Bên kia tường, các nương tử nói giỡn, nhưng tai đều dựng thẳng lên nghe động tĩnh bên phía Mai Trục Vũ.
Nghe thấy tiếng nam đồng khóc lớn bên kia, một nương tử nhíu mày, nàng chính là thân mẫu của đứa bé trai kia, nàng nhìn ánh mắt đồng tình xung quanh mà liếc mắt khinh thường, ghét bỏ thấp giọng nói: "Thật sự là nghịch ngợm, tức chết ta, đều muốn đem hắn đưa đi cho người khác."
Miệng tuy nói đem đứa nhỏ nghịch ngợm đưa cho người khác, nhưng trong mắt lại mang theo lo lắng, nhẹ giọng hỏi Vũ Trinh: "Hay là ta vẫn nên ôm nó trở về, bằng không ồn ào đến Mai Lang Quân nhà ngươi."
Vũ Trinh khoan thai chống chân, nhấp một ngụm rượu lắc đầu,"Không sao, chờ đi, lang quân nhà ta giỏi dạy trẻ con nhất, yên tâm."
Ngay lúc này, tiếng khóc bên kia im bặt, sau đó không còn vang lên nữa.
Các nương tử hai mặt nhìn nhau, một người hỏi: "Làm sao vậy, tiểu tử kia mỗi lần khóc lên có thể lật tung nóc nhà, phải khóc rất lâu mới chịu thôi, sao đột nhiên lại không khóc nữa, chẳng lẽ bị lang quân nhà ngươi đánh cho ngất đi rồi?"
Lại đợi một hồi lâu, thủy chung không có động tĩnh gì.
Trên đầu tường chậm rãi ló ra mấy cái đầu, lén lút nhìn sang bên kia, vừa nhìn, các nương tử trợn mắt há mồm, chỉ thấy tiểu đồng nghịch ngợm ngồi ở trước mặt Mai Trục Vũ, nằm úp trên án thư, cầm một cây bút viết chữ, vai rung rung nức nở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần ấy nhăn lại, đôi mắt to tròn như nho đen ngấn nước, trông rất đáng thương đáng yêu, mà Mai Trục Vũ không hề có ý nương tay, lạnh lùng nói: "Ngồi thẳng lên."
Đứa bé nấc lên một tiếng, cố gắng ngồi thẳng dậy.
Chúng nương tử đều quay đầu nhìn Vũ Trinh, cùng lúc lộ vẻ ngưỡng mộ,"Thì ra Nhị nương không nói đùa, Mai lang quân quả thật biết dạy trẻ, rốt cuộc hắn làm thế nào vậy?"
Vũ Trinh cười tủm tỉm: "Có lẽ là do lang quân làm quan ở Hình bộ, nghiêm mặt quá đáng sợ."
Mãi cho đến khi các nương tử tận hứng quay về, tiểu đồng kia mới bị Mai Trục Vũ buông tha, giống như chịu ủy khuất lớn bằng trời nhào về phía nương tử mình, ôm chặt bắp đùi nương tử muốn khóc lớn, nhưng lập tức nhớ tới điều gì, nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt Mai Trục Vũ nhìn tới, tựa như nhìn thấy Diêm Vương, lập tức không dám khóc nữa, thành thành thật thật dán bên cạnh thân mẫu.
Tên này bộ dáng nhu thuận như thế, nương tử hắn nhìn thấy âm thầm lấy làm kỳ, trong lòng âm thầm sảng khoái, tính toán lúc nào hắn không nghe lời nữa, sẽ đưa hắn tới đây một ngày.
Trước khi đêm xuống, tất cả mọi người đều đã rời đi, trong Mai gia trang viện lại khôi phục sự yên tĩnh như ngày thường.
Trong sân vỏ quả vụn đều đã được gia đỉnh dọn dẹp sạch sẽ, một lần nữa bày lên án thư và giường nhỏ cùng hoa quả tươi.
Trên bàn nhỏ một lò hương bích yên lượn lờ, tản mát ra hương thơm thanh đạm, ánh nến chiếu hoa, lấp lánh ánh đom đóm.
Vũ Trinh nằm trên giường, tay cầm một cây quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy, gặp phải những con đom đóm lóe lên ánh sáng nhạt, liền dùng quạt xua đuổi đùa giỡn.
Mai Trục Vũ ngồi ở phía sau lưng nàng, cầm một chiếc khăn vải lau mái tóc dài ướt đẫm cho nàng.
Phụ nữ vào đêm Thất tịch dùng nước hoa lan gội đầu, đây là phong tục, nhưng trước kia Vũ Trinh rất ít khi tuân thủ, năm ngoái sau khi đùa giỡn với các nương tử, nàng cũng không chịu nổi cô quạnh mà chạy khắp nơi, nhưng năm nay, Mai Trục Vũ đã chuẩn bị xong nước hoa lan, nàng cũng vui vẻ nhận lấy, nhờ lang quân hỗ trợ gội đầu.
Nước hoa lan này có thêm một nhánh đào nấu chung, có một mùi vị kỳ lạ, Vũ Trinh không thích, vì thế rửa sạch vài lần mới thôi.
Đợi đến khi trăng lên, nàng còn phải theo tập tục bái nguyệt, lúc này mới xem như đã trọn vẹn qua ngày Thất tịch.
Đợi ánh trăng ló dạng, Vũ Trinh và Mai Trục Vũ ngồi trên giường trò chuyện, nói đến đứa bé ban ngày, Vũ Trinh hỏi: "Ngươi làm sao mà dọa nó sợ vậy?"
Mai Trục Vũ đáp: "Triệu quỷ thuật, cấm khẩu chú thuật."
Quả thật là không nương tay chút nào, Vũ Trinh tò mò: "Vậy trước kia ngươi quản giáo các tiểu sư điệt cũng như vậy sao?"
Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không, trong quan triệu quỷ thuật không triệu được quỷ, quỷ quái tầm thường cũng không dọa được bọn chúng.
Cho nên, không nghe lời thì đánh là xong."
"Đánh là được", ba chữ nhẹ nhàng này đủ thấy Mai Tiểu sư thúc tâm ngoan thủ lạt.
Vũ Trinh nhớ tới khi mình còn bé, đột nhiên sinh chột dạ, ho khan một tiếng rồi nói chuyện khác.
Ban ngày khi các nương tử ở cùng một chỗ, có người hỏi Vũ Trinh, làm thế nào để quen biết với Mai lang quân, tình cảm tốt như vậy.
Vũ Trinh trả lời không ra, suy nghĩ kỹ một chút, nàng cũng không rõ làm thế nào mà biến thành như bây giờ, hồi tưởng lại một lần, chỉ có thể nói dường như là nước chảy thành sông, nàng cũng không nghĩ nhiều.