Chương 1
“Hahaha, nhìn cô ta kìa!”
“Cô ta chảy máu rồi!”
Xung quanh là những tiếng cười non nớt, có cả nam lẫn nữ.
Cảm giác đau nhức trên người khiến ý thức mơ hồ của tôi bỗng chốc tỉnh táo.
“Đây là đâu?”
Đúng lúc tôi đang bối rối, tiếng cười xung quanh đột nhiên im bặt.
“Đồ điên tới rồi, đồ điên tới rồi, mau chạy đi!”
Một cậu bé trong đám trẻ con sợ hãi hét lên.
Tiếp đó, tất cả bọn chúng đều chạy mất dạng, như thể bị mãnh thú đuổi theo vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, một cậu bé gầy gò đứng đối diện với ánh mắt âm u.
“Đồ ngu.”
Giọng nói non nớt nhưng lạnh lẽo bất thường.
Tôi nhìn người trước mặt, có chút hoảng hốt.
“Về đi, mẹ viện trưởng có việc tìm cậu.”
Giọng nói của cậu vẫn lạnh tanh, xoay người định bước đi, dường như không muốn nói thêm với tôi một lời nào nữa.
Thấy cậu sắp đi, tôi vội vàng chạy lên kéo cậu lại.
“Cậu năm nay mấy tuổi rồi?”
Tôi ra dấu hỏi cậu.
“Não cậu bị hỏng rồi à?”
Cậu nhíu mày khi thấy tôi ra dấu một cách vội vã.
Tôi chợt nhớ ra, năm nay tôi năm tuổi, Trần Tự sáu tuổi. Sau khi bị bọn trẻ khác bắt nạt, chính cậu đã tìm thấy tôi.
“Nhanh về đi, đã bảo là chuyện gấp rồi mà.”
Giọng Trần Tự càng lúc càng tỏ ra không kiên nhẫn.
“Dù chết tôi cũng không về.”
“Tùy cậu.”
Trần Tự không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ thế bước đi không ngoảnh lại.
Tôi nhìn bóng lưng gầy guộc của cậu, không kìm được mà khóc òa lên.
Trần Tự không biết, nếu hôm nay tôi trở về, không chỉ bản thân tôi sẽ gặp nguy hiểm mà cả cậu cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Hôm nay là ngày người cha giàu có của tôi đến đón tôi. Kiếp trước, tôi đã vui mừng theo ông ta về nhà.
Chỉ đến sau này tôi mới biết, tôi chỉ là một sản phẩm thí nghiệm mà ông ta nhắm tới.
Là một sản phẩm thí nghiệm, tôi bị đối xử như súc vật. Không, thậm chí còn không bằng cả súc vật.
“Tôi phải chạy trốn, nhất định phải chạy, dù có phải làm kẻ ăn xin lang thang khắp phố phường, tôi cũng tuyệt đối không để mình bị biến thành sản phẩm thí nghiệm!”
Vừa chạy được hai bước, tôi ngã dúi dụi xuống đất, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương.
Cơ thể này quá yếu ớt, đầy những vết thương xanh tím.
“Tiểu Hựu, Tiểu Hựu, con ở đâu?”
Tiếng gọi lo lắng của mẹ viện trưởng vọng tới.
“Mẹ viện trưởng, cô ấy ở đây!”
Cô bé trước mặt chỉ vào tôi, reo lên đầy hân hoan.
“Đi chỗ khác! Ai cho phép cô nói tôi ở đây!”
Tôi cuống quýt, đôi mắt tức giận trừng cô bé.
“Hừ, đồ câm thối tha, suốt ngày chỉ biết ra dấu, tôi không hiểu đâu.”
Cuối cùng, tôi bị mẹ viện trưởng cõng trên lưng.
"Không, tôi không về!"
"Đứa trẻ ngoan, nghe lời đi. Hôm nay sẽ là ngày thay đổi cuộc đời con đấy, đừng quậy nữa!"
Tôi ra sức đấm vào lưng bà ấy, vùng vẫy trên lưng để bày tỏ sự phản đối, nhưng bà ấy chẳng mảy may lay động.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã trở về cô nhi viện.
Trái tim tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi biết, kiếp nạn của mình đã đến.