Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 73. Cung Thuật

Chương 73. Cung Thuật


Người dịch: Whistle
Mạc Cầu nằm ở trên giường, ngủ rất sâu.
Bệnh nhân nhiều thì đại biểu cho rất bận rộn, làm cho hắn hai ngày này bận bịu đến đầu óc choáng váng.
Dù rằng thể chất không tệ, nhưng khi từ Diệu Dược đường trở về thì cũng đã toàn thân xụi lơ, chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi một phen.
Lại thêm còn phải quan sát tình huống của Thôi Hồng Anh nên hắn cũng chẳng rảnh rỗi mà nghỉ ngơi một khắc nào cả.
May mà cũng đã an bài xong xuôi.
Những bệnh nhân ở Hắc Hổ đường trải qua tay hắn đều đã được không chế lại thương thế.
Thôi Hồng Anh đang hôn mê cũng đã hô hấp đều đặn, màu da hồng nhuận, xem ra cũng đã thoát ly hiểm cảnh.
Trong hai ngày này, thanh danh của hắn ở Hắc Hổ đường đã đạt tới một loại đỉnh phong nào đó, thậm chí còn được Đường chủ Chung Sơn tự mình triệu kiến.
Đồng thời, ở ngay trước mặt mọi người tán thưởng.
'Chuyện này kết thúc, có thể vào trong nội khố của Hắc Hổ đường tuyển chọn một môn Công pháp, cơ hội này không thể bỏ qua.'
'Nghe nói Tam đương gia Phi hổ Chung Vân Triệu thành tựu Hậu Thiên là vì tu tập Chung gia Huyền Hổ công, không biết nơi đó có hay không?'
"Khả năng không lớn!"
'Phong Vũ Song Tiên cũng đã đáp ứng cho mình một môn Công pháp, hiện giờ số lượng tinh thần tích lũy được trong Thức hải hẳn là đủ để cảm ngộ hai môn pháp môn rồi.'
'Hay lắm, hay lắm!'
Dù cho ý thức mê man nhưng não hải vẫn còn đang suy nghĩ.
Giống như lâm vào mộng cảnh, trong cơn ngủ mê Mạc Cầu lại nhếch miệng, lại mỉm cười, ha ha không thôi.
"Răng rắc. . ."
Dị hưởng truyền đến, làm hắn vô thức nhíu mày, uốn éo xoay người rồi tiếp tục ngủ say.
"Đát. . ."
Tiếng bước chân từ phía sau lại gần.
Ở dưới ánh trắng mờ ảo xuyên qua từ khung cửa sổ, có một bóng người giơ cao trường đao chậm rãi tới gần.
Mạc Cầu đang đối diện vách tường, chân mày run run, đột nhiên mở hai ra, trên người còn xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Chủ quan!
Mình chính là người đã giết Ngũ đương gia Hoàng Khuê, lão tam huynh đệ của Quách Tiêu, Hắc Hổ đường chính là hang hổ.
Há có thể sơ sẩy như vậy được?
Nếu như không phải đã trải qua một thời gian dài đề phòng, để trong đáy lòng Mạc Cầu vẫn còn một tia cảnh giác, sợ là. . .
"Hô!"
Sau lưng kình phong gào thét, lãnh ý xâm nhập.
Dưới ánh trăng mông lung, bóng người vung vẩy trường đao, chém thẳng vào cổ của Mạc Cầu đang nằm trên giường.
"Bành!"
Trường đao thất bại, nặng nề chém lên trên ván giường.
Mạc Cầu xoay người một cái tránh thoát lưỡi đao, một tay sờ lên đầu giường, trong lòng bàn tay đã có thêm một thanh đoản kiếm.
Thân thể lập tức lắc một cái, như linh yến đầu lâm, lóe lên một cái rồi biến mất.
Yến Tử Phân Thủy!
Nhất tức bát thiểm!
"XÌ.... . ."
Một tiếng vang nhỏ xíu truyền đến, đối phương còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì nơi cổ họng đã có thêm một cái huyết động.
"Phù phù!"
Thi thể ngã xuống đất, cho đến lúc này, Mạc Cầu mới có thời gian chú ý tới kẻ đã thừa dịp ban đêm đánh lén bản thân mình.
Chính là Bạch Mã phỉ?
Trang phục của đạo phỉ rất tươi sáng, áo lót ngắn màu xám bằng vải bố, khăn tráo màu lam quấn trên trán, cánh tay trái quấn lụa trắng.
Không phải là người của Hắc Hổ đường giống như trong suy nghĩ của hắn.
Điều này cũng làm cho Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra, như vậy xem ra chuyện của mình tạm thời còn chưa bị bại lộ.
Đợi khi lấy lại tinh thần, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.
Hỗn loạn!
Gào thét!
Liệt hỏa!
Những hình ảnh quen thuộc xuyên qua khung cửa sổ đập vào mắt Mạc Cầu, khiến cho hắn cảm thấy giống như chỉ trong thoáng chốc đã trở về quá khứ.
Vừa mới ngủ quá ngon, vậy mà tới lúc này mới phát hiện không đúng.
Bất quá. . .
Đạo phỉ vào thành!
Chuyện này sao có thể?
Theo hắn được biết thì lần trước đạo phỉ sở dĩ có thể vào thành là vì Hắc Hổ đường nội ngoại cấu kết.
Hiện nay hai phe nhân mã đã ở vào thế bất lưỡng lập, làm sao mà bọn hắn vào được trong thành vậy?
Không được!
Nghĩ đến đây, hai mắt Mạc Cầu co lại.
' Chung Vân Triệu đệ nhất cao thủ của Hắc Hổ đường đã mang theo một nhóm tinh nhuệ đi ra khỏi thành, chắc chắn là hiện giờ vẫn chưa trở lại.'
"Người của Bạch Mã phỉ có chuẩn bị mà đến!"
"Ầm!"
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, một người đạp cửa bước vào, đảo qua tình huống trong phòng thì sắc mặt gã ta lập tức thay đổi.
"Nhị Cẩu ca!" Ánh mắt rơi vào trên thi thể, người tới cắn chặt hàm răng, cầm đao gào thét vọt tới:
"Ta giết ngươi!"
Đôi mắt Mạc Cầu phát lạnh, đoản kiếm trong lòng bàn tay xoay tròn, đột nhiên hóa thành một đạo hàn quang lướt qua cổ họng người tới.
Lưu Tinh Phi Trịch!
"Đốt!"
Đoản kiếm xuyên qua cổ họng, nặng nề đính đính lên trên cánh cửa.
Không để ý đến bộ thi thể đang giãy dụa ngã xuống đất kia, Mạc Cầu vội vàng lật đồ vật của mình ra rồi bắt đầu gói ghém.
Đã từng có một lần kinh nghiệm, lần này tuy rằng trong lòng hắn vẫn đang cuồng loạn, nhưng lại không hề bối rối.
Da thú Lục gia, nội giáp Hoàng Khuê, áo bông được dệt từ vải dày, Mạc Cầu mặc ba tầng phòng ngự trên người.
Lại thêm Thiên La công hộ thể, chỉ luận lực phòng ngự, liền xem như cao thủ Luyện Tạng e rằng cũng không bì kịp chính mình.
Sau đó là đoản kiếm, phi đao, trường đao. . .
Còn có cây tam thạch ngạnh cung gần như chưa từng dùng qua này, thêm hai túi mũi tên.
"Tranh tranh!"
Mạc Cầu khều nhẹ dây cung, tiếng vù vù vang dội, âm thanh có tiết tấu này cũng làm cho tâm tình đang xao động của Mạc Cầu thoáng bình phục lại.
Kể từ đó, xa hắn có cung tiễn, trung thì có phi đao, cận thân có đao pháp, thiếp thân có đoản kiếm.
Ngoại trừ nội bộ của tụ nỗ bị hư hao đã bất kham dùng, có thể nói là đầy đủ thủ đoạn.
"Lúc trước chẳng qua chỉ là Luyện Bì cảnh mà mình đều có thể thành thạo điêu luyện, bây giờ thực lực tiến bộ nhiều như vậy, càng sẽ không thành vấn đề."
"Bất quá đạo phỉ nói vào thành liền vào thành, không hề có chút cảm giác an toàn nào, vẫn là phải mau rời khỏi nơi này mới được."
Tự cổ vũ bản thân một câu, Mạc Cầu cất bước đi ra ngoài, nhìn xem trong viện lạc đang hỗn loạn tưng bừng.
Trong viện có chừng năm người đang chém giết.
Trong đó có một người đang roi trên tay, bóng roi gào thét, lấy một địch bốn nỗ lực chèo chống, chính là Thôi Xuyên Bách một trong Phong Vũ Song Tiên.
Đối thủ chủ yếu của y là một gã nam tử áo đen cầm Phân Thủy thứ trong tay, ba người còn lại chẳng qua chỉ là phụ trợ.
Sắc mặt của nam tử áo đen âm trầm, Phân Thủy thứ ở trong bàn tay gã giống như tật phong sậu vũ, điên cuồng đâm về phía Thôi Xuyên Bách.
Những tiếng xé gió "Tê tê" không dứt bên tai.
Rất rõ ràng, người này cũng là một vị cao thủ Đoán Cốt, thực lực mạnh mẽ không thua gì Phong Vũ Song Tiên.
Lại có thêm người khác phụ trợ, ổn chiếm thượng phong, ngược lại thì tình huống của Thôi Xuyên Bách đang tràn ngập nguy hiểm.
Mắt thấy đã hết chống đỡ nổi thì vào đúng lúc này, một mũi tên bay qua, trực tiếp đâm xuyên ngực của một người đang vây công.
"Coong!"
Động tác của mấy người giữa sân lập tức trì trệ.
"Thôi tráng sĩ, ngươi không sao chứ?" Mạc Cầu loan cung cài tên, đứng ở trước cửa đại đường dò sát những người này.
Cung tiễn giương lên, mấy người còn lại đều căng cứng cơ thể, ánh mắt lấp lóe.
Từ cường độ vừa rồi thì có thể thấy được thực lực của Mạc Cầu ít nhất cũng là Luyện Bì, vả lại tinh thông cung thuật.
Đối với loại người này, ở khoảng cách gần còn dễ nói, một khi kéo dài khoảng cách, lực sát thương liền sẽ trở nên cực kì kinh người.
Còn về phần cung thuật của Mạc Cầu?
Trên người hắn có hệ thống, mượn cơ hội cảm ngộ một môn cũng chẳng lạ gì, chỉ bất quá đa phần pháp môn cung thuật của Hắc Hổ đường rất đơn sơ.
Mạc Cầu có được thành tựu này cũng đã là cực hạn.
"Hô. . ." Thân thể Thôi Xuyên Bách run rẩy, điên cuồng hít thở:
"Đa tạ Mạc đại phu, ta. . . Ta còn tốt."
"Vậy là tốt rồi." Mạc Cầu gật đầu:
"Làm sao bây giờ?"
"Sao. . ."
"Cạch!"
Thôi Xuyên Bách còn nói hết lời, đại môn vốn đang rộng mở đột nhiên chấn động kịch liệt, thậm chí còn vỡ tan, vô số mảnh gỗ vụn bay ra bốn phía.
"Hô. . ."
Kình phong gào thét, một gã hán tử độc nhãn vóc người khôi ngô, tay cầm đao xông vào trong viện lạc.
"Độc Nhãn Bưu!"
"Tam đầu lĩnh!"
"Cao thủ Luyện Tạng!"
Giữa sân không ngừng kinh hô, vừa mừng vừa sợ, bên mừng thì tất nhiên là phía đạo phỉ, còn kinh hãi thì đương nhiên là hai người Mạc Cầu rồi.
Số lượng cao thủ Luyện Tạng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một vị đều đại danh đỉnh đỉnh, tướng mạo đặc thù của người tới thì càng rõ ràng hơn.
Bạch Mã phỉ tam đầu lĩnh, Độc Nhãn Bưu Đỗ Bân!
"Chuyện gì xảy ra?" Người tới quét mắt nhìn giữa sân, lông mày nhíu lại rồi nói:
"Tranh thủ thời gian động thủ!"
"Đi!"
Không đợi đạo phỉ mở miệng, Thôi Xuyên Bách đã lao vụt bỏ chạy ra ngoài viện.
"Muốn chạy trốn?" Trên mặt của Độc Nhãn Bưu nở một nụ cười lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất