Vũ Trinh lập tức đổi giọng: "Ô vậy thì hãy tạm hoãn lại, đợi chúng ta đến Côn Châu tìm được lão đạo sĩ điên nhàn rỗi kia, rồi sẽ bàn bạc kỹ càng hơn."
Bắt nàng uống những thứ đó, quả thực chính là muốn mạng nàng.
Hai người ra khỏi hoàng cung, Vũ Trinh đột nhiên nói: "Ta phải rời khỏi Trường An, chuyện ở chợ yêu dù sao cũng phải đối mặt nói rõ với Tiểu Xà, hiện giờ nàng hẳn đang ở Liễu phủ, lang quân hãy cùng ta đi một chuyến."
Vừa nói, nàng vừa lộ ra nụ cười không mang ý tốt: "Chúng ta đi hù dọa nàng một chút."
Mai Trục Vũ nhìn vẻ mặt chưa từng xuất hiện trên gương mặt mình bao giờ, cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Hắn còn chưa kịp có dị nghị, Vũ Trinh bỗng xoa gò má thở dài: "Lang quân, mỗi ngày chàng đều chẳng cười, cơ mặt cũng cứng lại.
Ta chỉ cười có hai cái như vậy mà mặt cũng đã mỏi nhừ, nếu như đổi trở lại được, ta nhất định sẽ khiến chàng mỗi ngày đều cười nhiều hơn."
Mai Trục Vũ vừa định nói mình đã quen rồi, đã nghe Vũ Trinh cúi đầu nhẹ giọng nói với hắn: "Lúc trước ta đi vệ sinh, lại cảm thấy nam tử còn tiện hơn nữ tử."
Mai Trục Vũ do dự: "... Nàng đã thấy cái đó..."
Vũ Trinh lơ đễnh: "Ta cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chàng còn thẹn thùng sao?"
Mai Trục Vũ không đành lòng nghe, quay đầu di, lấy tay che trán.
Vũ Trinh nói muốn đi giao phó với Xà Công Liễu Thái Chân, nhưng Mai Trục Vũ cảm thấy, giao phó có lẽ chỉ là thuận tiện, điều nàng muốn làm e rằng là đi trêu ghẹo bằng hữu.
Đúng như hắn đoán, hai người tới Liễu gia, gặp được Liễu Thái Chân, Vũ Trinh nhéo nhéo tay Mai Trục Vũ ý bảo hắn không được nói, tự mình tiến lên nói: "Xà công, vợ chồng chúng ta tùy tiện tới cửa, quấy rây rồi."
Liễu Thái Chân kinh ngạc nhìn hai người bọn họ một cái, cau mày: "Các ngươi có chuyện gì?"
Vũ Trinh giả Mai Trục Vũ cũng giả bộ không giống, lúc nói chuyện quy củ vẫn làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, nàng xụ mặt thuận miệng nói bậy: "Ồ, là như vầy, Vũ Trinh có thai, chỉ là thai tượng không ổn lắm, chúng ta phải đi Côn Châu cầu y, cho nên yêu thị Trường An bên này phải nhờ Xà công chăm sóc nhiều hơn..." Liễu Thái Chân không đợi nàng nói xong, đột nhiên lao thẳng tới "Vũ Trinh" đang trầm mặc không nói.
Vũ Trinh thấy tiểu đồng bọn tư thế không chút lưu tình muốn đánh xuống kia, nào còn dám làm yêu, lập tức nhào tới đỡ lấy tay Liễu Thái Chân, cùng nàng nhanh chóng qua lại mấy chiêu.
Mai Trục Vũ thấy hai người các nàng đột nhiên động thủ, theo bản năng cũng muốn tiến lên, nhưng nhìn thấy bàn tay mềm mại của mình, lại do dự lùi về phía sau một bước.
Phu nhân thân thể không thể bị thương tổn.
"Yêu nghiệt từ đâu đến, dám lỗ mãng trước mặt ta!" Liễu Thái Chân lạnh lùng quát.
Vũ Trinh: "Không náo loạn nữa không náo loạn nữa, sao còn động thủ, ta không tin ngươi không nhận ra ta!"
Liễu Thái Chân một bàn tay đẩy nàng ra, ánh mắt trở nên rất khó nói hết, dường như rất không muốn thừa nhận nhưng lại bất đắc dĩ phải thừa nhận, từ kẽ răng miễn cưỡng bức ra hai chữ: "Vũ Trinh?"
Vũ Trinh dùng gương mặt của Mai Trục Vũ gật đầu, nhe răng cười với nàng.
Liễu Thái Chân nghiêng mặt không muốn nhìn nàng, một lúc sau mới quay lại, đánh giá nàng một phen,"Ta không ngờ, ngươi còn có sở thích đặc biệt như vậy."
Vũ Trinh nhìn vẻ mặt của nàng, nhất thời cũng không phân biệt được nàng thật sự cảm thấy như vậy hay là đang mỉa mai trêu ghẹo mình, nhưng da mặt nàng dày, chẳng hề để ý, tiến lên muốn ôm nàng như thường ngày, lại bị Liễu Thái Chân tránh qua,"Nói chuyện thì đứng cách xa ta một chút là được rồi."
Nàng lần này ghét bỏ cả hai người, Vũ Trinh nhếch khóe miệng cười, kể lại một hồi về món lễ đặc biệt của biểu huynh, lại nói mình cùng Mai Trục Vũ sẽ đến Côn Châu tìm người giải chú, ngược lại giải thích rất nghiêm túc, còn dặn dò kỹ càng về chuyện ở yêu thị.
Liễu Thái Chân lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng chỉ hỏi một câu.
"Mai Trục Vũ quả thật có thai ư?"
Vũ Trinh nói: "Lời này của ngươi sao mà kỳ quái đến thế? Chính thân thể ta mang thai, lang quân chẳng qua là tạm thời ở trong cơ thể ta, chăm sóc đứa con của chúng ta mà thôi.
Kỳ thực đứa hài tử này chủ yếu vẫn là công lao của ta, là từ trong bụng ta mà ra, ngươi có biết không?"
Liễu Thái Chân nói: "Ai tranh luận với ngươi hai vợ chồng các ngươi công lao của ai lớn chứ."
Nàng lại nhìn Mai Trục Vũ: "Người này hồ ngôn loạn ngữ như vậy, Mai Trục Vũ đoan trang tựa như thần nữ, lắc đầu nói: "Ta quản không được nàng."
Vũ Trinh cười rộ lên, Liễu Thái Chân không muốn nhiều lời với đôi phu thê này, chỉ lạnh lùng nói với Mai Trục Vũ: "Vậy ngươi hãy dưỡng thai cho tốt."
Mai Trục Vũ: "..."
Ngoại trừ Liễu Thái Chân, khi Vũ Trinh và Mai Trục Vũ rời khỏi Trường An không thông báo cho bằng hữu khác, kể cả Dự Quốc Công, đều là sau khi bọn họ rời đi mới sai người hầu đi đưa tin.
Nếu như thật sự gặp mặt, phát hiện bọn họ có điều bất thường, chỉ e lại thêm mấy người nữa, giải thích từng người thật sự phiền toái, huống hồ còn có nhiều nội tình không thể nói như vậy.