhiều năm qua đều bị lão ta dùng để lập một loại Trận pháp nào đó.
Nếu như trận này lập thành, cấm chế trong Hắc ngục có thể bị hủy diệt.
Đám trọng phạm trong Địa phế Hỏa mạch cũng vô cùng có khả năng đào thoát, có thể tưởng tượng ra được chuyện rắc rối này.
Vả lại cấm chế trong Hắc ngục có quan hệ tới đại trận của tông môn, một khi bị hủy, trận pháp hộ sơn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chưởng giáo Mao Cố thân truyền pháp chỉ phải điều tra rõ chuyện này, toàn bộ Hắc ngục đều lòng người bàng hoàng.
Nhưng những chuyện này lại không liên quan gì đến Mạc Cầu.
Ngày đó, hắn đã đi theo Kỷ Thiên Vân rời khỏi Hắc ngục, tới Chấp Pháp đường phục mệnh, sau đó cũng không còn trở về Hắc ngục nữa.
Dù sao Hắc ngục cũng đang bị điều tra rồi, đi vào sẽ không tránh được phiền phức.
Vì thế hắn liền tìm một chỗ ở trên Xích Hỏa phong để bế quan, đóng cửa từ chối tiếp khách, cắm đầu vào tu hành.
Nhoáng một cái đã hơn hai tháng.
Tại trong lúc này, ngoại trừ người của Chấp Pháp đường tới đây hỏi thăm mấy lần thì không còn người nào tới quấy rầy nữa.
Về phần hai món Pháp khí mà Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi lấy đi thì cũng đã rất lâu không có động tĩnh gì rồi.
Trong lúc đó, hắn lại uống thêm Xuyên Thiên Cưu tiên huyết, dùng Vạn Thú Ngưng Huyết công để kích thích huyết mạch.
Tu vi, thực lực, đều có chút tiến triển.
Cho đến khi gặp được bình cảnh.
. . .
"Sư đệ muốn đi ra ngoài sao?"
"Không sai."
Trong đại điện Chấp Pháp đường, Kỷ Thiên Vân nhăn mày, lật quyển trục ra, không mở âm đái ghi âm:
"Mạc sư đệ, tuy rằng chuyện ở Hắc ngục đã không có quan hệ gì với ngươi, tông môn cũng không tiếp tục hạn chế tự do của ngươi."
"Nhưng nơi này là Lăng Vân sơn mạch, ngoài tông môn ra thì không có nơi nào là an toàn cả, sư đệ nhất định phải đi ra ngoài sao?"
Đừng nói là ở ngoài tông môn, ngay cả những khu vực phụ cận tứ phong của Thương Vũ phái, có đôi khi cũng chưa chắc an toàn.
Không thấy ngay cả Hắc ngục, trọng địa của tông môn, nơi giam giữ tội phạm đều phát sinh náo động.
"Sư tỷ biết được, ta là một võ giả." Mạc Cầu mở miệng:
"Võ đạo tu hành, bế quan khổ luyện sẽ khó có được thành tựu, nhất định phải động tĩnh kết hợp mới có thể gia tăng tu vi."
"Huống hồ, ta cần một chút Linh dược."
Hắn cách Tiên Thiên viên mãn chỉ còn cách xa một bước, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn ra ngoài.
Nhưng mà tiên huyết mà Vạn Thú Ngưng Huyết công cần cũng có hạn chế, trước mắt ở trong tông môn đã không còn dị thú thích hợp.
Còn về phần an toàn, Mạc Cầu cũng không quá lo lắng.
"Được rồi!" Kỷ Thiên Vân thấy thế cũng lắc đầu không tiếp tục khuyên nữa, đưa một tấm bản độ ngoại vi Thương Vũ phái cho hắn rồi nói:
"Mấy ngày nay sẽ có một đoàn xe chạy tới biên giới tông môn, sư đệ có thể đi cùng."
Rồi lại dặn dò:
"Sư đệ, bên ngoài rất nguy hiểm, tốt nhất là đệ nên tìm thêm 3-5 vị hảo hữu đồng hành thì sẽ an toàn hơn."
Đây cũng là phương thức mà khi nàng thường sử dụng khi là đệ tử Ngoại môn.
"Đa tạ sư tỷ." Mạc Cầu chắp tay, tiếp nhận bản đó nói:
"Ta hiểu rồi."
"Sư đệ định đi đâu?"
"Phụ cận Bạch Sa sơn."
"Bạch Sa sơn." Kỷ Thiên Vân trầm ngâm:
"Nơi đó cũng không có nhiều tán tu, nhưng mà hình như có rất nhiều dị thú, thậm chí nghe nói còn có giống loài đã thành tinh, cũng không phải nơi an toàn."
"Ta sẽ cẩn thận."
"Ừm."
Kỷ Thiên Vân nhìn bóng lưng Mạc Cầu đi xa liền lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Không lâu sau đó lại có hai người tới tìm.
"Triệu sư huynh, Hồng sư đệ." Nhìn thấy người tới, Kỷ Thiên Vân vội vàng đặt đồ vật trên tay xuống:
"Có việc gì sao?"
"Ừm."
Triệu Chí có màu da đen nhánh, thân mặc linh khải da thú, hai mắt ti hí có Linh quang thiểm động.
Là đệ tử Thân Truyền của Hỏa Nhiêm Tiên, địa vị của Triệu Chí ở Xích Hỏa gần với hạt giống Chân truyền.
Nghe nói tu vi sớm đã Luyện Khí tầng mười một, ngày khác chưa hẳn không có cơ hội dòm ngó Đạo cơ chi cảnh.
Bất luận là địa vị hay là thực lực, Triệu Chí đều vượt trội hơn Kỷ Thiên Vân rất nhiều.
"Có phải là tên Mạc Cầu ở khu Dậu của Hắc ngục đã từng tới nơi này?"
"Đúng." Kỷ Thiên Vân mở miệng:
"Sư huynh tìm hắn có việc gì sao?"
"Không sai." Hồng Sùng Thiều tiếp lời:
"Chúng tôi tìm hắn để thương lượng chút chuyện, liên quan tới Pháp khí của Bạch Cốc Dật trong tay sư tôn, muốn hỏi hắn có nguyện ý bán hay không."
Lưu Ảnh kiếm thì cũng thôi, tuy rằng sắc bén, nhưng cũng chỉ thuộc loại tốt trong hàng ngũ Pháp khí Hạ phẩm.
Mà chiếc thanh đồng cổ kính kia lại là một món Pháp Khí Trung Phẩm, vả lại uy lực bất phàm, có năng lực định trệ, oanh sát vạn vật, cho dù là đệ tử Nội môn cũng muốn trông mà thèm.
". . ."
Sắc mặt Kỷ Thiên Vân hơi cương.
Tuy rằng Thương Vũ phái là tông môn, nhưng nội bộ cũng có Tu tiên Thế gia, Hồng gia chính là một trong số đó.
Tên Hồng Sùng Thiều này tuổi không lớn lắm, nhưng tu vi lại không yếu, là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Hồng gia.
Lại cộng thêm Triệu Chí, tới đây để hỏi một vị đệ tử Ngoại môn có nguyện ý hay không, sợ là không có lựa chọn nào khác.
Trong lúc nhất thời, nàng lại cảm thấy có chút may mắn, may mà Mạc Cầu đã rời đi tông môn, còn có thể khoan nhượng.
"Thật sự là không khéo." Nàng che đậy ý nghĩ trong lòng, than nhẹ một tiếng, tỏ vẻ tiếc nuối nói:
"Mạc sư đệ nói là khổ tu một chỗ sẽ khó có được thành tựu, nên đã rời đi tông môn để tìm kiếm cơ duyên rồi."
"Trong thời gian gần sợ là không về được."
"Nha." Triệu Chí mở miệng:
"Sư muội có biết hắn đi chỗ nào không?"
Đối phương nói bằng giọng điệu nước chảy mây trôi, những Kỷ Thiên Vân lại cảm thấy lạnh cả tim, nàng cũng biết thủ đoạn của Triệu Chí.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói:
"Chuyện này thì ta không biết, nhưng mà Mạc sư đệ chỉ là một kẻ phàm nhân, hẳn là sẽ không đi những địa phương nguy hiểm."
"Ừm. . ." Triệu Chí lộ vẻ trầm ngâm, lập tức gật đầu:
"Nếu đã vậy thì đợi thêm một thời gian ngắn rồi nói sau."
Nói xong liền quay người bước ra bên ngoài.
"Sư huynh." Hồng Sùng Thiều vội vàng đuổi theo, hạ giọng mở miệng:
"Nếu như hắn đã không ở đây, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Không sao." Triệu Chí khoát tay:
"Đệ cứ tế luyện Pháp khí trước đi, chẳng lẽ chúng ta đã mở miệng mà hắn còn có thể không nguyện ý hay sao?"
"Huống hồ. . ."
Triệu Chí hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta đã hỏi qua rồi, tên Mạc Cầu này nhập môn đã mấy năm mà vẫn luôn khổ tu, không có bằng hữu gì, cũng không có quan hệ với những người cùng tới từ Tiên đảo, lại còn là một kẻ phàm nhân, cho dù chết ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường."
"Hử?" Ánh mắt Hồng Sùng Thiều thiểm động:
"Ý của sư huynh là. . ."
Hồng Sùng Thiều làm ra một động tác cắt cổ.
"Không cần thiết." Triệu Chí lắc đầu:
"Chẳng qua chỉ là một giới phàm nhân Tiên Thiên, không cần phải phí tâm tư này, tùy tiện cho một chút chỗ tốt là được."
"Đi thôi!"
"Hôm nay sư đệ lấy được hai món bảo vật, có phải nên mời vì huynh uống một tràng hay không?"
"Đương nhiên!" Hồng Sùng Thiều cười to:
"Không say không về!"
. . .
Nửa tháng sau.
Địa giới Bạch Sa sơn.
Trong những dãy núi ở đây, sương mù giống như một tấm lụa trắng bao phủ quanh năm không tiêu tan.
Bởi vậy mà gọi tên.
Trong núi có nhiều dị thú, trong đó có không ít loài cực kỳ hung hãn, liền xem như Tu Tiên giả cũng rất ít có người nguyện ý đến đây.
Một ngày này, Mạc Cầu xuất hiện ở trong một hạp cốc.
Trong cốc là địa bàn của một đám Thanh Viên.
Thanh Viên cao gần một trượng, trời sinh da dày thịt béo, lực lớn vô cùng, còn có một đôi lỗ tai cực kỳ nhạy bén.
Cho dù là tiếng gió thổi cỏ lay ở ngoài một dặm thì bọn chúng cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
"Tế tác tác. . ."
Một con nhện khôi lỗi lớn chừng nấm đám từ trong ống tay áo của Mạc Cầu chui ra, miệng phun mạng nhện.
Đồng thời, có một đầu hùng ưng khôi lỗi đang vỗ cánh bay cao ở nơi xa, lượn vòng trên không trung, nhìn xuống bên dưới.
Mà con Cương thi đã rất lâu rồi không thể phát huy cũng hiện thân phụ cận, lặng lẽ mai phục.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Cầu mới ngẩng đầu kích phát Tiên Vân chướng, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Sau nửa canh giờ.
"Ầm ầm. . ."
Trong hạp cốc truyền đến những âm thanh giao chiến, bụi mù tràn ngập, vô số tiếng gầm thét liên tục vang lên.
"Bạch!"
Mạc Cầu thân hóa hỏa tuyến, lao ra nhanh như điện thiểm.
Sau lưng hắn có mấy chục con Thanh Viên mục phiếm hồng mang, đang gầm thét theo đuổi không bỏ, tốc độ không chậm chút nào.
Tới gần lối ra, Mạc Cầu nhảy lên cao mười trượng, lách mình lướt về phía trước.
Những con Thanh Viên ở sau lưng vẫn đang lao thẳng tới, bọn nó không phát hiện ra phía trước có rất nhiều mạng nhện trong suốt.
"Băng. . ."
Mạng nhện mảnh khảnh nhưng lại rất bền dẻo, gắt gao ngăn cản Thanh Viên xung kích.
Sau một khắc.
"Ầm ầm. . ."
Mấy chục con Thanh Viên đụng vào nhau, mạng nhện chống đỡ hết nổi bị đứt, một đám Thanh Viên cũng ôm thành một đoàn.
"Rống!"
Phía trên, cổ họng con Cương thi nhấp nhô, đại thủ quét ngang, liên tục ném mấy chục khối cự thạch về phía lối ra.
Trong lúc nhất thời, đám Thanh Viên bị đập đến mặt mũi bầm dập, cũng ngăn chặn lối ra, trong thời gian ngắn khó mà lưu thông.
Thừa dịp này, Mạc Cầu đã bị hùng ưng nhấc lên, bay lên đỉnh núi phía trên.
Mấy ngày sau.
Mạc Cầu ở trong huyệt động mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ trầm tư, kiểm tra bản thân biến hóa.
"Bởi vì mình quá mạnh, cho nên huyết dịch của những con dị thú nhỏ yếu đã không thể kích thích huyết mạch bản thân được nữa."
"Mà những huyết mạch quá mức cường đại, Vạn Thú Ngưng Huyết công không có tác thì không nói, nó còn sẽ làm cho huyết mạch của bản thân nghịch hóa, khiến cho người dùng biến thành người không ra người."
"Huyết dịch của Thanh Viên làm cho khí lực của mình tăng lên một thành, nhĩ lực cũng có tăng lên ở một trình độ nhất định, nhưng trừ cái đó ra thì lại không còn tác dụng nào khác. Dựa theo Logic lần đầu tu luyện sẽ có hiệu quả lớn nhất, huyết dịch của Thanh Viên lại có thể tiếp tục gia tăng thêm một thành thì cũng xem như không tệ rồi."
"Ừm. . ."
"Nói cách khác, thực lực và huyết mạch của mình càng mạnh thì công hiệu của Vạn Thú Ngưng Huyết công lại càng yếu, cho đến khi không tác dụng."
Cảm thụ nhục thân mạnh mẽ một hồi, Mạc Cầu đưa tay nhéo nhéo, trên mặt lại tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Lấy lực lượng nhục thân hiện giờ của hắn, một quyền oanh sát Tu Tiên giả Luyện Khí tầng bảy thì cũng không thành vấn đề.
Đứng yên tại chỗ, để cho cao thủ Tiên Thiên tùy ý công kích cũng có thể bình yên vô sự.
Nhưng mà. . .
Nhục thân chung quy cũng là huyết nhục chi khu, hi đối mặt với Pháp khí sắc bén, cuối cùng vẫn là kém một chút.
Ít nhất, ở cảnh giới trước mắt thì là như thế.
Trừ phi lấy cương kình hộ thể thì còn có thể kháng được một chút.
Vạn Thú Ngưng Huyết công đã không còn quá nhiều tác dụng trong việc tăng cường lực lượng nhục thân, nhưng mà nó lại có thể có tăng lên thuật Ngự Thú.
Dùng lực lượng huyết mạch để khu động thuật Ngự Thú, đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Ngoài ra. . .
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Những ngày tiếp theo, nhờ hùng ưng tuần sát, Mạc Cầu xuất hiện khắp nơi ở phụ cận Bạch Sa sơn.
Những loại dị thú đáp ứng được yêu cầu đều bị hắn tìm ra, cũng lấy đi huyết dịch.
Hỏa Hồ, Độc Hỏa tri chu, Hỏa nghĩ, Thốn Đoạn Hỏa trùng. . .
Nếu như lực lượng nhục thân đã không thể tiếp tục tăng lên nữa thì hắn sẽ thử nghiệm gia tăng thiên phú khống hỏa của mình, không phải là Mạc Cầu không muốn thử nghiệm những thiên phú khác, thực ra trong các loại thiên phú đều có xung đột, tùy tiện thử nghiệm còn sẽ tổn hại đến bản thân, ngay cả người sáng tạo ra Vạn Thú Ngưng Huyết công cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Mạc Cầu cũng đã tìm được các loại dị thú thuộc Hỏa.
Ngay cả con Hỏa nghĩ chỉ lớn chừng hạt đậu nành mà hắn cũng không buông tha, tốn mất một ngày thời gian, từ trong cơ thể của hàng vạn con Hỏa nghĩ rút đủ tiên huyết rồi ăn vào.
Cứ như vậy, thời gian nhoáng một cái đã qua mấy tháng.
Tiên Thiên viên mãn!
Nhục thân Đỉnh phong!
Năng lực khống hỏa cũng tăng đến một trình độ kinh người.