Chương 326. Kiếm Pháp
Người dịch: Whistle
Cũng không biết Lôi gia đã cho Vạn Nhậm Bình cái gì mà gã ta lại ra sức hỗ trợ như vậy.
Ba trăm năm Lôi gia so với trăm năm Lục phủ thì đương nhiên Lôi gia có càng nhiều tích lũy.
Ngày tiếp theo.
Ngay cả Vân Lan phủ cũng phồn hoa và náo nhiệt hơn Đông An phủ, cũng hấp dẫn không ít gia tộc Tu tiên tới đây định cư.
Dù sao muốn tu hành thì sẽ không thể thiếu được tài, lữ, pháp, địa, tập hợp một chỗ cũng thuận tiện cho việc giao lưu.
Giống như lúc trước Lục phủ cũng mời Thượng gia tới Đông An phủ đó thôi.
Chẳng qua lúc này đã không giống ngày xưa.
Lôi gia hùng cứ Vân Lan phủ, có vài vị tu sĩ Luyện Khí tầng tám trở lên tọa trấn.
Không có Thế gia tu tiên nào ở trong phủ dám có dị tâm.
Mà từ một trăm năm trước thì Lôi gia đã bắt đầu xuống dốc, dần dần không còn áp chế được thế lực khắp nơi.
Thậm chí ngay cả những vụ phản loạn ở bản địa đều có hình bóng của Thế gia.
Cho đến ngày nay, gia chủ Lôi gia, Tam phòng chi chủ liên tục mất mạng, chỉ để lại một Lôi Xương Dịch thực lực chẳng mạnh gì mấy.
Nếu như không có người của Thương Vũ phái ở đây, không cần đến Tam Vương phản phỉ, sợ là chỉ cần Thế gia bản địa cũng đã có thể lật tung Lôi gia rồi.
Lôi Xương Dịch cũng rất quả quyết.
Không biết y đã dùng thủ đoạn gì mà ôm được đùi của Vạn Nhậm Bình, khiến cho gã ta cam nguyện dọn sạch chướng ngại dùm Lôi gia.
Tam Vương phản phỉ, Thế gia bản địa, tất cả đều bị thanh lý!
"Giá!"
"Xuy. . ."
Mạc Cầu kéo nhẹ dây cương ngừng lại.
Thớt ngựa dưới hông của hắn là dị thú do Lôi gia nuôi nhốt, đầu mọc độc giác, có thể ngày đi nghìn dặm, tên là Giác Mã.
"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên là trưởng tử của gia chủ Lôi gia đã chết, cũng là người có tu vi cao nhất của đại phòng, Luyện Khí tầng bảy.
Lôi Quân Thiên giục ngựa dừng ở bên cạnh Mạc Cầu rồi chỉ tay về phía trước:
"Bên kia chính là doanh địa của Thần Uy vương, tuy rằng Thần Uy vương chỉ là Tiên Thiên cảnh, nhưng gã ta đã huyết luyện một món Pháp khí có uy lực không kém, lại chiêu mộ thêm mấy tên tà đạo, cho nên cũng không thể khinh thường."
"Đương nhiên!"
Lôi Quân Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Có Mạc huynh và chư vị thượng sứ xuất thủ, chỉ là quân đội của phàm nhân thì lại tính là gì?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tại hạ thì sao cũng được, nhưng mà nếu như Vạn sư huynh đã đáp ứng xuất thủ thì sẽ không có vấn đề gì."
"Chúng ta sẽ trông giữ ở chỗ này để phòng Thần Uy vương đào tẩu."
"Cái này. . ." Lôi Quân Thiên há to miệng, thấy Mạc Cầu không có dự định tiến lên thì y chỉ đành gật đầu nói:
"Cũng tốt!"
Mặc dù Lôi Quân Thiên là cháu đích tôn, nhưng phụ thân của y đã chết, tình huống hiện giờ ở Lôi gia cũng đã sáng tỏ.
Nhị phòng Lôi Xương Dịch mới là gia chủ tương lai.
Lôi Quân Thiên, người vốn nên thừa kế cái chức gia chủ này lại bị người khác cố tình an bài ở ngoài vòng hạch tâm.
Ngay cả con cái của Lôi Xương Dịch đều được đi theo bên cạnh mấy vị tinh nhuệ của Thương Vũ phái như Vạn Nhậm Bình, Chu Nam.
Còn y thì chỉ có thể đi theo Mạc Cầu, người có tu vi yếu nhất, lại là người tấn thăng từ một kẻ phàm nhân.
May mà Lôi Quân Thiên cũng đã nhận mệnh, không có phàn nàn.
"Oanh. . ."
Nơi xa, Linh quang nở rộ.
Trăm ngàn đạo kiếm quang dày đặc đang du tẩu giữa không trung, chỉ vừa lao lên thì quân trước ở phía trước đã bị phá hủy.
Vạn Nhậm Bình bấm tay điểm ra, kiếm quang hội tụ thành cuồng long, trong nháy mắt cày ra khu vực chừng trăm mét.
Nơi kiếm quang đi qua, tàn chi bay múa, trong lúc nhất thời đã có không biết bao nhiêu người mất mạng.
Vạn Kiếm Hồ Lô!
Vạn Kiếm quyết!
Chỉ là phàm nhân, ở trước mặt Tu Tiên giả, nhất là những Tu Tiên giả Luyện Khí đỉnh tiêm, căn bản không chịu nổi một kích.
Cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì cũng vậy!
"Thật là lợi hại!"
Lôi Quân Thiên nhìn đến hoa mắt thần mê, không nhịn được mở miệng tán thưởng:
"Không hổ là thượng sứ tiên tông, so với thực lực của những tu sĩ chốn phàm tục như bọn ta quả thực là cách biệt một trời một vực."
"Lôi huynh không cần phải tự hạ mình." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Trong tất cả những đệ tử của tông môn thì Vạn sư huynh cũng thuộc về hàng ngũ nổi bật, tất nhiên là không thể so được."
"Trong tông môn cũng không thiếu kẻ yếu, giống như Mạc mỗ, năm đó còn là một giới phàm nhân, ăn nhờ ở đậu."
"Mạc huynh nói đùa." Lôi Quân Thiên gượng cười:
"Ta nghe Nhị thúc nói, Mạc huynh một người xông vào quân doanh, chém giết một vị tiên sư Luyện Khí tầng bảy trong vòng vây của mấy vạn người."
"Lôi mỗ tự hỏi mình không làm được."
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ, lập tức mở miệng:
"Đến rồi!"
Lôi Quân Thiên ngưng thần, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy dưới sự trùng sát của Vạn Nhậm Bình, đội quân của Thần Uy vương cũng bắt đầu chống đỡ hết nổi, binh sĩ bỏ chạy tứ tán.
Trong đó có một nhóm người đang lao tới vị trí của bọn người Mạc Cầu.
"Tránh ra!"
Đám người này có thể lao tới nhanh như vậy, chắc chắn đều là cao thủ trong hàng ngũ phản quân, một người trong đó nhìn thấy có người đang chặn đường liền lập tức rống to xuất thủ.
Cánh tay vừa nhấc lên liền có mấy chục đạo ám khí bắn ra nhanh như điện thiểm.
Tiên Thiên.
"Ta tới!" Sắc mặt Lôi Quân Thiên ngưng tụ, thúc ngựa tiến lên, y vung tay lên, một đạo lôi đình kiếm quang lập tức quét ngang ra.
Nộ Lôi Kiếm quyết!
"Đôm đốp. . ."
Điện quang như lưới, trong nháy mắt đã đánh bay ám khí đột kích, tên Tiên Thiên kia cũng bị chém thành không biết bao nhiêu mảnh.
"Hảo kiếm quyết!" Mạc Cầu nhẹ đồng:
"Không hổ danh là Lôi gia đã tọa trấn Vân Lan phủ ba trăm năm, môn kiếm quyết này đã không kém hơn truyền thừa tông ta là mấy."
Ít nhất cũng mạnh hơn Bôn Lôi kiếm của Lục gia.
"Mạc huynh nói đùa." Lôi Quân Thiên cười ha ha, bấm tay một cái, kiếm quang ở phía trước lập tức hóa thành lôi đình, oanh sát phạm vị hơn mười trượng.
Lôi Quân Thiên một người một ngựa, quanh người có lôi đình lấp lánh, mặc cho đại quân công kích thì cũng lù lù bất động.
"Bạch!"
Một tia ô quang từ đối diện đánh tới.
Mạc Cầu chau mày, giục ngựa rút lui về sau hai bước.
"Oanh. . ."
Một đoàn hắc quang dài hơn một trượng bỗng nhiên nổ tung, phi kiếm của Lôi Quân Thiên cũng bị nổ đến cong vẹo.
"Tiểu tử Lôi gia, không muốn chết thì cút mau!"
Trong tiếng quát, một lão ẩu thân mặc hắc bào, tay cầm giới xích, nhanh chóng lao tới, lão ta vung vẩy giới xích, từng cơn gió lốc rít gào, trong lúc nhất thời xung quanh một trăm mét đều tràn đầy cuồng phong gào thét, bụi mù tràn ngập, trong tầm mắt đều là bụi đất.
"Hừ!"
Lôi Quân Thiên tức giận hừ một tiếng rồi thi triển kiếm quyết, vài đạo lôi đình linh động giống như rắn trườn uốn lượn mà đi.
Những nơi lôi đình đi qua, khí tức chí cương chí dương tản ra bốn phía, cuồng phong cũng khó thành hình.
"Hảo tiểu tử!" Lão ẩu giận dữ, há mồm phun một cái, bắn ra một đạo ô quang đen như mực.
"Bành!"
Ô quang va chạm với phi kiếm, nhưng lại không có sợ lôi đình, giống như được bao phủ trong chất nhầy vậy.
Trong nháy mắt, phi kiếm liền lung la lung lay, tốc độ đại giảm, không còn linh động và nhanh chóng như lúc đầu.
Lôi Quân Thiên biến sắc, định vươn tay lấy ra một món Pháp khí khác.
Đúng lúc này.
Một sợi hỏa tuyến tự sau lưng lao tới, giống như chim én nghịch nước, nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua lôi đình gió lốc, xẹt qua một đường vòng cung ưu mỹ đâm thẳng trước mặt lão ẩu.
Hỏa tuyến điểm nhẹ giữa trời, trong chốc lát đã điểm nhẹ bảy lần trên Linh quang hộ thể của lão ẩu.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Linh quang Hộ thể đột ngột tối sầm lại, hỏa tuyến giống như một con cá linh động, vẫy đuôi một cái liền xuyên qua Linh quang, chui vào mi tâm của lão ẩu.
"Phốc. . ."
Hỏa tuyến mang theo một dải tơ máu, hiện ra nguyên hình, rõ ràng là một thanh phi kiếm màu đỏ.
Mạc Cầu run tay áo, thu hồi phi kiếm, lạnh nhạt mở miệng:
"Lôi huynh, đối với loại tu sĩ tà đạo này thì không cần phải nói quy củ, chúng ta liên thủ là được, miễn cho phiền phức."
". . ."
Lôi Quân Thiên há to miệng, không có lên tiếng, trơ mắt nhìn xem vẻ mặt hoảng sợ của lão ẩu đang từ từ ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, triệt để mất đi sức sống.
Trong lòng của y rất rõ ràng, Mạc Cầu nói vậy là đang nể mặt y, trên thực tế là xuất thủ giải vây.
Nếu như chỉ đơn đả độc đấu thì y chưa chắc là đối thủ của lão ẩu kia.
Nhưng. . .
Tại sao lại nhẹ nhàng như vậy?
Một vị Tu Tiên giả có thực lực không kém gì mình, ở trước mặt Mạc Cầu lại không chịu một kích!
Môn ngự kiếm pháp kia, quả thực là. . .
Không thể tưởng tượng!
Làm cho người xem cảm thấy rùng mình!
Nếu như y đổi chỗ với lão ẩu, khi đối mặt với loại kiếm pháp thần kia thì mình có thể đỡ được không?
Lôi Quân Thiên lập tức liền có đáp án, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn về phía Mạc Cầu rồi cứng ngắt gật đầu:
"Mạc huynh, hảo kiếm pháp."
"A. . ." Mạc Cầu cười nhạt:
"Mạc mỗ thân không bàng vật, cũng không có căn cơ, toàn thân cao thấp cũng chỉ có môn Ngự Kiếm pháp này là có thể lấy ra được."
"Ngược lại để Lôi huynh chê cười."
"Không dám, không dám." Sắc mặt Lôi Quân Thiên ngưng trọng, nói:
"Trước đây Lôi mỗ từng nghe nói là có Tu Tiên giả một kiếm phá vạn pháp, trước đó chỉ cho là tin đồn, hôm nay mới biết là vì tầm mắt của tại hạ nhỏ hẹp."
Chuyện xảy ra vừa rồi làm cho Lôi Quân Thiên không dám khinh thường Mạc Cầu nữa.
Chẳng lẽ đệ tử tiên đều kinh khủng như thế này sao?
"Một kiếm phá vạn pháp?" Mạc Cầu than nhẹ:
"Còn sớm!"
"Mạc sư đệ." Đang khi nói chuyện, nơi xa truyền đến giọng nói của đồng môn Hạ Bạch Thạch:
"Nơi này đã giải quyết gần xong rồi, Vạn sư huynh đi tới Trác gia ở gần đây một chuyến."
"Trác gia?" Mạc Cầu chắp tay từ xa:
"Lập tức đi qua."
. . .
Bốn đời Trác gia chỉ có tổng cộng ba vị Tu Tiên giả, một vị trong đó cũng chỉ vừa hai mươi, mới Luyện Khí tầng ba, thực lực cũng chỉ mạnh hơn võ giả Tiên Thiên một chút mà thôi.
Đợi khi đám người Mạc Cầu chạy tới thì binh sĩ Lôi gia đã bao vây xung quanh trang viên, đã tiến công hai lần.
"Căn cơ của Trác gia không đủ, tu vi của gia chủ cũng không mạnh, nhưng lại là người thích bôn tẩu."
Lôi Quân Thiên giải thích nói:
"Vào lúc Lôi gia ta hưng thịnh thì đương nhiên là sẽ thích hạng người như vậy, nhưng mà hiện giờ bọn hắn lại lén lút cấu kết với phản phỉ, ý đồ cưỡng đoạt Linh địa của Lôi gia ta, cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu cân lượng."
Nói xong y bèn vung tay lên:
"Xông vào đi!"
"Một tên cũng không để lại!"
"Rõ!"
Đám binh sĩ rống to, chỉ một thoáng chốc, hỏa tiễn đầy trời lao thẳng về phía trang viên ở trước mặt.
"Oanh. . ."
"Ầm ầm!"
Những tiếng nổ quen thuộc làm cho Mạc Cầu giật giật khóe mắt:
"Thiên Lôi tử?"
"Không sai." Lôi Quân Thiên gật đầu:
"Nghe nói Thiên Lôi tử này đến từ một đại tông Tu tiên, tuy là thủ đoạn của phàm nhân, nhưng uy lực lại không yếu, nếu như số lượng đủ nhiều thậm chí còn có thể oanh sát Tu Tiên giả."
"Vừa vặn Lôi gia chúng tôi cũng có đủ vật liệu, bèn nuôi một vài người thợ chuyên môn phụ trách luyện chế vật này."
"Đúng rồi, Mạc huynh có biết là của tiên tông nào không?"
"Yển tông." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:
"Nói đến, Mạc mỗ cùng Yển tông cũng có một ít duyên phận."
"Thật sao?" Lôi Quân Thiên còn muốn tiếp tục truy vấn, đột nhiên trong trang viên trước mặt có vài đám người xông tới.
"Sơ Cẩn, con đi mau!"
"Cha!"
"Đi mau!"
"Giết!"
Tiếng kêu "giết" rầm trời, tuy rằng binh sĩ Lôi gia đều là phàm nhân, nhưng người nào người nấy đều được huấn luyện rất tốt, trong đó không thiếu cao thủ Hậu Thiên viên mãn và thậm chí có cả cao thủ Tiên Thiên.
Bọn hắn đồng thời công kích, lại thêm Thiên Lôi tử trợ giúp, ngoài số ít những vị cung phụng của Trác gia thì gần như không có ai có thể chiến thắng được bọn hắn.
Chỉ có một người ngự kiếm chém giết là làm cho người ta cực kì chú mục.
Nhìn người nọ, sắc mặt Lôi Quân Thiên lập tức trầm xuống, gầm thét xông ra: "Họ Trác, hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Oanh!"
Lôi đình lấp lánh, quét ngang một phương chiến trường.
Mạc Cầu giục ngựa tiến lên, không nhanh không chậm, bất ngờ bấm tay điểm nhẹ, ngự kiếm chém giết mấy tên đánh lén không có mắt.
Trận chiến này đã được chuẩn bị từ trước, Trác gia không địch lại là chuyện ván đã đóng thuyền, không bao lâu sau liền tan tác.
Ngay cả gia chủ cũng bị Lôi Quân Thiên chém giết.
"Đại công tử!" Một người vội vàng chạy tới báo:
"Trác Sơn, Trác Hải đã mất mạng, nhưng mà Trác Sơ Cẩn Luyện Khí tầng ba đã trốn về phía sau núi."
"Phế vật!" Lôi Quân Thiên biến sắc:
"Còn không mau đuổi theo!"
Trảm thảo trừ căn, đây là chuyện cơ bản nhất.
"Vâng." Binh sĩ đáp lời, lập tức có đại đội nhân mã xông tới hậu sơn.
Hậu sơn.
Mạc Cầu nhìn khu rừng rậm âm u trước mặt liền dừng ngựa lại, nhẹ nhàng lắc đầu với Lôi Quân Thiên:
"Gặp rừng thì đừng vào, giặc cùng đường chớ đuổi, Lôi huynh, vẫn là thôi đi!"
"Hả?"
Lôi Quân Thiên nhìn một vài vết tích cực kỳ rõ ràng ở phía trước, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chần chờ.
Tuy rằng thực lực của vị Mạc huynh này rất mạnh, nhưng dường như lại hơi cẩn thận thái quá.
. . .
Trong rừng rậm.
Trác Sơ Cẩn rưng rưng nước mắt, thân thể mềm mại run rẩy, đang được một người trẻ tuổi tuấn mỹ ôm trong ngực, yên lặng thút thít.
Hồi lâu sau.
Người trẻ tuổi nhíu mày:
"Không vào?"