Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 110

Vũ Trinh nói: "Thần Côn, ngươi ở lại Nhạn Lâu trông chừng đại trận này, Hộc Châu, hãy cùng ta ra ngoài thành."

Thấy nàng vội vàng dẫn Hộc Châu chạy đến cửa thành, Sương Hàng đạo trưởng cũng lặng lẽ đi theo.

Vũ Trinh như vậy bởi vì "Ôn Thần" kia thật sự khó đối phó.

Cái gọi là "Ôn Thần" không phải là thần, mà là một loại tạp vật sẽ mang đến ôn dịch tật bệnh cho con người, không phải yêu quái cũng không phải tỉnh quái, chính là vật do thi thể người và thú chết trên diện tích lớn sinh ra, hấp thu đủ loại uế khí thiên địa lớn mạnh thành hình, hình thái như mây như sương mù, người bình thường không thể nhìn thấy.

Sở dĩ xưng nó là "Ôn Thần", bất quá chỉ là một loại cách gọi của dân gian, giống như người ta cũng quen gọi vật gây nên tai họa châu chấu là "Hoàng Thần".

Chỉ vì những thứ này đều có thể mang lại hậu quả cực kỳ khủng khiếp, cho nên người ta sợ hãi kính nể, bèn tôn xưng là thần, mong muốn lấy tế tự để khiến những thứ này rút lui, nhưng Vũ Trinh lại coi khinh hành vi này, nếu tế tự thật sự hữu hiệu, thì đã chẳng phải mỗi lần đều chết nhiều người như vậy, biện pháp giải quyết duy nhất chính là giải quyết chúng như những yêu quái quấy nhiễu vậy.

Lúc Vũ Trinh vội vã đi đến cửa thành, nàng hỏi Sương Hàng đạo trưởng theo sau: "Trường An là kinh đô của cả nước, sao thứ dơ bẩn kia lại chạy đến Trường An?" Theo lẽ thường thì Trường An là nơi long mạch quốc vận tụ hội, khí tốt bao phủ, không dễ gì mà gặp phải đại tai ương gì, vậy mà tên Ôn Thần này lại đến.

Sương Hàng đạo trưởng lạnh lùng nói: "Ta không rõ, nhưng ta cảm thấy việc "Ôn Thần" đến rất khả nghi." Tựa hồ như bị thứ gì đó cố ý xua đuổi đến - câu sau này hắn không chắc chắn, nên không nói ra.

Ba người Vũ Trinh ẩn đi thân hình, đứng trên thành cao, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Người thường chỉ thấy mây đen bao phủ bầu trời, nhưng Vũ Trinh lại thấy được một dải màu đen đang nhanh chóng ùn ùn kéo đến từ chân trời.

Thật sự là ôn thần, trông cũng chẳng nhỏ chút nào.

Nếu thật sự để nó vào được Trường An, trăm vạn dân cư này, một thành lớn như vậy, không biết sẽ chết bao nhiêu người.

Ánh mắt Vũ Trinh đen kịt, phía sau hiện lên bóng dáng to lớn, bóng dáng ấy ban đầu vẫn là hình mèo, nhưng sau đó dần dần kéo dài, thoát ly hình dạng mèo, càng giống như một con quái vật khổng lồ dữ tợn, đứng trên thành môn, hướng về phương xa gầm thét.

Hộc Châu từ bỏ dáng vẻ phong tình vạn chủng ngày thường, cũng nghiêm túc hiện ra nguyên hình, nghiêm trận dàn trận chờ đợi.

Vũ Trinh lại liếc nhìn Sương Hàng đang đeo kiếm gỗ sau lưng: "Sương Hàng đạo trưởng, ngươi ở đây e là nguy hiểm, chỉ bằng trước tiên vào thành, bên trong có Nhạn Lâu đại trận che chở, hẳn là vô sự."

Sương Hàng đạo trưởng chính là đệ tử Thường Hi quan của Đạo môn, chỉ khoảng hai mươi mốt hai tuổi đã có thể đơn độc đối phó với yêu quái tu vi trăm năm.

Với tuổi tác của hắn, tu vi như vậy đã tính là giỏi, nhưng đối mặt với ôn thần quy mô như vậy vẫn còn có chút không đủ dùng, Vũ Trinh không muốn liên lụy hắn.

Ba năm trước, Sương Hàng đuổi theo một yêu quái làm ác tới Trường An, vì giết yêu quái ác ôn mà gây chút mâu thuẫn với Vũ Trinh, sau đó không đánh không quen, ngược lại có vài phần giao tình.

Trong số mấy đạo sĩ mà Vũ Trinh quen biết, hắn là người trẻ tuổi nhất, thân phận cao nhất.

Tuy rằng Sương Hàng đạo trưởng là người lãnh ngạo không chịu thua, nhưng cũng rất nhiệt tình, một năm trước sư môn đã triệu hồi hắn về quan, trên đường phát hiện ôn thần đi về Trường An, còn đi trước một bước báo tin, Vũ Trinh cảm kích hắn có lòng, lại càng không muốn hắn ở chỗ này chịu chết vô ích.

Sương Hàng đạo trưởng từ trước đến nay là người kiêu ngạo, dù cho đối với đồ vật hắn không đối phó được, cũng sẽ không có sợ hãi, nhưng hôm nay hắn cũng rõ ràng chuyện nghiêm trọng, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Mắt thấy ôn thần càng ngày càng gần, hắn tựa hồ quyết định điều gì đó, nghiến răng nói: "Ta thấy tiểu sư thúc cũng đã tới Trường An, tiểu sư thúc thiên phú tuyệt đỉnh, lợi hại hơn ta trăm lần, nếu hắn ở đây nhất định có thể giúp Miêu Công hóa giải kiếp nạn này, ta đi thỉnh hắn!"

Vũ Trinh không biết vị tiểu sư thúc kia là thần thánh phương nào, nhưng được một người lãnh đạm như Sương Hàng đạo trưởng đã tán dương như vậy, ắt hẳn là một nhân vật lợi hại, nàng vui mừng có thêm trợ thủ, bèn không từ chối, gật đầu nói: "Vậy thì đa tạ ngươi, nếu thật sự có thể vượt qua cửa ải này, về sau ta nhất định phải hậu tạ ngươi và tiểu sư thúc của ngươi."

Sau khi Sương Hàng đạo trưởng rời đi, ôn thần đã ở ngay trước mắt.

Vũ Trinh bước lên phía trước một bước, tay vung lên, hiện ra một cây roi dài màu đỏ, nàng cất cao giọng nói: "Nơi Cửu Long trấn thủ, tru tà lui tán!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất