Chương 2
"Tiểu Hựu, chú Lục rất giàu có. Nếu con theo chú Lục, có khi sau này con sẽ nói được đấy."
Mẹ viện trưởng nhìn tôi với khuôn mặt rạng rỡ.
"Thôi nào, đừng khóc nữa, chú đang nhìn đây này!"
Bà vừa nói vừa vội vàng lau nước mắt cho tôi, sợ rằng người đàn ông giàu có mặc vest trước mặt sẽ chê tôi.
Người đàn ông ánh mắt sắc lẹm, đánh giá tôi từ đầu tới chân.
Sau đó, ông ta ra lệnh: "Cô bé này chính là Tống Hựu? Được, cứ vậy đi."
"Ba ngày sau, tôi sẽ đến đón cô."
Nghe thấy thế, tôi hoảng loạn, nắm chặt lấy áo mẹ viện trưởng, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.
"Tiểu Hựu, hôm nay con làm sao vậy?"
Bà cúi xuống, vuốt đầu tôi, hỏi với vẻ đầy thắc mắc.
"Xin lỗi ông Lục, hôm nay con bé không hiểu bị làm sao, bình thường nó không nhút nhát thế đâu."
Mẹ viện trưởng chẳng thèm để ý đến tôi, mà quay sang nói chuyện với người đàn ông quý phái này.
"Nó không muốn đi, các người mù hay sao mà không nhìn ra?"
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, kéo tôi ra phía sau.
Trần Tự dù còn nhỏ tuổi nhưng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng trên gương mặt, chỉ có điều ánh mắt hung dữ này tôi chưa từng thấy.
Kiếp trước, cậu cũng có phản ứng như vậy.
Tôi cứ tưởng cậu ghét tôi, không muốn tôi đi theo một người cha giàu có như thế.
Dù sao thì bình thường cậu thật sự rất hung dữ, mỗi lần tôi lại gần, cậu đều đẩy tôi ra xa và luôn mắng tôi ngu.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chính người như vậy lại sẵn sàng hy sinh mạng sống vì tôi.
"Đứa nhóc hoang từ đâu tới, xen vào việc của người khác làm gì."
Người đàn ông chán ghét liếc Trần Tự một cái, rồi ra hiệu cho vệ sĩ kéo cậu ra.
"Cút ra!"
Trần Tự hét lên bằng giọng non nớt, thân hình gầy guộc ôm chặt tôi hơn, ánh mắt lạnh băng.
"Các người nhầm rồi, tôi mới là Tống Hựu."
Đúng lúc tình thế căng thẳng, một giọng nữ non nớt vang lên.
Tôi hơi ngơ ngác, cô gái này tên Lâm Quỳ - người bắt nạt tôi nhiều nhất trong cô nhi viện, vừa nãy cũng chính cô ta tìm thấy tôi trong rừng.
Nhưng tại sao cô ta lại nói mình là tôi?
"Tiểu Quỳ, con đang nói gì vậy, mau quay lại đây!"
Mẹ viện trưởng lớn tiếng quát, vội vàng chạy tới bịt miệng cô ta.
"A! Con ranh này, sao còn cắn người!"
Lâm Quỳ thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ viện trưởng, chạy đến bên cạnh người đàn ông.
"Chú ơi, cháu có vài lời muốn nói với chú, cháu mới chính là người chú đang tìm kiếm."
Người đàn ông nghe vậy, nhướng mày, có chút ngạc nhiên, lại có chút tức giận, nhưng chỉ trong giây lát.
Ngay sau đó, ông ta lại tỏ ra hứng thú nhìn Lâm Quỳ.
"Ồ, phải không?"
Hai người vào phòng nói chuyện vài phút, người đàn ông từ từ mở miệng: "Viện trưởng Tống, tôi sẽ đưa cô bé này đi."
Mẹ viện trưởng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Cô bé này không phải Tống Hựu, cô ấy tên Lâm Quỳ. Ông không phải chỉ đích danh muốn Tống Hựu sao?"
"Tống Hựu là đứa trẻ rất ngoan, chỉ là từ nhỏ đã không nói được, ông có thể chữa trị cho..."
"Đủ rồi! Cô đang dạy tôi làm việc à?"
Nghe vậy, mẹ viện trưởng cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì.
Sau đó, người đàn ông lái chiếc xe sang trọng rời đi.