Chương 318. Đột Phá
Người dịch: Whistle
Trong huyệt động u ám, một ánh lửa chiếu rọi tứ phương.
Liệt diễm quỷ dị lơ lửng giữa không trung, không ngừng chuyển động giống như vật sống vậy, diễm hỏa thiêu đốt hừng hực, nhưng nhiệt độ xung quanh lại không tăng lên một chút nào.
Trong huyệt động chập chớp sáng tối có thể thấy được phụ cận có một người đang ngồi xếp bằng, tay nắm ấn quyết biến hóa liên hồi.
Nhìn thật kỹ thì còn có thể nhìn thấy trong ngọn lửa có một cái túi màu xám đang lơ lửng.
Túi Trữ Vật!
"Ba. . ."
Một tiếng vang nhỏ xíu làm cho mắt Mạc Cầu sáng lên.
Ấn quyết trong tay lập tức biến đổi, cuồng thúc Chân khí, Hỏa Long bội ở trước ngực hơi sáng lên, phun ra một đạo hỏa tuyến nóng bỏng.
Hỏa tuyến bay về phía Túi Trữ Vật, giống như một cây cái kéo đang hung hăng cắt đứt cấm pháp trên đó.
"Đôm đốp. . ."
Liên tục vang lên những tiếng nứt gãy.
Không bao lâu sau.
Túi Trữ Vật nhẹ nhàng chấn động, tầng ngoài xuất hiện một luồng sáng xanh mông lung, sau đó liền bị liệt diễm đốt trụi.
Ngay sau đó, cái túi màu xám cũng bị Mạc Cầu hút vào trong lòng bàn tay.
Cái Túi Trữ Vật là của Bạch Cốc Dật.
Lúc đó, Pháp khí của lão ta đều bị lấy đi, nhưng vật này lại được Mạc Cầu giấu ở trong bóng tối, chẳng qua trên này có Pháp thuật phong cấm, hắn vẫn luôn không mở ra được, cho đến hôm nay mới có thể phá vỡ.
Sau khi mở ra Túi Trữ Vật, Thần niệm quét qua, thứ đầu tiên ánh vào cảm giác chính là mấy trăm viên Linh thạch.
"Tê. . ."
Mạc Cầu không nhịn được hít sâu một hơi.
Cho dù là đệ tử Nội môn thì mỗi tháng cũng chỉ có thể nhận được mấy viên Linh thạch mà thôi, nhiều Linh thạch như vậy đã bằng gia tài mà một số người tích lũy cả đời.
Phải biết, những món Pháp khí Thượng phẩm có uy năng không mạnh cũng chỉ đáng giá này thôi.
Tuy rằng Mạc Cầu cũng đã nghĩ tới là ở trong túi sẽ có không ít đồ tốt, nhưng sự kinh hỉ này cũng làm cho hắn tim đập thình thịch.
"Bạch Cốc Dật vơ vét thật là hung ác, không hổ là người đã làm chủ quản nhiều năm ở Hắc ngục."
Mạc Cầu lắc đầu, tiếp tục nhìn xem.
Không gian ttrong Túi Trữ Vật lớn chừng mấy trượng, còn rộng hơn thứ đã lấy được trước kia.
Bên trong ngoài Linh thạch ra thì còn các loại khoáng vật đã được tinh luyện, được chồng chất thành một đống lớn, đây cũng là chỗ mà tốt mà cái chức chủ quản Hắc ngục có thể mò được.
"Hả?"
Trong miệng Mạc Cầu kêu lên một tiếng kinh ngạc, tay hắn nhoáng một cái, một cây cờ đen như mực dài gần một trượng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vạn Quỷ phiên?
Không phải nó đã bị Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi lấy đi rồi sao?
Nhìn thật kỹ, cây cờ này và thứ nằm trong Bạch Cốc Dật trước đó gần như không khác nhau chút nào, nhưng cuối cùng có chút không giống, đường vân trên mặt cờ càng phức tạp hơn, màu sắc cũng càng thâm thúy hơn.
Chỉ quan sát một hồi, những đường vân lít nha lít nhít trên mặt cờ giống như sống lại, thu hút ánh mắt của hắn, còn có những tiếng thê lương ai tuyệt lôi kéo Thần hồn của hắn.
"Hừm!"
Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên nhắm mắt lại, chẳng biết từ lúc nào mà trên trán của hắn đã toát đầy mồ hôi.
"Hoặc thần chi thuật thật là lợi hại! Pháp khí này thật là quỷ dị!"
Hắn dám cam đoan, uy lực của cây 'Vạn Quỷ phiên' này tuyệt đối mạnh hơn cây cờ trong tay Bạch Cốc Dật.
Có lẽ vật này mới là hàng chính hãng!
Chỉ là âm thanh tự phát mà đã có lực mê hoặc kinh khủng như thế, cũng chỉ có Pháp khí như thế này mới tính là không hạ thấp uy danh của Đạo cơ tu sĩ.
Mạc Cầu không dám nhìn nhiều, vội vàng thu vào trong Túi Trữ Vật.
Sau khi lấy lại tinh thần, lại tìm kiếm trong Túi Trữ Vật một lần, cuối cùng lấy ra một chút tạp vật.
Trong đó, thứ hấp dẫn hắn nhất chính là hai quyển sách và ba miếng ngọc giản.
Ngọc giản chính là vật ghi chép Pháp thuật của Tu Tiên giả, không đủ lực lượng Thần hồn thì không thể dò xét nhìn. Lực lượng Thần hồn của Mạc Cầu đã đủ rồi, tuy là không có pháp lực, nhưng mà miễn cưỡng cũng có thể làm được.
Vân Thanh Luyện Khí thuật, Âm Sát Thập Nhị kiếm, Thiên Vân Kiếm quyết, Vạn Quỷ Bảo lục, gia phả Bạch thị.
Trong đó, Vân Thanh Luyện Khí thuật là Luyện Khí Tu tiên chi pháp thường thấy nhất của Thương Vũ phái, tổng cộng có mười hai trọng, đối ứng với Luyện Khí mười hai tầng, không chỉ trong nội bộ tông môn, còn có không ít Tu Tiên giả ở Lăng Vân sơn mạch cũng đang tu hành thuật này.
Thiên Vân Kiếm quyết là ngự pháp pháp truyền thừa của Thiên Vân phong.
Mà Vạn Quỷ Bảo lục, Âm Sát Thập Nhị kiếm thì hẳn là đến từ Quỷ đạo mà Bạch Cốc Dật chuyển tu.
Mạc Cầu tiện tay lật một cái, nếu muốn cảm ngộ, thấp nhất là Thiên Vân Kiếm quyết, nhưng cũng cần hơn hai vạn tinh thần.
Mà tiêu hao nhiều nhất lại không phải quyển có nhiều văn tự nhất Vạn Quỷ Bảo lục, mà là quyển ngự kiếm pháp tên là Âm Sát Thập Nhị kiếm.
Tổng cộng cần tiêu hao hơn bảy vạn tinh thần!
Dù cho những năm này tu vi của Mạc Cầu đều có tăng tiến, tinh thần trong thức hải cũng tích lũy được khá nhiều, tiêu hao lại ít, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ để cảm ngộ môn ngự kiếm pháp này.
Mạc Cầu xem kỹ quyển sách trước mắt một hồi liền vung tay lên, thu hồi toàn bộ.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Hỏa Sát Chân cương đang cuồn cuộn ở cách đó không xa, nó liền lập tức nhào về phía hắn, hỏa lực nồng đậm trong nháy mắt đã hóa thành những sợi hỏa tuyến yếu ớt, xuyên qua khe hở trên quần áo rồi dung nhập nhục thân.
Sợ là tu sĩ Luyện khí Đại thành cũng chưa chắc nắm được loại phương pháp khống hỏa tinh tế như thế này.
"Là lúc quay về rồi!"
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy.
. . .
Vừa mới trở về tông môn, hắn liền nhận được tin tức mà Kỷ Thiên Vân truyền đến.
Cô nàng này rất thông minh.
Nàng cũng đã có chút suy đoán về chuyện ở Hắc ngục lúc trước, sợ rằng đã đoán được nguyên nhân cái chết của Bạch Lãng.
Nhưng mà nàng lại không nhiều lời, mặt ngoài vẫn rất cảm kích ân cứu mạng của Mạc Cầu.
Lần truyền tin này cũng xuất phát từ thiện ý.
"Triệu Chí, Hồng Sùng Thiều."
Mạc Cầu thu hồi phong thư, nhìn về phía đối diện.
Người tới lại không phải là hai kẻ mà Kỷ Thiên Vân nhắc tới, mà là người cũng tới từ Tiên đảo như hắn - Chu Lâu Vân.
Tên Chu Lâu Vân này đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, năm ngoái cũng đã bái nhập môn hạ của Hỏa Nha đạo nhân, Phong chủ của Xích Hỏa phong.
Hỏa Nha đạo nhân thành tựu Đạo cơ đã hơn trăm năm, môn hạ đệ tử chỉ có chín vị, tên này chính là một trong số đó.
Có thể nói là xuân phong đắc ý, tiền đồ như gấm.
Mạc Cầu nhớ hình như đối phương đến từ kinh đô của Ngụy quốc, xuất thân Hào môn, bản thân cũng có bối cảnh nhất định.
"Đại sư huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!"
Chu Lâu Vân nhìn Mạc Cầu, ôm quyền chắp tay, cười nói:
"Từ biệt mấy năm, chân khí trong cơ thể sư huynh ngày càng hùng hậu, xem ra đã mở trăm khiếu, ít ngày nữa sẽ tu thành Pháp lực, đại đạo khả kỳ, thật là đáng mừng nha!"
Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt mở miệng:
"Sư đệ có việc?"
Mấy năm này, trong số những người tới từ Tiên đảo cũng chỉ có Tôn Du Nhạc là cùng hắn có lui tới, dù là Sơ Dao cũng không hề tới tìm hắn.
Những người khác thì càng không có giao tình gì.
"A. . ."
Chu Lâu Vân cười khẽ, thả cánh tay xuống nói:
"Vậy ta sẽ nói thẳng vào vấn đề, Hồng sư huynh ở Nội môn muốn hai món Pháp khí của Mạc sư huynh, ta thụ Hồng sư huynh nhờ vả đến đây thương lượng."
"Hai món Pháp khí của Bạch Cốc Dật?"
"Không sai."
Mạc Cầu hờ hững, mặt không đổi sắc.
Thực lực không đủ thì sẽ không tránh được chuyện bị người ta khi nhục, vài chục năm trước hắn đã hiểu rõ chuyện này, tuy rằng có không cam lòng, nhưng lại không thể thay đổi được hiện thực.
Nhưng mà dù có nói thế nào thì mình cũng là đệ tử trong tông môn, cho dù là Ngoại môn thì đối phương cũng không dám cưỡng đoạt.
"Sư huynh." Chu Lâu Vân thấy thế bèn than nhẹ, nói:
"Ngươi còn chưa tu thành Pháp lực, lấy thân thể phàm nhân, không nói có thể tế luyện loại Pháp khí kia hay không, cho dù có thể thì cũng không phát huy ra uy năng gì."
"Hồng sư huynh thì không như vậy!"
"Tu vi của Hồng sư huynh bất phàm, duy chỉ thiếu một món Pháp khí tiện tay, nếu như Mạc sư huynh có thể đáp ứng, tất nhiên là trong lòng Hồng sư huynh sẽ mang cảm kích."
"Cảm kích?" Mạc Cầu hừ nhẹ:
"Tài ăn nói của sư đệ rất tốt đấy!"
Nhớ lại lúc ở trên Tiên đảo, Chu Lâu Vân chỉ dựa vào thiên phú và tài ăn nói của bản thân đã lôi kéo được không ít người.
Hiện giờ cũng chỉ gia nhập Nội môn được hơn một năm mà đã hòa mình với đệ tử Nội môn của Xích Hỏa phong rồi.
"Sư huynh đừng không tin." Chu Lâu Vân lắc đầu, nói:
"Tổ tiên Hồng gia chính là đệ tử Thân Truyền của Thương Vũ Chân nhân, những năm này, con cháu trong gia tộc đều được phân đến tứ phong, Hồng sư huynh còn là người nổi bật trong thế hệ này, có Hồng sư huynh mở miệng, chuyện gì cũng đều dễ nói."
"Hồng gia." Mạc Cầu gật đầu, giọng nói cũng không có gì biến hóa:
"Lâu có nghe thấy, bất quá, nếu như hôm nay sư đệ chỉ mang theo những lời nói suông này đến đây thì mời trở về cho."
"Ha ha. . ."
Nghe vậy, Chu Lâu Vân không những không giận mà còn cười.
Y đã nghe ra, mặc dù Mạc Cầu có chút không cam lòng, nhưng cũng không có ý định đắc tội với Hồng gia.
Nói cách khác, có thể thương lượng!
Như vậy thì cũng dễ làm việc hơn, y chỉ sợ gặp được mấy thằng sửu nhi, lợn chết không sợ bỏng nước sôi, dù có giải quyết được cũng làm cho y cảm thấy buồn nôn.
"Sư huynh!"
Chu Lâu Vân nghiêng người một chút, nói:
"Nếu như sư huynh nguyện ý nhường lại Pháp khí, Hồng sư huynh sẽ xuất ra một trăm viên Linh thạch, như thế nào?"
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Một trăm viên Linh thạch chỉ là giá của một món Pháp khí Hạ phẩm không tồi, thậm chí còn chẳng mua được Lưu Ảnh kiếm.
Càng đừng đề cập đến thanh đồng cổ kính!
"Sư huynh chớ giận." Chu Lâu Vân nhấc tay, tiếp tục nói:
"Ta biết chuyện quan nhất hiện giờ của sư huynh không phải là lấy được Pháp khí, mà là tu thành Pháp lực."
"Chỗ của ta có một viên Khải Linh đan, có thể tăng thêm ba thành tỷ lệ đột phá thành công, tính luôn nó, như thế nào?"
Biểu lộ Mạc Cầu khẽ biến.
Chân khí muốn hóa thành Pháp lực thì việc mở trăm khiếu trên nhục thân chỉ là cơ sở, Thần hồn cảm giác được thiên địa mới là điểm mấu chốt.
Mà Khải Linh đan chính là đan dược có thể gia tăng tỉ lệ này.
Ba thành. . .
Đã không nhỏ!
Tuy nói Thần hồn của Mạc Cầu cường đại, khả năng tiến giai không nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là nhất định sẽ thành công.
Ví như có thể tăng thêm ba thành tỉ lệ, không thể nghi ngờ là càng tốt hơn.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Quá ít!"
"Một trăm năm mươi Linh thạch, cộng thêm một viên Khải Linh đan."
"Không."
"Sư huynh." Chu Lâu Vân nói bằng giọng không nhanh không chậm:
"Sư huynh không ngại nói ra điều kiện của mình chứ."
Mạc Cầu trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Hai trăm Linh thạch, một viên Khải Linh đan, cộng thêm một cơ hội lựa chọn Công pháp trong Tàng Pháp điện, nếu như ta thành công tu thành Pháp lực."
"Ngô. . ." Chu Lâu Vân khẽ nhíu mày.
Hai điều kiện đầu tiên thì còn dễ nói, nhưng điều kiện cuối cùng lại mang ý nghĩa công lao không nhỏ.
Đương nhiên, nếu như Mạc Cầu thật sự tu thành Pháp lực, Chu Lâu Vân cũng không để ý bán phần nhân tình này.
"Mạc sư huynh." Chu Lâu Vân thử mở miệng thăm dò:
"Công lao cực kỳ khó kiếm, chẳng qua có một ít đệ tử cũng có truyền thụ một vài pháp môn trong Tàng Pháp điện."
"Thậm chí, còn có một vài Công pháp, Pháp thuật mà đệ tử Nội môn đệ tử mới có thể tu hành."
"Ý của ngươi là. . ." Mạc Cầu nhướng mày.
"Chính là những gì mà sư huynh đang." Chu Lâu Vân cười nói:
"Nếu như sư huynh thật sự tu thành Pháp lực, ta có thể liệt kê những pháp môn mà đệ tử Nội môn giao lưu ra, giúp sư huynh lấy được một môn, như thế nào?"
". . ." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, nghĩ nghĩ sau đó chậm rãi gật đầu:
"Có thể!"
. . .
Vì lần đột phá này, Mạc Cầu còn cố ý bỏ ra hai viên Linh thạch để thuê một tòa đình viện yên tĩnh ở Xích Hỏa phong.
Nơi này có Tụ Linh trận pháp, có thể cảm nhận được thiên địa linh khí dễ dàng hơn.
Mà ở phụ cận Xích Hỏa phong thì lực lượng hệ Hỏa sẽ rất dồi dào, với huyết mạch thiên phú hiện giờ của hắn thì sẽ tăng thêm tỉ lệ.
Lại thêm Khải Linh đan. . .
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Hô!"
Mạc Cầu thở ra một ngụm trọc khí, khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm triều thiên, tâm thần dần dần yên lặng.
Trong cơ thể, Tiên Thiên chân khí chảy xuôi.
Không biết đã qua bao lâu.
Mạc Cầu cảm nhận được tinh khí thần của mình đã tới đỉnh phong, hắn liền há miệng nuốt Khải Linh đan vào, bắt đầu xung kích.
Dựa theo Công pháp, Tiên Thiên chân khí ở trong kinh mạch càng chuyển càng nhanh, cơ hồ muốn mất khống chế.
Sau một khắc.
Chân khí dâng lên, lao thẳng lên mi tâm.
"Oanh!"
Thức hải chấn động, giống như có nhất cái bình chướng vô hình ngăn cản đường đi, làm cho Chân khí nhanh chóng hạ xuống.
Bên ngoài thân thể cũng khẽ run rẩy.
Nhưng cùng lúc đó, một loại bình chướng nào đó xuất hiện kẽ nứt, giống như thủy tinh xuất hiện khe hỡ, một cảm giác dị dạng cũng xuất hiện trong lòng.
"Bạch!"
"Oanh. . ."
Bên tai, Thức hải, nhục thân, đồng thời cảm nhận được một cỗ rung động, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Soạt. . ."
Trong thức hải, quang minh đại phương.
Tiên Thiên chân khí và những tồn tại ở ngoại giới va chạm vào nhau, bắt đầu sinh ra những phản ứng vi diệu.
Pháp lực.
Bắt đầu xuất hiện!